Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 14

Vân Cẩm nhìn thiên không đóa đóa bạch vân, trong lòng nghĩ tới cái nữ nhân kia nhìn bề ngoài nàng chẳng khác nào đóa bạch vân, nhưng là trong bụng dạ lại chính là một khỏa hắc tâm không ai sánh bằng. Hắn là đến đây để xem trò vui a! Liền cứ như vậy mà bị nàng quấn vào trong vở kịch của mình luôn rồi a.

Thật đáng buồn! Đáng tiếc!

Thu hồi tầm mắt của mình lại, Vân Cẩm vỗ vỗ cái trán, lại ai uyển, bi thương cho chính mình một phen. Nếu biết trước sẽ có chuyện như vậy hắn đã sớm chuồn đi chứ không lưu lại xem diễn.

"Đương nhiên, thiên hạ đệ nhất công tử, cấp làm nhân chứng cho Quân Tử Ly đây, đúng là ủy khuất cho ngài rồi." Quân Tử Ly thu liễm mâu trung thần sắc, nhìn Vân Cẩm, nhẹ nhàng mở miệng: "Vân công tử biệt lai vô dạng!"

"Có thể ở chỗ này gặp được Ly Vương điện hạ. Vân Cẩm thực cảm thấy vinh hạnh." Vân Cẩm mắt đẹp lưu chuyển, liếc nhìn liền thần sắc Phượng Hồng Loan đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nở nụ cười.

Trường bào cẩm đoạn màu Nguyệt Nha khinh khinh bay theo làn gió, dung nhan tươi cười đẹp như thi như họa như được tản lên một tầng quang hoa, bộ dạng lười biếng nằm ở đầu tường, phong thái hắn không những không bị một thân y phục màu tím kim quang đẹp đẽ quý giá của Quân Tử Ly hạ xuống chút nào. Ngược lại, lại còn trở nên côi tư diễm dật, chiêm tẫn phong lưu.

Giây lát, hắn nhẹ nhàng khinh thân một cái, từ trên đầu tường nhảy xuống tới. Đứng ngay trước mặt Phượng Hồng Loan.

Lại còn thật sự nghiêm túc, chăm chú mà nhìn Phượng Hồng Loan, giọng nói thanh nhuận ôn nhu dễ nghe cất lên: "Loan Nhi, nàng xác định chính xác rằng nàng muốn ta làm nhân chứng sao ?"

Loan Nhi? Phượng Hồng Loan nhíu mi, nắm chặt tay áo miễn cưỡng xúc động, cố nén suy nghĩ muốn đưa tay tát một cái tát đi qua. Hắn nói chuyện tựa hồ nàng cùng hắn dường như rất quen thuộc.

Quân Tử Ly nghe được Vân Cẩm xưng hô thân mật với Phượng Hồng Loan như vậy, tuấn mâu hiện lên một tia dị sắc, nhìn hai người. Nếu Vân Cẩm xuất hiện ở trong này, như vậy nói cách khác nàng và hắn ta đã sớm quen biết nhau sao?

Thu lại thần sắc kinh ngạc vì cái nam nhân trước mặt nàng này cư nhiên là thiên hạ đệ nhất công tử vào trong lòng. Phượng Hồng Loan phiêu phiêu liếc Vân Cẩm một cái, nàng vốn còn đang nghi hoặc người là ai mà lại có can đảm không né không tránh hay kiêng kị gì Quân Tử Ly, cũng đoán hắn nhất định là một cái nhân vật có địa vị. Nhưng nàng cũng thật không ngờ hắn vậy mà lại là thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm.

Nàng mới vừa đến thế giới này trong chốc lát, liền liên tục gặp được hai vị công tử trong thiên hạ Tam công tử sao. Không thể không nói vận khí này của nàng thực không sai a.

Nhìn Quân Tử Ly, lại nhìn nhìn Vân Cẩm.

Một người tử sắc kim quang, thanh hoa tôn quý; một người bạch y phiêu dật, phong tư trác tuyệt; một kẻ kiểu nhược thu nguyệt, chước chước kỳ hoa, như mạn đà la diễm diễm hoa khai; một kẻ quỳnh tư hoa mạo ( dung nhan như ngọc, diện mạo như hoa ), quần phương nan trục (hoa thơm cỏ lạ cũng không bằng ), như thanh thủy bạch liên minh châu hạ phàm. Một người sâu thẳm khó dò, ẩn dấu mũi nhọn sâu trong nội tâm; một người phức tạp biến ảo, quanh thân mây mù lượn lờ mông lung che khuất.

(Linh: má tả người gì vừa soái vừa tài ghê quá vậy, còn gì để khen nữa k hả người. Tui ganh tị a.)

Không thể không thừa nhận, hai người này thật sự không phụ thanh danh của thiên hạ Tam công tử.

Trái lại cái tiểu viện rách nát này, qur thực có chút không phù hợp thân phận hai người ! (Linh: k phải có chút mà vô số chút.)

Phượng Hồng Loan tự mình quan sát đánh giá từng người, liếc mắt một cái, không bị sắc đẹp mê hoặc, thản nhiên nhìn Vân Cẩm mở miệng: "Ngươi lúc trước không phải nói phải ở lại đây làm nhân chứng sao? Như thế nào... Hiện tại ngươi lại muốn đổi ý ?"

"Ta đúng là có nói qua... Bất quá..." Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, mâu quang nhìn qua một đám nữ nhân hỗn độn đang nằm ngang nằm dọc trong phòng này, có ý mà chỉ: "Ta không phải nói là muốn làm nhân chứng cho chuyện này a!"

"Ngươi chính là nói muốn làm nhân chứng, cũng không có nói ngươi muốn làm nhân chứng cho chuyện gì không phải sao?" Phượng Hồng Loan nhướng cao đuôi lông mày.

Vân Cẩm nhất thời nghẹn họng trân trối không nói được lời nào, nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng lý sự tranh cãi, nhưng sắc mặt vẫn cứ ôn nhu như nước, cứ như muốn nhấn người ta chết chìm: "Ta có thể cự tuyệt được chứ. Loan Nhi, nàng sẽ không cưỡng ép ta đi?"

Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm, mâu quang cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn hắn, nhìn đến nỗi khiến Vân Cẩm xem trong lòng sợ hãi. Mới chậm rãi lắc đầu: "Tự nhiên sẽ không."

"Bất quá nếu Lam Nhi nhờ ta giúp, may mắn trở thành nhân chứng cho Ly vương cùng Lam Nhi, Vân Cẩm thập phần nguyện ý vì Lam Nhi mà ra sức ." Vân Cẩm sóng mắt lưu chuyển, thần sắc bất minh liếc mắt nhìn Quân Tử Ly một cái, ấm áp cười mà nói.

"Nếu Ly vương điện hạ cùng Vân công tử đều đồng ý, như vậy hiện tại liền bắt đầu đi!" Phượng Hồng Loan chuyển mắt nhìn sang Quân Tử Ly.

Quân Tử Ly đưa tay ra hiệu cho Trục Phong đứng đàng sau, trầm giọng nói: "Đi lấy giấy và bút mực đến."

"Chủ tử..." Trục Phong cùng Truy Nguyệt nhất tề mở miệng. Nhìn ánh mắt uy nghiêm của Quân Tử Ly nhàn nhạt lướt qua, liền im lặng không nói gì.

"Dạ, chủ tử!" Trục Phong lên tiếng trả lời, 'Sưu' một tiếng đã không còn bóng dáng.

Vân Cẩm nhìn Trục Phong rời đi, không chút để ý nhìn Quân Tử Ly nở nụ cười. Chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Hồng Loan, hơi hạ thấp người xuống, nhìn nàng.

Ánh sang mặt trời bị ngăn trở, trước mắt Phượng Hồng Loan chợt xuất hiện một bóng dáng, nàng hơi hơi híp mắt nhìn Vân Cẩm đang ngồi ở trước mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, mâu quang Phượng Hồng Loan bình tĩnh đạm mạc, trước sau như một. Đôi mắt Vân Cẩm trong suốt, mâu quang hơi dũng động ba quang không rõ.

Quân Tử Ly nhìn hai người, bỗng nhiên hắn có cảm giác hai người cực kỳ giống nhau, tuy rằng một bên tàn tạ chật vật không chịu nổi, một người lại cao quý tao nhã vô hạn, một người yếu ớt nửa nằm trên mặt đất cùng một bóng dáng khác ngồi bên cạnh dưới ánh mặt trời, hai bên chăm chú nhìn nhau, lại vô cùng hài hòa hoàn mỹ. Làm cho người ta nhìn vào cũng không đành lòng phá hư.

Đáy lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một cỗ phiền muộn, tưởng tiến lên rớt ra hai người. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, trong đầu liền bị một bóng dáng xinh đẹp khác thay thế, hốt nhiên hắn liền cảm thấy ý nghĩ ban nãy của chính mình có chút buồn cười.

Mâu quang hơi ám trầm một chút, Quân Tử Ly nhìn Vân Cẩm cùng Phượng Hồng Loan.

Giây lát, Phượng Hồng Loan mở miệng: "Vân công tử, ngươi che mất ánh sáng trước mặt ta."

"Ánh mặt trời là ở trên trời chiếu xuống, ai cũng ngăn không được." Vân Cẩm ôn nhuận mở miệng, mâu quang khí trời mê ly nhìn Phượng Hồng Loan ánh mắt, đôi mắt kia như ánh lên màu hổ phách, vô cùng xinh đẹp, sợ là có đi khắp thế gian này cũng không thể tìm ra được người thứ hai có ánh mắt xinh đẹp như vậy.

Phượng Hồng Loan khó được ngẩn ra. Giương mắt nhìn, quả nhiên trên bầu trời một vòng nhật quang, ánh sáng rực rỡ loá mắt người nhìn.

Nguyên lai ánh mặt trời vẫn luôn luôn tại thiên thượng, chỉ cần nàng giương mắt lên, là có thể nhìn thấy được...

Vẻ mặt nàng trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Phượng Hồng Loan nhìn thái dương, chợt nghĩ không biết cái thế giới mà nàng từng sống kia liệu có có được cái vòng dương quang chói lòa như vậy không ? Á Lâm có phải cũng sống dưới ánh mặt trời rực rỡ như vậy. Còn có Lam Dạ...

Đáy lòng bỗng nhiên tràn đầy hơi thở đau thương, trong nháy mắt bao phủ quanh thân thể nàng. Nàng thật không biết những thứ trước mắt nàng đây hết thảy là một hồi đại mộng hay là cái gì. Có lẽ ngày mai mở mắt ra nàng sẽ trở về chỗ đó. Hết thảy đều chưa từng thay đổi.

Vân Cẩm nhíu mi nhìn Phượng Hồng Loan, nhìn nàng bị hơi thở đau thương bao vây lấy như vậy, làm cho hắn nghĩ muốn đưa tay đánh nát cái loại hơi thở trên người nàng này. Đến cả Quân Tử Ly đang đứng cách xa nàng ba thước cũng cảm nhận được nàng trong nháy mắt tràn đầy bi ai lãnh khí, chỉ cảm thấy chính mình dường như cũng muốn bị cuốn vào.

Chỉ trong thoáng chốc, Phượng Hồng Loan thu hồi tầm mắt, rũ mi mắt xuống, che khuất thần sắc trong đáy mắt mình.

Vân Cẩm đột nhiên đưa tay đem y phục Phượng Hồng Loan kéo lên trên, che khuất toàn bộ dấu tích vết sẹo còn lộ ra trên thân thể nàng, đầu ngón tay khơi mở cúc áo, động tác tao nhã giúp nàng cài thật tốt.

Phượng Hồng Loan nhíu mi muốn tránh khỏi hành động của hắn. Lại nhìn Quân Tử Ly phóng tới ánh mắt, cuối cùng đành nhịn xuống không trốn. Nàng sẽ không làm cho hắn hiểu lầm điều nàng, nghĩ đến nàng muốn kia ba cái điều kiện là muốn cùng hắn hợp lại, muốn hắn nạp vào Ly vương phủ linh tinh .

Cảm nhận được Phượng Hồng Loan bài xích, nhưng nhìn nàng không có động tác tránh né mình, trong lòng Vân Cẩm vui vẻ, động tác càng làm lại càng ôn nhu.

"Nghe nói vân công tử có tính khiết phích, nguyên lai lời đồn đãi thực không thể tin." Quân Tử Ly nhìn bàn tay đang cài áo của Vân Cẩm, chỉ cảm thấy thực quá chói mắt. Ý vị bất minh mở miệng.

Tay Vân Cẩm đột ngột dừng lại trong thoáng chốc, ngay sau đó lại như không có việc gì tiếp tục cài lại nút thắt cuối cùng trên áo Phượng Hồng Loan, nâng mắt ôn nhu nhìn Phượng Hồng Loan, lại quay sang nhìn Quân Tử Ly tao nhã cười, chậm rãi đứng lên, ý có điều chỉ nói: "Quả thực, mấy lời đồn đãi này... Là cái không thể tin cậy nhất."

Quân Tử Ly thần sắc vừa động. Nhìn về phía Phượng Hồng Loan.

Vân Cẩm đã vươn tay trước mặt Phượng Hồng Loan, mâu quang thương tiếc ôn thanh nói: "Trên mặt đất nhiều khí lạnh, nên cẩn thận thân mình. Đứng lên đi!"

Gặp Phượng Hồng Loan không phản ứng, lại nhìn thoáng qua bóng dáng Trục Phong vừa hạ xuống, cười yếu ớt nói: "Ly vương điện hạ giấy và bút mực đều đã mang tới , có thể viết giấy làm chứng được rồi."

Dứt lời, Phượng Hồng Loan đem bàn tay dính đầy máu của mình đặt vào tay Vân Cẩm.
Bình Luận (0)
Comment