Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 14

"Lo đi ngủ đi." Tôi rút tay về, ngoảnh mặt làm ngơ với cậu ta, vội vàng để lại một câu rồi bỏ đi như một cơn gió.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Thương Mục Kiêu vẫn nhìn theo tôi, quấn quýt lấy tôi, bám vào cổ tôi. Từ đầu đến cuối tôi vẫn không hề quay đầu, chịu đựng cái nhìn hữu hình ấy cho đến khi bị tấm cửa ngăn cách.

Khóa cửa phòng lại, ngón tay khẽ vuốt phần da nóng bỏng trên cổ tay, nhiệt độ của Thương Mục Kiêu vẫn còn hằn lại trên đấy, rõ ràng mà khó quên.

Tôi càng lúc càng siết chặt tay hơn, đè lên vết thương dưới tấm vải, lòng bàn tay sinh ra cảm giác nhói đau không ngừng, xúc cảm rất nhanh đã vượt qua cả độ nóng khiến người khác tâm phiền ý loạn kia.

____________

Sáng sớm hôm sau, tôi khó chịu rời giường, lúc ra khỏi nhà thì Thương Mục Kiêu vẫn còn ngủ.

Qua nửa đêm, cuối cùng mưa cũng ngớt, nhưng mà thời tiết vẫn chẳng đẹp tí nào, trên nền đất đọng lại vệt nước chưa khô, không khí vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.

Mưa cuối thu là sứ giả mùa đông, tháng nào cũng mưa một lần là báo hiệu mùa đông giá rét đang dần đến gần.

Lúc quay về chắc cậu ta cũng rời đi rồi nhỉ.

____________

Cả ngày hôm đó nhờ tách espresso của Dư Hỉ Hỉ tôi mới cầm cự được, nhưng đến chiều vì ảnh hưởng lâu dài nên sức lực giảm đi đáng kể. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm đi dạy tôi thất thần cả buổi.

Giọng nói của Thương Mục Kiêu cứ chốc chốc lại vang vọng trong tâm trí tôi, tái hiện lại từng câu từng chữ cậu ta nói với tôi hôm qua.

"Bắc Giới, làm viên đá quý của em nhé..."

Sao có thể nói ra mấy lời đó một cách thản nhiên như đúng rồi thế. Đá quý là thứ ai cũng làm được hả, muốn làm là làm hả?

"...Thầy?"

"Thầy ơi!"

Tôi hoàn hồn lại, trông thấy vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao tôi đang nói lại ngưng của học sinh. Muốn vờ như chẳng có chuyện gì nhưng thậm chí còn quên cả trước đó mình đã giảng đến đâu.

"Giải lao mười phút." Tắt micro đi, tôi đi đến bên cạnh bục giảng, mở bình giữ nhiệt ra trút một ngụm cà phê, hương vị đắng chát lan từ đầu lưỡi đến yết hầu rồi đi vào dạ dày. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, lát sau, đại não không còn mơ màng như trước nữa.

"Anh Bắc, anh không sao chứ?" Dư Hỉ Hỉ chạy tới hỏi thăm tôi, đưa mắt nhìn vào chiếc bình đã thấy đáy của tôi, nhíu mày nói: "Hôm nay anh uống nhiều cà phê thế, tôi qua không ngủ ngon à? Bình thường anh đâu có uống mấy cái này."

"Không sao, chỉ ngủ không ngon thôi." Tôi xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt định thần, không nói thêm gì nữa.

Dù trí trưởng tưởng của Dư Hỉ Hỉ có tốt đến đâu cũng khó mà đoán được hai ngày cuối tuần của tôi đã "tuyệt vời" thế nào.

"Mấy nay con trai của Thương Lộc cũng không đến." Dư Hỉ Hỉ nói mang theo chút tiếc nuối.

Tôi mở mắt, lặng lẽ liếc cô nàng.

Dư Hỉ Hỉ chậm rãi quay sang, thấy tôi đang nhìn, bất giác đỏ mặt: "Sao, người ta cũng thích ngắm trai đẹp chứ bộ... Trong số dàn con cái của nghệ sĩ thì cậu ta đã là hàng cao của cao, đẹp của đẹp, nhiều người còn muốn cậu ta có thể tiếp nối Thương Lộc tiến vào làng giải trí kìa."

Chuyện của Thương Mục Kiêu, hiện giờ tôi có thể không nghĩ đến thì sẽ không nghĩ, có thể không đề cập thì sẽ không đề cập, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ ngắn gọn "Ồ" một tiếng. Nhưng hình như Dư Hỉ Hỉ hiểu lầm ý nghĩa của chữ "ồ" này, cho là tôi đang nghi ngờ cô nàng, nhất quyết giãi bày cho rõ.

"Không phải đâu, thật sự rất nhiều người coi trọng cậu ta, hai năm trước cậu ta từng up một tấm ảnh "debut", cứ dăm ba bữa là lại bị bloggers đào lại để "câu fame"." Dư Hỉ Hỉ lấy điện thoại ra lục tìm: "Đây, chính là tấm này."

Cô nàng đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận lấy rồi nhìn, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bức ảnh có tông màu trắng đen, kết hợp với khung cảnh ngoài trời, bên trong còn mơ hồ hiện ra một góc của chuỗi đèn cùng chiếc ô che nắng. Ánh sáng vừa phải, khiến cho thiếu niên có gương mặt góc cạnh trong ảnh lộ ra một khí chất tựa như tuyết tùng.

Cậu ta khoác trên mình chiếc áo lông nhạt màu, cắt tóc khá gọn gàng, hoàn hảo trưng ra đường nét ưu tú trên gương mặt. Có lẽ cậu ta chỉ vô tình phát giác mình đang bị nhìn trộm, nên thờ ơ liếc mắt nhìn qua máy ảnh, nhưng kết quả người chụp lại trùng khớp bấm máy. Biểu cảm vẫn tự nhiên như thường, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.

"Loại ảnh chụp cận mặt HD kiểu này mà vẫn có thể đẹp như vậy, khí chất như vậy, đỉnh thật sự. Em nhớ tấm này lúc vừa tràn ra nhiều người còn tưởng đây là đang mở đường cho Thương Mục Kiêu vào giới giải trí nữa. Cuối cùng, chờ hai năm cũng không thấy tin tức gì, ngoài tấm ảnh này thì chẳng còn gì nữa." Dư Hỉ Hỉ vừa nói vừa lắc đầu cảm thán: "Nếu cậu ta thật sự có lòng muốn vào giới thì đã sớm vào học viện Điện Ảnh rồi, hà cớ gì phải tốn công vào trường ta chứ, lại còn chọn khoa tài chính. Kế nghiệp cha thì đúng rồi đấy, nhưng mà là kế thừa gia nghiệp, chứ ai thèm đi đóng phim. Nhưng mà cái hình tượng "học sinh giỏi" của cậu ta vẫn giữ vững đó chứ, còn tăng độ thiện cảm của người qua đường nữa."

"Học sinh giỏi" đời nào lại để mình rớt tín chỉ.

Tôi quyết định từ chối bình luận về miêu tả lố lăng của Dư Hỉ Hỉ. Lúc trả điện thoại của cô nàng về, chẳng biết ấn nhầm chỗ nào, màn hình quay về danh sách album ảnh, ngoài tấm vừa rồi của Thương Mục Kiêu còn có những tấm khác.

Có điều, những tấm ảnh khác vẫn là của Thương Mục Kiêu.

Cả cái album ảnh hai mươi, ba mươi tấm, thời gian khác nhau, góc chụp khác nhau, nhưng vừa nhìn là biết chụp trong lớp.

Tôi câm nín nhìn Dư Hỉ Hỉ.

Cô nàng nhanh chóng giành lại điện thoại, lúng túng phân bua: "Không phải, em có hai người chị em, cực kì thích cậu ta nên em chụp cho họ xem thôi."

Tôi khẽ gật đầu: "Ồ."

"..."

Dư Hỉ Hỉ trông như phát điên, nói: "Thật đó, anh Bắc à, anh tin em đi mà, em thật sự có hai người chị em! Bọn họ bắt em mà, em cũng có muốn đâu! Anh phải tin em!"

Đến khi tan làm, tôi phải lái xe về nhà thì Thẩm Lạc Vũ nhắn tin đến, hỏi tôi đang ở đâu.

Đang trên đường về nhà.

Trả lời xong tôi khởi động xe đi ra khỏi cổng trường, chưa qua một lúc, điện thoại đã rung lên, chắc là tin nhắn của Thẩm Lạc Vũ.

Tôi không mở ra xem, định bụng sau khi về đến nhà rồi trả lời. Kết quả, chưa gì điện thoại đã đổ chuông.

Tôi hiển nhiên cho rằng Thẩm Lạc Vũ không đợi tôi kịp trả lời nên gọi tới, không chút nghĩ ngợi mà kết nối với Bluetooth.

"Khi nào thầy về đến nhà."

Lúc giọng nói trầm khàn từ loa truyền ra, xe liền mất khống chế đi lệch sang phải cả mười cm, may mà tôi đã nhanh chóng bẻ lái lại.

Trái tim đập lên liên hồi, tôi liếc mắt nhìn dãy số hiện lên trên màn hình thông minh, quả nhiên là Thương Mục Kiêu.

"Cậu vẫn chưa đi à?"

Cậu ta yếu ớt thều thào: "Em ngủ cả ngày rồi, không còn sức lực nữa, ăn không vô. Thuốc thầy không có tác dụng, hình như em sốt lại rồi."

Nghe vậy tôi hơi nhíu mày, trả lời: "Quần áo của cậu phơi ở ban công đó, xem thử đã khô chưa, mặc vào đi, tôi về ngay..."

"Thầy muốn đuổi em đi hả?" Giọng điệu nũng nịu vừa nãy đột nhiên biến mất, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Tôi khựng lại, trong lòng không ngừng tự nhủ cậu ta là bệnh nhân, tôi phải thông cảm. Sau khi ổn định tâm lý, tôi mới nhẫn nại giải thích cho cậu ta: "Thuốc của tôi không có tác dụng, cậu phải đến bệnh viện cấp cứu."

Đầu dây kia lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thở nhanh nhè nhẹ.

Hồi lâu không thấy cậu ta đáp lại, tôi sợ cậu ta đột ngột ngất đi nên vội vã gọi một tiếng: "Thương Mục Kiêu?"

"Ừm." Cậu ta nhanh nhảu đáp: "Vậy em chờ thầy về."

Dùng tốc độ nhanh hơn bình thường về nhà, lúc vào thang máy tôi chợt nhớ vẫn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Lạc Vũ, bèn lấy điện thoại ra đọc tin, toàn bộ suy nghĩ đều "ong ong".

Em có đồ muốn đưa anh, anh đừng vội, lái xe chậm thôi, đến nhà thì em vào trước nhé, tối nay hai đứa mình ăn một bữa nha.

Thẩm Lạc Vũ biết mật khẩu nhà tôi, có lúc đến đưa đồ mà nếu không có tôi thì con bé sẽ mang đồ vào thẳng nhà để đó rồi đi.

Cửa thang máy từ mở ra. Cửa nhà ngay trước mắt nhưng tôi không có dũng khí mở cửa.

Tôi cố gắng nghĩ lại xem trong ga-ra có xe của Thảm Lạc Vũ không nhưng vẫn vô ích.

Hy vọng con bé không nhanh...

Ngón tay tôi đặt lên khóa vân tay, cánh cửa mở ra theo một giọng nữ điện tử vang lên "Đã mở cửa.".

Cửa lớn hé ra một khe nhỏ, hai dáng người đứng trong phòng khách lần lượt nhìn sang.

Tôi vẫn chậm hơn Thẩm Lạc Vũ một bước.

Nhưng mà tại sao lại sợ con bé thấy Thương Mục Kiêu, tôi cũng chẳng rõ.

Tôi với Thương Mục Kiêu dù từ góc độ nào mà nói cũng vô cùng trong sạch. Thông thường, thấy một chàng trai trẻ trong nhà một người đàn ông độc thân thì người ta cũng chẳng nghĩ gì ngoài quan hệ người thân hoặc bạn bè cả.

Tôi cùng lắm chỉ cho người nọ ở qua đêm, cũng có ngủ cùng người ta đâu, có gì phải chột dạ chứ?

"Ấy, em không biết chỗ anh đang có khách." Thẩm Lạc Vũ lắc lắc cái túi trên tay, nói: "Người ta cho mẹ em một tảng thịt xông khói (*), bà bảo em mang qua cho anh một ít. Người này là..."

(*)Lạp nhục: Một loại thịt hơi giống thịt xông khói, nhưng lạp nhục được xông khói cả năm chứ không giống thịt xông khói hay thịt treo gác bếp của người Việt dùng củi sấy trong thời gian ngắn. Có thể tìm hiểu thêm tại.

Hình như con bé cũng vừa tới, đến cả thịt cũng chưa kịp bỏ xuống.

Tôi với Thương Mục Kiêu nhìn nhau, gần như mở miệng cùng lúc.

"Cậu ta là bạn của anh."

"Tôi là học sinh của thầy ấy."

Tôi thầm than nhẹ trong lòng, thật sự không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Lạc Vũ. Cũng may Thương Mục Kiêu mặc lại đồ của cậu ta rồi chứ không thì tôi sẽ không biết giải thích sao cho phải nữa.

"Cậu xuống lầu trước chờ tôi." Tôi nói với Thương Mục Kiêu.

Không biết do đang bệnh hay có mặt của người thứ ba ở đây mà hôm nay cậu ta nghe lời đến lạ. Nghe tôi nói xong, cậu ta khẽ gật gật đầu, không nói nhiều lời mà đi ra cửa.

Cửa lớn lần nữa đóng lại, Thẩm Lạc Vũ hơi cao giọng kinh ngạc hỏi: "Học sinh?"

"Bạn vong niên (*)."

(*)Bạn vong niên: Bạn không phân biệt tuổi tác, ý chỉ những đôi (nhóm) bạn chênh lệch tuổi tác với nhau.

Biểu cảm của Thẩm Lạc Vũ trở nên phức tạp.

Tôi với con bé mặt đối mặt một hồi, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Em trai của bạn gái Dương Hải Dương."

Thảm Lạc Vũ có biết Dương Hải Dương, nhưng mà không thân lắm, cũng không rõ đời sống tình cảm người ta thế nào.

"Ra là vậy, thảo nào anh lại đột nhiên có thêm một người bạn từ trên trời rơi xuống như vậy." Xem ra con bé có vẻ tin lời này của tôi.

Thẩm Lạc Vũ xách túi vào phòng bếp, giúp tôi bỏ đồ vào tủ lạnh.

Tôi bảo con bé bây giờ tôi phải đi ăn với Thương Mục Kiêu rồi, chắc không ăn với nó một bữa được. Con bé khoát tay, không để tâm lắm, chỉ nghĩ là tôi có hẹn với Thương Mục Kiêu trước.

"Anh lo chuyện của anh trước đi, em mượn phòng bếp nhà anh làm cơm tí, ăn xong rồi đi à."

Tôi hơi xấu hổ đáp: "Được, hôm khác anh mời em."

Xuống ga-ra, vừa bước khỏi thang máy tôi đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thương Mục Kiêu, nhưng có nhìn hết tứ phía lướt hết một vòng cũng chẳng thấy ai cả.

Cuối cùng, đến trước xe tôi xem thử, thì thấy cậu ta đang tựa lưng vào cửa xe, ngồi xổm trên mặt đất, chắc vẫn còn khó chịu nên nhắm cả hai mắt lại.

Nghe thấy tiếng xe lăn, hàng mi cậu ta khẽ run, mở mắt trông thấy tôi, trên mặt dần dần tỏa ra nụ cười lóa mắt. Đôi môi nhếch lên làm cơ mặt chuyển động, đuôi mắt bị tác động cũng hơi cong lên, chỉ một biểu cảm lại có thể khiến cho cái khí chất xưa nay khó gần của cậu ta thay đổi đến long trời lở đất.

Trong nháy mắt, cậu ta như thể từ một con chó hoang "không tài nào thuần phục nổi" hóa thành một con cún cưng "bảo gì nghe nấy". Không chỉ quấn quýt quanh người bạn mà còn ưỡn chiếc bụng mềm mềm ra cho bạn xoa xoa.

"Thầy ơi." Cậu ta nhìn tôi, nhẹ nhàng buông ra hai chữ ngọt ngào.

"Em là bạn của thầy sao?"
Bình Luận (0)
Comment