Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 169

Editor: Diệp Hạ

【Chuẩn bị truyền tống trong...】

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngắt lời: "Từ từ."

"Làm sao vậy?"

"Không phải cậu có công năng mới à? Sao lần này không lấy ra dùng?"

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Tại lần trước không xài được, tôi cho rằng cậu không muốn dùng nữa."

"Thử lại đi."

Hệ thống vui vẻ: "Được luôn."

Nó tạm dừng một chút rồi nói: "Tiểu Trúc Tử, gần đây cậu dịu dàng với tôi quá, tôi thấy hơi sợ."

Trình Mộc Quân: "Được, sau này sẽ hung dữ hơn, vẫn chọn Cố gắng lùi về phía trước."

"Hức, vẫn nên dịu dàng đi. Xác nhận lựa chọn, truyền tống trong 3, 2, 1——"

Cảm giác lơ lửng quen thuộc truyền đến, khi mở mắt ra, Trình Mộc Quân thấy mình đang ở một nơi tràn ngập sương mù.

Tầm nhìn xa đại khái chỉ không đến 10 mét, không có thứ gì.

Hệ thống: "A, đây là chỗ nào, rõ ràng tôi đưa cậu đến thế giới đã hỏng mà? Sao trống trơn nhìn như đang ở Vùng đất hỗn độn vậy..."

Trình Mộc Quân: "Không sao, có vẻ như lần này công năng không bị lỗi rồi."

Hệ thống: "Hả? Vậy đây là chỗ nào?"

"Ngọc bội." Trình Mộc Quân đáp: "Được rồi, trước tiên cho tôi xem kịch bản gốc đi."

Kịch bản gốc được truyền đến.

Thế giới tiên hiệp

Bối cảnh: Ngược luyến, tình duyên chuyển thế, truy thê hỏa táng tràng

Nhân vật: Bạch nguyệt quang

Phân loại cốt truyện: Xuyên thành đầu quả tim của bạo quân

Xác suất độ kiếp thành công: 99%

Câu chuyện ở thế giới này rất phức tạp, quan hệ của các nhân vật và tình tiết đều cực kỳ rối ren, cũng có nhiều yếu tố, đề cập đến xuyên thư, quyền mưu, ngược luyến, chuyển thế, rồi lại còn truy thê hỏa táng tràng.

Mở đầu là vai chính thụ Đào Ninh xuyên thư.

Một ngày nọ, cậu mở mắt ra, phát hiện mình đã xuyên đến một quyển tiểu thuyết huyền mưu hỗn loạn. Nội dung đại khái là quá trình nghịch tập, thống nhất thiên hạ của một hoàng tử thân thế thê thảm.

Mặc Sĩ Nghi là hoàng tử Bắc Xuyên Quốc, nhưng thân thế phải nói là quá bi thảm.

Mẫu thân bị hãm hại, bị cho rằng tư thông Tội tộc, thậm chí còn bị hoài nghi không phải con trai hoàng đế.

Khi Mặc Sĩ Nghi sinh ra, trên mặt y có những hoa văn màu đen, đây là thứ chỉ mà chỉ những Tội tộc ẩn náu trong vùng đất hoang băng giá ở phía bắc mới có.

Trên đại lục hỗn loạn này, chủng tộc kỳ quái gì cũng có, mà trong đó, Tội tộc là sự tồn tại đê tiện nhất. Bởi vì Tội tộc sinh ở vùng đất hoang băng giá quanh năm, trời sinh tính tình tàn nhẫn, không quan tâm đ ến đạo đức, có truyền thống ăn thịt người, chỉ người có kiếp trước tội ác tày trời mới đầu thai làm Tội tộc.

Nhưng mà, tại lục địa nơi có các vị thần thượng giới, việc tàn sát huyết mạch là cực kỳ kiêng kị. Mặc dù Bắc Xuyên Vương nghi ngờ y không phải con mình, nhưng cũng không thể bóp chế t ngay. Giết huyết mạch sẽ chuyển thế thành Tội tộc.

Bắc Xuyên Vương hời hợt lấy cho y cái tên "Nghi", sau đó ném y và mẫu thân vào lãnh cung.

Mặc Sĩ Nghi lớn lên trong lãnh cung đến năm 5 tuổi thì mẫu thân bệnh chết.

Mẫu thân y chết, bảy ngày sau mới có người mở cửa lãnh cung, nhặt xác. Mà chuyện tàn nhẫn hơn, đó chính là Bắc Xuyên Vương nhớ tới đôi mẹ con này vì đã đến thời gian đưa con tin đến Đông Trạch Quốc.

Trong đại lục, Đông Trạch Quốc mạnh nhất, Bắc Xuyên thứ hai, còn lại là chúng tiểu quốc Tây Vực và các bộ tộc Nam Cương.

Cứ cách mấy năm, các quốc gia bộ tộc đó sẽ đưa hoàng tử hoặc vương tử đến Đông Trạch Quốc làm con tin, thể hiện rằng họ không có ý định gây chiến tranh hay nổi loạn.

Bắc Xuyên vốn có thực lực chỉ đứng sau Đông Trạch, hai nước đã có cọ xát ở biên giới nhiều lần, tất nhiên Bắc Xuyên Vương sẽ không đưa hoàng tử mình xem trọng qua, lúc này mới nhớ tới Mặc Sĩ Nghi bị lãng quên nhiều năm.

Tiếp đó là tình tiết nghịch tập trong kịch bản.

Mặc Sĩ Nghi với hoa văn đen trên ở Đông Trạch Quốc chịu đủ các kiểu ngược đãi.

Cho đến năm y mười tuổi, nhặt được một khối ngọc bội.

Trong ngọc bội có một sợi tàn hồn ký sinh, tàn hồn nói hắn là tiên nhân ở thượng giới, vì độ kiếp thất bại nên chỉ còn hồn phách. Sau đó, tàn hồn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra hoa văn trên mặt Mặc Sĩ Nghi không phải là huyết thống Tội tộc, mà là long khí.

Thể chất hiện tại của y không chịu nổi long khí quá mức dày đặc, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết, vì vậy mới hiện ra bên ngoài bằng cách này.

Tàn hồn và Mặc Sĩ Nghi thoả thuận, hắn truyền cho Mặc Sĩ Nghi công pháp tu luyện, dạy y cách rèn luyện cơ thể và sử dụng long khí, mà Mặc Sĩ Nghi phải tìm cho hắn một thân thể thích hợp.

Nhân vật "Trình Mộc Quân" chính là tàn hồn gửi thân trong ngọc bội.

Từ đây, Mặc Sĩ Nghi bắt đầu bước lên con đường nghịch tập, từ một con tin mà ai cũng có thể khinh nhục biến thành cường giả đứng đầu, cuối cùng quân Hắc Long dưới chân y đi đến mọi ngóc ngách của lục địa, y cũng trở thành đế vương đầu tiên thống nhất mảnh đất này.

Kịch bản cho đến thời điểm này vẫn là thể loại nghịch tập tranh bá bình thường.

Nhưng mà tất cả đều chỉ là bối cảnh mà thôi, Đào Ninh nhớ lại cốt truyện của toàn bộ cuốn tiểu thuyết, hoảng sợ phát hiện mình đã trở thành một pháo hôi chắc chắn sẽ bị Mặc Sĩ Nghi nghiền xương thành tro.

Đào Ninh là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất Đông Trạch Quốc, từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, sau khi bị vẻ ngoài của Mặc Sĩ Nghi dọa sợ thì luôn ghét bỏ y.

Sở thích lớn nhất của cậu ta chính là dùng các kiểu tra tấn ác độc đối với Mặc Sĩ Nghi, dù sao Mặc Sĩ Nghi cũng có thể chất đặc biệt, có lăn lộn như thế nào cũng không chết nổi.

Mà Đào Ninh xuyên qua khi còn nửa năm nữa Mặc Sĩ Nghi sẽ nhặt được ngọc bội, sắp bắt đầu con đường nghịch tập.

Lúc này, tiểu hoàng tử Đông Trạch đã tra tấn Mặc Sĩ Nghi suốt ba năm, hai người có thể nói là đã kết huyết hải thâm thù.

Đào Ninh nghĩ đến kết cục của tiểu thuyết, Mặc Sĩ Nghi đạp vỡ hoàng cung Đông Trạch dưới gót sắt, khổ hình từng thành viên trong hoàng thất Đông Lăng.

Trong đó, thảm nhất thuộc về tiểu hoàng tử Đông Lăng, bị chém hơn 3000 nhát đao mới tắt thở.

Mặc Sĩ Nghi không phải một vị vua nhân ái gì, thời thơ ấu của y quá thê thảm, tất nhiên tâm lý méo mó dị thường. Đối phó kẻ địch, trước nay y chưa bao giờ tiếc các thủ đoạn tàn nhẫn, rất xứng với hai chữ "bạo quân".

Vì thế, Đào Ninh vì cứu mạng mình, bắt đầu một loạt thao tác. Cậu tỉnh lại vừa lúc kết thúc ba ngày sốt cao sau khi rơi xuống nước.

Nguyên nhân là Đào Ninh bắt Mặc Sĩ Nghi quỳ xuống, Mặc Sĩ Nghi không chịu, cậu ta liền đá đầu gối y, kết quả làm mình trượt chân rơi vào hồ nước.

Lúc này, Mặc Sĩ Nghi đang bị nhốt trong thủy lao, ba ngày ba đêm không được ăn. Đào Ninh sợ tới mức hồn phi phách tán, giả ngây giả dại thả y ra.

Sau đó cậu bắt đầu vờ như hỏng đầu óc, luôn quấn lấy Mặc Sĩ Nghi, cho đối phương ăn cho đối phương uống, để đối phương sống những ngày tháng yên bình, cuối cùng thậm chí còn giúp y rời khỏi Đông Trạch Quốc.

Vì ôm chặt cái đùi này, Đào Ninh cũng đi theo Mặc Sĩ Nghi đến Bắc Xuyên Quốc, nhìn y đoạt quyền đăng cơ, từng bước đi trên con đường xưng bá.

Nhưng mà, khi Mặc Sĩ Nghi thống nhất chúng tiểu quốc Tây Vực, đại quân bước vào chinh chiến Đông Trạch Quốc, Đào Ninh lại bị lừa trở về.

Đại quân của Mặc Sĩ Nghi tiếp cận, Đào Ninh run rẩy bị ca ca mình áp lên tường thành.

Mặc Sĩ Nghi vừa nhìn thấy tiểu hoàng tử yếu ớt với cái bụng nhô lên của cậu trên tường thành, con ngươi lập tức co lại, hạ lệnh lui binh.

Trình Mộc Quân nhìn đến đây, con ngươi cũng co lại, "Tôi muốn hỏi một câu, tính tình Mặc Sĩ Nghi như vậy, trong nháy mắt đó là bị quỷ ngốc bám vào người à? Bạo quân giãy giụa cầu sinh trong bóng tối, lòng chỉ có thù hận, vậy mà lại lui binh vì một người?"

"Chắc là... tại vì Đào Ninh mang thai?"

Trình Mộc Quân vừa nghe thấy hai chữ này là thấy khó thở, nhưng thế giới này có tính hợp lý hơn thế giới đàn ông tự nhiên sinh được con kia một chút.

Đào Ninh mang thai được là vì huyết mạch, mẫu thân cậu ta đến từ Ô Tô tộc.

Ô Tô tộc là một tộc lạ ở Nam Cương, nam nữ đều có thể mang thai. Đào Ninh di truyền huyết mạch của mẫu thân, giả thiết này có thể chấp nhận.

Cái Trình Mộc Quân không chấp nhận được là Mặc Sĩ Nghi đột nhiên biến thành tên ngốc.

"Từ nhỏ y đã không có quan niệm gì về tình thân, tình phụ tử mẫu tử đều cực kỳ nhạt nhòa. Khi mẫu thân ở lãnh cung đã ngược đãi y như kẻ thù, nếu không phải vì huyết thống hắc long cho y khả năng bất tử, có lẽ y sẽ không thể sống được đến lúc thành niên."

Hắn thở dài: "Như vậy, cậu cảm thấy Mặc Sĩ Nghi sẽ lui binh vì một đứa con sao?"

Hệ thống: "Ờm, xin lỗi, giả thiết kịch bản không chặt chẽ, là lỗi của Tổ Kế hoạch."

Trình Mộc Quân thấy là lạ: "Sao giờ cậu thừa nhận nhanh vậy, không nói gì mà đề tài hot các kiểu à?"

Hệ thống nhỏ giọng giải thích: "Từ lúc tôi nhìn thấy tình huống ở Không Gian Sao Trời đã, đã...."

Nó "đã" cả buổi cũng không biết nên nói cái gì.

Trình Mộc Quân cười: "Không có gì, từ từ thôi."

Hắn tiếp tục xem.

Tình tiết kế tiếp nằm ngoài dự đoán của Trình Mộc Quân.

Mặc Sĩ Nghi và Đông Trạch Quốc thực hiện hiệp nghị máu, không chiến tranh trong 5 năm, đổi Đào Ninh trở về. Trong đại lục, hiệp nghị máu được quy tắc thừa nhận, một khi vi phạm sẽ gặp lôi kiếp.

Nhưng mà, 5 năm sau, chiến sự tái khởi, Đào Ninh lại bị lừa trở về, còn kèm cả đứa con.

"Sao... sao cậu ta lại bị lừa về?"

Trình Mộc Quân thật sự muốn ấn nhân trung, rõ ràng Đào Ninh này đã bị làm con tin treo trên tường thành một lần, vậy mà mấy năm sau lại để người ta lừa nữa.

Cậu ta không hiểu được cái gọi là rút kinh nghiệm sao?

Hệ thống: "Chỉ có tính cách thánh phụ như vậy mới có thể làm Mặc Sĩ Nghi cảm động nha."

"... Được rồi."

Lần thứ hai bị đẩy lên tường thành, Mặc Sĩ Nghi không giữ lựa chọn cũ nữa, y chọn đứa con.

Bấy giờ Đào Ninh mới biết mọi chuyện, thì ra đứa con cậu sinh ra căn bản không có quan hệ với Mặc Sĩ Nghi, cũng không có quan hệ với chính bản thân cậu.

Đứa bé là ngọc thai trời sinh mà Mặc Sĩ Nghi tìm thấy ở Nam Cương, đưa vào trong thân thể cậu nuôi dưỡng. Lúc trước Mặc Sĩ Nghi chọn cứu cậu chính là vì cái ngọc thai này.

Mà ngọc thai, là thân thể Mặc Sĩ Nghi chuẩn bị cho tàn hồn trong ngọc bội. Vì hồn phách đó mà y mới chọn lui binh, đổi cậu trở về.

Đào Ninh nhìn người đàn ông dẫn đầu vạn quân ở phía xa, cảm thấy khuôn mặt của đối phương bỗng trở nên vô cùng xa lạ.

Cậu cười khổ: "Không cần chọn." Sau đó, nhảy xuống tường thành.

Nhưng Đào Ninh lại không nhìn thấy, vẻ mặt điên cuồng của Mặc Sĩ Nghi sau khi cậu nhảy xuống tường thành. Y điên cuồng san bằng hoàng thành Đông Trạch, rồi ôm thi thể đầy máu của cậu cực kỳ bi ai.

Kịch bản đến đây đã rất máu chó rồi, nhưng diễn biến kế tiếp lại càng làm Trình Mộc Quân trợn mắt há mồm.

Thật ra Đào Ninh không phải xuyên thư, cậu là tiểu thế tử Tuyết tộc ở thượng giới, chỉ đến hạ giới lịch kiếp mà thôi. Lúc trước cậu cho rằng mình xuyên thư là bởi vì đã khôi phục một phần ký ức Tiên giới.

Đào Ninh từng nhìn thấy mệnh cách của Mặc Sĩ Nghi ở mệnh cách tiên quân, mà lần sốt cao đó làm cậu thức tỉnh đoạn ký ức này, vậy nên mới nghĩ lầm mình xuyên thư.

Đào Ninh mang theo trái tim rách nát, người đầy vết thương trở về, tất cả Tiên tộc đều chê cười cậu yêu một người hạ giới đê tiện, còn bị vứt bỏ.

Thật là mất hết thể diện thượng giới.

Thế mà, sau khi Tiên Tôn hạ phàm độ kiếp trở về Tiên giới, lại điều Đào Ninh đến tiền điện, ngày ngày dùng thiên tài địa bảo cống nạp để dỗ dành.

Một ngày nọ, có người nhìn thấy Tiên Tôn thanh cao lạnh lùng đẩy Đào Ninh lên tường, bóp eo cậu đỏ mắt nói: "Nói với ta một câu được không, ta sắp điên rồi."

Lại một ngày nọ, có người nhìn thấy Tiên Tôn thanh cao lạnh lùng ấn Đào Ninh lên lan can Đăng Tiên đài, mắt đỏ hoe, thanh âm lạnh lùng giờ đây vô cùng nóng bỏng.

"Cho ta hôn một chút, mạng cũng cho em."

Kế tiếp là tình tiết ta truy ngươi trốn, hỏa táng tràng, sủng điên cuồng.

Còn tàn hồn trong ngọc bội, hắn cũng theo Tiên Tôn trở về thượng giới, nhưng bởi vì ghen ghét Đào Ninh, ỷ mình là ân nhân của Tiên Tôn nên đã giở trò đối phó Đào Ninh.

Cuối cùng Tiên Tôn không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bóp nát "Trình Mộc Quân", luyện hóa thành một viên đan dược, dùng để bổ sung tinh huyết Đào Ninh đã mất tại hạ giới.

Trình Mộc Quân xem xong kịch bản phức tạp mà máu chó này, lại một lần nữa gặp mặt cảm giác khó thở quen thuộc, lặng người một lúc thật lâu.

_____

Lại ít đọc tu tiên ( ̄ー ̄)
Bình Luận (0)
Comment