Sát Hãn như bị gió lạnh thổi qua mạnh mẽ rùng mình một cái, hấp tấp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói:
- Nô tài đáng chết, xin chủ tử thứ tội.
Đa Đạc lãnh đạm nói:
- Vả miệng!
- Dạ!
Sát Hãn lên tiếng, khẩn trương bắt đầu vung tay bạt tai chính mình, thẳng đến khi tát đến mặt mũi bản thân đều bầm dập, Đa Đạc mới hô một tiếng trầm đục, khoát tay áo nói:
- Thôi đi, về sau nhớ kỹ trong đầu một chút!
Sát Hãn lúc này mới dám đứng dậy, mặt xám mày tro đứng ở cuối màn trướng.
Ánh mắt Đa Đạc đầy uy thế lướt qua ba người Mãn Chu Tập Lễ, trầm giọng nói:
- Được rồi, tất cả đi xuống đều tự chuẩn bị đi.
Trấn Lỗ Kiều, Đường Thắng đang mang theo hai “Hỏa Thương Doanh” của Trung Ương Quân đốt đuốc dọc theo bờ trái Vận Hà suốt đêm hành quân.
Huấn luyện thể năng tàn khốc ngày thường của Trung Ương Quân vào lúc này thể hiện ra vô cùng sâu sắc, Kiến Nô phỏng đoán hai Hỏa Thương Doanh quân Minh ít nhất cũng cần ba ngày thời gian mới có thể đuổi tới Tế Ninh, nhưng trên thực tế, hai Hỏa Thương Doanh của Đường Thắng lại chỉ trong vòng một ngày cấp tiến lên phương bắc hơn hai trăm dặm, chậm nhất là đến hừng đông ngày mai, có thể chạy tới ngoài thành Tế Ninh rồi.
Một tiểu đội du kỵ binh Mông Cổ đang ở đằng xa theo đuôi hai Hỏa Thương Doanh này.
Xa xa nhìn lại, đây đúng thật là hai “Hỏa Thương Doanh”, áo bành tô bằng vải bông thuần một sắc xanh lam, mũ kê-pi cùng một màu, giày đế da trâu dày cùng một màu, còn có “Hỏa thương” cùng một màu vác trên vai, cần phải đến gần xem, mới có thể phát hiện, Hỏa thương vác trên vai tướng sĩ Trung Ương Quân đều là đồ giả.
Hơn mười vạn Trung Ương Quân, binh chủng chia làm Bộ binh, Quân nhu binh, Pháo binh và Kỵ binh, mặc kệ là binh chủng nào đều phải nắm giữ kỹ xảo xạ kích, nhưng vấn đề là Trung Ương Quân không có nhiều Hỏa thương như vậy, thế thì làm sao bây giờ? Vương Phác liền phái người làm ra rất nhiều “mộc thương (súng gỗ)”, bình thường vừa có thể sử dụng trong huấn luyện, thời điểm chiến tranh lại có thể dùng để mê hoặc kẻ thù.
Đeo trên vai Đường Thắng đúng là “mộc thương” trang bị của hai Hỏa Thương Doanh.
Đương nhiên, hai đại đội Hỏa thương binh là không thể giả rồi, ít nhất cũng phải dùng để hù dọa du kỵ binh Thát tử Mông Cổ một chút chứ.
Nói trở lại, hai Hỏa Thương Doanh này tuy rằng chỉ trang bị mộc thương, nhưng không phải không có lực phản kháng đâu đấy, những mộc thương này dùng làm lưỡi lê rất tốt, nếu thật phải chống lại khinh kỵ binh Mông Cổ, trong cận chiến kỵ binh Mông Cổ chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, chẳng qua vấn đề là kỵ binh Mông Cổ không đủ đảm lượng đến vuốt râu hùm Trung Ương Quân.
Đài trang, khu vực Sơn Đông, nơi giao giới của hai tỉnh Nam Trực, là một cái trấn nhỏ bên trên Đại Vận Hà.
Vương Phác suất lĩnh “Quân nhu đội” Trung Ương Quân cắm trại ngay tại đây, lúc này Trung Ương Quân đã trước sau chia binh hai lần, binh lực chỉ còn lại ba “Quân nhu doanh”, một Pháo doanh cùng với ba ngàn Thủy sư Nam Kinh của Hoàng Đắc Công, tổng binh lực đã không tới ba vạn người, tuy nhiên Đa Nhĩ Cổn và Thát tử Mông Cổ cũng không biết rằng, ba “Quân nhu doanh” giữ ở bên cạnh Vương Phác mới là Hỏa Thương Doanh chân chính, mà hai Hỏa Thương Doanh tiến đến tiếp viện lại chính là Quân nhu doanh trá hình.
Đêm xuống, liên tục có mật thám hồi báo, phụ cận Đài trang lục tục xuất hiện kỵ binh Thát tử, hơn nữa số lượng không ít, và vẫn đang không ngừng gia tăng, đến thời điểm nửa đêm, mật thám đã tra rõ số lượng kỵ binh Thát tử tập kết bên ngoài Đài trang gia tăng ít nhất tới sáu vạn người!
Trung Ương Quân trú đóng tại Đài trang ngoài lỏng trong chặt, biểu hiện ngoài mặt hết thảy bình tĩnh, nhưng trên thực tế cũng đã chiêng trống rùm beng tiến hành công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu rồi.
Hành trướng của Vương Phác.
Trịnh Thành Công đem đến một cây tiểu Hắc kỳ rồi cắm trên sa bàn mô phỏng lâm thời, thần sắc trầm trọng, nói với Vương Phác:
- Hầu gia, mật thám mới vừa hồi báo, lại có một cỗ kỵ binh chạy tới trong vòng hai mươi dặm phía tây Đài trang, cho đến bây giờ, Thát tử kỵ binh tập kết ở hướng tây bắc Đài trang đã gia tăng tới trên dưới bảy vạn người rồi!
Vương Phác nằm ngửa trên ghế nằm, đang nhắm mắt dưỡng thần, không có lập tức đáp lại Trịnh Thành Công.
Đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị chuyển hướng Vương Phác, giọng trầm trọng nói:
- Đa Nhĩ Cổn một mạch tập kết hơn bảy vạn kỵ binh tại Đài trang, xem ra kỵ binh Mông Cổ tiến quan lần này khẳng định không chỉ mười vạn kỵ!
Vương Phác nhẹ nhàng vuốt cằm, vẫn không mở hai mắt ra.
Trịnh Thành Công nói:
- Kỵ binh Thát tử không thiện chiến đấu ban đêm, phỏng chừng phải qua hừng đông mới có thể tiến công.
Vương Phác bỗng nhiên mở hai mắt ra, sau đó từ trên ghế nằm vươn người đứng dậy, bước đi đến bên cạnh sa bàn hỏi Liễu Như Thị:
- Công sự phòng ngự Đài trang đã sửa xong chưa?
Liễu Như Thị gật đầu nói:
- Tuyến đầu vừa mới hồi báo, công sự phòng ngự đã tu sửa xong, thôn trang tại ba mặt Tây, Bắc, Nam đã đào ba chiến hào, sau chiến hào là xa trận do xe chở đồ quân nhu hợp thành, phía đông thôn trang là Vận Hà, Thủy sư Hoàng Đắc Công tướng quân đã tập kết trên Vận Hà, kỵ binh Thát tử cũng không có khả năng theo mặt nước xông đến.
Trịnh Thành Công cũng nói:
- Hầu gia, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, chờ đến qua hừng đông kỵ binh Thát tử chính là đến đây tìm chết rồi.
Vương Phác cau mày, nhìn lên sa bàn trước mắt một hồi lâu không nói, bởi vì thời gian gấp gáp, cấu trúc sa bàn hết sức đơn sơ, chỉ có thể mơ hồ phác họa Vận Hà cùng với một số thành thị chủ yếu ở hai bên bờ sông, ánh mắt của Vương Phác từ Đài trang dần dần di dời lên phía bắc, cuối cùng dừng tại phương vị của thành Tế Ninh, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một chút sắc lạnh.
Liễu Như Thị tựa hồ phát hiện ra sắc mặt Vương Phác nghiêm trọng, thấp giọng hỏi:
- Hầu gia, có vấn đề gì sao?
Vương Phác lắc lắc đầu, không nói gì.
Đối với nguy hiểm Vương Phác có khứu giác cực kỳ bén nhạy, hắn đã từ trong không khí ngửi ra hơi thở nguy hiểm, nhưng trước sau vẫn không nhìn ra vấn đề là ở chỗ nào?
Theo đạo lý mà nói ý đồ chiến lược của Đa Nhĩ Cổn đã rất rõ ràng rồi.
Đa Nhĩ Cổn chẳng phải là muốn thông qua tấn công mãnh liệt Tế Ninh dụ cho Trung Ương Quân tăng nhanh tốc độ hành quân, sau đó tạo thành tình huống Bộ binh chủ lực và Quân nhu đội tách rời, cuối cùng là lợi dụng lực lượng cơ động của kỵ binh Mông Cổ phá hủy Quân nhu đội bị rớt lại phía sau, ý đồ chiến lược của Đa Nhĩ Cổn tuy rằng đơn giản lại vô cùng âm tàn, một khi thực hiện, Trung Ương Quân bắc thượng tiếp viện cùng với thủ quân trong thành Tế Ninh sẽ vì thiếu thốn lương lực mà triệt để lâm vào khốn cảnh!
Sự tình nếu thật đi đến một bước kia, trừ phi Nam Kinh lại phái đại quân tới cứu viện, bằng không Vương Phác và Mặt Sẹo sẽ chỉ có thể chờ bị Kiến Nô vây khốn đến chết, hoặc là trên đường rút lui bị kỵ binh Thát tử đuổi giết đến tận cùng!
Hiện tại Vương Phác đã biết trước ý đồ chiến lược của Đa Nhĩ Cổn, đồng thời làm ra an bài tương ứng, nhưng vì sao Vương Phác vẫn cảm thấy trong lòng không an ổn? Chẳng lẽ ẩn bên dưới ý đồ chiến lược nhìn như đơn giản của Đa Nhĩ Cổn, còn cất giấu một tầng thứ ý đồ chiến lược thâm sâu hơn?
Như vậy ý đồ chiến lược tầng thứ thâm sâu này sẽ là gì chứ?
Chẳng lẽ Đa Nhĩ Cổn muốn đem Trung Ương Quân chủ lực tại Đài trang và Trung Ương Quân của Tế Ninh trước tiên phân ra từng đội bao vây? Ý tưởng này đúng là tốt đấy, nhưng ở Vận Hà, có Thủy sư của Hoàng Đắc Công, ý đồ chiến lược này căn bản cũng không có khả năng thực hiện! Cho dù Kiến Nô dùng xích sắt Lan Giang cũng ngăn không được bao lâu a, gánh đất lấp sông? Thế thì càng lề mề!
Đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề đây? Vương Phác đem từng cái mắc xích đều lược qua một lần, đem các loại khả năng đều suy nghĩ qua một lần, nhưng trước sau vẫn không thể phát hiện ra vấn đề là ở chỗ nào.