[Tetsuya có nhớ tôi không? Nói đi, nếu không muốn nói thì chờ cây kéo tới hầu hạ đi nha.]
※
Trên sân bóng, mọi người đang luyện tập cho trận đấu.
Đội trưởng của đối phương đang nhìn chăm chú hàng phòng ngự của Kuroko.
Lúc này, một nam sinh vóc dáng cao to không thể nào tiến vào gần rổ.
Mặc kệ chính mình tốn bao nhiêu lực chú ý tập trung nhìn chăm chú hàng phòng ngự, thiếu niên trước mặt cũng giống như đám mây mơ hồ bất định, khó có thể bắt giữ, trong nháy mắt, người liền biến mất, đối phương lại như tia chớp đạt được.
Mắt hắn nhìn số điểm: 98 vs 27.
Không thể tiếp tục kéo dài khoảng cách nữa.
Nhất định phải ngăn cản… Bất luận như thế nào, không thể để cho Teikou hơn một trăm điểm.
Đây là lòng tự tôn của bọn hắn về thành tích của đội bóng rổ giỏi nhất nước.
Kuroko mặt không đổi sắc nhìn chăm chú lối phòng ngự của mình, thân thể mãnh liệt ép xuống, đối phương cho rằng hắn muốn dẫn bóng qua người, nhanh chóng bám sát lại, nhưng mà, quả bóng màu cam lại từ Kuroko hướng phía sau tạo thành một đường cong cao đi ra ngoài, thẳng tắp về rất gần phía khung bóng.
Độ cong này… Không thể vào… Đội trưởng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã thấy một thân ảnh màu đen rất nhanh nhảy lên, chụp quả bóng ném vào.
Tiếp sức trong không trung.
Điểm số cuối cùng, dừng ở tỷ số 100 vs 27.
Tuy rằng đội đã chiến thắng với tỷ số cách biệt, nhưng Teikou bên này lại không hề kích động, ngược lại mang theo một loại đương nhiên bình tĩnh.
Bọn họ so với đối phương mạnh hơn, đương nhiên sẽ thắng.
Bọn họ so với đối phương mạnh hơn nữa, đương nhiên sẽ thắng với tỷ số rất lớn.
Sự thật vô cùng đơn giản, cho nên không hề có hưng phấn hoặc kích động.
“Có Kurokocchi ở đây, dẫn bóng thật sự rất thoải mái ~ A a Kurokocchi tớ yêu cậu chết mất~”
Người nói chuyện chính là Kise Ryouta, một đội viên mới gia nhập, tướng mạo anh tuấn đến mức khiến người ta cảm thán rằng người này không nên chơi bóng rổ, ngưu lang *** (này là gì? =))) hẳn là có thể càng làm cho hắn thêm tỏa sáng. Khi Kise nhập đội, người hướng dẫn cho hắn chính là Kuroko, bởi vậy hắn đối với Kuroko có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.
Ngô, chính là cái loại gà con vừa phá vỏ trứng ra ngoài liền nhận thức người đầu tiên nó thấy là cha mẹ, cảm giác vô cùng thân thiết…
“Kise-kun, cám ơn đã khen ngợi, bất quá cậu đừng ôm chặt như vậy có được không, tớ không thấy đường.”
“Cái thằng kia, buông Tetsu ra mau! Bám người kiểu này, cậu là gấu koala sao?”
Thời gian này, Aomine vẫn luôn là người thứ nhất lên tiếng trách cứ Kise.
“Aomine cậu đang nói cái gì? Koala không kề cận người, chắc kề cận nhánh cây hoặc cột điện? Đối với Kise mà nói, lại tương đối giống một con chó lớn.”
Midorima đẩy kính mắt, nhìn thoáng qua thiếu niên thân lam, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang cực độ khó chịu.
“Midorima nói đúng, koala rất đáng yêu, so với Kise quả thực rất độc ác với nó.”
Murasakibara đánh một cái ngáp, đi đến ghế dài, cầm lấy cây quạt bắt đầu hạ nhiệt cho mình.
“Các cậu… Các cậu thật quá đáng!!! Kurokocchi cậu có nghe thấy không? Bọn họ khi dễ tớ… Khi dễ tớ là người mới, phân biệt đối xử đúng không?”
Kuroko bất đắc dĩ thừa nhận sức nặng người nào đó dính trên người, hai tay trắng nõn linh hoạt mà lẩm nhẩm, trong chốc lát, liền giúp Murasakibara cột lại mái tóc gọn gàng; tiếp, động tác vô cùng thành thạo đưa Aomine nước khoáng, cuối cùng thuận tay đem vật may mắn của hôm nay phóng tới tay Midorima.
Động tác này gần đây cơ hồ mỗi ngày lặp lại như nhau, muốn không thuần thục cũng rất khó.
Mấy người bạn đi ra sân bóng, cùng đi mua đồ ăn vặt, sau đó Kuroko sẽ từ bọn họ người kia tiếp nhận một ly vanilla milkshake lớn.
“A ~ đội trưởng không ở đây, sinh hoạt thật thoải mái ~”
Kise như trước bắt lấy Kuroko, cười hì hì kéo thân thể thiếu niên nhỏ xinh vào trong ngực.
Kurokocchi, mềm mềm, lại nghe thấy hương vị thơm thơm, ôm lấy thật sự rất thoải mái~
“Ai, vẫn còn bám lấy Tetsu sao, cái con chớ bự kia!”
“Kisechin nếu tiếp tục vô lại không xuống nữa, liền sử dụng bao lực nha…”
“Theo như bói toán tình yêu nói, nam nhân quá phận dính người rất dễ dàng làm cho đối phương sinh ra khinh nhờn mệt mỏi.”
Thiếu niên bị mọi người vây quanh nhợt nhạt nở nụ cười, các bạn khắc khẩu, âm thanh đấu võ mồm với hắn xem ra, là vô cùng quý giá, là thời gian vô cùng vui vẻ.
Hắn rất quý trọng điều này.
Người kia đem đến cho hắn hết thảy.
Bóng rổ, trận đấu, thắng lợi, đội hữu, tán thành, tôn trọng, đồng bọn…
Tất cả toàn bộ, nếu không nhờ người kia, chính mình căn bản sẽ không có được.
Hạnh phúc của bây giờ, mình đều không nghĩ tới đây là mộng.
Nhìn vanilla milkshake trong tay, lơ đãng suy nghĩ, Kuroko lại nhớ đến nụ hôn mấy tháng trước.
Cái loại bị chặt chẽ giam cầm, nụ hôn cướp đi hết thảy hô hấp thậm chí linh hồn…
Chờ Akashi-kun trở về, phải hảo hảo nói lời cảm tạ mới được…
※
Về đến nhà, một thân mỏi mệt lết đi tắm, Kuroko nằm ở trên giường, rất nhanh liền thiếp đi…
“Đinh đinh đinh ——”
Ngay tại thời điểm Kuroko sắp ngủ, chuông điện thoại di động vang lên, hắn quơ quào lấy di động, từ từ nhắm hai mắt nhấn nút trò chuyện.
“Là tôi.”
Chỉ ngắn ngủn hai chữ, Kuroko lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Hơn mười giây trầm mặc.
Kuroko cảm thấy một trận căng thẳng vô hình, có loại cảm xúc nào đó lan tràn bên tai, hắn có chút thở không nổi. Để không bị loại cảm xúc không tên này bao phủ, hắn chủ động mở miệng.
“Akashi-kun… Sao lại có số di động của tôi?”
Dừng vài giây, đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng cười thấp thấp.
“Tetsuya, có cái mà tôi không biết sao?”
Âm thanh Akashi rất êm tai, có chút trầm thấp, có chút từ tính (mỏng manh), lại có chút… Tà khí.
Tiếp tục hơn mười giây trầm mặc.
‘Tetsuya có nhớ tôi không? Nói đi, nếu không muốn nói thì chờ cây kéo tới hầu hạ đi nha.”
Người này ——!
Lấy hiểu biết của hắn về Akashi, người này tuyệt đối nói được thì làm được. Còn có thể nói không sao?
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả: ai nha đội trưởng trung nhị XDDD~
Chương này hảo ngọt hảo ngọt ~ viết đến thực vui vẻ ~ có một chút OOC rồi, mọi người để ý ~(đỏ mặt)