Tiếng pháo vừa được lệnh chấm dứt thì trên bờ bắt đầu trở lại một màn khói trắng thưa thớt, nhưng sát khí chứa đầy khiến cho đối phương phải khó chịu.
Văn Đồng đưa mắt lạnh lùng nhìn qua thái độ của họ, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười khinh khi.
Cụ già mặc áo da cam từ từ giắt kiếm trở lại, lẹ làng đưa mắt nhìn Văn Đồng năm người một cái đoạn cung tay nghiêm nghị hỏi :
- Quí vị có phải là bằng hữu đến giúp tay cho bọn “Miêu Cương tứ ác” chăng?
- Miêu Cương tứ ác?
Năm người nghe nói thảy đều sững sờ.
Văn Đồng điềm tĩnh gật đầu, tiến đến một bước lên giọng hỏi :
- Tôn giá có phải là Đổng Trường Công, chủ nhân nơi đây chăng?
Cụ già thấy Văn Đồng phủ nhận, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, liền đưa mắt nhìn chàng như dò xét nói :
- Đổng sư huynh hiện ở trên thuyền, tại hạ Tư Đồ Nhất Vũ. Xin hỏi các hạ quí tánh đại danh? Đến đây có điều chi chỉ giáo?
Văn Đồng đưa mắt liếc về phía thuyền hoa rồi đáp :
- Tại hạ Vũ Văn Đồng, vì có chút việc muốn gặp mặt lịnh sư huynh.
“Vũ Văn Đồng” ba chữ vừa thốt ra khỏi miệng đối phương, ai nấy thảy đều biến sắc, suýt tí nữa thốt lên tiếng kêu thất thanh.
Thì ra mấy tháng gần đây, tên tuổi của Văn Đồng vang dội võ lâm, ai nấy thảy đều hay biết, không ngờ hôm nay đột nhiên lại xuất hiện trước mặt ho, mục đích chưa biết rõ, trong lúc cường địch sắp đến nơi, bảo ho không thất kinh sao được.
Tư Đồ Nhất Vũ vừa trấn tĩnh lại thần sắc, đang đinh mở lời, bỗng nghe trong thuỵền có tiếng cười nói phát ra :
- Hoang Sơn cùng cốc, không dè lại được Vũ Văn chưởng môn đến viếng, Đổng mỗ không thể ra xa nghinh đón, thất lễ vô cùng, Tư Đồ sư đệ sao không mau mời khách lên thuyền dùng trà.
Tư Đồ Nhất Vũ nghe nói, vội vã cung kính thưa :
- Tuân mạng!
Đoạn lách mình sang bên, cung tay mời Văn Đồng :
- Gia sư huynh có linh mời Vũ Văn chưởn môn lên thuyền dùng trà.
Văn Đồng quay đâu nhìn về Khương Trạch mọi người rồi cung tay nói với Tư Đồ Nhất Vũ :
- Lịnh sư huynh đã khách sáo như vậy, tại hạ đâu dám từ chối vậy phiền Tư Đồ Lão Sư đi trước dẫn đường cho!
Tư Đồ Nhất Vũ cung kính gật đầu, đoạn cất bước lên thuyền.
Văn Đồng năm người theo sau Nhất Vũ, từ từ bước lên liền khi ấy trong mui có một người đi ra nghênh đón.
Người này tóc râu đều bạc, thần thái xuất phàm, uy nghi lẫm lẫm, vừa trông thấy Văn Đồng đã vội vã cung tay cười nói :
- Lâu nay từng nghe than danh của các hạ truyền khắp bốn phương đêm nay gặp mặt, hân hạnh vô cùng xin cho Đổng mỗ biết thêm quí hữu đồng hành của các hạ, hầu tiện bề nghinh tiếp.
Văn Đồng một mặt trả lễ, một mặt giới thiệu Khương Trạch và mọi người...
Đổng TRường Công nghe qua đều tỏ vẻ cung kính, mọi người đều vào thuyền ngồi đâu đó xong xuôi, trà thơm kế tiếp dâng lên, uống qua một tuần ông ta mới cung tay chậm rãi hỏi :
- Vũ Văn Chưởng Môn giá lâm đến đây không biết có điều gì chỉ giáo?
Văn Đồng bèn đem mục đích của chàng nói rõ, đồng thời cho biết khi đi ngang qua đây, thấy phía trước trên phiến đá hình rùa có dấu hiệu của Tào Khôn để lại nên mới mạo muội đăng môn bái viếng.
Trường Công nghe xong, mặt tỏ ra ngơ ngác rồi trầm giọng nói :
- Trước đây mười năm Đổng mỗ đã ẩn cư nơi này, trừ đệ tử bổn môn ra, thường ít qua lại với người ngoài...
Nói đến đây ông ta ngừng giây lâu để suy nghĩ, rồi mặt bỗng nghiêm nghị giọng quả quyết :
- Nếu quả có kẻ lạ vào rừng Linh Quy, thì Đổng mỗ tại sao lại không biết được,bởi thế...
Lời nói ông còn chưa dứt thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói vọng vào :
- Trình bẩm ân sư, các bằng hữu Miêu Cương đã đến.
Trường Công lập tức im ngay, quay đầu ra ngoài thuyền trầm giọng :
- Lam Thương, truyền lịnh bày trận tương nghinh.
Lời vừa dứt ông ta cũng đã đứng dậy xin lỗi Văn Đồng :
- Xin quý vị ngồi đây giây lát, Đổng mỗ có việc tạm thời thất lễ, giải quyết bọn chúng rồi sẽ...
Vừa nói đến đây, hình như bỗng nhớ ra điều gì, ông liền nín lại, móc trong người ra một tấm lưới nhỏ màu đen đưa lên cao vừa vẽ bùa vừa niệm thần chú, đoạn chụp lên một tách trà, ông thở phào một tiếng như làm xong công chuyện.
Với cư chỉ đột ngột của ông ta, khiến cho bọn Văn Đồng xem như một tuồng ảo thuật, không hiểu gì cả.
Thần Quân biết vậy nên mỉm cười giải thích :
- Lúc nãy tryền lệnh dàn trận, quên đi bọn Miêu Cương có một thứ ngải độc, có thể làm hại người một cách vô hình, đệ tử của bổn môn đã có ngừa trước còn quí vị thì chưa, nên vừa rồi lão dụng thuật “Dụng Hình Thế Vật” cả hồ này đã bị “Thanh Linh Thần Võng” bao trùm, hầu ngăn ngừa sự bất trắc.
Thần Quân vừa nói đến đây, bỗng nghe trên bờ có giọng nói trầm vọng lại :
- Đổng lão nhi, trước khi ngươi chưa ra lệnh, lão đã sớm thả “Kim Tằm Linh Ngại” ra rồi, miếng lưới rách của ngươi lại còn ích gì nữa.
Thần Quân vừa nghe nói, nhưng chưa tin đưa mắt nhìn qua mặt của bọn Văn Đồng, bỗng ông ta biến sắc hậm hực nói :
- Đổng mỗ đã chậm tay, khiến cho quí vị phải chịu khổ, Ôi!...
Ông vừa thốt ra tiếng thở dài, thì bị tiếng cười ngông cuồng ở trên bờ lấn át, tiếp theo là tiếng quát tháo :
- Đổng lão nhi, anh em ta đã y hẹn đến đây, sao ngươi còn rúc đầu trong ấy chẩng chịu ra.
Thần Quân nghe nói nổi giận, sát khí hịên lên.
Văn Đồng tuy chưa biết sự gây hấn giữa Thần Quân cùng bọn Miêu Cương thế nào, nhưng với hành động thả ngải ám toán năm người chàng, trong bụng đã tức rồi, vừa nghe cười quái dị ấy, chàng liền nhận ra ngay chính là “Lang Thần” A Nguyên Chương, một trong “Miêu Cương tứ ác” đã từng vây đánh Tào Khôn trước kia.
Nhớ đến bọn A Nguyên Chương Văn Đồng càng thêm nổi giận không chần chờ gì nữa hừ lên một tiếng lạng lùng “vụt” một cái tung mình nhảy ra khỏi thuyền.
Khương Trạch bốn người thấy Văn Đồng đang giận dữ ra đi họ cũng ùn ùn đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Thần Quân vừa rồi thấy Văn Đồng ra đi một cách đột ngột nên không kịp khuyên can giờ bọn Khương Trạch lại đi theo, ông vội vàng chận ngay trước cửa nói :
- Các vị đã bị “Kim Tằm Độc Ngải” xâm nhập nội thể, tốt hơn chớ nên rời khỏi thuyền, để lão ra mời Vũ Văn chưởng môn về đồng thời lấy thuốc giải độc của bọn hắn về cho.
Nói dứt, lẹ làng quay mình phóng ra khỏi thuyền.
Trong bọn Khương Trạch bốn người trừ có Cát Thanh Sương lịch duyệt non nớt ra ai nấy thảy đều kiến văn rộng rãi, nên biết ngay sự lợi hại của giống ngải rừng. Nếu còn ở trong “Thanh Linh Thần Võng” thì còn hy vọng kéo dài sự nguy hiểm bằng như ra ngoại ắt ngải này sẽ được dip bộc phát vì vây nên họ nghe khuyên đành làm thinh ngồi lại trong thuyền chờ đợi.
Riêng về Thanh Sương thấy thấn sằc của ba người cũng đã đoán ra mười phần nghiêm trọng, nhưng lòng nàng mãi lo lắng cho sự an nguy của Văn Đồng Văn Đồng đứng giữa bọn Bài giáo cùng Miêu Cương đôi mắt sáng như sao băng, từ từ quét nhìn mọi người một lượt.
Chàng thấy bên Miêu Cương cả thảy năm người đứng giữa là một lão già tóc bạc hình thù ốm yếu, mặt mày tái nhợt, đôi tròng mắt lõm sâu như đôi đồng tiền, nhưng thần nhãn uy nghi, đủ thấy công lực chẳng phải tầm thường.
Lang Thần A Nguyên Chương đứng kế bên trái của lão già ấy, tiếp theo là một đại hán mập mạp, mặt mày hung đữ, đó chính là “Hổ Sát” trong “Tứ ác Miêu Cương”.
Bên mặt lã già “Xà Độc” Ly Đa, Kế nữa là “Hồ Tinh” Cổ Hóa.
Vừa thấy Văn Đồng xuất hiện, “Lang Thần” như nhớ lại nhục cũ, lửa giận nổi lên trừng mắt nhìn chàng một cái đoạn kề tai lão già nói xầm xì mấy câu.
Lão già tóc bạc nghe xong, bỗng ngửa mặt lên trời cươi? như ngông cuồng...
Văn Đồng nhíu mày khó chịu, trầm giọng quát :
- Lão thất phu, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn cười?
Lão già nghe nói ngưng bặt, đưa mắt nhìn chàng nghiến răng :
- Vô tri tiểu tử, ngươi mới là người chết đến nơi đấy, chỉ cần chiếc trống bên hông “Hổ Sát” đánh lên ba tiếng thì “Kim Ngải” trong người của ngươi nổi dậy cấu xé ngay.
Văn Đồng “hừ” lên một tiếng đang định trả lời bỗng nghe tiếng áo khua động, Thần Quân đã từ trên không hạ mình xuống, chàng đành dằn lại cơn giận bước sang một bên nhường chỗ.
Thần Quân vừa hạ người xuống, liền nhận ra ngay lão già tóc bạc ấy chính là một trong “Miêu Cương nhị lão” còn sống sót lại được gọi là “Tuyết Phách Ông” sự có mặt của Tuyết Phách Ông khiến cho Thần Quân không khỏi giật mình, nhưng ngoài mặt ông vẫn giữ vẻ tự nhiên cung tay thi lễ nói :
- Tuyết Ông lâu nay vắng mặt, không hiểu đêm nay ngọn gió nào khiến đại giá đến đây?
Tuyết Phách Ông khẽ cười một tiếng nói :
- Đổng lão nhi chớ nên dùng những lời khách sáo như vậy, sự gây chiến giữa ngươi cùng sư điệt ta, để lát nữa sẽ tính còn thằng tiểu tử kia đã đáng bại Lang Thần giờ đây cần nên giải quyết trước đã...
Thần Quân nghe nói liền chận lời nghiêm nghi :
- Vị Vũ Văn thiếu hiệp cùng bạn người vốn là quí khách của Đổng mỗ, mọi việc Đổng mỗ xin gánh chịu cả. Nếu Tuyết Phách Ông có lòng đưa thuốc giải độc ra thì muốn sai việc gì Đổng mỗ cũng xin nghe theo.
Văn Đồng nào chịu để cho ông ta phải chiệu lụy vì mình, nên quay sang Thần Quân nghiêm nghị :
- Đổng tiền bối chớ nên làm thế.
Đoạn chàng đưa mắt nhìn về Tuyết Phách Ông, nhíu mày quát lớn :
- Lão thất phu! Thiếu gia cho ngươi biết tay trước đã.
Lời dứt thì chưởng cũng đã vung ra, nhằm ngay Hổ Sát đánh tới.
Tuyết Phách Ông như đã biết trước nên vừa thấy đối phương động thủ. Ông cũng liền quát lớn một tiếng tung chưởng ra ngăn đỡ.
“Bùng” một tiếng long trời lở đất, cát bụi tung bay cuồng phong nổi dậy trong đám bụi mù Tuyết Phách Ông lảo đảo dội sau ba bước sắc mặt tái xanh. Riêng về Văn Đồng đứng y bất động thần uy lẫm lẫm khiến cho ai nấy thảy đều kinh sợ.
Tuyết Phách Ông sau khi đứng vững lại xong, bỗng lại buộng lên tiếng cười ha hả đưa tay chỉ mặt Văn Đồng nói :
- Tiểu tử! ngươi ngông cuồng dùng cả chân lực giờ đây chỉ cần một tiếng trống giục, cũng đủ đưa mạng ngươi về cực lạc rồi, ha ha! Giờ cho dù ngươi đập bể chiếc trống ấy được đi nữa, nhưng với tiếng động liệu ngươi có còn thoát khỏi được không.
Nói dứt ông ta lại buông một tràng cười đắc ý.
Văn Đồng lạng lùng nói :
- Bổn thiếu gia đây dễ gì bị ngươi dừng lời lẽ để uy hiếp!
- Uy hiếp? Ha ha ha!
Tuyết Phách Ông dùng tay chỉ về chiếc thuyền trầm giọng tiếp :
- Bốn người bạn của ngươi đừng tưởng rằng có chiếc lưới rách của lão Đổng mà che chở được đâu, chỉ sau mười hai tiếng đông hồ khỏi cần tiếng trống của lão phu thúc giục, họ vẫn phải bị ngải hành chết.
Văn Đồng nghe nói không khỏi kinh tâm đôi mắt giận dữ nhìn trừng về đối phương, đầu óc đang tính toán một cuộc đối phó.
Thần Quân đứng bên lên tiếng :
- Tuyết Phách Ông, nếu ngươi không chịu đưa thuốc giải độc ra Đổng mỗ bất kể hậu quả thế nào cũng quyết liều mạng với ngươi một phen.
- Hừ nếu lão phu không có gì chắc chắn thì đâu dại mang thân đến đây, hiện giờ riêng ngươi đã khó giữ rồi còn muốn đòi thuốc giải thay cho người khác. Thật là buồn cười.
- Được Đổng mỗ xem thử ngươi có điều gì mà gọi là chắc chắn cho biết.
Tuyết Phách Ông đưa mắt liếc sang bảy tay cao thủ của Bài giáo cười khinh khi :
- Ngươi định dùng bảy tên vô dụng này để nhát ta sao?
Bảy cao thủ Bài giáo nghe nói sầm ngay nét mặt, tất cả đều tiến lên một bước đôi mắt phẫn nộ nhìn đăm đăm vào đối phương.
Thần Quân khẽ cười một tiếng :
- Đổng mỗ thật là lôi thôi quên giới thiệu nhân vật của bổn giáo cùng Phách Ông...
Nói dứt ông đưa tay chỉ về Tư Đồ Nhất Vũ giới thiệu :
- Đây là Phó chưởng giáo và cũng là tam sư đệ của Đổng mỗ.
Rồi lại chỉ đến hai cụ già áo xanh với bốn trung niên áo trắng tiếp :
- Hai vị này là Hộ đàn pháp sư còn bốn vị kia là Tứ đại hộ pháp...
Giới thiệu xong ông ta lại mỉm cười tiếp.
Tuyết Phách Ông vừa nghe giới thiệu qua chức vị của bảy tay cao thủ trước mặt trong lòng không khỏi e dè tự nhủ “Không ngờ hôm nay Bài giáo đã xuất động toàn lực, nếu họ quyết liều mạng với ta thì sự thắng bại cũng khó nắm chắc được trong tay”, nghĩ thế nên ông liền quyết định kế hoạch đối phó xoay chiều lại giải quyết bọn Bài giáo trước đã.
Mưu mô đã định, ông ta cười nhạt nói :
- Đổng lão nhi, lâu nay từng nghe đồn ngươi là nhân vật xuất sắc nhất trong Bài giáo trăm năm trở lại đây tưởng cũng tinh thông nhiều môn tuyệt kỹ lắm thì phải...
Thần Quân cười khiêm nhường :
- Đâu dám Tuyết Ông nói quá lời đấy thôi.
Bỗng Tuyết Phách Ông hừ một tiếng lạnh lùng, trầm ngay mặt lại nói với giọng khiêu khích :
- Lão phu có một vật mọn nếu ngươi thắng được nó thì thuốc giải có thể thương lượng, ngươi thấy thế nào?
Văn Đồng nghe nói tức giận đang định lên tiếng :
Thần Quân đã tiến lên hai bước cương quyết Đáp :
- Được, như vậy chúng ta quyết định như vậy, nếu ta may mắn được thắng thì thuốc giải lập tức trao ra.
Tuyết Phách Ông mỉm cười nham hiểm, từ trong người lấy ra một chiếc lọ ngọc trầm giọng nói :
- Đổng lão nhi chú ý lấy.
- Lời dứt ông ta liền mở nút lọ ngọc, hướng về phía Thần Quân giơ ra, bỗng nghe một tiếng rít khẽ một sợi chỉ đen từ trong lọ bay ra, nhắm đầu đối phương đáp tới.
Trong lúc Tuyết Phách Ông mở nắp lọ ngọc, thì đằng này Thần Quân cũng lấy trong người ra một vật, miêng niệm thần chú đoạn vung lên cao một màu xanh nhạt tỏa ra một vùng, kịp lúc đường chỉ đen của Miêu Cương phi đến.
Lẹ như chớp, đường chỉ đen vừa xuống đến đỉnh đầu Thần Quân còn cách một thước, bỗng nhiên như có một chướng ngại vật vô hình cản trở nên đường rít quái dị sợi chỉ đen lại quay đầu trở về, chui vào ngọc nằm im.
Thần Quân mình đẫm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt đôi mắt nhắm nghiền, bảy cao thủ của Bài giáo thấy vậy thất kinh vội vã tung mình đến nơi bảo vệ.
Tuyết Phách Ông đưa mắt nhìn vào trong lọ, rồi đậy nút lại cười đắc y :
- “Bảo Mệnh Thần Hỏa” của Bài giáo chỉ có thế thôi, “Huyền Vũ giáo” của lão phu chẳng qua chỉ bị thương nhẹ Còn mạng ngươi thì khó hòng thoát khỏi. Còn không mau thu hồi “Cửu Đinh đại pháp” ngươi đã thi triển trong người Cổ sư điệt của ta ra.
Thần Quân giương trừng đôi mắt đáp :
- Nếu ngươi không trao thuốc giải ra thì miễn nói chuyện.
Tuyết Phách Ông lạnh lùng :
- Như vậy cũng tốt, một mạng của sư điệt ta đổi lấy sáu mạng của các ngươi thì đâu có lỗ.
Thần Quân giận dữ quát lớn :
- Nếu không trao thuốc giải ra, các ngươi chớ hòng sống sót trở về.
Tuyết Phách Ông cười nham hiểm :
- Chưa chắc đâu!
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay mặt lên ra hiệu, tức thì “Miêu Cương tứ ác” đồng thanh rít rên một tiếng quái dị, kẻ đưa tay áo, người giở hỏng chân, kẻ khom lưng bốn người làm bốn động tác khác nhau, bỗng thấy có bốn độc vật hình thù quái dị từ trong bốn người tuôn ra, lẹ như chớp nhằm ngay bảy cao thủ Bài giáo lao tới.
Văn Đồng nhìn thấy, không còn nhẫn nại được nữa thét to một tiếng, tung mình nhảy lên cao tay mặt tuốt “Thái Ất thần kiếm” ra. Ánh sáng chói lòa vun vút chém trong không trung.
Bỗng, bốn tiếng kêu thảm khốc nổi lên thịt máu tả tơi, bắn tung tứ phía Văn Đồng hạ người xuống đất, mắt đăm đăm nhìn về bọn họ hình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Miêu Cương tứ ác không ngờ bốn con độc vật duy nhất của mình, chỉ trong phút chốc đã chết dưới thanh “Thái Ất thần kiếm” ủa đối phương, mặt ai nấy đều biến sắc Tuyết Phách Ông càng giận dữ hơn đột nhiên đưa tay ra đánh vào chiếc trống mang bên hông Hồ Sát kêu tung tung...
Bọn Bài giáo không khỏi thất kinh Văn Đồng vội vã vận dụng thần công hộ thể.
Sau khi giục mấy tiếng trống Tuyết Phách Ông đưa mắt nhìn về Văn Đồng cười đắc ý :
- Tiểu tử cho ngươi biết... Ý...
Ông ta bỗng thốt lên một tiếng thất thanh, tiếng cười cũng im bặt mồm há to không thốt được một lời.
Vì ông thấy thần sắc của Văn Đồng vẫn giữ vẻ tự nhiên như không hề bị gì cả, ông liền âm thầm dùng lối tâm pháp của bổn môn dò xem, mới hay “Kim Tằm Linh Ngải” trong người chàng đã bị tiêu diệt một cách vô hình, bảo sao ông không thất kinh cho được.
Lúc này, Văn Đồng cũng mới hiêu ra trong người chàng có thể cự độc, nên “Kim Tằm Linh Ngải” không hề làm hại chàng được nên không khỏi mừng thầm, lập tức bước lần tới phía địch quát lớn :
- Lão thất phu còn không mau trao thuốc giải ra.
Tuyết Phách Ông vừa kinh hãi vừa giận rít lên một tiếng ám hiệu, tức thì “Miêu Cương tứ ác” lẹ làng chuyển động nhanh như điện chớp phân ra thành năm phương vị vây chặt lấy đối phương vào giữa, người nào người nấy tay múa chân tung, bỗng thấy có năm đường khói ngũ sắc từ trong người của năm tên ác miêu tủa ra trùm lấy người Văn Đồng mùi tanh hôi khó chịu vô cùng.
Bọn Bài giáo vừa thấy Miêu Cương tứ ác sử dụng “Tuyệt Độc chưởng” ra ai nấy đều thất kinh vội đỡ lấy Thần Quân sang bên né tránh.
Bỗng thấy trong làn khói ngũ sắc ấy chen lẫn một thứ ánh sáng chói mắt, một tràng cười vang lên rồi kế đến bốn tiếng kêu thảm khốc.
Làn khói bắt đâu nhạt dần tiếng la vang không còn nghe nữa, từ từ hiện rõ một thiếu nên đứng uy nghi lẫm liệt, trước bốn chiếc thây nằm sống sượt của “Miêu Cương tứ ác”. Thiếu niên ấy chính là Văn Đồng đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về Tuyết Phách Ông đứng cách chàng chỉ có một trượng nói :
- Nếu trao thốc giải ra thì tại hạ sẽ tha cho ngươi sống sót trở về.
Tuyết Phách Ông vẻ mặt hầm hầm đôi mắt trừng trừng nhìn về Văn Đồng, trong bụng như tính toán một điều gì bỗng ông ta quát to một tiếng. Vung chưởng đánh mạnh ra.
Văn Đồng khẽ mỉm cười định đưa tay ra đỡ, không ngờ...
Chưởng lực của Tuyết Phách Ông vừa đánh ra nửa chừng liền hướng tầm xuống đất “ầm” một tiếng ông ta mượn thế tung mình lên cao lẹ như điện chớp nhảy vào khói mù lẩn tránh.
Văn Đồng tức giận thét lên một tiếng :
- Lão thất phu chạy đi đâu?
Đang định tung mình đuổi theo bỗng nghe Thần Quân lên tiếng cản :
- Vũ Văn chưởng môn xin dừng bước lão già ấy quyết chạy không thoát đâu.
Văn Đồng mới sực nhớ lại thì ra làn khói trắng ấy là đại trận của Bài giáo đã giăng hơn nữa lời lẽ của Thần Quân vừa nói tất nhiên ông ta sớm đã bố trí cẩn thận rồi, chàng liền yên dạ dừng chân.
Cùng lúc ấy phó chưởng môn Tư Đồ Nhất Vũ đã rít lên một tiếng ám hiệu, trúc kiếm chỉ lên trời huy động hai hộ đàn pháp sư lẹ như chớp tung thân vào trận đuổi theo.
Thần Quân mới từ từ quay mặt vào trận lớn tiếng :
- Tuyết Phách Ông chỉ cần ngươi trao hai thứ thuốc giải ra Đổng mỗ lập tức cho người đưa ngươi ra khỏi trận, sau này là thù hay bạn tùy ý ngươi thế nào cũng được.
Đợi một lát lâu bỗng nghe bên trong có tiếng hậm hực trả lời :
- Các ngươi chớ vội đắc ý mối thù đêm nay lão phu thề quyết phải báo cho được.
Thần Quân đưa mắt nhìn vào trận chiến mặt lộ vẻ mừng, phút chốc nhị đại pháp sư từ trong trận mù nhảy ra trình lên hai lọ ngọc nhỏ một vàng một xanh, ông ta xem xét giây lâu đoạn trút trong lọ vàng một viên bỏ vào miệng uống.
Sau khi căn dặn dẹp trận Thần Quân đưa Văn Đồng trở về thuyền hoa, lấy lọ thuốc xanh trao cho Khương Trạch bốn người uống để giải độc.
Văn Đồng thấy công việc đã xong, đồng thời cũng tin lời Thần Quân rằng tuyệt không có kẻ ngoài vào mà ông không biết, vậy thì Tào Khôn không có mặt trong vùng này, nên cùng Khương Trạch mọi người đứng dậy cáo từ.
Thần Quân biết khó giữ lại nên căn dặn Văn Đồng cất lọ thuốc xanh trong mình đề phòng có khi dụng đến đoạn cười nói :
- Đợi Đổng mỗ dùng thuật bói quẻ, xem hành tung của thuộc hạ Vũ Văn chưởng môn hiện giờ ở đâu, hầu đáp lại ơn đức giải vây ngày hôn nay.
Văn Đồng mừng rỡ khôn cùng, lại ngồi trở lại xuống chờ xem.
Thần Quân bảo đem ra ba đồng tiền ngồi ngay ngắn mặc niệm giây lâu rồi tung đồng tiền lên không rớt xuống sau khi xem xét, ông ta thấy kinh nói :
- Không xong rồi, quí thuộc hạ sợ đang gặp nguy hiểm nơi hướng Đông Nam, nếu gấp rút đi có lẽ...
Văn Đồng nónng ảy chận lời :
- Hướng Đông Nam là nơi nào?
Thần Quân đáp :
- Là một tuyệt cốc nơi ấy ít người lai vãng, địa thế bí mật...
Nói đến đây, ông liền lấy bút mực họa sơ một bản đồ trao cho Văn Đồng.
Vì đang nóng lòng giải nguy cho Tào Khôn, vừa tiếp bản đồ chàng liền cảm tạ rồi dắt Khương Trạch mọi người ra đi, phút chốc đã rời khỏi rừng Linh Quy, theo sự chỉ dẫn của bản đồ tiến bước.
Dọc đường vượt qua mấy ngọn đồi hiểm trở xuyên qua mấy khe suối nguy nan mới đến nơi tuyệt cốc đã vẽ.
Năm người dừng bước lại, quan sát địa thế một hồi mới thấy nơi đây quả thật bí hiểm vô cùng, nếu không nhờ bản đồ thì họ không thể nào phát giác ra được.
Vì đã nghe Thần Quân cho biết Tào Khôn đang bị lâm nguy, nên họ không cần suy tính gì nữa Văn Đồng liền tung mình đi trước Khương Trạch tiếp theo rồi đến mọi người nhanh nhẹn xuyên qua hiểm cốc, đường đi quanh co khúc khủy, phải mất một khắc đồng hồ mọi người mới vượt qua khoảng đường ngoài mười dặm, trước mắt là một khu rừng rộng rãi, cây cối um tùm thì ra là một nơi đỉnh đầu tuyệt cốc này.
Dọc đường không thấy có gì khả nghi cả, mọi người đều trút hy vọng cuối cùng vào cụm rừng này không hề sợ những điều kỵ của võ lâm “Rừng rậm chớ vào” ai nấy đều đề khí đơn điền, tung mình như chim bay xuyên qua ba bốn mươi trượng nữa, bỗng nhiên trước mặt là một khoảng đất trống một ngôi cổ miếu nằm im lìm nơi chính giữa.
Văn Đồng mọi người liền tung mình nhẹ nhàng đến sát bên núp vào những thân cây đưa mắt dòm vào trong thì họ đều tỏ ra kinh ngạc.