Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 2

Trong vòng hai ngày, Diệp Thanh đã phá giải phong ấn ở chân tay, cuối cùng anh cũng có thể tự do hoạt động.

Mặc dù vẫn chưa thể nói chuyện, nhưng Diệp Thanh vẫn khá vui sướng, sau khi cử động chân tay một chút thì anh đi thẳng vào phòng tắm.

Mấy ngày nay anh hoặc là nằm bên bờ sông ẩm ướt, hoặc là vận khí đánh phong ấn, từ trên xuống dưới cơ thể anh đã bốc mùi hôi thối từ lâu, cho nên anh nhất định phải tắm rửa một lượt.

Nước ấm xối lên người, thật sự thoải mái vô cùng.

Đáng tiếc là không thể, chứ nếu không thì anh đã muốn hát vang một khúc hát rồi.

"Két..."

Đúng lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, Tiếu Oánh Ức xinh đẹp lay động lòng người bước vào căn phòng, đẩy một chiếc xe lăn, trên xe chất đống mấy túi đồ.

"Ơ kìa... Người đâu rồi?" Nhìn căn phòng trống trơn, Tiếu Oánh Ức hơi kinh ngạc.

Nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng tắm, Tiếu Oánh Ức hơi cau mày, chẳng phải tay chân Diệp Thanh đều không thể cử động được hay sao?

Sao anh lại đến phòng tắm tắm rửa chứ?

Cực kỳ nghi ngờ, vô cùng khó hiểu!

Mặc dù không rõ nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều gì mà lại ngồi phịch xuống ghế sô pha luôn, chờ Diệp Thanh tắm rửa xong.

Mười phút sau...

"A... Bi3n thái!" Tiếu Oánh Ức bỗng nhiêu hét lên, dùng hai tay che kín mắt mình lại.

Vì cái tên Diệp Thanh kia lại cứ để cơ thể tr@n truồng vậy mà bước ra khỏi phòng tắm, khỏa thân đứng trước mặt Tiếu Oánh Ức.


Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Tiếu Oánh Ức thì Diệp Thanh cũng ngẩn ra, anh không thể ngờ rằng cô lại xuất hiện ở trong phòng.

Anh không kịp nghĩ nhiều mà lùi lại vào trong phòng tắm, sau khi mặc áo choàng tắm của khách sạn lên người rồi thì mới quay ra căn phòng.

"Sao vừa nãy anh chưa mặc đồ mà đã ra rồi?" Tiếu Oánh Ức lạnh lùng hỏi.

Diệp Thanh không thể phát ra âm thanh được, nên đành phải chỉ chỉ vào Tiếu Oánh Ức, rồi lại xua tay.

Hôm đó tay chân Diệp Thanh không di chuyển được, cứ nằm ì ở đó, gần như chỉ thấy được gương mặt của Tiếu Oánh Ức chứ cũng không nhìn thấy hết được thân hình cô, giờ thì cuối cùng cũng thấy rồi.

Chỉ trong giây lát, đôi mắt anh sáng bừng, người phụ nữ này mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh dương, mặc dù rộng rãi nhưng mà cũng không giấu đi được dáng người hoàn hảo của cô.

Có lồi có lõm, nhô đằng trước cong đằng sau.

Dáng người tuyệt đẹp!

Cũng may mà Tiếu Oánh Ức không để ý tới ánh mắt Diệp Thanh mà cô chỉ đang suy nghĩ sâu xa, có vẻ như đang đoán ý nghĩa cử chỉ tay của Diệp Thanh, đại khái ý nói là anh không biết cô đi vào nên mới để người trần ra ngoài.

Tiếu Oánh Ức cũng biết đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không trách Diệp Thanh được, cho nên cũng không tranh chấp vấn đề này mà chỉ liếc nhìn Diệp Thanh, hình như bây giờ mới chú ý tới cái tên này vẫn đang đứng, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh ổn rồi sao?"

Diệp Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếu Oánh Ức nhìn thoáng qua xe lăn, bất đắc dĩ nói: "Xem ra số tiền này của tôi mất toi rồi!"

Diệp Thanh nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chẳng biết làm sao.

"Thôi bỏ đi, cũng chỉ có hơn hai ngàn, sau này quyên góp xe lăn cho người khác là được, coi như làm từ thiện đi vậy."

Tiếu Oánh Ức lắc đầu, thật sự với cô mà nói thì chút tiền ấy cũng chẳng là gì cả.


Hơn hai ngàn?

Diệp Thanh lặng lẽ trợn tròn mắt, lúc anh và lão già thúi kia ở trên núi Linh Sơn, một năm cũng chẳng tiêu nhiều tiền thế!

Tiếu Oánh Ức lấy một bộ quần áo trong chiếc túi giấy trên xe lăn ra đưa cho Diệp Thanh rồi nói: "Bộ đồ kia của anh bẩn quá, lấy bộ quần áo này đi thay đi!"

Diệp Thanh nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nhận bộ đồ rồi thì nhìn lướt qua căn phòng, hình như cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để thay đồ, dù sao thì Tiếu Oánh Ức cũng ở trong này, với lại bên trong anh cũng không mặc gì, anh cũng không tiện thay đồ ngay trước mặt người ta.

Như thể đoán được sự khó xử của Diệp Thanh, Tiếu Oánh Ức dùng ngón tay chỉ vào phòng tắm, nhắc nhở Diệp Thanh vào phòng tắm thay đồ.

Diệp Thanh cầm quần áo vào phòng tắm.

Chỉ một lát sau Diệp Thanh đã đi ra khỏi phòng tắm rồi, trên người anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh dương, dường như phong độ cả người khác hẳn.

Với lại màu của bộ đồ này trông có vẻ giống với màu bộ quần áo thể thao của Tiếu Oánh Ức, nhìn qua trông như đồ đôi.

Tiếu Oánh Ức nhìn qua, hài lòng mà nhẹ nhàng gật đầu, thằng nhóc này thay đồ xong nhìn cũng hơi đẹp trai, ừm... Dáng người cũng không tồi, đúng là một cái móc áo.

Sau khi Tiếu Oánh Ức quan sát xong thì cô vẫy tay với Diệp Thanh: "Đi theo tôi."

Đi đâu?

Diệp Thanh vô cùng nghi hoặc, nhưng anh vẫn đi theo Tiếu Oánh Ức ra khách sạn, sau đó ngồi lên chiếc xe BMW của cô.

Nửa tiếng sau, xe BMW đã dừng lại trước của Cục Dân chính Trúc Thành.

Diệp Thanh hơi kinh ngạc, Tiếu Oánh Ức đưa anh tới đây làm gì chứ?


Chẳng lẽ là đi đăng ký kết hôn à?

Mặc dù hôm ở bên bờ sông ấy anh cũng mơ giấc mơ đẹp này, nhưng mà Diệp Thanh cũng biết rằng đây chỉ là giấc mơ đẹp thôi.

Lúc này Diệp Thanh tuyệt đối không tin rằng người phụ nữ xinh đẹp đi chiếc BMW này sẽ kết hôn với anh.

"Đi thôi!" Sau khi xuống xe, Tiếu Oánh Ức dẫn Diệp Thanh tới thẳng chỗ đăng ký kết hôn.

Sau đó lấy hai tấm thẻ căn cước và hai cuốn sổ hộ khẩu mỏng dính từ trong túi ra.

"Chúng tôi đăng ký kết hôn!" Tiếu Oánh Ức nói với nhân viên công tác bằng vẻ mặt bình tĩnh.

"Qua bên kia chụp hình cưới trước đã."

Đi đăng ký kết hôn thật sao?"

Diệp Thanh trừng to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Được!" Tiếu Oánh Ức nhẹ nhàng gật đầu sau đó lôi Diệp Thanh vẫn còn đang ngẩn người tới chỗ chụp ảnh, chụp một tấm ảnh cưới rồi cầm bức ảnh quay lại chỗ đăng ký.

Chỉ vỏn vẹn mười phút sau, hai tấm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đỏ rực đã tới tay Tiếu Oánh Ức, cô đưa một bản cho Diệp Thanh rồi nói: "Cái này là của anh, giữ gìn cho cẩn thận."

Nhìn tờ giấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn tươi đẹp, Diệp Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Mình gả cho cô gái xinh đẹp này thật rồi sao?

Dùng một tay tự cấu mình một cái, rất đau, đây không phải là nằm mơ.

Ha ha... Ông đây lại còn được gả cho một nữ thần, ông trời ơi, ông tốt với con quá đi mất!

Diệp Thanh reo hò trong tim.

Hoàn toàn trái ngược với Diệp Thanh, Tiếu Oánh Ức chỉ nhìn tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn bằng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn hơi lạnh lùng, cũng không có tâm trạng phấn khởi gì vì chuyện kết hôn cả.


Cô từ từ ngẩng đầu lên, Tiếu Oánh Ức nhìn lướt qua Diệp Thanh rồi hờ hững nói: "Từ giờ trở đi, trước mặt người ngoài thì anh chính là chồng của tôi, còn tôi là vợ anh."

Khoan đã... Trước mặt người khác là sao?

Diệp Thanh cực kỳ khó hiểu nhìn Tiếu Oánh Ức.

Tiếu Oánh Ức cũng không giải thích mà chỉ lạnh nhạt nói: "Lát nữa anh đi tới một nơi với tôi, còn nữa, từ hôm nay trở đi, tôi nuôi anh."

Nuôi mình?

Diệp Thanh ngẩn người, ngay lập tức, dường như anh đã hơi hiểu được một loạt những hành động khó hiểu của người phụ nữ này.

Trước mặt người ngoài thì anh là chồng cô, chẳng lẽ sau lưng thì không phải sao?

Chẳng lẽ thế có nghĩa là khi không có người ngoài thì anh còn chẳng thể chạm vào cô một cái?

Diệp Thanh vô cùng buồn bực, ông đây là một người đàn ông sức lực dồi dào đó, nhìn một người vợ như hoa như ngọc thế này mà lại không làm gì, như này chẳng phải là đòi mạng anh hay sao?

Nuôi anh, có lẽ cũng chỉ là nuôi anh mà thôi, ừm... Chắc là chỉ giống như nuôi thú cưng thôi, có lẽ trước mặt Tiếu Oánh Ức thì địa vị của anh còn chẳng bằng một con thú cưng mà cô nuôi nhỉ?

Cuối cùng anh cũng hiểu ra, mình được một nữ thần đón về ở rể.

Một thằng đi ở rể không có địa vị, không có nhân quyền, thậm chí còn không thể thực hiện chức trách của một người chồng.

Mới nãy anh còn phấn khích vô cùng, giờ lại như rơi vào vực sâu vạn trượng.

Diệp Thanh rất muốn chấn vất Tiếu Oánh Ức, cô làm như thế có từng hỏi ý kiến tôi chưa?

Nhưng anh lại không thể nói được lời nào!

Trong thoáng chốc, Diệp Thanh cảm thấy mình cay đắng vô cùng!

Chuyện đau thương nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment