Đội trưởng thị vệ nói:
- Vương gia, đây là mã ôn!
- Câm miệng!
Thổ Tạ Đồ Thân Vương quau lại tát cho đội trưởng thị vệ một cái, trầm giọng nói:
- Nghe kỹ cho bổn vương, lời vừa rồi cấm không được nói cho người khác biết.
Đội trưởng thị vệ cung kính đáp:
- Vâng.
Thổ Tạ Đồ Thân Vương tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tình hình này tám chín phần chính là bùng nổ mã ôn rồi, nhưng y không dám tin tưởng, trong thời khắc quan trọng này nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, hơn mười vạn kb Mông Cổ ngay lập tức sẽ sụp đổ, đến lúc đó Đa Nhĩ Cổn tuyệt đối không tha cho y.
Thổ Tạ Đồ Thân vương ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:
- Như vậy đi, ngươi lập tức mang theo vệ đội đi đại doanh, tập trung toàn bộ chiến mã bị bênh lại, bí mất giết chết, sau đó thì thiêu tại chỗ. Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải làm bí mật, không được để các tướng sĩ sinh nghi, càng không cho người khác biết...đây là mã ôn!
- Vâng, nô tài lĩnh mệnh.
Đội trưởng thị vệ lĩnh mệnh đi.
Thổ Tạ Đồ Thân vương suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, lẩm bẩm:
- Không được, việc này liên quan trọng đại, phải lập tức bẩm báo Nhiếp Chính vương.
Đại doanh Mông Cổ, hành trướng của Sát Cáp Nhĩ Thân vương Ngạch Triết.
Ngạch Triết đang viết trên một tấm da dê, chữ mà y đang viết không ngờ không phải là chữ Mông Cổ, mà là chữ Hán. Ngạch Triết mặc dù là người Mông Cổ, nhưng y thân là con trai trưởng của Lâm Đan Hãn, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, bởi vậy Ngạch Trieté chẳng những tinh thông Hán ngữ, còn có thể viết được chữ Hán.
Màn trướng được vén lên, đội trưởng thị vệ của Ngạch Triết chợt đi vào, quỳ một chân trên đất cúi chào nói:
- Nô tài Hốt Lỗ Ôn, khấu kiến Chủ tử.
Ngạch Triết khẽ gật đầu, cẩn thận cuộn tấm da dê vào buộc lại, sau đó ngẩng lên nhìn Hốt Lỗ Ôn, nghiêm nghị nói:
- Hốt Lỗ Ôn, ngươi là nô bộc trung thành nhất của bổn vương, đúng không?
- Vâng ạ.
Hốt Lỗ Ôn không chút do dự nói:
- Nô tài nguyện chết vì chủ tử.
Ngạch Triết lắc đầu, nói:
- Bổn vương không cần ngươi đi chết, nhưng ngươi có thể giúp bổn vương một việc.
Hốt Lỗ Ôn nghiêm nghị nói:
- Nô tài nguyện nghe chỉ bảo của chủ tử.
Ngạch Triết giơ tấm da dê trong tay lên, nghiêm trang nói:
- Đem phong thư này…bắn vào thành Tế Ninh.
- Rõ.
Hốt Lỗ Ôn không chút nghĩ ngợi đáp lời, tiến lên nhận lấy phong thư kia trong tay Ngạch Triết.
Ngạch Triết nhìn Hốt Lỗ Ôn thật sâu, nghiêm trang nói:
- Hốt Lỗ Ôn, ngươi muốn biết trong thư bổn vương viết gì không?
Hốt Lỗ Ôn lớn tiếng nói:
- Nô tài không muốn biết.
Ngạch Triết lại gật đầu, hạ giọng nói:
- Đi đi, đừng cho người khác phát hiện ra hành tung của ngươi, làm việc nhất định phải cẩn thận.
- Nô tài biết rồi ạ.
Hốt Lỗ Ôn đáp một tiếng, cầm thư da dê quay người đi ra.
Nhìn theo bóng dáng to lớn của Hốt Lỗ Ôn biến mất ngoài trướng vải, trên mặt Ngạch Triết bỗng hiện lên thần sắc khó hiểu, giống như chờ mong, lại như khẩn trương, lại có mấy phần cô đơn, mấy phần phiền muộn…
Đại doanh Kiến Nô, hành trướng của Đa Nhĩ Cổn.
Đa Đạc vừa mới đi không lâu, Đa Nhĩ Cổn đang chuẩn bị vào trướng để ngủ, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối, Đa Nhĩ Cổn ngẩng lên nhìn, một con khoái mã như u linh lao vào trong viên môn trong đêm, trong một lát đã phi vào đại doanh trung quân…
- Đứng lại!
- Xuống ngựa…
- Nếu không xuống ngựa, chúng ta sẽ bắn tên…
Có hơn bốn trăm Qua Thập Cáp mặc trọng giáp như gió lốc xúm tới trước mặt Đa Nhĩ Cổn.
Hàng Qua Thập Cáp đằng trước dùng lá chắn trong tay kết thành tường lá chắn, một cây trường mâu sắc bén từ mặt sau lá chắn thăm dò xuất ra, hơn mười mũi thương lạnh căm căm đan vào thành một rừng tử vong khủng bố, còn có vài chục cung tiễn thủ giương cung cài tên, từng mũi tên lạnh căm căm nhắm ngay vào khoái mã phía trước đang lao như bay tới.
- Hí….
Kỵ sĩ trên lưng ngựa vội ghìm cương ngựa, khoái mã lập tức hí vang dựng móng lên, khó khăn lắm mới dừng lại được đúng lúc.
- Phù….
Sau khi ra sức ghìm vật cưỡi, kỵ sĩ trên lưng ngựa như đã tiêu hao toàn bộ sức lực, thân hình lảo đảo ngã từ trên lưng ngựa xuống, sau khi rơi xuống ngựa thì nằm yên, bụi đất nhuộm kín, từ áo khoác màu đỏ thẫm trên người gã biểu hiện rõ thân phận gã, đây rõ ràng là một kỵ binh Chính Hồng Kỳ.
- Mau!
- Mau nâng y dậy.
- Nước, mau lấy nước đến.
- Lang trung, nhanh đi tìm lang trung!
Không đợi Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh, trong trận địa Qua Thập Cáp sẵn sàng đón quân địch đã xông ra hơn mười người, lao tới đỡ kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia lên, lại có Qua Thập Cáp cầm túi nước da dê đổ vào miệng kỵ binh kia, sau khi uống mấy ngụm nước, kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia mới chậm rãi mở mắt ra.
Kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia chậm rãi giơ tay phải lên gắng sức chỉ về phương bắc, cổ họng khò khè, giống như bị nghẹn rất lâu không nói thành lời.
Đa Nhĩ Cổn tách đám đông đi đến trước mặt kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia, ngồi xuống khẽ hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn, đôi mắt sáng lên, ngay lập tức lại có sức lực, gắng gượng ngồi dậy, sau đó nuốt cục đàm còn kẹt tại cổ họng, run giọng nói:
- Chủ tử, không xong rồi, việc lớn không hay rồi, Nam Minh mọi rợ đánh lén Trực Cô, Thiên Tân Tam Vệ đã thất thủ rồi...
Con ngươi của Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc co rút lại, dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn kỵ binh Chính Hồng Kỳ kia, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi nói gì? Quân Minh đánh lén Trực Cô?
- Vâng.
Kỵ binh Chính Hồng Kỳ trịnh trọng gật đầu, nói:
- Trực Cô đã thất thủ rồi.
Đa Nhĩ Cổn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng, nghiêm trang hỏi:
- Đánh lén Trực Cô có bao nhiêu quân Minh?
Kỵ binh Chính Hồng Kỳ run giọng đáp:
- Không biết, nhưng ít nhất sẽ không ít hơn một vạn người, có Hỏa thương đội, Pháo đội, còn có đội tàu thủy sư, họ từ trên biển đánh tới, sau khi đánh hạ Trực Cô, đội quân Minh này lại giết đến Bắc Kinh rồi.
Đa Nhĩ Cổn không kìm nổi lại hít một ngụm khí lạnh, hơn một vạn quân Minh, có Hỏa thương đội, Pháo đội, còn có đội tàu thủy sư? Chẳng lẽ từ lúc mới bắt đầu Trung Ương Quân Đại Minh đã chia binh ra làm hai đường, một đường ở Sơn Đông kiềm chế quân Đại Thanh, một đường khác từ trên biển tập tích bất ngờ Trực Cô, sau đó thẳng tiến đến Bắc Kinh?
Đúng rồi, nhất định là như vậy!
Tập kích bất ngờ vẫn luôn là sở trường của Vương Phác, ba năm trước trận chiến ở Tùng Sơn, người này không phải là thừa kịp khi quân Đại Thanh dốc toàn bộ lực lượng ở Tùng Sơn, Cẩm Châu quyết chiến với Hồng Thừa Trù mà bất ngờ đánh chiếm Thịnh Kinh đó sao? Hai năm trước trận chiến với Thổ Mặc Đặc ở Tam Bất Lạt Xuyên, bị kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm truy kích, người này lại một lần nữa ngoài dự đoán của mọi người chủ động xuất kích, giết Ô Khắc Thiện trở tay không kịp! Trận quyết chiến lần này tại Tế Ninh có liên quan đến vận mệnh hai nước Đại Minh và Đại Thanh, Vương Phác này đương nhiên sẽ sử dụng sở trường của mình rồi!
Đa Nhĩ Cổn sớm nên nghĩ dến Vương Phác giỏi về kỳ binh đánh bất ngờ!
Đa Nhĩ Cổn sớm nên nghĩ đến, Trung Ưng Quân của Vương Phác ở Sơn Đông chỉ có không tới ba vạn người, binh lực thậm chí còn ít hơn trận chiến tại Liêu Thanh năm xưa, bản thân mình lại quá sơ suất, giờ khắc này, Đa Nhĩ Cổn vô cùng hối hận, nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi. Nếu Vương Phác phái binh đánh lén, vậy đội quân phái đi chắc chắn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, Bắc Kinh...sợ không thủ được rồi!
Nếu Bắc Kinh thất thủ, chính là đả kích trí mạng đối với Đại Thanh đấy, mà dân chúng các tỉnh rơi vào tay Đại Minh thì lại xúc động nhiệt huyết chưa từng có đấy, có thể tưởng tượng, quan viên thân sĩ tại các tỉnh các phủ các huyện Sơn Tây, Bắc Trực, Sơn Đông vốn đầu hàng Đại Thanh sẽ trong một đêm mà phản chiến, quay về Đại Minh.
Kể từ đó, quân Đại Thanh ở Quan Nội sẽ mất đi căn cơ hoàn toàn, cục diện sẽ quay trở lại như trước đây.
Hơn nữa, một lượng lớn kỳ trân dị bảo tiến quan bắt người cướp của đưa tới cùng với rất nhiều của cải đoạt được trong tay quân Đại Thuận còn chưa kịp vận chuyển về quan ngoại, hoặc là nói Đa Nhĩ Cổn cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ đem những báu vật và của cải này trở về quan ngoại, nếu Bắc Kinh thất thủ, những tài bảo này trong nháy mắt sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Trung Ương Quân Đại Minh.
Không, Bắc Kinh không thể thất thủ được!
Đa Nhĩ Cổn bật đứng lên, trong con ngươi thoáng chốc hiện lên tia tàn khốc, nhìn tả hữu chung quanh, nói:
- Các ngươi nghe kỹ cho trẫm đây, chuyện này không cho phép ai tiết lộ ra ngoài, nếu ai dám tiết lộ nửa câu, sẽ tru diệt toàn bộ người nhà và nam đinh, nữ quyến thì đầy đến vùng đất lạnh giá và khổ hàn để làm nô cho người Phi Giáp.
- Rõ!
Hơn hai trăm Qua Thập Cáp câm như hến, đáp khẽ.
Đa Nhĩ Cổn chỉ vào kỵ binh Chính Hồng Kỳ đang nằm trên đất, lãnh đạm nói:
- Khiêng y xuống, chăm sóc cho tốt.
Có hai gã Qua Thập Cáp tiến lên khiêng kỵ binh Chính Hồng Kỳ đi.
Đa Nhĩ Cổn thong thả bước hai bước, quay lại nói với một gã Qua Thập Cáp:
- Ngươi, lấy ba con khoái mã, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sơn Tây, nói cho Ngô Tam Quế, trẫm ở Tế Ninh đã giành được thắng lợi, ít ngày nữa sẽ tiêu diệt được quân Minh, nhưng lúc này không thể rút đại quân quay về cứu viện Bắc Kinh, bảo y lập tức phái thiết kỵ Quan Ninh cứu viện Bắc Kinh, nếu như không theo, Khương Tương chính là tấm gương của y!
- Rõ!
Qua Thập Cáp kia đáp lời, quay người vội vàng đi.
Qua Thập Cáp kia vừa đi, lại có một Qua Thập Cáp chạy vào, bẩm:
- Chủ tử, Thổ Tạ Đồ Thân vương đang ở ngoài đại doanh trung quân cầu kiến.
- Thổ Tạ Đồ Thân vương?
Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc chau mày, nghiêm nghị nói:
- Lúc này hắn tới làm gì?
Có câu đạo phúc vô song chí, họa vô đơn chí!
Tối nay nhất định trở thành một buổi tối u ám nhất trong cuộc đời Đa Nhĩ Cổn, vừa mới nhận được tin Trực Cô bị đánh hạ, Bắc Kinh nguy cơ, lại sắp có thêm một tin tức xấu khiến y càng kinh sợ hơn đến nữa,
Đa Nhĩ Cổn suy nghĩ một chút, rồi phân phó:
- Cho y tiến vào.
- Rõ.
Qua Thập Cáp lĩnh mệnh đi.
Khi Thổ Tạ Đồ Thân vương đi theo Qua Thập Cáp tiến vào hành trướng của Đa Nhĩ Cổn, hai trăm Qua Thập Cáp vừa mới tụ tập đã đi hết, hết thảy đều khôi phục lại bình ổn, tuy nhiên nếu Thổ Tạ Đồ Thân vương cẩn thận, gã vẫn có thể phát hiện thị vệ trước trướng Đa Nhĩ Cổn không còn giống như bình thường.
Đi theo Qua Thập Cáp vào hành trướng, Thổ Tạ Đồ Thân vương quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Nô tài khấu kiến chủ tử.
- Đứng lên đi.
Đa Nhĩ Cổn lạnh nhạt nói:
- Đã trễ thế này còn tìm trẫm, có chuyện gì không?
Thổ Tạ Đồ Thân vương nhìn tả hữu chung quanh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Đa Nhĩ Cổn phất phất tay, vài tên Qua Thập Cáp đứng hầu trong trướng đều lui xuống, lúc này Thổ Tạ Đồ Thân vương mới hạ thấp giọng nói:
- Chủ tử, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đa Nhĩ Cổn thầm giật mình, nghiêm nghị hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Thổ Tạ Đồ Thân vương hít sâu một hơi, nói:
- Chủ tử, trong doanh bùng nổ mã ôn rồi.
- Cái gì? Mã ôn!?
Đa Nhĩ Cổn nghe vậy bật đứng dậy, khiển trách:
- Bậy bạ, đang tốt đẹp sao lại có mã ôn? Thổ Tạ Đồ Thân vương, ngươi có biết rải tin đồn nhiễu loạn quân tâm là tội gì không?
- Chủ tử, nô tài có gan to bằng trời cũng không dám rải tin đồn lung tung.
Thổ Tạ Đồ Thân vương run run nói:
- Đích thật là bùng nổ mã ôn ạ, chiến mã trong doanh của nô tài đã bị chết vài trăm con rồi, cho nên nô tài mới đến đại doanh của chủ tử, báo trong doanh nô tài lại vừa chết hơn trăm con chiến mã nữa, còn có rất nhiều chiến mã bị bệnh.
Đa Nhĩ Cổn nghe vậy hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nói:
- Lời ngươi nói là sự thật?
- Đều là sự thật.
Thổ Tạ Đồ nói:
- Chủ tử, trong doanh Bát Kỳ nếu cũng phát hiện chiến mã bị bệnh, nên khẩn trương bí mật giết chết, một khi để bùng nổ mã ôn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không tới vài ngày, tất cả chiến mã sẽ bị lây nhiễm, đến lúc đó, thiết kỵ Bát Kỳ của chúng ta cùng với kỵ binh Mông Cổ sẽ trở thành bộ binh hết rồi.
- Không xong rồi.
Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc trở nên trắng bệch, thở dài nói:
- Mấy ngày gần đây chiến mã của đại quân Bát Kỳ chúng ta đều ở lẫn với chiến mã của các bộ tộc Mông Cổ, cùng chăn thả một chỗ, nếu chiến mã của bộ tộc Thổ Tạ Đồ ngươi đã bị mã ôn, vậy thì chiến mã của đại quân Bát Kỳ chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi rồi....
- Chủ tử.
Thổ Tạ Đồ Thân vương lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, run run nói:
- Khẩn trương cho người chăn ngựa đi xác nhận đi ạ.
Đa Nhĩ Cổn vội ngẩng đầu quát:
- Người đâu.
Đã có Qua Thập Cáp đi vào, quỳ xuống đất bẩm:
- Chủ tử có gì chỉ bảo?
- Đi.
Đa Nhĩ Cổn chỉ tay ra ngoài trướng, lạnh lùng nói:
- Lập tức tìm mấy người chăn ngựa tại các doanh đến đây.
Qua Thập Cáp vâng một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Tế Ninh, bên ngoài Bắc môn.
Bầu trời không trăng không sao, đêm tối như mực.
Một bóng dáng mạnh mẽ như quỷ mị dưới yểm hộ của bóng tối đi tới dưới hàng rào bên ngoài cùng, trong tiếng vó ngựa trong trẻo, một đội kỵ binh Kiến Nô thúc ngựa từ phía xa chậm rãi đi tới, bóng dáng kia liền ẩn vào trong hàng rào, đợi đội kỵ binh Kiến Nô kia đi xa, bóng dáng kia mới từ trong bóng tối đi ra.
Bóng người kia tháo cường cung từ trên lưng xuống, lại lấy Lang Nha tiễn thô dài từ trogn bầu tiễn, cẩn thận đặt bức thư da dê lên thân tên, cuối cùng mới cài thư này vào mũi tên Lang Nha, giương cường cung lên, mũi tên lạnh như băng nhắm vào bên ngoài hai trăm bước, đó là hình dáng thành trì thành Tế Ninh u ám.
“Hắc”!
Bóng người kia khẽ kêu một tiếng, mạnh mẽ kéo cung.
Sau đó, chỉ nghe “ong” một tiếng, Lang Nha tiễn cài trên dây đã rời cung lao đi, mang theo tiếng rít sắc bén xẹt qua bầu trời đêm u ám, cuối cùng cắm vào lầu quan sát tại Bắc môn Tế Ninh, hai gã canh gác Trung Ương quân đi tuần tra ban đêm vội ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên lầu quan sát cắm một cành Lang Nha tiễn, đuôi tên lông vũ còn khẽ rung lên.
- Có thư.
Một gã lính gác Trung Ương quân thị lực tốt kêu to:
- Trên mũi tên có thư.
- Mau lấy nó xuống.
Một gã lính gác khác trầm giọng quát:
- Lập tức giao cho Hầu gia.