Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 70

Nguyên Tứ Nhàn không tìm Từ Thiện, cũng không tìm Lục Thời Khanh, nàng chỉ ở trong xe ngựa dạo tới dạo lui quanh phường Vĩnh Hưng, cứ đi từ đầu này tới đầu kia như vậy gần nửa canh giờ. Lúc sắp ra khỏi cổng phường, cuối cùng nàng đến Lục phủ, vì đã vào đêm nên nàng không tùy tiện vào, chỉ hỏi hạ nhân trước cổng phủ xem Lục Thời Khanh có nghỉ ngơi chưa.

Lục Thời Khanh sau khi về phủ luôn hôn mê bất tỉnh nên Tào Ám đang chuẩn bị ra ngoài tìm đại phu lần nữa, trong lúc vội vã thì nhìn thấy nàng. Hắn không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ chắc sắp tiêu rồi nhưng vẫn bình tĩnh bước tới, tranh nói trước tên hạ nhân không rõ chân tướng kia:

– Huyện chúa tới tìm lang quân ạ?

Nguyên Tứ Nhàn đứng trước cổng không đáp mà hỏi ngược:

– Đang đêm đang hôm, ngươi thế này là đi đâu thế?

Hắn gãi đầu:

– Thưa, tiểu nhân sắp ngủ thì chợt nhớ một chuyện lang quân căn dặn, nên muốn tranh thủ làm nhân lúc trời tối, tránh để ngày mai bị phạt ạ.

Lục Thời Khanh mỗi ngày bộn bề công việc, Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không tới mức chuyện gì cũng hỏi, nàng không quá lưu ý, hỏi:

– Chàng đi nghỉ chưa?

Tào Ám tiếp tục cố dửng dưng:

– Dạ chưa, lang quân vừa lo xong công việc, đang tắm rửa, huyện chúa muốn vào trong đợi không ạ?

Lục Thời Khanh bình thường không ngủ sớm, hắn nói vậy cũng là đánh cược, nhằm giảm đi sự nghi ngờ của Nguyên Tứ Nhàn.

Nàng quả nhiên khoát tay:

– Sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi, ta về trước. Ngươi bảo chàng tắm xong nghỉ ngơi sớm, không cần nói ta có tới.

Nói xong, nàng gật đầu tỏ ý cáo từ rồi quay đầu lên xe ngựa.

Tào Ám thầm thở phào, quay đầu đi tới mật đạo mời đại phu do Trịnh Trạc sắp xếp, đến khi tiễn đại phu đi, hắn quay lại phòng ngủ của Lục Thời Khanh, canh gác cho y mà lòng như lửa đốt, không dám chợp mắt một khắc nào.

Chuyện Lục Thời Khanh bị thương, giấu cả với Tuyên thị và Lục Sương Dư nên mấy canh giờ này quả thực hao hết khả năng diễn xuất cả đời của Tào Ám. Y còn không tỉnh nữa thì hắn sắp lo tới mức bạc đầu mất.

Tào Ám mang cái ghế nhỏ qua lặng lẽ ngồi bên giường Lục Thời Khanh, vì y sốt cao chưa hạ nên hắn phải thường xuyên thay khăn đắp trán cho y, mãi tới sau nửa đêm, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của y mới hơi hồng hào, gần tới hừng đông, y mở mắt.

Tào Ám cay mắt, suýt nhào tới như lang sói, Lục Thời Khanh còn yếu ớt giơ một ngón tay ngăn lại:

– Đừng kích động, ta vẫn chưa chết…

Lục Thời Khanh chỉ có một ngày để tĩnh dưỡng, hôm sau tới lượt y theo hầu Huy Ninh Đế, hôm sau nữa lại là ngày lên triều. Y không thể nghỉ ngày nào cả, vì hễ y không lộ diện là có thể khiến Bình vương nghi ngờ.

Cho nên cả ngày nay, Tào Ám phải dùng hết năng lực hầu hạ để chăm sóc y, hận không thể dùng mười hai canh giờ như mười hai ngày, đến hoàng hôn, thấy khí sắc Lục Thời Khanh tốt lên tí, hắn mới dám rời khỏi y một lúc.

Lần rời khỏi ấy là để nhận một phong thư. Đó là thư Nguyên Tứ Nhàn viết cho “Từ Thiện”, do người của Trịnh Trạc đưa đến Lục phủ. Sau khi nhận được, lòng hắn không khỏi chùng xuống, chỉ lo bên trong viết những lời yêu đương sến súa chàng chàng thiếp thiếp, khiến lang quân khó khăn lắm mới sống lại lại quay về chỗ chết, bởi vậy hắn lặng lẽ giấu trong tay áo, định tạm thời giấu nhẹm.

Nhưng không ngờ hắn vừa bưng ít cháo loãng quay về phòng ngủ của Lục Thời Khanh thì bị người đang dựa vào thành giường cầm muỗng uống thuốc hỏi:

– Ngươi nói nha đầu kia đêm qua tới à?

Tào Ám khẽ “hả” một tiếng, hơi ngước mắt:

– Dạ phải…

Lục Thời Khanh nhìn phản ứng giật mình thon thót của hắn thì thoáng liếc mắt qua.

Chút khả năng diễn xuất của hắn vô dụng trước ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của lang quân, bị uy hiếp nên không dám nhúc nhích tí nào, thế mà vẫn bị phát hiện, Lục Thời Khanh đặt bát sứ xuống “cạch”, lạnh lùng nói:

– Lấy thứ giấu trong tay áo ra đây.

Hắn thở dài, đành dâng lên.

Ánh mắt Lục Thời Khanh nhìn vào trên phong bì thì hơi lấp lóe.

Thấy bàn tay tái nhợt của y khựng lại, Tào Ám muốn giật thư về:

– Lang quân, hay là chúng ta đừng xem?

Lục Thời Khanh cũng đang do dự trong lòng, lần đầu tiên trong đời bị một phong thư làm cho sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đón lấy mở ra, ngồi thẳng người lên xem.

Đúng là nét chữ của Nguyên Tứ Nhàn, đoan chính hơn lối chữ thảo tùy hứng lúc viết thơ tình cho y, nàng viết: “Tiên sinh đài giám (1), thấy chữ như thấy người. Tiên sinh vì ta mà rơi vào tay địch, bị trọng thương hôn mê, lẽ ra ta nên theo hầu bên cạnh, tự mình chăm sóc tiên sinh. Song, vì thời cuộc ép buộc, ta phải bất đắc dĩ tránh lui, thực vô cùng áy náy, chỉ mong khi thư này đến thì tiên sinh đã tỉnh, không bao lâu là có thể bình phục như trước.”

(1) Đài giám: mời xem thư, đây là câu mở đầu trong các lá thư thời cổ.

Tay cầm thư của Lục Thời Khanh siết chặt, xem tiếp.

“Tiên sinh vì xã tắc Đại Chu mà nhiều lần dấn thân vào sinh tử hiểm nguy, sự cao cả ấy khiến người ta kính trọng. Ta hận mình tài hèn sức mọn, bởi tấm thân này cản trở mà không thể lên được triều đình, trừng gian trị ác, đồng tâm đồng lực với tiên sinh và các chí sĩ trong thiên hạ, để cùng cứu vớt lê dân bá tánh, trả cho Đại Chu một giang san thanh bình trong sạch.”

“Ước muốn của ta, ta lực bất tòng tâm, nên chỉ giãy giụa cầu sinh giữa chốn quan trường chìm nổi, mong rằng nó không bị cuốn trôi giữa dòng thác dữ, không bị mục rữa bởi kẻ bất tài, không bị dao đá mài mòn, trái tim son sắt không dễ dàng thay đổi, chỉ vậy mà thôi.”

Lòng y đắng chát, lật tờ giấy qua xem tiếp.

“Tình cảm của tiên sinh, lòng ta đã tỏ, song đời này không thể đáp lại. Ta cũng không hứa hẹn kiếp sau. Lời hứa xa vời khó lòng thực hiện, ngắn ngủi sớm chiều còn biết đâu lường, sao luận bàn đến chuyện sau trăm tuổi?”

          “Ta trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, chỉ nghĩ được một chuyện có thể báo đáp lại tiên sinh, là từ nay về sau, ta sẽ xem ước nguyện của tiên sinh là ước nguyện của ta, xem chí hướng của tiên sinh là chí hướng của ta. Nếu có một ngày, tứ vực cương thổ có đất cho ta dụng võ, thì dù trời nam biển bắc, chân trời góc biển, ta cũng đi. Ta đã phụ tiên sinh, chỉ mong, không phụ bá tánh muôn dân trong lòng tiên sinh.”

          “Thư ngắn ý dài, vô vàn lời muốn nói. Thời cuộc rối ren, tứ phương đều là địch, vạn mong tiên sinh trân trọng bản thân mình. Tứ Nhàn cẩn khải. (2)”

(2) Cẩn khải: kính cẩn giãi bày, đây là câu cuối trong các lá thư cổ đại.

Đọc thư đến cuối cùng, Lục Thời Khanh đờ đẫn.

Tào Ám thấy vậy vội hỏi:

– Lang quân, thư viết gì ạ?

Lục Thời Khanh cực kỳ chậm rãi chớp mắt, tựa như chấn động quá lớn, nhất thời không thốt nên lời.

“Từ Thiện” thực ra chưa từng tỏ rõ thái độ với Nguyên Tứ Nhàn, nhưng nàng xác định chính là xác định, không hề nhu nhược trốn tránh, cũng không cẩn thận hỏi dò, trả lời đầy gọn gàng dứt khoát. Tới nỗi Lục Thời Khanh căn bản chưa bao giờ nghĩ tới, khi y nhịn đau chuẩn bị hết thảy, nhìn nàng bày tỏ với “Từ Thiện”, thì thứ xuất hiện trước mắt y lại là một lá thư từ chối.

Y không thể không kinh ngạc.

Kinh ngạc bởi sự hào hiệp của nàng, sự quyết đoán của nàng, sự thẳng thắn của nàng. Kinh ngạc bởi lòng dũng cảm đặt chí trên cương thổ quốc gia của nàng. Kinh ngạc bởi nàng đem nhi nữ tình trường gói vào lòng yêu nước bao la.

Khoảnh khắc ấy, y dường như không phải Lục Thời Khanh, mà là Từ Thiện bị nàng lựa chọn phụ tình trong thư.

Y không thấy mừng cho Lục Thời Khanh vì thắng lợi trong hôn ước, mà đau lòng, cực kỳ cực kỳ đau lòng.

Y chợt rất muốn gặp nàng.

Sau khi trầm mặc rất lâu, Lục Thời Khanh mở miệng:

– Giúp ta đi đến Nguyên phủ một chuyến.

Tào Ám kinh hãi, thế này là sao, muốn hủy bỏ hôn ước à?

Hắn nói:

– Lang quân, có được hôn ước không dễ, ngài đừng nghĩ không thông!

Lục Thời Khanh nhìn hắn:

– Nói với Nguyên Tứ Nhàn là ta bệnh, bảo nàng sờ lương tâm xem có quyết định muốn đến thăm ta hay không.

Tào Ám “hả” một tiếng:

– Không phải… lang quân, ngài chuẩn bị ngửa bài à?

Dứt lời, hắn lẩm bẩm:

– Ngửa bài cũng tốt…

– Ai nói ta muốn ngửa bài?

Lục Thời Khanh ngắt lời hắn:

– Muốn ngửa bài cũng không phải bây giờ.

– Bây giờ có gì không ổn? Tiểu nhân thấy ngài thực khổ quá.

Lục Thời Khanh thở dài, cục diện rối rắm “Từ Thiện” này khơi mãi không thể dập, đích thực cần mau chóng giải quyết, qua lá thư này, y đã bắt đầu cân nhắc đến việc thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.

Y giải thích:

– Ngươi cảm thấy trong mắt Bình vương, quan hệ giữa Nguyên Tứ Nhàn và “Từ Thiện” thế nào?

Tào Ám đáp chắc nịch:

– Qua chuyện hôm qua, đương nhiên đã thành sinh tử chi giao.

– Vậy Bình vương cảm thấy quan hệ giữa Nguyên Tứ Nhàn và ta thế nào?

– Ngài và huyện chúa là phu thê chưa cưới, lại từng cùng bầu bạn dọc đường xuôi nam, đương nhiên cũng thân thiết.

Lục Thời Khanh gật đầu:

– Vậy thì đúng rồi.

Tào Ám chợt hiểu. Kỳ thực dù lang quân đã lén tráo tin của thích khách nhưng điều hôm qua Từ Thiện làm cũng khó tránh khiến Bình vương liên tưởng đến y.

Lục Thời Khanh giải thích:

– Bình vương chưa tới mức trực tiếp nghi ngờ ta, nhưng khó tránh sẽ có thăm dò, cho nên thời gian này tất nhiên sẽ liên hệ với Nguyên Tứ Nhàn. Nàng không biết gì cả mới là tốt nhất, an toàn nhất. Chờ nguy cơ lần này qua đi, ta sẽ tìm cơ hội nói rõ với nàng. Còn bây giờ…

Y nhìn Tào Ám, lạnh lùng nói:

– Lập tức cho nàng biết, ta bị phong hàn, mau.

Tào Ám thấy y mất kiên nhẫn thì vội quay đầu định đi làm nhưng vừa dợm bước lại nói:

– Lang quân, phòng của ngài có thể thu dọn ổn thỏa không lộ sơ hở, nhưng sắc mặt này của ngài đâu phải sắc mặt người bị phong hàn, ngài đừng…

Đừng nghịch mà.

Lục Thời Khanh sầm mặt, lạnh lùng nói:

– Hỏi Sương Dư lấy ít son phấn tới, phải là loại không có vị, thoa lên trông như không thoa ấy.

– …

Lục Thời Khanh bảo rằng đây là lần tập luyện, chỉ khi không lộ trước mặt Nguyên Tứ Nhàn thì sau này mới có thể qua ải. Tào Ám giả vờ không hiểu tâm tư y, giật giật khóe môi làm theo.

Lúc Nguyên Tứ Nhàn vội vã tới, Lục Thời Khanh đang quấn chăn nằm trên giường, mùi máu toàn thân đã không còn, thuốc trị thương cũng bị mùi thuốc nồng nặc át mất, băng được giấu trong y phục, khí sắc, thậm chí cả màu môi đều hoàn mỹ.

Nguyên Tứ Nhàn vội tới trước giường y:

– Sao thế này, hôm trước còn đang ổn cơ mà?

Nàng sờ trán y, vừa sờ thấy nóng bỏng thì không lạ:

– Lục Thời Khanh, sao chàng cứ hai ba ngày là bị phong hàn thế?

Cảnh y bị phong hàn nằm trên giường lần trước, nàng còn rõ mồn một đây này.

Lục Thời Khanh khẽ ho hai tiếng, thần sắc hơi đau đớn. Cơn ho tác động tới vết thương, y đau thật, cũng thực sự chưa hoàn toàn hạ sốt, nên hầu như không quá diễn cũng trót lọt.

Y yếu ớt nói:

– Sao nàng tới đây?

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn:

– Không phải chàng sai Tào Ám tới tìm ta sao?

Đêm qua nàng vì chuyện Từ Thiện mà trắng đêm không ngủ, rạng sáng mới đưa ra quyết định dứt khoát chặt đứt, sáng sớm viết thư xong đưa đi, lòng nàng cuối cùng cũng dễ chịu chút, vốn định hoàng hôn sẽ dùng bữa rồi đi ngủ sớm, không ngờ lúc nãy Tào Ám gấp gáp cứ như Lục Thời Khanh sắp chết tới nơi, nàng liền vội vã chạy qua.

Lục Thời Khanh lắc đầu ra hiệu không có:

– Là hắn tự làm đấy.

Nguyên Tứ Nhàn không hiểu nổi hai chủ tớ họ, nhưng nàng đã tới thì cũng chăm sóc y giống lần trước, không để y lưu lại mầm bệnh, khiến sau này cơ thể thường xuyên yếu ớt.

Nàng đi chung quanh vài lần, vắt khăn đắp lên trán y, nhìn y co rúc trong góc giường, hỏi:

– Chàng quấn kín thế làm gì, như vậy không dễ giải nhiệt mà?

Lục Thời Khanh đương nhiên là sợ lỡ vết thương lộ sơ hở, bèn viện cớ:

– Ta lạnh.

Nguyên Tứ Nhàn chưa từng bị phong hàn, không rõ có nên bịt kín hay không, nghe vậy do dự:

– Thế…

Nàng vừa dứt lời thì bị Lục Thời Khanh duỗi tay từ trong chăn ra kéo qua.

Nàng ngã xuống giường y, dùng khuỷu tay chống mình lên theo bản năng, dường như bị ngã ngu người, ngơ ngác cúi đầu nhìn y:

– …Làm gì đó?

Lục Thời Khanh đúng là muốn làm gì đó, tiếc là lần dùng lực này kéo theo tổn thương gân cốt, y cố nhịn cơn đau nơi vết thương, bình tĩnh nói:

– Giường trống quá, mượn nàng chắn ít gió.

– …

Nguyên Tứ Nhàn đang ở tư thế nghiêng người xinh đẹp được gọi là “chắn gió”, thấy mình mang ủng lên giường y thì kinh ngạc nói:

– Lục Thời Khanh, ta chưa tắm rửa, cũng chưa cởi giày, chàng bị sốt choáng váng, không lên cơn sạch sẽ nữa à?

Lục Thời Khanh nghe vậy nhìn giày của nàng, đau đầu nói:

– Ta quên, nàng không thể tự cởi sao?

Nguyên Tứ Nhàn cười giễu y, chống cánh tay dậy:

– Hay dịch tảng đá tới chắn gió cho chàng nhé?

Lục Thời Khanh càng đau đầu, đành đưa tay giữ cánh tay nàng, cau mày:

– Nguyên Tứ Nhàn, nàng không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?

Nàng dừng động tác, quay đầu nhìn y.

Nàng đương nhiên hiểu, như vậy mà còn không hiểu chẳng phải là đầu đất sao? Nhưng y nổi điên gì thế, tuy đã định hôn ước nhưng đâu thân thiết tới mức lăn lên chung giường.

Chắc là nam nhân khi bệnh đặc biệt yếu đuối, đặc biệt cần vị hôn thê quan tâm nhỉ. Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ thế.

Nhưng nàng tin Lục Thời Khanh luôn sĩ diện, trong ngoài bất nhất, miệng cứng hơn đá chắc chắn sẽ nhượng bộ, tuyệt đối sẽ không nói ra ý đồ thực sự, cho nên nàng kiên trì giả ngu:

– Ta phải hiểu gì?

Không ngờ thái độ y lại khác thường như uống lộn thuốc, nhìn chằm chằm nàng nói:

– Ta không khỏe, muốn nàng ngủ cùng ta một lát.
Bình Luận (0)
Comment