- Ngươi!
Chu Truyền Tề mặt biến sắc, ông ta không thể ngờ rằng Vương Phác lại dám quy kết tội tạo phản lên đầu ông ta.
Vương Phác không thèm để ý đến Chu Truyền Tề, quay sang nhìn Ngụy Đại Bản lớn tiếng hỏi:
- Ngụy đại nhân, ngài là tri phủ Đại Đồng, còn là người có học vấn uyên bác, lời dạy của thánh nhân: “bách tính vi trọng,xã tắc thứ chi, quân vi khinh”, dân chúng chính là gốc rễ của quốc gia, là nền móng của Đại Minh triều thì có thể hi sinh một cách tùy tiện hay sao?
Ngụy Đại Bản lộ vẻ xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu xuống, không nói câu gì.
Những câu nói này là của Mạnh Tử đương nhiên là Ngụy Đại Bản đã từng đọc qua. Phàm là những người đọc sách trong thiên hạ thì đều biết những lời này, bởi câu nói này là vũ khí sắc bén nhất trong tay của người đọc sách, sách của Khổng Tử cũng chỉ có thể phục vụ cho Đế Vương, chỉ có câu nói này của Mạnh Tử là căn cứ lý luận để cấp cho người đọc sách sau này hạn chế quyền lực của nhà vua.
Lúc này thì Chu Truyền Tề cũng đã lấy lại được tinh thần, thẹn quá thành giận hô lớn:
- Người đâu!
Mấy chục tên hộ vệ Vương phủ nhanh chóng xúm lại, tên đội trưởng hộ vệ cung kính hỏi:
- Vương gia có gì chỉ bảo?
Chu Truyền Tề thần sắc dữ tợn, nhìm chằm chằm vào Vương Phác, lớn tiếng quát:
- Vương Phác tự tiện điều binh chấn động cả trấn, âm mưu tạo phản, lập tức bắt lại cho bổn Vương!
- Rõ!
- Ai dám?
Mấy chục tên hộ vệ Vương phủ đồng loạt lên tiếng, đang vừa chuẩn bị tiến lên bắt người thì bị tiếng quát của Vương Phác ngăn lại. Lã Lục dẫn theo mấy chục gia đinh cưỡi ngựa hùng hổ kéo đến bảo vệ phía sau Vương Phác. Hộ vệ của Vương Phủ và gia đinh của họ Vương giương cung bạt kiếm, cục diện có xu thế vô cùng căng thẳng.
- Ôi chao!
Trương Tử An lúc này vô cùng hốt hoảng, vội vàng tiến lên phía trước khuyên ngăn:
- Không nên, chúng ta đều là người nhà, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà bất hòa. Vương gia ngài hãy nguôi giận! Phò Mã Gia xin ngài cũng nguôi giận!
Trương Tử An vừa mới dứt lời thì trên đường từ phía đông truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người đều quay đầu lại nhìn thì thấy một đội quân binh Đại Hán vây quanh một vị thái giám mặc áo bào gấm đỏ thẫm đang phóng nhanh tới, người cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường bỗng nhiên giơ tay chỉ, lớn tiếng nói:
- Khâm sai đại lão gia, Tam Gia nhà ta đang ở đây.
Vị thái giám mặc áo bào đỏ nghe vậy liền tỉnh táo tinh thần giục ngựa nhanh về phía trước, lớn giọng hô vang:
- Thánh chỉ đến, Đô Úy Phò Mã Vương Phác tiếp chỉ….
Vương Phác không dám chậm trễ, vội vàng xuống ngựa quỳ xuống tiếp chỉ.
Cách phía nam Đại Đồng hơn một trăm dặm, trại Ngũ Lý.
Trong lúc Lý Nham đang thống lĩnh tám ngàn tinh binh tiến công nhanh chóng về phía bắc thì đột nhiên ở phía trước có một khoái mã chạy như bay về và lớn tiếng bẩm báo:
- Đại soái, phía trước năm dặm phát hiện có một đội quan quân.
Lý Nham trầm giọng quát hỏi:
- Có bao nhiêu binh mã?
Thám mã báo:
- Hơn trăm người.
Mã Thủ Ứng hỏi luôn:
- Lý Nham huynh đệ, ta sẽ dẫn theo năm trăm người đi tiêu diệt đội quân kia.
Hạ Cẩm cũng nói:
- Đúng vậy, nếu không diệt gọn đám người đó, e rằng chúng ta sẽ bị lộ tin tức.
- Không, chỗ này cách Đại Đồng chưa đến hai trăm dặm, chúng ta không thể nào giấu được tung tích nữa rồi.
Lý Nham bỗng giơ cao tay, hạ giọng xuống:
- Bây giờ là lúc vượt đường, sớm đến được Đại Đồng một khắc tức là chúng ta có thêm một phần thắng lợi. Truyền lệnh xuống toàn quân gia tăng tốc độ hành quân, không cần phải để ý đến đám quan binh ven đường đó.
Đại Đồng, cửa bắc.
- …Vương Phác với tư cách Đô Úy Phò Mã tạm nhận chức tổng binh Đại Đồng, ngay hôm nay lập tức xuất binh chinh phạt Lưu Tặc Thiểm Tây, khâm thử!
Vị thái giám truyền chỉ cuộn thánh chỉ lại, quay lại cười với Vương Phác:
- Phò Mã Gia, mau lĩnh chỉ tạ ơn đi!
- Thần Vương Phác lĩnh chỉ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
Vương Phác cung kính lạy ba cái rồi giơ cao tay nhận lấy thánh chỉ từ tay vị thái giám nọ, sau đó hắn quay người lại cười với Chu Truyền Tề, nói:
- Vương gia, hiện tại thì ta đã chính thức là tổng binh Đại Đồng rồi, ngài còn muốn bắt nữa không?
- Hừ, chúng ta đi!
Chu Truyền Tề hừ mạnh một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Vương Phác lại nói với Trương Tử An:
- Trương công công!
Trương Tử An vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Có nô tài!
Vương Phác nói:
- Lập tức đi kiểm kê ngân khố, quân lương, đạn dược trong kho cho ta!
Trương Tử An cung kính đáp lại:
- Vâng!
Vương Phác lại nói với Ngụy Đại Bản:
- Ngụy đại nhân.
Ngụy Đại Bản bước lên ôm quyền thở dài, cung kính nói:
- Có hạ quan!
Nếu như Vương Phác chỉ là tổng binh Đại Đồng thì Ngụy Đại Bản có thể sẽ không cần phải để ý tới hắn và cũng không cần phải kiêng nể gì nhưng hiện tại thì Vương Phác không chỉ là tổng binh Đại Đồng mà còn là đương kim Đô Úy Phò Mã, là hoàng thân quốc thích, ngay cả Đại Vương mà hắn còn dám như vậy thì Ngụy Đại Bản làm sao dám chậm trễ.
Vương Phác nói:
- Quân lương của trấn Đại Đồng vẫn còn thiếu quá nhiều, Ngụy Đại Nhân thân là tri phủ Đại Đồng, vậy chuyện này phải nhờ cậy cả vào ngài rồi!
Ngụy Đại Bản nói:
- Cống hiến cho đất nước là việc hạ quan nên làm!
Vương Phác lại gọi:
- Lã Lục!
Lã Lục tiến lên đáp:
- Có!
Vương Phác nói:
- Hạ lệnh cho Đường Thắng và Trương hòa thượng dẫn theo hai nghìn gia đinh đóng giữ ở đại doanh núi Lôi Công, đồng thời sai Râu Rậm, Mặt Sẹo và Triệu Tín lập tức thống lĩnh 3 nghìn gia đinh tiến vào Đại Đồng, tăng cường phòng thủ.
- Vâng!
Lục Lã nhận lệnh, vội vã lên ngựa thực thi mệnh lệnh.
Hành động của Vương Phác cũng rất nhanh nhẹn nhưng xem ra vẫn không thể bì được với người nào đó.
Đêm nay, Râu Rậm, Mặt Sẹo và Triệu Tín vừa mới thống lĩnh ba nghìn gia đinh tiến vào Đại Đồng thì nghe được một tin kinh người truyền đến hành dinh tổng binh đại doanh thành bắc: đội quân dẫn đầu của Lưu Tặc cách đại đồng chưa đầy một trăm dặm nữa, chưa đến trưa mai đám Lưu Tặc này sẽ đánh đến chân thành rồi!
Hành dinh Tổng binh.
- Lợi hại nha!
Vương Phác cũng phải thừa nhận, nói:
- Lợi hại chưa! Xem ra đám Lưu Tặc này không tầm thường nha, vẻn vẹn chỉ mất chưa đến 10 canh giờ mà đã có thể tiến quân thần tốc gần hai trăm dặm. Không ngờ Lưu Tặc lại có tốc độ hành quân thần tốc đến như vậy, thật là lợi hại mà! Trước kia bản tướng quân suất quân đột kích Thịnh Kinh cũng không nhanh như vậy!
- Kỳ tích, đúng là kỳ tích!
Chân Hữu Tài cũng cảm khái nói:
- Quân ta chạy thật nhanh một đoạn đường dài không ngừng nghỉ, vậy mà một ngày đêm thay cả ba con ngựa mà cũng không tới ba trăm dặm, nhưng đám quân Lưu Tặc này chỉ trong thời gian ngắn ngủi 10 canh giờ mà có thể đi được gần hai trăm dặm! Không ngờ hai chân của con người còn chạy nhanh hơn cả bốn chân của ngựa chiến. Đúng là không thể tin được!
Vương Phác thầm giật mình, những lời vừa rồi của Chân Hữu Tài hình như có chút gì đó không đúng thì phải.
Ở hậu thế không phải cũng có được một đội quân hùng mạnh, chỉ dựa vào đôi chân mà thắng được bốn bánh xe ô tô hay sao? Nếu chỉ xét về tốc độ hành quân mà nói thì đám Lưu Tặc đã không thua đội quân hùng mạnh kia rồi. Nghĩ đến đây, tâm tình của Vương Phác lập tức trở nên trầm trọng, xem ra trong bọn Lưu Tặc không thiếu nhân tài rồi.