Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 37



Bàn ăn hình chữ nhật, tôi ngồi với Thương Mục Kiêu, Phương Kỳ Niên và Thương Vân Nhu ngồi bên còn lại.

Ghế đầu bàn được dành cho Thương Lộc.
Thương Vân Nhu thực sự rất có gia giáo, tuy mặt mũi đã đen kịt lại nhưng vẫn không đuổi tôi ra ngoài, vẫn như mọi ngày gọi người hầu dọn bàn và bát đũa, đối xử với tôi như một vị khách bình thường.
Tôi thực sự không muốn ở lại, nhưng tôi thậm chí không biết cửa ra ở đâu, muốn đi cũng không được, vì vậy tôi đành phải nuốt sự xấu hổ, im lặng xem tình hình.
"Đồ cú có gai, ai cho phép anh đụng vào đồ của tôi?" Bữa ăn còn chưa bắt đầu, người hầu chỉ dọn một ít trái cây cho đỡ đói.

Thương Mục Kiêu cắn một quả táo, chĩa chiếc nĩa kim loại về phía Phương Kỳ Niên phía đối diện, gằn giọng nói.
"Nó tự tìm đến tôi." Không thể tìm ra một lỗi gì trong trang phục hay cách trang điểm của Phương Kỳ Niên, đi lên cầu thang là có thể chụp ngay được cả bộ ảnh Mỹ nữ Trung Hoa Dân Quốc làm lịch treo tường, nhưng giọng nói thì rất trầm và nam tính.
Nếu cậu ta cũng nói chuyện với Dương Hải Dương bằng giọng như vậy mà Dương Hải Dương không nhìn thấy gì bất thường, thì tôi chỉ có thể nói rằng Dương Hải Dương quả nhiên là trai thẳng, nên mới không hề nghi ngờ giới tính của cậu ta.
"Trả lại này, đồ quỷ hẹp hòi." Dứt lời, Phương Kỳ Niên nâng Lòng Đỏ Trứng lên đặt nó xuống đất.
Trong phút chốc, con chó nhỏ vốn hiền lành và ít nói đã biến thành một con gà kêu như bị cắt tiết, lê hai chân sau quay mòng mòng dưới đất như ruồi không đầu.
Thương Vân Nhu chưa từng nhìn thấy loại chó này bao giờ, khiếp sợ nói: "Nó bị sao vậy?"
"Lúc trước nó bị tật ở chân, bị chiều hư rồi bây giờ hay ăn vạ, không muốn tự đi nữa." Thương Mục Kiêu giơ tay nói lớn, "Dì Vương, lại đây bế chó lên đi."
Dì Vương vâng một tiếng, vội vàng ôm lấy Lòng Đỏ Trứng, bước vài bước lên lầu.
Không còn tiếng kêu gào của con chó nhỏ thích ăn vạ, nhà ăn nhất thời trở nên yên ắng.
Thương Vân Nhu liếc nhìn đồng hồ nói, "Bố cũng sắp về rồi, dọn đồ ăn đi.

Giáo sư Bắc, anh có kiêng ăn gì không?"
So với lần đầu tiên gặp mặt tôi, cô ấy hiển nhiên lễ phép hơn rất nhiều, thậm chí còn đổi thành gọi tôi là "Giáo sư Bắc", có thể nói là thái độ rất đứng đắn.
"Không." Tôi nói.
Thương Vân Nhu gật đầu, gọi người hầu xuống báo nhà bếp dọn đồ ăn.
Món nguội lần lượt đến trên bàn, Thương Lục vẫn chưa thấy về, Thương Vân bực bội cầm điện thoại di động lên như muốn gọi điện, đúng lúc này, điện thoại cố định trong phòng khách vang lên.
Dì Vương chạy tới trả lời, mấy câu liền cúp máy, sau đó đến thông báo cho mọi người biết Thương Lục có một tiệc xã giao đột xuất, sẽ không trở về ăn tối, mọi người không cần phải đợi.

Thương Mục Kiêu hừ lạnh một tiếng, quay sang Phương Kỳ Niên: "Đêm giao thừa mà ông ta không về.

Có khi nào ông ta có vợ nhỏ bên ngoài không? Hay tìm một...!người phụ nữ khác giống hơn cả anh?"
Vừa rồi còn tươi cười, Phương Kỳ Niên vừa nghe lời nói không hay của Thương Mục Kiêu đột nhiên sa sầm mặt, đặt chén trà trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói: "Ai chọc cậu thì cậu đi tìm người đó xả đi, đừng có trút giận lên đầu tôi."
"Nhưng mà ông ta có về đây đâu?"
"Ồ, để tôi chống mắt lên xem ngày mai cậu có dám nói chuyện với ông ấy bằng cái giọng này không."
"Anh......"
"Được rồi!" Hai người tôi một câu anh một câu, mùi thuốc súng càng nồng nặc, Thương Vân Nhu không chịu được phải đứng ra can.
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng, mặc dù vẻ mặt Thương Mục Kiêu còn đang hậm hực nhưng vẫn ngoan ngoãn không cãi nhau với Phương Kỳ Niên.
"Nếu ông ấy không về thì tôi lên thay quần áo." Phương Kỳ Niên đứng dậy đi lên lầu.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, cảm thấy vô lý không thể tả nổi - Thương Lục thật sự bị điên rồi, người bình thường không ai làm chuyện như vậy cả.
"Nhìn cái gì vậy?" Giọng nói khó chịu của Thương Mục Kiêu vang lên bên cạnh, giây tiếp theo, đầu tôi đã bị xoay lại.

"Đẹp lắm à?" Thương Mục Kiêu nở nụ cười keo kiệt trên mặt.
Trước đây, tôi luôn dỗ dành cậu, nhường cậu, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, nhưng hôm nay tôi bỗng thấy mệt mỏi vì điều đó.
Vì vậy, tôi trả lời: "Đúng, rất đẹp."
Khóe mắt cậu giật giật, trừng mắt nhìn chằm chằm tôi rất đáng sợ, như thể cậu không thể tin rằng tôi sẽ thấy Phương Kỳ Niên đẹp.
Tôi không hề nhìn cậu, quay đi chỗ khác, tập trung vào tách trà trước mặt.
Cậu còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị tiếng ho nhẹ của Thương Vân Nhu cắt ngang.
Thương Vân Nhu làm như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn thấy gì, chỉ nâng ly cười nhẹ: "Ăn cơm trước đi.

Nào, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Thương Mục Kiêu không còn cách nào khác ngoài việc thu hồi ánh mắt đang đóng đinh vào tôi, nâng ly rượu lên.
"Chúc mừng năm mới!" Cậu không mấy hứng thú nói xong, uống một hớp rượu trắng trong ly.
Tôi do dự một lúc, cũng nâng ly nói: "Chúc mừng năm mới" sau đó uống một hớp rượu.
Nhà họ Thương chẳng có mấy người, nhưng lại rất nhiều đồ ăn, hơn nữa các món ăn lại rất cầu kỳ.

Tiếc là tôi thực sự không có cảm giác ngon miệng, chỉ uống từng ly từng ly rượu, rất ít khi động đũa.
Tôi sắp uống hết một chai vang trắng, Phương Kỳ Niên mới khoan thai trở lại.

Khuôn mặt đã được tẩy trang, trang phục thay bằng áo len và quần tây ở nhà, hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ thanh niên nhã nhặn đẹp trai mà tôi từng thấy ở trường.
Mà với sự xuất hiện của cậu ta, bàn ăn im lặng mới bắt đầu có đề tài nói chuyện.

Cậu ta hỏi về tình hình công việc và mối quan hệ gần đây của Thương Vân Nhu, Thương Vân Nhu lần lượt trả lời.

Cả hai nói chuyện rất suôn sẻ, có vẻ rất hợp nhau.
"Giáo sư Bắc dạy môn gì thế?" Phương Kỳ Niên chắc sợ rằng vị khách tôi cảm thấy buồn chán, nên đột ngột chuyển chủ đề sang tôi.
Aiss, cậu ta có thể coi tôi như tôi không tồn tại mà.
"Triết học." Tôi uống hai ngụm rượu, trả lời.
"Triết học." Phương Kỳ Niên ngạc nhiên nói, "Tôi rất thích cuốn "The Utopia" (thế giới lý tưởng) của Plato.

Cuốn sách đó đầy trí tuệ và triết học.

Chúng ta có thể thảo luận về nó nếu có cơ hội."
Tôi cười hỏi: "Nếu có một utopia, cậu có muốn đi không?"
"Đi chứ." Phương Kỳ Niên nói không chút do dự, "Tôi tò mò không biết Vua Triết học có thực sự cai trị tốt một đất nước hay không".
Socrates luôn tin rằng chỉ có những triết gia mới có thể là những vị vua tốt, nếu không nhân loại sẽ không bao giờ có được hòa bình.

Nhưng thực tế là các triết gia thường quá duy tâm, ngây thơ, làm chính trị tệ đến thê thảm, không có kết cục tốt đẹp.
"Không, triết gia không thể là chính trị gia." Tôi bác bỏ.

Phương Kỳ Niên cười to: "Cho nên đó mới là một thế giới lý tưởng."
Người hầu cầm bình rượu lại muốn rót rượu cho tôi, Thương Mục Kiêu lấy lòng bàn tay che miệng ly lại, yêu cầu cô đổi sang nước.
Tôi không quan tâm, chỉ làm như không biết, nhưng tôi cũng không chạm vào ly nước lần nữa.
Bỏ phần mở đầu tệ hại sang một bên, bữa ăn này thực sự rất ổn, các món ăn ngon, rượu ngon, và Phương Kỳ Niên cũng rất thú vị.

Nhưng mà Thương Mục Kiêu có lẽ không cảm thấy vậy, cả một bữa ăn, áp suất không khí xung quanh cậu càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như có thể ngưng tụ thành một đám mây đen đặc.
Ăn cơm uống trà xong chưa đến tám giờ.

Bình thường thì tôi nên ngồi nói chuyện một lúc, nhưng với thân phận của tôi, đến ăn cơm đã là một chuyện kỳ ​​cục rồi, tôi còn ngồi lại không biết Thương Vân Nhu sẽ mắng tôi trong lòng như thế nào nữa.
Tôi đang nghĩ xem nên đi như thế nào thì Thương Mục Kiêu đã bắt đầu sai người hầu chuẩn bị phòng cho khách.
"Em chuẩn bị phòng cho khách làm gì?" Thương Vân Nhu hỏi.
"Em uống rượu rồi không thể lái xe, mà muộn như vậy rồi, để giảng viên của mình tự về thì không yên tâm chút nào." Thương Mục Kiêu nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, không thể tìm ra lỗi nhỏ nhất nào trên người cậu.

"Nên muốn để giảng viên của em ngủ lại đây một đêm, sáng mai rồi đi."
Không, em không lo cho anh, em chỉ đang không xả giận được lên bố mình, không cam lòng, muốn anh ở lại chứng kiến tiếp màn biểu diễn "cào mặt" nhau sáng ngày mai.
"Thưa thầy, được không?" Cậu bước đến nắm lấy tay tôi, lại là cái điệu bộ giả vờ cầu xin.
Cậu biết giở trò này tôi sẽ chiều theo ý cậu, khó có thể từ chối, nên càng không kiêng nể gì, cậy sủng mà kiêu.
Tôi hoàn toàn có thể hất tay cậu ra và bỏ đi, hoặc lạnh lùng ném vào mặt cậu từ "không" để xem câu trả lời như thế nào, nhưng tôi lại không làm.
Có lẽ, rượu bia đối với tôi không đến nỗi mất tác dụng.

Tôi nhìn chăm chú cậu, đột nhiên cũng trở nên điên cuồng.
"Được." Tôi gật đầu đồng ý, muốn xem mọi chuyện có thể đi đến đâu.
Vẻ mặt của Thương Vân Nhu trở nên rất vặn vẹo, còn Phương Kỳ Niên thì vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
"Vậy thì ở tầng dưới đi, ở tầng dưới rất tiện." Phương Kỳ Niên cầm tách trà nói.

"Cũng may, năm ngoái mấy thứ trang bị năm ngoái lúc ngài Thương bị gãy chân cũng chưa tháo dỡ, lại trùng hợp rất tiện.
Thương Vân Nhu hít một hơi thật sâu, dường như đã chịu đựng nó đến cực điểm.
"Vậy thì chị cũng sẽ ở lại." Cô ấy nói.
Sau, Phương Kỳ Niên đề nghị đi xem phim hỏi có ai đi cùng mình không, không ai trả lời cả, thế là cậu ta nhún vai đi xuống tầng hầm một mình.
Người hầu nhanh chóng sắp xếp phòng cho khách, sau khi chào hỏi Thương Vân Nhu, Thương Mục Kiêu đẩy tôi qua phòng khách, đi một đoạn ngắn rồi tiến vào một căn phòng lớn.
Như Phương Kỳ Niên đã nói, bên cạnh chiếc giường mềm mại và ngăn nắp, tay vịn để đứng dậy vẫn chưa được tháo ra, có vẻ như năm ngoái Thương Lộc bị thương ở chân thật.
"Em ra ngoài được rồi." Tôi hạ lệnh đuổi khách.
Im lặng một lúc lâu, Thương Mục Kiêu vẫn không đi ra ngoài, mà là từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dùng cái giọng dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Thầy, anh giận sao?"
Môi cậu dán dán lên vành tai tôi, mỗi một chữ nói ra là tôi cảm thấy một trận ngưa ngứa.
"Nhà em đã quá tuyệt vời rồi, thật sự không cần anh góp thêm." Tôi quay mặt đi, tránh dây dưa với cậu.
Cậu dừng lại, siết chặt vòng tay, lại lần nữa bám riết không tha dựa vào người tôi, "Em đúng là muốn dùng hai chúng ta để chọc tức bố, cho ông ta biết em không phải là con rối của ông ta, em sẽ chống lại, nhưng đây chỉ là một trong những lý do thôi.

Chủ yếu em vẫn muốn để anh gặp mặt gia đình em, cùng đón giao thừa."
"Em không nói trước với anh vì em biết anh nhất định sẽ không đồng ý.

Nếu anh tức giận vì chuyện này thì cho em xin lỗi.

Em xin lỗi, tha lỗi cho em nha."
Mỗi lần xin lỗi cậu đều rất sảng khoái, dường như cậu biết chỉ cần cúi thấp người xuống phun ra ba chữ "Em xin lỗi", ngay cả những người đang tức giận phẫn nộ nhất cũng sẽ không tiếp tục giận cậu nữa.
Kết quả của việc tha thứ quá dễ dàng là khiến cậu khó cảm thấy sự tội lỗi.

"Xin lỗi" chỉ là một công cụ đơn giản và tiện lợi mà cậu sử dụng để làm dịu đi xung đột, chứ cậu hoàn toàn không thực sự cảm thấy có lỗi.
Cậu chỉ mới 20 tuổi, nhưng mọi thứ mà người khác muốn có đều nằm trong tầm tay cậu, và những thứ đến quá dễ dàng ấy làm cậu chẳng hề quan tâm chút nào: tiền bạc, ngoại hình, sự chú ý.


Kể cả tôi.
Cậu sẽ chỉ trân trọng những thứ khó sở hữu, khó giành được, chẳng hạn như tình cảm gia đình, chẳng hạn như Thương Vân Nhu.
Cái lĩnh ngộ này khiến tôi cảm thấy mệt mỏi từ trong ra ngoài, đầu tôi đau lên.
Con cú ranh ma luôn sẽ là con cú ranh ma.

Làm sao tôi có thể nghĩ rằng cậu sẽ hoàn toàn thay đổi được bản tính của mình sau khi chỉ ngoan ngoãn được một thời gian? Cậu hoàn toàn không hề bị tôi thuần hóa.
Khẽ thở dài, tôi nói: "Em đi ra ngoài trước đi, để lát nữa chị em đến gõ cửa đấy."
Tôi chưa sẵn sàng để chấp nhận lời xin lỗi của cậu, cũng không muốn gây gổ với cậu ở đây, nên tôi quyết định giữ vững tâm lý đà điểu, tạm thời gác lại sự việc, qua đêm nay rồi nói sau.
"Mục Kiêu, trong phòng có ổn không?" Thương Vân Nhu thật sự không an tâm chúng tôi, tôi vừa dứt lời cô ấy đã ở bên ngoài.

Nhưng tính ra vẫn rất kìm nén, không tông cửa xông vào.
"Hình như phụ huynh đang theo dõi em rồi." Cậu cười đặt lên má tôi một nụ hôn, đứng thẳng dậy nói: "Khi nào chị ấy ngủ say em lại qua tìm anh, nhớ để cửa cho anh nhé..

"
Tôi nhìn lại, Thương Mục Kiêu đi tới cửa mấy bước, vừa mở cửa nhìn thấy Thương Vân Nhu, nửa đùa nửa thật nói: "Chị, chị định theo dõi em sao?"
"Nhảm nhí!" Thương Vân Nhu nhanh chóng liếc nhìn tôi, như để xác nhận xem vừa rồi chúng tôi có làm gì không thích hợp cho trẻ con xem trong phòng hay không.
Cửa bị Thương Mục Kiêu nhẹ nhàng đóng lại, tiếng nói chuyện xa dần qua tấm cửa.
Sau khi chắc chắn rằng cả hai đã đi hết, tôi điều khiển xe lăn ra cửa khóa lại.
Trên giường có một bộ đồ ngủ sạch sẽ, trông như mới.

Tôi mang nó vào phòng tắm, vừa vào đã choáng váng.

Cơ sở vật chất dành cho người khuyết tật bên trong hầu như còn tốt hơn so với ở nhà riêng của tôi.
Sau khi tắm xong nước nóng, ra khỏi phòng tắm, người cảm thấy thư thái nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đi ngang qua cửa phòng, vô tình liếc mắt nhìn khóa cửa liền nghĩ tới, khuya nay Thương Mục Kiêu nếu muốn bước vào có lẽ phải cạy cửa, không biết ra tiếng động lớn thế nào nữa.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định không khóa cửa.
Hơi say nên tôi lên giường ngủ sớm.
Nửa đêm đang ngủ mê man, tôi chợt cảm thấy có người chạm vào mình.

Mở mắt ra, trời còn tối, chỉ thấy bên giường có một bóng người mờ ảo.
Tôi nghĩ đó là Thương Mục Kiêu, không nói lời nào, để lòng bàn tay mát lạnh của cậu chạm vào mặt, vào cổ tôi.

Trước khi bộ não nửa mơ nửa tỉnh nhớ ra tôi đang giận Thương Mục Kiêu, cơ thể đã theo bản năng dựa sát lên người cậu.
Bóng dáng kia cũng nghiêng người lại gần, trên người có mùi nước hoa xa lạ.
Tôi nhíu mày, ý thức có chút tỉnh lại, cảm giác được có gì đó không đúng.
Ngay khi tôi đang cố gắng suy nghĩ xem không đúng ở chỗ nào, một giọng nói trầm thấp cuốn hút đột nhiên vang lên trong bóng tối.
"Hôm nay sao lại ngủ bên dưới?"
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân như đông cứng lại.
Chuyện gì vậy? Hoàn toàn không đúng, đây không phải là Thương Mục Kiêu!.


Bình Luận (0)
Comment