Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyển ngữ: Andrew Pastel
chang-chay-het-30-0.jpg
"Lý trí đã chết, bản năng là vua, thành trì của tôi vẫn còn đó, vẫn kiên cố không thể phá hủy.

Nhưng một khi ý chí sụp đổ, đó lại là một vấn đề khác."

Con số màu xanh lục trên đèn báo tín hiệu bắt đầu đếm ngược từ 90 giây.

Tôi muốn nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng mọi người hoặc đang vội hoặc đang bị vụ tai nạn cách đó không xa thu hút, tôi còn chưa kịp nói thì họ đã tăng tốc bỏ đi.

Mọi người liên tiếp băng qua băng lại trên vạch qua đường, thời gian rõ ràng vẫn đang trôi, nhưng tôi dường như vẫn yên lặng ở đó, lạc lõng với xung quanh.

"Xin lỗi, có thể..." Tôi đưa tay muốn gọi lại một người thanh niên đi ngang qua, nhưng người kia thậm chí còn không thèm nhìn tôi, một lòng nghe điện thoại.

"Hình như đằng trước có người gặp tai nạn.

Thấy đông người quá, đi qua coi thử đi."
Siết chặt ngón tay, nỗi lo lắng trong lòng dần dần tràn ngập.

Rõ ràng ngay trước mắt lại không thể làm được gì, cảm giác bất lực này thật sự làm tôi ghê tởm đến xương tủy.

Mười hai năm trôi qua vẫn không có gì thay đổi, tôi chỉ biết nhìn bất hạnh xảy ra mà không thể làm gì được.

Tiếng la hét của bạn bè vây quanh tai tôi, và tiếng đếm ngược của đèn xanh "tích tích tích" như một bài tang ca từ địa ngục, khiến tâm trí tôi rối bời.

"Ai đó giúp tôi với?"
"......làm ơn giúp tôi!"
"Xin hãy giúp......"
Rõ ràng đã cố hết sức hét lên, nhưng khi giọng nói phát ra, cổ họng tôi lại bị thứ gì đó chặn lại, chỉ thốt được những âm thanh yếu ớt mơ hồ.

Sau thất bại của quá trình phục hồi chức năng, tôi hoàn toàn buông bỏ, không muốn thực hiện thêm bất kỳ nỗ lực nào.

Có một ngày, tôi tình cờ tỉnh giấc lúc đêm khuya, nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của bố mẹ tôi ngoài phòng.


Mẹ tôi đau khổ nói: "Sau này nó phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Lẽ ra tôi không nên để nó đi chơi với bọn đó.

Tôi thực sự tạo nghiệt mà, đứa con nuôi nấng vất vả lắm mới trưởng thành, phúc còn chưa hưởng, đã xảy ra chuyện này."
Sau một hồi im lặng, bố tôi thở dài nói: "Còn sống đấy, nhưng cơ thể thì coi như bỏ đi."
"Còn không bằng..."
"Nói bậy gì đó!"
Mẹ chưa kịp nói xong đã bị bố nghiêm khắc ngắt lời, rõ ràng ông biết cái mà bà muốn nói.

Còn không bằng...!không bằng cái gì? Còn không bằng chết luôn với ba người bạn kia? Còn không bằng đau một lần rồi thôi, vẫn tốt hơn trở thành phế vật như thế này? Còn không bằng ngay từ đầu đã tàn phế, như thế thì họ cũng không phải hy vọng trông mong gì vào?
Đó là lần đầu tiên tôi nhận thức rõ ràng rằng ngay cả khi tôi còn sống, ngay cả khi tôi vẫn còn khả năng tổ chức ngôn ngữ rõ ràng, vẫn có thể tự mình làm được nhiều việc, nhưng trong mắt hầu hết mọi người, tôi đã không còn nhìn thấy tương lai.

Con đường tương lai chói lọi ban đầu đã được thay thế bằng bóng tối hoàn toàn, duỗi tay không thấy được năm ngón, phảng phất giống như một cái miệng sâu ghê tởm, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng chực chờ để nuốt chửng tôi.

Sao có mỗi chuyện như thế này cũng không làm được?
Khi còn nhỏ, đó là câu nói của mẹ mà tôi được nghe nhiều nhất.

Trước giờ tôi không có cảm giác gì, tôi chỉ trách mình sao không đáp ứng được kỳ vọng của bà.

Nhưng từ khi tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa bà và bố, không hiểu sao câu nói này lại xuất hiện nhiều hơn trong giấc mơ của tôi, quấn quít suốt đêm, cứ như thế nó trở thành một nút thắt trong lòng.

Phải, tại sao tôi thậm chí không thể làm được chuyện như thế?
Làm sao tôi có thể...!thậm chí không thể làm được điều này?
"Bắc Giới?" Còn mười giây cuối cùng trước khi đèn xanh đếm ngược đến 0, giọng Thương Mục Kiêu đột nhiên vang lên phía trước.

Tôi quay đầu lại, thấy cậu đang đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi, chân tay vẫn còn nguyên vẹn, không có vết thương hay đau đớn nào.

Tâm trạng rối bời ập đến, phút trước lòng tôi còn u ám như thể ngày tận thế, phút sau đã sáng như bầu trời sau mưa.

"Tốt quá..." Giọng nói tôi vẫn yếu ớt, lộ ra vui mừng sau khi tai qua nạn khỏi.

"Cái gì?" Cậu ta không nghe rõ, hơi khom lưng cúi xuống.

Tôi không trả lời, chỉ dang tay ôm lấy cổ cậu, không màng đến hoàn cảnh hay ánh mắt của những người xung quanh.

Cậu ta bị bất ngờ, cả người bị tôi vít suýt ngã xuống, vội vàng chống tay lên xe lăn giữ thăng bằng.

Cơ thể con người là đại diện của thế giới, được điều khiển bởi những ham muốn bên trong.

Ham muốn được thúc đẩy bởi ý chí.

Ý chí truyền đạt ham muốn thông qua cơ thể, chi phối thế giới của chúng ta.

Khi thế giới của bạn trở nên chói lọi và tỏa sáng hơn bao giờ hết chỉ vì sự xuất hiện của một người, bạn nên cảnh giác, vì đó là sự sụp đổ của ý chí.

Lý trí đã chết, bản năng là vua, thành trì của tôi vẫn còn đó, vẫn kiên cố không thể phá hủy.

Nhưng một khi ý chí sụp đổ, đó lại là một vấn đề khác.

Điều đó có nghĩa là, trong cuộc đối đầu với Thương Mục Kiêu, tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.

Cậu ta chiếm lấy tôi, chiếm lấy thế giới của tôi, chiếm giữ ý chí tôi, biến tôi thành tù nhân của tình yêu.

"Em mới đi một lát, anh nhớ anh như vậy sao?" Cậu cười, có phần hơi ngạc nhiên.

Tôi không nói gì, vòng tay qua cổ cậu, im lặng ôm anh một lúc, cảm thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình mới buông ra.

Đèn tín hiệu đã chuyển sang màu đỏ, chúng tôi phải chờ đèn xanh khác.

"Em không đi mua bóng bay à?" Tôi liếc nhìn tay Thương Mục Kiêu, ngoại trừ túi quà ra, không thấy bóng dáng bóng bay đâu.

"À, em mới mua xong thì một đứa trẻ khác chạy đến nói nó muốn có bóng bay giống em, nhưng ông chủ chỉ còn một quả chó Shiba cuối cùng.

Mẹ đứa trẻ xin em nhường quả bóng bay cho con trai cô ấy.

Em thấy đứa trẻ rất dễ thương nên nhường luôn." Cậu ta ngoái nhìn chỗ ồn ào phía sau, nói, "Bên kia có vẻ như xảy ra chuyện.


Không biết có ai bị thương không.

"
Tôi không kìm được nắm tay cậu thì thầm: "Mong là không ai bị thương".

Tôi hy vọng mọi người chỉ sợ bóng sợ gió.

Thương Mục Kiêu tìm một nhà hàng ăn đồ tây, không gian trang nhã, hơi tối, để tạo bầu không khí, mỗi bàn thắp một ngọn nến điện tử có ngọn nến đung đưa.

Khi bữa ăn kết thúc, một giai điệu dance du dương vang lên từ đầu đĩa vinyl cách đó không xa, hai vũ công từ từ tiến vào sân khấu, lắc lư nhẹ nhàng theo tiếng kèn saxophone.

Người phục vụ đến giải thích đây là một sự kiện đặc biệt của Giáng sinh, nếu khách có hứng thú có thể ra khiêu vũ cùng nhau, lúc thanh toán cũng sẽ được nhận ưu đãi.

Vừa giải thích xong, kha khá mấy bần tình nhân đã nắm tay nhau bước lên sàn nhảy.

"Cái tên đeo kính đó nhảy cũng khá được..." Thương Mục Kiêu uống một ngụm nước chanh, đưa mắt nhìn cặp đôi trên sàn nhảy, "A, tên béo đó đã giẫm lên chân bạn gái mình ba lần, thêm một lần nữa khá là chắc kèo cô bạn gái sẽ nổi điên."
Quả nhiên, vừa dứt lời, cô gái đó đã đẩy mạnh bạn trai, xoay người khập khiễng trở về chỗ ngồi, mặt đen như đáy nồi.

Thương Mục Kiêu cười khoái trá khi người khác gặp họa: "Đã bảo rồi mà."
Cười nhạo người khác như vậy thì không hay, nhưng nhìn cậu ta cười, tôi cũng không nhịn được muốn cười, nên chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, để không ai thấy mình đang cười.

Tôi và Thương Mục Kiêu ăn xong, cậu đưa tôi đến bãi đậu xe rồi rời đi, nói sẽ đến quán bar lấy xe, hẹn gặp tôi ở trường thứ hai.

Từ hôm qua đến hôm nay, những chuyện các cặp đôi làm ngày giáng sinh như thân mật, tặng quà, đi chơi và ăn uống cùng nhau, chúng tôi đều đã làm hầu hết mọi thứ, hoàn hảo và trọn vẹn.

Nhưng không hiểu sao lúc chia tay, lòng tôi vẫn cảm thấy trống trải.

Mãi cho đến khi xe chạy được nửa đường, trong lúc chờ đèn giao thông, nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ chói phía xa, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, đó không phải là "mất mát", mà là "không buông tha".

Tôi bắt đầu bất mãn với việc chỉ có được cậu trong thời gian ngắn.

Sau khi "ghen ghét", tôi bắt đầu nảy sinh "tính chiếm hữu".

Sáng sớm Chủ nhật sau lễ Giáng sinh, tôi gọi cho bác sĩ vật lý trị liệu của mình hẹn đi phục hồi chức năng.

Anh ta liên tục xác nhận với tôi ba lần, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định 100% của tôi, giọng anh ta còn có vẻ còn phấn khích hơn cả tôi.

"Sao anh lại thay đổi ý định vậy, thật tốt quá!" Anh ta tò mò, "Sao anh đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?"
Tôi biết bây giờ dù có quyết tâm phục hồi chức năng cách mấy thì nửa đời sau không thể thoát khỏi cảnh ngồi xe lăn.

Tôi đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để phục hồi, rất khó có thể đạt được kết quả tốt, nhưng......!
"Một phút là đủ."
"Sao cơ?"
"Tôi muốn...!khiêu vũ với người yêu của tôi, một phút, chỉ cần một phút là đủ."
Nếu một phút không được, ba mươi giây cũng đủ, ba mươi giây không được, mười giây cũng không thành vấn đề...!Tôi chỉ muốn đứng khiêu vũ cùng với Thương Mục Kiêu.

Bác sĩ vật lý trị liệu sững sờ hai giây mới kịp phản ứng, đầy cảm khái nói: "Hóa ra là ma lực tình yêu, cũng không có gì lạ."
Tất cả những thay đổi khó tin nếu nhân danh tình yêu thường sẽ trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều.

Đây có thể nói là ma lực của tình yêu, nhưng tôi thích coi nó như ánh sao xua tan mây mù và soi sáng con đường phía trước cho tôi hơn.

Ngày đầu năm mới, mưa rất lớn, tôi đến nhà Thẩm Lạc Vũ ăn tối.

Dì tôi nghe nói tôi sẽ cố gắng bắt đầu phục hồi chức năng một lần nữa, bà lại vui mừng đến rơi nước mắt.

Sau khi uống canh gà cúng tổ tiên, đến 9 giờ tối, bố con bé muốn đi nghỉ, con bé mới cho tôi rời đi.

Thẩm Lạc Vũ tiễn tôi xuống cầu thang, hỏi khi nào tôi đem đối tượng ra mắt họ.

"Người đó...!hơi khác một chút." Tôi ngập ngừng "Cho anh thêm chút thời gian".

Thẩm Lạc Vũ cười gật đầu: "Ừm, tùy anh."
Khi tôi về đến nhà, mười một giờ trời bắt đầu đổ mưa.

Không lớn nhưng có vẻ sẽ lâu.

Mưa đông là khó chịu nhất.


Mưa mùa hạ giống như bông từ trên trời rơi xuống, vô hại, mang theo chút nhiệt độ ấm áp, mưa mùa đông thì giống như dao nhỏ từ trên trời rơi xuống, đâm vào người, có bất tử cũng mất nửa cái mạng.

Nghĩ đến bộ dạng chật vật của Thương Mục Kiêu lần trước khi trời mưa, từ con sói con tự phụ biến thành một con cún lang thang, chưa kể sau đó lại còn ốm mấy ngày.

Tôi hơi lo lắng về tình trạng của cậu ta lần mưa này, nhịn không được gọi điện cho cậu.

Gọi cuộc đầu tiên thấy không trả lời, khoảng nửa tiếng sau tôi gọi cuộc thứ hai, một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng nghe máy.

"Alo?" Giọng cậu ta có chút khàn khàn, giống như vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Em có sao không?"
Bên kia im lặng, một lúc sau Thương Mục Kiêu mới cười nói: "Nửa đêm anh gọi cho em, hỏi em có sao không?"
Nghe cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy mình hơi ngu ngốc.

Mím môi, tôi nói, "Bên ngoài trời đang mưa."
Cậu ta hình như nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một lúc: "Hóa ra là trời mưa, thảo nào em mệt mỏi trong người, không ngủ được."
"Có ai ở cạnh không?" Tôi hỏi.

"Con chó xấu xí có tính không? Nó ngủ ngay cạnh chân em." Cậu ngáp, "Tối nay em chị gái, bố và tình nhân lâu lắm mới được ăn một bữa cùng nhau.

Em có uống một chút rượu, 10 giờ thì ngủ, không biết chị gái em có đi chưa, nhưng bố tôi và tình nhân kia chắc vẫn còn ở."
"Xin lỗi, anh đánh thức em.

Em ngủ tiếp đi, anh cúp máy."
"Khoan đã......"
Tôi khựng lại: "sao vậy?"
"Anh để điện thoại qua một bên đi, em muốn ngủ cùng anh."
Câu này của cậu ta vừa nghe sẽ bị liên tưởng sang nghĩa khác, nhưng không thể truy cứu được gì, chỉ có thể đỏ mặt.

"Được rồi." Tôi bật loa ngoài, đặt điện thoại cạnh gối.

"Thầy ơi, em muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, thầy kể cho em một cái đi?"
Có lẽ thời tiết mưa khiến cậu có vẻ bí bách hơn bình thường.

Tắt đèn, tôi nằm ngửa trên gối, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối om một lúc rồi nhắm mắt nói: "Có một triết gia tên là Schopenhauer, sinh ra là người giàu có và tài năng, năm 21 tuổi.

Ông học y khoa tại Đại học Göttingen, nhưng đột nhiên cảm thấy mình thích triết học hơn nên chuyển đến Berlin.

Trong những năm tiếp theo, ông đã xuất bản một số cuốn sách.

Thông qua cuốn sách "Thế giới như ý chí và biểu tượng", ông giành được một giảng tịch triết học tại Đại học Berlin...!"
"Vào thời điểm đó có một triết gia tên là Hegel, một nhân vật hàng đầu trong triết học.

Mọi người đều tôn sùng ông ấy.

Schopenhauer kiêu ngạo không chấp nhận thua cuộc.

Ông cảm thấy mình không kém hơn Hegel, nên ông tổ chức một buổi tọa đàm cùng thời gian với Hegel.

Kết quả là, vì quá ít người đến đó, tọa đàm của ông ấy buộc phải hủy bỏ."
"Cuối cùng, ông giận dữ rời trường đại học, đến định cư ở Frankfort, rồi sống một cuộc sống hạnh phúc với khối tài sản khổng lồ của mình."
Sau khi khô khốc kể lại cuộc đời Schopenhauer, tôi cẩn thận nghe tiếng động bên kia đầu dây, Thương Mục Kiêu thở nhẹ nhàng, đã ngủ rồi.

./..


Bình Luận (0)
Comment