Hà Nam Phong Khâu, hành dinh Tổng đốc lâm thời của Vương Phác.
Hồng Nương Tử thở hổn hển nằm sắp trên án, mười ngón của hai bàn tay nắm chặt vào cạnh án, hàm răng ngọc trắng toát cũng cắn chặt lấy làn môi đỏ tươi như anh đào. Trên khuôn mặt lún đồng tiền xinh đẹp không biết nên nói là đau đớn hay là sung sướng, dường như đang hết sức kìm nén bản thân, không để cho mình la lên thành tiếng.
Liễu Khinh Yên quyến rũ liếc mắt nhìn Vương Phác một cái, nũng nịu nói:
- Xem ra thiếp đến không đúng lúc rồi.
Nói đoạn, Liễu Khinh Yên lại cúi xuống nói thỏ thẻ vào tai của Hồng Nương Tử:
- Hồng tỷ, dã quấy rầy chuyện tốt của Hầu gia và tỷ, muội muội trong lòng rất là áy náy, đã đắc tội với tỷ rồi. Tuy nhiên, muội muội nói mấy câu, nói xong lập tức đi ngay, không quấy rầy hai ngươi quá lâu, hì hì.
Hồng Nương Tử rất muốn xoay người lại đẩy Vương Phác ra, sau đó bật dậy chạy trốn, nhưng nàng lại sợ đẩy Vương Phác ra rồi thì sẽ bị Liễu Khinh Yên thấy hết. Cho nên nàng tình nguyện dây dưa như thế, hai người cứ quấn lấy một chỗ, tốt xấu còn có thể che đi chỗ xấu hổ thẹn thùng, sẽ không để cho con yêu nữ Liễu Khinh Yên này nhìn thấy tất cả sự riêng tư thầm kín của nàng.
Liễu Khinh Yên lại đứng thẳng lên, nói với Vương Phác:
- Hầu gia, thiếp vừa với nhận được hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu, chàng muốn nghe tin nào trước?
Hai tay của Vương Phác vỗ vào eo nhỏ của Hồng Nương Tử, đẩy vào trong cơ thể của Hồng Nương Tử với một biên độ nhỏ đến mức không thấy được, vừa làm vừa nói:
- Quy tắc cũ, đương nhiên là nghe tin tốt trước.
Liễu Khinh Yên dịu dàng nói:
- Tin tức tốt chính là công binh xướng Kiến Đức đã xây dựng xong. Tất cả máy móc bằng gỗ đã đổi thành máy móc bằng sắt. Máy khoan, máy doa, máy mài, máy tiện, máy bào đầy đủ mọi thứ, độ chính xác khi gia công cũng được nâng cao hơn trước. Tống lão tiên sinh nói, thêm hai tháng nữa, công binh xưởng Kiến Đúc sẽ có thể chạy dây chuyền sản xuất hỏa thương rồi!
- Tốt, thật là tốt!
Vương Phác nghe xong hưng phấn, không kìm nổi mà hung hăng đẩy hai cái.
Hồng Nương Tử vừa thẹn vừa vội, không kìm nổi ngoái đầu giận dữ liếc mắt nhìn Vương Phác một cái, xấu hổ uất ức mà nói:
- Gia
Liễu Khinh Yên che miệng cười khẽ, nói:
- Hồng tỷ, tỷ thẹn thùng rồi sao? Phải để tỷ nhìn thấy Hầu gia và các tỷ muội ngủ chung chăn, suồng sã với nhau, tỷ đừng có mà trốn dưới đất đó nha, hì hì
Hồng Nương Tử không chịu nổi kích thích cỡ này, xoay người đẩy Vương Phác ra, sau đó vội vã nắm quần kéo lên, cũng không kịp đeo thắt lưng liền nhanh chóng chạy ra sau tấm bình phong. Nhìn thấy Hồng Nương Tử giống như con nai hoảng sợ chạy trốn ra sau bình phong, Liễu Khinh Yên càng tuôn ra một tràng cười phóng đãng, hai con mắt quyến rũ còn nhìn chằm xuống dưới háng của Vương Phác, không chớp mắt.
Trước mặt Liễu Khinh Yên, Vương Phác cố ý vẩy vẩy cái vật ở dưới háng kia, rồi mới chậm rãi kéo cái quần đã tuột đến mắt cá lên, buộc lại thắt lưng giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi tiếp:
- Tin tức xấu thì sao?
Liễu Khinh Yên, đôi mắt quyến rũ, nhìn Vương Phác buộc lại thắt lưng, rồi mới thở phào một hơi, nói tiếp:
- Tin tức xấu chính là Trương Hiến Trung, Lý Tự Thành và Ngô Tam Quế rất có thể đang âm thầm kết thành đồng minh. Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung thậm chí có thể hợp binh nạm hạ tiến công Hồ Quảng.
- Cái gì!?
Vương Phác nghe xong hít một ngụm lãnh khí, thất thanh nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế kết minh?
Liễu Khinh Yên khẽ vuốt cằm, vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Theo tình báo đáng tin cậy, Lý Tự Thành điều hai mươi vạn quân tập kết ở phủ Diên An để phòng bị Ngô Tam Quế về phủ Tây An huyện Lạc Nam rồi. Còn có ba vạn đại quân của Lý Định Quốc, nghĩa tử của Trương Hiến Trung, cũng đã từ Nam Trịnh tiến về đóng quân ở huyện Tuân Dương.
- Thật là quá con mẹ nó đáng mà.
Vương Phác đấm một quyền thật mạnh lên án, buồn bực nói:
- Cứ nhè ngay lúc mấu chốt này.
Vương Phác vốn tưởng rằng Lý Tự Thành và Ngô Tam Quế tuyệt đối không thể hóa thù thành bạn, bởi vì Lý Tự Thành là kẻ thù giết cha của Ngô Tam Quế, mà Ngô Tam Quế lại là tảng đá lớn chẹn ở biên giới của Lý Tự Thành, làm hại Lý Tự Thành chỉ có thể làm Hoàng Đế địa phương ở khốn thủ một góc. Thù hằn giữa hai người quả thật là lớn bằng trời.
Nhưng thế sự khó lường, Lý Tự Thành và Ngô Tam Quế không ngờ lại thật sự hóa thù thành bạn.
Xem ra lời nói của mấy lão người Anh nói thật có lý. Trên thế giới này trước giờ vốn không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Vì cùng chống chọi với cường địch, Ngô Tam Quế lại đặt nhẹ thù giết cha, Lý Tự Thành lại có thể buông bỏ oán giận trong lòng.
Đến lúc này, áp lực của Đại Minh đột nhiên tăng lên.
Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế ba nhà tách ra, bất kỳ nhà nào cũng không đủ tạo nên uy hiếp đối với Đại Minh. Chỉ chờ quân Trung Ương bổ sung đạn dược, Vương Phác phất tay là có thể tiêu diệt bọn họ. Nhưng hiện tại quân Trung Ương chưa bổ sung đạn dược, mà Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế lại liên thủ trước, thì không dễ đối phó rồi.
Vương Phác suy ngẫm một hồi, bỗng nhiên nói:
- Lập tức triệu tập các Tham mưu của Thống Soái bộ, còn có tướng lĩnh các quân đến họp.
Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng nói:
- Hầu gia, có phải là đợi một lát mới mở cuộc hội nghị quân sự hay không?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Quân tình khẩn cấp, sao phải đợi lát nữa mới mở hội nghị quân sự?
Liễu Khinh Yên liếc cặp mắt mờ ám nhìn Hồng Nương Tử đang ẩn thân phía sau bình phong, quyến rũ nói:
- Quấy rầy chuyện tốt của Hồng tỷ và Hầu gia, trong lòng thiếp rất là áy náy. Thiếp biết, việc này cũng không thể bỏ dở nửa chừng, bằng không sẽ không được với Hồng tỷ, đối với sức khỏe của Hầu gia càng bất lợi. Hiện tại thiếp cũng nói xong rồi, Hầu gia có thể cùng Hồng tỷ tiếp tục, hì hì.
Hơn nửa canh giờ sau, các tham mưu của Tham mưu bộ quân Trung Ương cùng các tướng lĩnh cấp cao của quân Hà Nam toàn bộ nhận lời mời đến hành dinh Tổng đốc lâm thời của Vương Phác. Lúc này dấu vết mây mưa bên trong hành dinh đã sớm được thu dọn sạch sẽ. Hồng Nương Tử cũng phai đi vầng mây đỏ hồng trên mặt, quần áo cũng đã chỉnh tề. Chỉ có lúc ánh mắt ngẫu nhiên giao tiếp với Vương Phác hoặc Liễu Khinh Yên, thì trong con ngươi mới lộ ra một chút thẹn thùng không thể kìm được.
Trên mặt Vương Phác lại là một dáng đạo mạo uy phong, phất tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, cao giọng nói:
- Chư vị, bổn đốc thông báo cho chư vị về một tình hình. Theo tin tức đáng tin cậy, ba đám phỉ tặc Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế đã hợp tác, trong thời gian gần nhất rất có thể sẽ cùng hành động đối với Đại Minh ta.
Trên đại sảnh nổi lên một tràng bàn tán nho nhỏ, nhưng rất nhanh đã ngưng lại.
Vương Phác bỗng nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Hiện tại ta tuyên bố
Tất cả Tham mưu và tướng lĩnh quân Hà Nam đồng loạt đứng dậy. Mấy mươi cặp mắt đồng thời chăm chú nhìn về phía Vương Phác. Ánh mắt sáng quắc của Vương Phác nhìn lướt qua mọi người một lần, cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, bốn vạn kỵ binh tướng quân Hà Nam chỉnh biên thành Kỵ Binh doanh trực thuộc quân Trung Ương. Những đội kỵ binh, đội bộ binh không đủ tiêu chuẩn được chỉnh biên thành đội bảo an của các phủ, các huyện. Trương Hòa Thượng nghe lệnh!
Trương Hòa Thượng giậm chân phải một cái, hiên ngang nói:
- Có ty chức.
Vương Phác nói:
- Từ ngày hôm nay, ngươi sẽ làm Đề đốc Hà Nam, quản hạt quân Trung Ương Kỵ Binh doanh số bốn, Kỵ Binh doanh số năm, Kỵ Binh doanh số sáu đóng giữ Hà Nam. Khu vực quản hạt của ngươi là toàn tỉnh Hà Nam, nhiệm vụ tác chiến là chống lại bọn phỉ tặc ở Thiểm Tây, Tứ Xuyên, Sơn Tây, lúc cần thiết thì hiệp trợ Tổng đốc Hà Nam ổn định thế cục.
Trương Hòa Thượng hiên ngang nói:
- Vâng!
Vương Phác lại nói:
- Kinh Mậu Thành.
Kinh Mậu Thành vội vàng học theo điệu bộ giậm chân phải của Trương Hòa Thượng, cất cao giọng nói:
- Có ty chức.
Vương Phác nói:
- Từ ngày hôm nay ngươi sẽ làm Phó tướng Hà Nam, hiệp trợ Trương Hòa Thượng xử lý quân vụ của Hà Nam.
Quan hệ giữa Kinh Mậu Thành và Trương Hòa Thượng cực kỳ tốt. Từ lúc ở Đại Đồng, hai người đão ăn ý với nhau, cho nên Vương Phác không tiếc phá vỡ quy tắc bình thường trực tiếp bổ nhiệm Kinh Mậu Thành làm tướng lĩnh cấp cao của quân Trung Ương. Bằng không dựa theo lệ thường, bất luận như thế nào thì Kinh Mậu Thành cũng phải vào Đại học quan quân lục quân Nam Kinh học tập một năm, sau đó mới có thể nhậm chức trong quân.
Kinh Mậu Thành hưng phán đáp:
- Vâng!
Đối với sự bổ nhiệm này của Vương Phác, Kinh Mậu Thành cũng khá bất ngờ, ngoại trừ áy náy còn cảm thấy cảm kích. Điều này nói rõ là Vương Phác vẫn còn tương đối tín nhiệm Kinh Mậu Thành y.
Ánh mắt của Vương Phác nhìn về phía các tướng lĩnh cấp cao còn lại của quân Hà Nam, trầm giọng nói:
- Các tướng lĩnh còn lại của quân Hà nam thì nam hạ, vào Đại học quan quân lục quân Nam Kinh đào tạo, sau khi tốt nghiệp bổn hầu tự có an bài!
Các tướng lĩnh cấp cao của quân Hà Nam, ngoại trừ Trương Hòa Thượng và Kinh Mậu Thành, cả đám ai nấy cũng đều cúi đầu. Một câu nói cua Vương Phác đã thu lại binh quyền của bọn họ, bọn họ đương nhiên là không vui. Đặc biệt là đám con cháu Lý thị như Lý Mâu, Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Nhân thì tâm tình lại càng ác liệt đến cực điểm. Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chịu sự an bài của vận mệnh.
Ánh mắt của Vương Phác cuối cùng nhìn Hồng Nương Tử, ôn hòa nói:
- Hồng Nương Tử nghe lệnh.
Hồng Nương Tử ưỡn bộ ngực đầy đặn, khẽ liếc mắt nhìn Vương Phác một cái rồi lập tức cúi gầm đôi mắt xinh đẹp.
Khóe miệng Vương Phác nở một nụ cười mỉm, nói:
- Từ hôm nay, Hồng Nương Tử là Đề đốc Sơn Tây, quản hạ Kỵ Binh doanh số một, Kỵ Binh doanh số hai, Kỵ Binh doanh số ba, tạm trú ở phủ Nam Đương.