Thiết Huyết Đại Minh

Chương 456

Đức Xuyên Gia Quang nắm chặt nắm tay, giọng điệu kích động nói:

- Người Minh triều nếu dám đến bọn họ nhất định phải chết.

- Chỉ sợ người Minh triều không đi Thượng Dã Nguyên, mà lại đổi thành đia đường ven biển phía nam!

Thanh Sơn Trung Tuấn lo lắng hừng hực mà nói:

- Tướng quân đại nhân, quân chủ lực ở Quan Đông của ta phần lớn lại tập kết ở Thượng Dã Nguyên, phía sau Giang Hộ chỉ có một ít quân đội đóng ở đó, một khi người Minh triều không đi Thượng Dã Nguyên, đổi thành đi đường ven biển phía nam, hậu quả nhận không thể lường được đâu.

- Sẽ không đâu.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng tràn đầy tự tin nói:

-Người Minh triều tuyệt đối sẽ không đi đường ven biển phía nam.

Thanh Sơn Trung Tuấn nghi ngờ hỏi:

- Vì sao?

Thổ Tỉnh Lợi Thắng nói:

- Thời điểm ở Giang Hộ cũng đã nói, người Minh triều cố ý chọn Đại Bản để đổ bộ, chính là muốn cho chúng ta đầy đủ thời gian chuẩn bị, bọn họ muốn đánh một lần là xong, bởi vậy mục tiêu của người Minh triều là đại quân Mạc Phủ của ta, mà không phải là một tòa thành trì, cho nên ta dám khẳng định bọn họ nhất định sẽ đi Thượng Dã Nguyên, mà sẽ không thừa dịp đi đánh lén Giang Hộ.

Đang lúc nói, Quật Điền Chính Thịnh chạy hồng hộc đến, bẩm báo nói:

- Tướng quân đại nhân, có tin tức.

Đức Xuyên Gia Quang vội la lên:

- Mau bẩm báo.

Quật Điền Chính Thịnh thở dốc nói:

- Theo thám mã hồi báo, sau khi đại quân Minh triều rời khỏi Danh Cổ Ốc, đột nhiên tốc độ hành quân nhanh hơn, hai ngày trước đã vượt qua dãy núi Mộc Tăng, theo tốc độ hành quân phỏng chừng, ba ngày là có thể vượt qua dãy núi Xích Thạch, tiếp đó qua bảy ngày là có thể đến Thượng Dã Nguyên rồi.

Thanh Sơn Trung Tuấn có chút giật mình nhìn Thổ Tỉnh Lợi Thắng một cái, thấp giọng nói:

- Người Minh triều đúng thật là đến đây?

- Cái gì?

Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy cũng kinh hãi nói:

- Tốc độ hành quân của đại quân Minh triều đột nhiên nhanh hơn?

Đức Xuyên Gia Quang vốn là muốn xây dựng một tòa pháo đài ở cửa cốc chỗ khe sâu, nhưng lúc này tốc độ hành quân của quân Minh đột nhiên nhanh hơn, nhiều nhất bảy ngày là có thể đến rồi, thời gian ngắn như vậy nếu muốn xây một tòa pháo đài kiên cố tuyệt đối không có khả năng, Đức Xuyên Gia Quang cũng đành buông tha ý nghĩa này.

- Tướng quân đại nhân không cần hoảng hốt.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng lạnh nhạt nói:

- Tốc độ hành quân của đại quân Minh triều đột nhiên nhanh lên cũng không có gì kỳ quái, bởi vì lúc này đại quân Mạc Phủ ta cũng đã tập kết ở Thượng Dã Nguyên, mục đích của người Minh triều cũng đã đạt được, đương nhiên không cần cố ý giảm bớt tốc độ hành quân.

Đức Xuyên Gia Quang ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Quân Quan Tây của Tửu Tỉnh đại nhân có tin tức không?

Quật Điền Chính Thịnh cung kính đáp:

- Tướng quân đại nhân, Tửu Tỉnh đại nhân đã tập kết được ba vạn quân đội ở Kinh Đô, trong đó có ba nghìn thiết pháo đội cùng với năm trăm lính đánh thuê, lúc này đang hướng về phía Thượng Dã Nguyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ cắt đứt đường lui của đại quân Minh triều khi chúng tiến vào khe sâu.

- Ừ.

Đức Xuyên Gia Quang gật gật đầu, quay đầu hỏi Thổ Tỉnh Lợi Thắng nói:

- Thổ Tỉnh quân, kế tiếp nên làm thế nào?

Thổ Tỉnh Lợi Thắng không cần nghĩ ngợi đáp:

- Tiếp tục triệu tập quân đội, gom góp đầy đủ lương thảo cùng đồ quân nhu, chuẩn bị quyết chiến một trận với đại quân Minh triều! Một trận này chẳng những liên quan đến tồn vong sinh tử của Mạc Phủ ta, mà còn liên quân đến sinh tử tồn vong của đế quốc Nhật Bản ta, liên quan đến sinh tử tồn vong của dân tộc Đại Hòa chúng ta, cho nên nhất định phải toàn lực ứng phó.

Ở bán đảo phía nam, Đạm Mã Tích.

Hơn một ngàn thổ dân lao động đang bận bịu ở công trường, một tòa pháo đài quân sự hình thức đơn giản đã hình thành, Thi Lang và vài tên tướng lĩnh ở hạm đội thứ hai vây quanh đang thị sát tiến triển của công trình, Vương gia nói, pháo đài ở Đạm Mã Tích là trạm tiền tiêu của hải quân Trung Ương Quân đế quốc Đại Minh ở hướng nam, hướng tây, Thi Lang cũng không dám có bất kỳ sơ sẩy nào.

Thi Lang chỉ biết phụng mệnh mà làm, kỳ thật y không biết Đạm Mã Tích có giá trị quân sự gì.

Trên thực tế, không bao nhiêu năm sau, Đạm Mã Tích đã trở thành một tòa thành lũy quân sự cực kỳ trọng yếu, theo đế quốc Đại Minh ngày càng hùng mạnh, cùng với chính sách xâm lược vô cùng lớn, xúc tu của đế quốc sẽ vươn ngày càng rộng thêm xa hơn Nam Á, châu Úc và thậm chí là Trung Đông và Châu Phi.

Theo đế quốc không ngừng khai phá ra bên ngoài, vị trí địa lý của Đạm Mã Tích đã trở thành một điều không thể thiếu trong chiến lược đế quốc thực dân, bất kể là sử dụng thương thuyền đi phương Tây, hay là thuyền vận chuyển binh, hay hạm đội hải quân lúc đi qua Đạm Mã Tích, đều phải ở đây nghỉ ngơi và hồi phục, bổ sung nước ngọt cùng rau quả, lương thực mới.

Đạm Mã Tích đối với đế quốc Đại Minh mà nói, tương đương với địa vị của Nam Phi đối với cường quốc phương Tây trong lịch sử.

Nhìn thấy Thi Lang, quan phụ trách trông coi bước nhanh đến, cúi chào nói:

- Tướng quân!

Thi Lang quay lại chào hỏi theo nghi thức quân đội, cau mày nói:

-Tiến độ quá chậm, nửa tháng nữa, nhóm đóng quân đầu tiên sẽ tới, pháo đài ở Đạm Mã Tích vẫn mang hình dạng này, người ở như thế nào đây?

Quan quân phụ trách trông coi kêu khổ nói:

- Tướng quan, thổ dân hầu tử này quá lười.

- Lười?

Thi Lang mất hứng nói:

- Trong tay ngươi không phải là có roi da sao, lẽ nào không xua được bọn chúng sao?

- Vô dụng thôi.

Quan quân cười khổ nói:

- Ty chức cũng đã chém trên trăm số thổ dân rồi, nhưng bọn người kia vẫn cứ nửa chết nửa sống như vậy.

Thi Lang nói:

- Vậy thì tìm nhiều thổ dân đến hơn.

Quan quân bất đắc dĩ nói:

- Ty chức đã phái ra hai đội binh lực rồi, thổ dân ở gần đây đã gần như bị điều đến hết rồi.

- Tìm hết thổ dân ở vùng phụ cận rồi, ngươi không biết đến đảo Trảo Oa, Tô Môn Đáp Tịch bắt sao?

Thi Lang lãnh đạm nói:

- Tóm lại là đi đâu để tìm thổ dân hầu tử là chuyện của ngươi, ta muốn ngươi trong nửa tháng phải làm cho tốt một pháo đài đơn giản ở chỗ này, để huynh đệ lục quân sắp đến có chỗ ở, có cơm ăn, có nước sạch uống.

Quan quân cúi chào theo nghi thức quân đội, cất cao giọng nói:

- Vâng!

Ở Tây Bá Lợi xa xôi, lúc này đang trong trời đông giá rét.

Kháp Khắc Đồ mặc dù là trạm tiền tiêu của đế quốc Đại Minh nằm ở Tây Bá Lợi, lúc này vẫn là một khu quần cư nho nhỏ như trước, tổng cộng chỉ có ba hộ cao bồi bắc bộ ngụ lại, nhà lão Mạnh chỉ có một đứa con, nhà lão Tống có ba đứa con trai, hộ lớn nhất là nhà lão Đinh, có chín đứa con trai, tuy nhiên phần lớn chỉ là những đứa nhỏ choai choai.

Ba hộ cao bồi bắc bộ ở Kháp Khắc Đồ có được mấy trăm mẫu trang viên và hơn một trăm mẫu đất rừng, còn có mười mấy nô lệ Thát tử giúp việc, bình thường người của ba hộ này đều ra ngoài khai hoang, nữ nhân trồng trọt cây nhà lá vườn, nhưng bây giờ là mùa đông nhà nông không có việc gì làm, nhóm cao bồi bắt đầu đi ra ngoài săn thú.

Trong rừng rậm ở Tây Bá Lợi khắp nơi đều là sài lang hổ báo, chỉ cần ngươi có gan là đã có cả đống thịt thú rừng chim muông, phải có vận khí tốt mới săn được gấu Tử Hòa và hổ Đông Bắc, đem mật gấu và da hổ mang lên thị trấn cách đó vài trăm dặm, nhất định có thể bán được giá tốt, có lẽ sẽ đổi được nhiều nô lệ Thát tử.

Khi các nam nhân đều ra ngoài săn thú, các nữ nhân cũng tụ tập, ngoài cửa thôn chỉ có bảy tám đứa nhỏ nhơ nhỡ đang chơi đùa.

Đúng lúc này, trên tháp canh ở cửa thôn đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo, bảy tám đứa trẻ choai choai đang chơi đùa lập tức chạy về trong thôn, một đám lấy súng săn trong nhà ra, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới tường vây bên ngoài thôn, xem bộ dạng thuần thục của những đứa trẻ này, rõ ràng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện này rồi.

Rất nhanh, trên cánh đồng mù mịt tuyết liền xuất hiện hơn mười chiếc xe trượt tuyết, trượt trên bề mặt tuyết, rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh tiếng chó sủa còn có tiếng người đánh xe quát lớn, trong bảy tám đứa trẻ chỉ có con của nhà lão Tống là nhiều tuổi nhất, nhưng cũng mới mười bốn tuổi, thấy thế không chút hoang mang nói:

- Những người Nga La Tư chết tiệt đó lại đến nữa, có hai mươi mấy người!

Những đứa nhỏ còn lại động tác thuần thục đóng cửa lại, kéo cầu treo, sau đó giơ súng săn trong tay lên.

- Ngươi, ngươi.

Đứa con cả của Tống gia chỉ vào hai đứa nhỏ tuổi nhất trong đó nói:

- Đi lên tháp cao trong thôn châm lửa.

Hai đứa bé con vội vã chạy đi, rất nhanh tháp cao ở chính giữa thôn đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, bởi vì trên đống cỏ đã được bỏ thêm phân sói, sinh ra một lượng khói đặc lớn, khói đặc bay lên như diều gặp gió, ngoài hơn mười dặm đều có thể thấy được, thời gian trôi đi không quá một lát, một tụ điểm khác ở ngoài mười dặm cũng dấy lên cuộn khói báo động...

Rất nhanh, sáu cái xe trượt tuyết liền vọt tới bên ngoài thôn.

Đứa con lớn nhất của Tống gia ra lệnh một tiếng, mấy đứa nhỏ liền đồng thời đè tay lên cò súng, cánh đồng tuyết yên tĩnh hôm nay lại vang lên một tràng tiếng súng kịch liệt, hai người Nga La Tư ở một đầu xe trượt tuyết liền ngã xuống, đừng nhìn những đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng thời gian bọn chúng nghịch súng cũng không ngắn, trên dưới một trăm bước cũng có thể bắn chuẩn.

Còn dư lại hai mươi mấy người Nga La Tư cuống quýt từ xe trượt tuyết nhảy xuống dưới, đều tự tìm cây cối, tảng đá làm vật che chắn, sau đó kịch liệt bắn nhau với nhóm trẻ con ở trên tường viện, người Nga La Tư mặc dù nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng trong lúc bắn nhau bọn họ không hề chiếm được thế thượng phong.

Bởi vì súng săn đám trẻ con sử dụng đều là súng nòng từ trong Trung Ương Quân chế ra, mặc dù nhét giấy xác đạn vào, bất kể là tầm bắn hay độ chính xác, đều vượt xa súng ngòi lửa kiểu cũ của người Nga La Tư, trong trời đông giá rét này, súng ngòi lửa của người Nga La Tư còn thường bị tắt lửa.
Bình Luận (0)
Comment