Không thể tưởng được tiền thưởng cho cái đầu của nàng cao thứ ba trên danh sách, tắc tắc, thật là ngoài mong đợi a!
Đang chìm trong suy nghĩ, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm nói chuyện.
"Nữ tử trên bức họa kia như thế nào đã nhảy lên vị trí ba người đầu tiên? Tiền thưởng cư nhiên đã lên tới 50 vạn lượng?"
"Ngươi vừa trở lại nên không biết, hiện tại thế nhưng không lính đánh thuê nào dám tiếp nhiệm vụ săn giết người này."
"Vì sao như thế?"
"Bởi vì mỗi một lính đánh thuê tiếp nhận nhiệm vụ này rời đi, cũng chưa có ai còn sống trở về, chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, đã có không ít lính đánh thuê thua trong tay nữ tử trên bức chân dung này."
Hai người đang nghị luận, nhìn nam tử hồng y đứng ở trước bảng, có chút kinh ngạc, một người trong đó hỏi: "Các hạ cũng muốn nhận nhiệm vụ hay sao?" Rốt cuộc, tiếp nhận loại nhiệm vụ như trên, cũng chỉ có lính đánh thuê chợ đen bọn họ mới có thể tiếp nhận.
Phượng Cửu ngoái đầu lại liếc mắt nhìn hai người, lắc đầu mỉm cười, khóe mắt thoáng nhìn thấy nam tử trung niên kia đã đi ra ngoài, liền cất bước đi theo.
Đợi nàng rời đi, hai tên lính đánh thuê chợ đen nhìn nhau hạ giọng nói: "Người nọ hình như là lần đầu tiên tới đây, một thân hơi thở rất mê người, không biết là có lai lịch gì?"
"Không cần bận tâm lai lịch của hắn là gì, đi, ta mời ngươi đi uống rượu." Một bàn tay to của người khác vỗ vào lưng người kia, khoác lên bả vai hắn rồi rời đi.
Nam tử trung niên đi theo hướng khách điếm bất chợt dừng bước chân, quay lại nhìn về phía sau, mày đan lại với nhau. Hắn bước nhanh hơn và quẹo vào một con hẻm thì dừng lại, trầm giọng thét lên.
Một mạt thân ảnh màu đỏ ưu nhã nện bước chậm rãi đi ra, vẫn là một thân hồng y loá mắt, mái tóc đen được giữ bằng một dải lụa màu đỏ, nhưng bất đồng chính là, trên mặt mang một mặt nạ vàng, trang trí bằng hoa mạn đà la nở rộ, hoa của địa ngục.
Nhìn người nọ chậm rãi đi ra, ánh mắt hắn hơi co lại, trong đầu xẹt qua một sự suy đoán, nhưng rất nhanh lại là phủ nhận.
Không, chắc chắn không phải là nữ nhân kia, nam tử hồng y trước mắt so với kia nữ nhân kia cao hơn một chút, hẳn là không phải nàng.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói lười nhác của Phượng Cửu vang lên, mang theo một chút hài hước, một sự lạnh lùng, cùng với một tia sát khí.
"Là ngươi!"
Khi nghe được giọng nói quen thuộc, sắc mặt hắn khẽ biến, giọng nói có chút run rẩy, đó là một loại sợ hãi bản năng khiến hắn trước tiên lui ra sau hai bước, thân thể căng chặt trong sự phòng bị, còn chưa động thủ, nhưng mồ hôi lạnh đã tràn xuống lưng.
Không thể trách đường đường là một võ sư như hắn lại sợ hãi một võ giả như nàng, mà là hắn đã giao thủ cùng nàng, nên biết rõ lợi hại của nàng. Nghĩ lại một hồi suýt nữa thì chết ở trong tay nàng, nghĩ lại tay hắn đã bị nàng phế đi, trong lòng hắn không tự chủ sinh ra một sự sợ hãi.
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại đến chợ đen hạ xuống nhiệm vụ săn giết, vì không dám đối đầu trực tiếp với nàng.
Nhìn đến phản ứng của hắn, Phượng Cửu nhịn không được khẽ cười ra tiếng: "Nếu sợ ta như vậy, vì sao còn muốn hạ nhiệm vụ săn giết để giết ta đây?"
Nàng chậm rãi đi lên phía trước, đi bước một tới gần: "Vốn dĩ ta đều đã quên còn có một người như ngươi tồn tại, ai ngờ, chính ngươi lại chạy đến trước mặt ta."
Giọng nói vừa rơi xuống, bỗng nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng nhấc mày, ngoái đầu nhìn lại.
Thấy không biết từ khi nào thì phía sau đã xuất hiện một nam tử trung niên cùng một lão giả, hơi thở hai người rất mạnh, ánh mắt mang theo sự sắc bén, một cỗ uy áp cường đại phóng xuất ra từ trên người hai người, sát khí tản ra bốn phía, tràn ngập trong hẻm nhỏ.
"Ha ha ha! Muốn giết ta? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh kia không!" Nam tử trung niên đã mất đi sự hoảng sợ cùng sợ hãi lúc trước, ánh mắt mang theo hưng phấn kín đáo nhìn về phía hai người kia.
"Đại trưởng lão, tứ trưởng lão, chính là người này, chính nàng là người đã giết Bằng nhi!"