Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 55



Tôi bây giờ cảm thấy mệt mỏi, không phải do kiệt sức về thể chất, mà là về tinh thần, hoàn toàn ý thức rất rõ mình không đủ sức chơi cùng người trẻ bọn họ.
"Có phải Thương Mục Kiêu bảo cậu nói như thế không?"
Không thể trách tôi nghĩ nhiều, tôi thực sự là bị rắn cắn mười năm còn sợ, tôi đã từng quá dễ dãi với chuyện của Thương Mục Kiêu, sau khi nhận lấy một bài học, ngã xuống thảm hại, bây giờ tôi dĩ nhiên phải dè dặt.
Doãn Nặc sửng sốt, nhanh chóng đáp ngay: "Thầy nghi ngờ tôi và A Kiêu thông đồng nói dối thầy sao?"
Tôi im lặng, không phủ nhận.
Doãn Nặc dường như đang chịu một sự sỉ nhục lớn nào đó, xấu hổ bực bội nói: "Vậy thì coi như tôi chưa nói gì, tôi cũng mong hai người chia tay lắm!" Nói xong, cậu ta tức giận quay người rời đi, đi nhanh đến mức tôi không kịp gọi lại.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ta đang bước đi, tâm trạng tôi rất phức tạp, tôi nửa cảnh giác, nghĩ rằng cậu ta không đáng tin, nửa lại háo hức ngo ngoe rục rịch, bảo rằng cậu ta không nói dối.
Nhưng dù có nói thật hay không, cho dù thỏa thuận đánh cược của Thương Mục Kiêu kéo dài một ngày hay một tháng, dù cậu có thực sự thật lòng với tôi hay không, giờ chia tay đã là cái kết đã định, mọi vướng mắc sẽ trở nên vô nghĩa.
Có bỏ lỡ thì cũng là bỏ bỏ, cũng như mai vàng nở không kịp Tết nguyên đán, bánh trung thu hết hạn sử dụng sau Tết trung thu, tình yêu cũng thế.
Hơn nữa, tôi và Thương Mục Kiêu còn nhiều vấn đề hơn mỗi chuyện này...
Sau khi thở hắt ra, tôi định đi tham quan biệt thự này, dạo quanh cảm nhận sự quyến rũ của lịch sử, thế là tôi chống gậy đi một vòng lên tầng ba.
Có rất nhiều bức ảnh cũ của những người liên quan đến ngôi nhà được treo trên tường, những nhân vật trong lịch sử, thương nhân, quý tộc, kiểu gì cũng có.
"Em định bướng bỉnh như vậy đến khi nào?" Lúc tôi đi đến cuối hành lang, mở cửa thấy có một ban công nhỏ, vừa đứng trên đó, tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh.
Cửa sổ của căn phòng đó hé ra một chút ở mép ban công, buông tấm màn trắng, người nói chắc là đang đứng gần cửa sổ nên nghe tiếng rất rõ.
Dù là cố ý hay vô ý, nghe lén người khác đang nói chuyện cũng không tốt, tôi quay người lại định rời đi thì chợt nghe thấy một giọng nói khác.
"Em không có bướng."
Tôi khựng lại.

Đó là Thương Mục Kiêu.

Giọng nói đầu tiên chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là Thương Vân Nhu.
Cái định mệnh gì thế này, tại sao tôi cứ luôn bị nghe mấy đoạn đối thoại của chị em họ vậy?
"Không bướng mà thái độ như vậy với chị à? Từ nhỏ đến giờ, em luôn làm tốt những gì chị em yêu cầu.

Em chưa bao giờ khiến chị phải lo lắng.

Tại sao bây giờ lại nháo nhào ra như thế?"
Càng trì hoãn tôi càng bị nghe càng nhiều.
Thương Vân Nhu không nói rõ ràng đó là gì, nhưng tôi có một trực giác kỳ lạ rằng chuyện đó có thể liên quan đến tôi.
"Chị không lo lắng là vì em không muốn chị phải lo lắng nên sẽ luôn cố gắng làm tốt mọi việc, cố gắng hết sức để chị vui lòng, em cố gắng lấy lòng chị, lấy lòng bố, chỉ muốn hai người nhìn đến em nhiều một chút.

Nhưng bây giờ em không muốn nữa, mấy người có vui hay không cũng mặc kệ." Thương Mục Kiêu lạnh lùng nói, "Chị muốn cưới ai thì chị cưới, ông ta muốn điên với ai thì cứ để ông ta điên, còn chuyện riêng của em chị cũng đừng động vào."
Thương Vân Nhu rất tức giận: "Bắc Giới tốt như vậy sao? Đáng cho em trở mặt với chị à?"
Nghe đến tên mình, mi mắt tôi giật giật, cố gắng thở nhẹ hơn.
Thương Mục Kiêu im lặng sau đó châm chọc nói: "Bắc Giới? Chị nghĩ em vì anh ta sao? Anh ta có gì đặc biệt, chia tay thì thôi, bất quá cũng chỉ là một trò chơi, chị nghĩ em thật sự quan tâm à?"
Nhìn xuống lan can ban công bằng đá trước mặt, nghĩ thầm đúng là chuyện Doãn Nặc nói thật sự không đáng tin.

Cũng may là tôi không tin, nếu không tôi sẽ chết không toàn thây.
Tôi không muốn nghe nữa, xoay người mở cửa rời đi.
Thương Vân Nhu tiếp tục hỏi, "Vậy là gì?"
Âm lượng Thương Mục Kiêu dần thay đổi, từ xa đến gần: "Em chán ngấy sự kiểm soát của chị lên em.

Em không muốn ngoan ngoãn nữa!"
Nghe tiếng động tôi cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, tôi vừa bước ra khỏi ban công, cánh cửa ở đầu bên kia mở toang, tôi và Thương Mục Kiêu đụng mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Bị bắt gặp, tôi xấu hổ muốn chết, cậu ta thì nhìn tôi chằm chằm như thấy ma, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói gì, cuối cùng nhìn tôi thêm một lúc nữa rồi mím môi, đóng cửa lại, bỏ đi không nói một lời.
Tôi không xa không gần đi phía sau cậu ta, trở lại dưới lầu, đến gần bãi cỏ liền cảm giác được bầu không khí hơi sai sai.

Tất cả mọi người đang hướng mặt về sân nhảy, vẻ mặt kỳ lạ khó nói.
Tôi nhìn sơ qua sân nhảy, hiểu ngay vì sao.
Trên sân có rất nhiều cặp nam nữ đang khiêu vũ, trong đó, cặp của Thương Lộc và cô gái kia là bắt mắt nhất.

Hai người vô cùng thân mật, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, thật sự rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Dương Hải Dương bưng ly rượu đứng trơ như phỗng bên cạnh, lúc tôi đi tới, cậu ấy kinh hãi thì thào: "Đệt, cái gì thế này?"
Ông ta lại lên cơn điên chứ cái gì.
Nhìn Thương Lộc hoàn toàn điên cuồng trên sân, tôi đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm Thương Vân Nhu, phải quản lý hai tên khốn một lớn một nhỏ gây chuyện suốt ngày như thế.
"Khiêu vũ." Tôi mỉm cười, đột ngột thay đổi chủ đề, "Nhân tiện, cậu định hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
Dương Hải Dương cũng thực sự không muốn bàn tán chuyện tình ái của bố vợ sau lưng, sau khi cảm thán một câu, cậu ấy cũng không đề cập đến thêm nữa.

Đang trò chuyện thì tôi chợt nghe thấy ai đó gọi mình, tôi ngừng nói, nhìn sang, thấy Phương Kỳ Niên từ từ tiến lại gần tôi.
Cậu ta dùng giọng nữ ngụy trang, hơi mềm mại hỏi: "Có thể khiêu vũ cùng tôi không?"
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Dương Hải Dương, có lẽ cậu ấy đang bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải đang quá cổ hủ và không hiểu cách xã giao của tầng lớp thượng lưu hay không.
Mặc dù Phương Kỳ Niên về bản chất là một người đàn ông, nhưng với người ngoài, cậu ta vẫn là vợ của Thương Lộc, vì vậy tôi không nên nhận lời mời khiêu vũ cùng cậu ta.
Nhưng khi cậu ta hỏi tôi khiêu vũ, rõ ràng cậu ta cũng không thực sự muốn khiêu vũ với tôi, mà chỉ muốn đấu với Thương Lộc, ăn miếng trả miếng.

Nếu từ chối trước mặt mọi người cũng rất xấu hổ.
Dù sao cũng đã nói chuyện với nhau một lần, có thể coi như là bạn, cũng không phải nhảy xuống biển, không có gì to tát cả.
"Ừ." Tôi gật đầu, đưa nạng cho Dương Hải Dương giữ, rồi đưa tay với Phương Kỳ Niên, "Nhưng nhảy chậm thôi nhé."
Một nụ cười nho nhỏ hiện trên khuôn mặt Phương Kỳ Niên: "Được."
Trước ánh mắt của mọi người, tôi và Phương Kỳ Niên bước vào sân nhảy.
Tôi đã từng muốn đứng dậy mười giây để nhảy một điệu như vậy với Thương Mục Kiêu, nhưng khi tôi đứng được rồi, tôi và cậu lại thành hai người xa lạ.
Bây giờ tôi nhảy với Phương Kỳ Niên, có thể coi như đã hoàn thành được một nửa mong ước "nhảy một điệu nhảy", bù đắp cho vài sự tiếc nuối.
"Hai người chia tay rồi à?" Phương Kỳ Niên vừa nhảy hỏi bằng một giọng nam trong trẻo, không giả giọng nữa.
Cậu ta biết mọi thứ về Thương Mục Kiêu và tôi, không có gì phải giấu diếm, tôi gật đầu "Ừm."
"Cậu ta đáng bị như thế." Phương Kỳ Niên rất hả hê nói.
Chúng tôi nhảy chậm hơn những người khác, động tác cũng không đúng, trông không giống như đang khiêu vũ, giống như lắc lư cơ thể không mục đích hơn.
Thương Lộc nhảy hết một bài, lúc này đã không còn ở trên sân nhảy, trong tầm mắt không ngừng thay đổi, tôi có thể thấy ông ta và Tống Vạn Trình đang nói chuyện dưới lều cưới cách đó không xa.
Nhìn thấy chúng tôi, nét mặt Thương Lộc không có biểu hiện gì, không biết có đang nổi giận hay không, nhưng ông ta nhìn sang đây rất lâu.
"Lúc năm mới, cậu ta đã cãi nhau với Thương Vân Nhu sau khi đưa anh về, bị nhốt, điện thoại bị tịch thu.

Anh có biết chuyện này không?"
Tôi thoát khỏi suy nghĩ lung tung, nghe Phương Kỳ Niên nói, tôi nhớ lại Thương Mục Kiêu đã không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không có một cuộc điện thoại nào trong suốt hai ngày đó.

Cậu ta mất liên lạc trong hơn 40 giờ, cho đến khi tôi xuống máy bay đi nghe tọa đàm mới nhận được điện thoại của cậu.
Tôi đã nghĩ đến tất cả các khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu bị nhốt.
"Anh không biết." Phương Kỳ Niên đoán được câu trả lời qua biểu hiện của tôi, nói tiếp, "Anh thậm chí không biết cậu ta làm gì đâu.

Cậu ta dùng tay đập vỡ kính, rồi ném khăn giấy dính đầy máu ra khỏi cửa, bảo mình cắt cổ tay.

Dì Vương sợ cậu ta có chuyện, không dám nhốt cậu ta nữa, còn sợ đến mức suýt gọi xe cấp cứu ngay đầu năm mới."
Hóa ra vết thương ở tay cậu ta là do thế...
"Ui da!" Phương Kỳ Niên kêu lên, "Giáo sư Bắc, anh giẫm lên chân tôi rồi."
Tôi ngượng ngùng, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không cảm giác được."
Phương Kỳ Niên cười nói: "Anh đang khó chịu nên bước nhảy của anh cũng khó chịu."
Tôi điều chỉnh lại nhịp độ của mình, tập trung tinh thần, nói: "Tại sao cậu lại nói với tôi điều này?"
"Nhà họ Thương đều là những kẻ điên, ở cùng bọn họ không bao lâu anh sẽ bị đồng hóa.


Anh là người rất tốt, tôi không muốn anh rơi vào miệng cọp, nên anh đã đi rồi thì đừng quay lại nữa." Cậu ta mỉm cười, vừa thật vừa giả nói.
Đi rồi thì đừng quay lại nữa...!Tôi nhấm nháp kỹ những lời này, nếm trải một chút cảm xúc bi thương.
"Còn cậu? Cậu không muốn đi sao?" Tôi hỏi.
"Anh nghĩ tôi có nên đi không?"
"Nếu mệt mỏi cậu có thể đi."
"Tôi không mệt." Câu trả lời của Phương Kỳ Niên tôi đoán được, nhưng tham vọng của cậu ta thực sự khiến tôi ngạc nhiên.
"Ngài Thương không thích đàn ông, giữa tôi và ngài ấy lại không có vướng mắc tình cảm, mối quan hệ rất mong manh.

Tôi biết có ngày mình sẽ bị ngài ấy bỏ rơi, nên tôi cố tình bày mưu để ngài đưa tôi lên giường, còn trở thành một cặp vợ chồng thực sự.

Anh nghĩ không có ai có vẻ ngoài giống bà Thương xuất hiện mấy năm nay sao? Họ đều muốn leo lên giường của ngài ấy, nhưng bị tôi đá xuống hết."
Đôi mắt với đường kẻ mắt tinh xảo nhìn tôi qua tấm lưới, nhất thời trở nên rất sắc bén, nhưng trong nháy mắt lại lả lơi khôi phục như cũ, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của tôi.
"Những gì tôi có, đừng ai cố mà giật lấy." Cậu ta nhếch đôi môi đỏ mọng cười ra một nụ cười tà mị.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, có thể trở thành một gia đình với một người điên thì chắc chắn bản thân mình cũng không phải là người đơn giản.
Tôi ôm Phương Kỳ Niên xoay nửa vòng, đột nhiên nhìn thấy Thương Mục Kiêu cách đó không xa.
Cầm ly rượu whisky trong tay, cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, không biết đã uống bao nhiêu rồi, ánh mắt đã hơi dại ra.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, không ai ngoảnh mặt đi trước, giống như gườm nhau, cho đến khi hết bài nhảy.
Vừa quay đầu, cậu ta lại biến mất.
Sau khi Thương Vân Nhu thay quần áo đi xuống lầu, sàn nhảy trống trơn để cô ấy khiêu vũ với Dương Hải Dương, nhân vật chính tuyệt đối của ngày hôm nay.
Dương Ấu Linh ban đầu đang chơi với những đứa trẻ khác trong khu dành cho trẻ em, nhưng được bà nội dẫn đi xem Dương Hải Dương và những người khác khiêu vũ, con bé nhõng nhẽo đòi được nhảy.

Tôi đồng ý nhảy cùng con bé, nhưng lại hết bài này đến bài khác nhảy cả một buổi trưa.
Cô công chúa nhỏ tiếp tục vặn vẹo nhảy giữa sân nhảy, nếu được trao giải chắc chắn con bé sẽ là dancing queen của buổi vũ hội hôm nay.
Lúc con bé hết sức, mồ hôi nhễ nhại, tôi cũng gần đến giới hạn rồi, sau khi giao con bé cho Dương Hải Dương, tôi nhanh chóng trốn thoát đi "xả nước cứu thân".
Mọi thứ trong biệt thự cổ vẫn được duy trì như trước, nhà vệ sinh cũng là cách bố trí kiểu cũ, một bồn rửa, một bồn tắm dạng phòng tắm của gia đình, không rộng rãi như nhà vệ sinh công cộng.
Bữa tiệc đông người, hai phòng tắm ở tầng một đã kín chỗ, nên tôi phải lên tầng hai, cố gắng tìm một phòng toilet có thể dùng được.
Mở ra một cánh cửa đóng chặt, trong phòng có một bầu không khí cổ xưa, có rất nhiều ảnh và thư, dường như là một phòng triển lãm nhỏ.
Có vẻ như không có nhà vệ sinh...
Tôi quay người định bỏ đi, chợt một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện phía trước khiến tôi giật mình, bất giác lùi lại hai bước, suýt nữa thì nện mông ngã xuống.
Người bên kia nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào lồng ngực, trên người mùi rượu nồng nặc đến mức tôi cảm thấy khó thở.
"Bắc Giới, em khó chịu quá..." Thương Mục Kiêu ôm tôi như một con bạch tuộc bốn chân, đờ đẫn nói..


Bình Luận (0)
Comment