Hắn vừa rồi, thật sự hận không thể giết người này.
Người thích đến ngực phát đau.
※
Kuroko lần thứ hai tỉnh lại, trời đã chạng vạng.
Tà dương cam hồng chỉ còn lại một góc nhỏ, đại bộ phận đều yên lặng dưới đường chân trời.
Chỉ để lại một tia tà dương màu máu.
“Tỉnh?”
Thanh âm quen thuộc để Kuroko có chút mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh, hắn mới phát hiện, chính mình đúng là đem cánh tay Akashi tưởng là gối đầu ngủ đến vô cùng say.
“Cái kia… Cánh tay…”
Thiếu niên có chút co quắp, gây cho người này thêm phiền toái cho tới bây giờ cũng không phải ý định ban đầu của thiếu niên.
“Không sao.”
Akashi sờ sờ mái tóc màu băng lam mình thích nhất, cám giác mái tóc mềm mại phi thường ôn hòa, cùng thiếu niên làm cho người cảm giác như nhau.
“Không còn sớm, về nhà đi.”
Kuroko gật gật đầu, muốn đứng lên, nhưng mà lúc trước tự luyện tập khắc nghiệt, khiến cho hắn chuột rút trong nháy mắt.
Đau đớn kịch liệt mãnh liệt thổi quét toàn thân, Kuroko dừng lại động tác, hung hăng cắn môi dưới.
“Cái kia… Seijuurou đi trước đi… Tôi chờ một chút…”
Cũng không muốn tăng thêm phiền toái cho Akashi.
Thiếu niên chỉ muốn một mình lẳng lặng mà ở một góc không người, yên lặng tích tụ sức lức có thể đứng lên.
Không muốn dựa vào bất kì ai.
“Chuột rút?”
Đáng tiếc, Akashi vĩnh viễn là Akashi, liếc mắt một cái liền nhìn thấu điều thiếu niên che dấu.
Bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, là vô pháp che dấu.
Thiếu niên không nói gì, chỉ quật cường lắc lắc đầu.
Đáy lòng Akashi bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
“Lên đi.”
Đôi mắt màu băng lam hốt hoảng trợn to, kinh ngạc nhìn người ngồi xổm xuống trước mắt.
“Tetsuya muốn tôi lặp lại lần thứ hai?”
Nhìn người nọ hơi hơi nheo ánh mắt dị sắc lại, Kuroko không dám dừng lại, ngoan ngoãn ôm cổ của hắn.
Cõng Kuroko, rõ ràng thân hình hai người sai biệt cũng không lớn, Akashi lại không cảm thấy nặng.
Ngay cả tần suất hô hấp cũng không có phát sinh biến hóa.
“Tetsuya quá nhẹ.”
“Về sau, mỗi ngày đều phải uống một ly sữa.”
Akashi không hài lòng, nhưng lại duy trì bước đi không nhanh không chậm.
“… Tôi không thích hương vị đó.”
Thiếu niên hô hấp sát Akashi, có một chút ngứa ngứa.
“Lại thêm một ly sữa.”
Akashi không lộ ra cảm xúc mà mở miệng, ngữ khí không được nói thêm.
“… Tôi hiểu rồi.”
“Ngoan.”
Kuroko ghé vào trên lưng người kia, toàn thân đều bị hắn độc hữu, cái loại vô cùng cường đại, đầy an tâm vây quanh.
Thật ấm áp.
Thật an tâm.
Rất muốn khóc.
Vì cái gì lại muốn khóc?
“Tetsuya… ”
Akashi muốn nói lại thôi.
“Seijuurou?”
“Cậu gần đây luyện tập rất liều mạng, sẽ thân thể bị thương.”
Tôi rất lo lắng cho cậy, cậu có biết hay không?
Lần đầu tiên trong đời biết “lo lắng” là loại cảm giác gì.
Nóng ruột nóng gan, sợ người này thương tổn dù chỉ là một chút.
Bất luận là kẻ nào, đừng nói đụng vào, chẳng sợ là nhìn thoáng qua, trong lòng đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Bảo bối khiến người ta đau lòng, lại dùng loại huấn luyện quá sức, miễn cưỡng thân thể của chính mình.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Thật lâu sau, âm thanh lành lạnh của thiếu niên có chút khàn khàn.
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ.”
“Tôi không muốn… Mình mãi là cái dạng này.”
Vẫn luôn để mọi người bảo hộ, bình yên hưởng thụ thắng lợi, là không được.
Kuroko tâm như gương sáng.
Tôi muốn, một đường sinh tử, từng phân từng phân tranh đoạt;
Tôi thậm chí muốn thất bại.
Chỉ có trải qua tiếc nuối, thử thách không cam nước mắt, tôi mới đủ khả năng trở nên mạnh mẽ.
Tôi muốn, không phải loại không hề trì hoãn, vô tư thắng lợi này.
“Tetsuya, lên cấp ba, đến Rakuzan đi.”
“Mọi người cùng nhau.”
Không nghĩ tiếp tục đề tài này, Akashi nhắc tới hôm nay phát giấy đăng ký trung học.
“Cùng tôi ở một chỗ.”
Ngữ khí Akashi là chắc chắn.
Hắn không nghi ngờ thiếu niên đối với thắng lợi luôn chấp nhất.
Hắn càng không nghi ngờ, thiếu niên đối với tình cảm của mình.
Người này sẽ rối rắm vấn đề “thích người ta rồi người ta có thích mình hay không” này, kỳ thật căn bản tự thân đem phần này tình cảm phủ định, không phải sao?
“Seijuurou…”
Âm thanh thiếu niên có chút mơ hồ.
“Tôi muốn học ở trường khác.”
Ánh mắt dị sắc mãnh liệt trợn to.
Akashi ở bên trong tâm dĩ nhiên bị câu nói “trường khác” này dậy lên một trân sóng to gió lớn, ở mặt ngoài lại bất động thanh sắc.
“Tetsuya muốn học trường nào?”
“Seirin.”
Trong đầu Akashi nhanh chóng loại bỏ một lần, hơi hơi nhíu mày.
Hắn tin tưởng, trường học này, không thuộc về phạn trù ‘vương giả’.
“Không sao, ngày mai cùngnói với Atsushi, bảo bọn họ đồng thời sửa nguyện vọng.”
Akashi đơn giản rõ ràng nói tóm tắt bí mật.
Rõ ràng vô cùng.
Nhưng mà, rõ ràng quyết đoán này, lại làm cho thiếu niên cơ hồ thở không nổi.
Do dự thật lâu, Kuroko vẫn là cố lấy dũng khí, nói ra cái kia, hắn từ thật lâu trước kia cũng đã có quyết định.
“Không phải là vấn đề trường học.”
Hắn ôm sát cổ Akashi.
Giống như người đang chìm trong nước cố mạng ôm lấy mảnh gỗ duy nhất.
“Tôi muốn, học khác trường với mọi người.”
Akashi dừng lại.
Kuroko không có né tránh, thẳng tắp nhìn vào con ngươi dị sắc của Akashi.
Ánh mắt kia, mặc kệ bạo ngược lạnh như băng cỡ nào, khi tương giao cùng đôi mắt màu trời của Kuroko, đều sẽ trở nên ôn hòa rất nhiều.
Nhưng mà, lúc này, ánh mắt kia lại tràn ngập tàn khốc xơ xác tiêu điều.
Sát ý cường đại cùng uy áp, mồ hôi lạnh, chậm rãi tụ tập trên trán trắng nõn của thiếu niên.
Kuroko rốt cục hiểu được, vì cái gì có rất nhiều người, từ đáy lòng rất sợ hãi Akashi Seijuurou này.
Loại hàn ý đáng sợ kia, tựa như một con côn trùng nhỏ bé rơi vào mạng nhện.
Sinh, sát, dư, đoạt, đều là một câu, một động tác của người kia.
“Tetsuya, lời vừa nói, tôi coi như chưa hề nghe thấy.”
“Đừng để tôi nghe được lần thứ hai.”
Akashi cơ hồ dùng lực toàn thân khắc chế mình, mới miễn cưỡng đem tức giận của mình áp chế.
Hắn vừa rồi, thật sự hận không thể giết người này.
Người thích đến ngực phát đau.
Akashi nhận thức nháy mắt một thân mồ hôi lạnh.
Tay mang theo hàn ý rất nhỏ, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh bao trùm trên trán Akashi.
“Seijuurou, tôi muốn học khác trường với mọi người.”
“Cũng không phải lả ý nghĩ bộc phát, tôi rất sớm… Đã quyết định như vậy.”
Màu trời trong mắt, không cầu xin, có thống khổ, càng nhiều hơn, chính là quyết định kiên cường.
“Seijuurou đã đồnng ý với tôi, để tôi tùy hứng một lần, không phải sao?”
“Lời hứa kia, hiện tại có hiệu lực không?”
Bất an trầm mặc, chậm rãi mở rộng.
Kuroko chỉ cảm thấy, trong không khí, có thứ gì đó khiến người sợ hãi, đang điên cuồng tăng lên.
Vô hạn khuếch trương, khiến người ta hít thở không thông.
“Ha hả…”
Akashi thấp thấp mà nở nụ cười, tiếng cười một chút thành lớn.
Không phải trào phúng, lại càng không là thoải mái.
Điên cuồng chiếm đa số.
Kuroko chỉ cảm giác phía sau mình một trận đau đớn, màu đen dần dần bao trùm tầm mắt của hắn.
Tầm nhìn cuối cùng, là ý cười của người mình toàn tâm quyến luyến, tín nhiệm, yêu thương có chút cuồng loạn.
“Seijuurou…”
Nhìn người yêu của mình giống như búp bê bị cắt làm đôi, vô lực yếu ớt ngã trước mặt mình, tiếng cười của Akashi chợt đình chỉ.
Nắm kéo tay trái, không ngừng mà run rẩy.
Hắn cho tới bây giờ đều không có nghĩ , sẽ có một ngày như thế, sẽ đem chuôi kéo, hướng về người này.
Một lần đều không hề nghĩ đến.
Sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi, Tetsuya.
Akashi đem thiếu niên hôn mê ôm lấy, không chút do dự gọi cho tài xế của nhà mình.
Sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi, Tetsuya.
Để lái xe đem xe đậu một bên khu căn hộ cao cấp, Akashi mặt không đổi sắc ôm thiếu niên, bước vào một căn hộ.
Căn hộ tư nhân chỉ thuộc về Akashi Seijuurou hắn.
Không có ai khác biết được.
Sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi, Tetsuya.
Từ trong ngăn kéo tìm kiếm lấy ra một bộ mới tinh, tay cầm sáng ngời, đem thủ đoạn tra tấn trên người thiếu niên mảnh khảnh, bên kia cùng chính mình gắt gao gắn liền một chỗ.
Sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi, Tetsuya.
Akashi vuốt ve gương mặt thanh tú tinh xảo của thiếu niên, có chút mê luyến mà vuốt ve, từ từ cởi bỏ nút áo sơmi.
Sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi, Tetsuya.
Bởi vì, tôi chính là yêu cậu như vậy.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Cái kia cái kia… Nhà của ta các con làm mình làm mẩy… yên lặng đi đi
HE a HE a mọi người phải tin tưởng ta! ! !