Thiếu Chủ!! Xin Đừng Ngược Tôi!!

Chương 14

Hôm nay Lệ Thành tụ gọi từng tất cả idol lẫn thực tập sinh lên tập chúng hội trường lớn chỉ để tuyên bố hôm nay vợ mình tới trước khi y và con gái đến nơi.

- Đối xử với vợ con tôi cho tốt, bằng không tôi đuổi việc!

Cả đám:

-......

Dạ Vũ và Hoàng Phi kì thực là do hắn rủ đi một cách quá nhây, không chịu nổi rồi mới miễn cưỡng đồng ý. Xe chở thiếu phu nhân không lâu sau đó đỗ ngay trước tòa nhà DR to lớn, lò luyện của vô số thần tượng.

Lẽo đẽo dắt con toan bước vào lại bị bảo vệ kéo lại:

- Này anh, tôi chưa gặp anh bao giờ cả. Thẻ vào công ty của anh đâu?

- Xin lỗi, nhưng tôi không phải nhân viên ở công ty này.

- Không phải nhân viên? Vậy anh vào là có việc gì?

- Tôi có người nhà gọi tới đây ạ! - Dạ Vũ thành thật.

- Tôi chưa nghe nhắc qua....

Hoàng Phi nghe vậy bèn kéo áo người bảo vệ, miệng toe toét:

- Chú ơi, chú tạm thời cứ cho con và mẹ vào đi. Đằng nào cũng phải qua tiếp tân hỏi này nọ, xong lúc đó nếu xảy ra chuyện gì chú vẫn kịp lôi người ra ngoài mà?

Nghe lời của một đứa trẻ con, bảo vệ nghiêng đầu ngẫm ngẫm.

- Thôi chú còn nghĩ gì nữa, hay để con đứng đây với chú ha? Mẹ con vào nói chuyện với tiếp tân rồi con vào sau cũng được.

Hoàng Phi vừa đẩy Dạ Vũ vào cửa vừa nói.

- Ơ.... - Anh bảo vệ không biết nói gì cho đúng hoàn cảnh.

- Đừng lo mà, con đứng đây là chú an tâm rồi còn gì. Chú cũng có thể ngó vào.

-.... Ừ... ừm....

Dạ Vũ thuận lợi bước vào trong, ngó nghiêng tò mò như nhà quê lên tỉnh vài giây rồi rẽ ra quẫy lễ tân. Chị tiếp tân niềm nở đón tiếp, nhìn Dạ Vũ vẻ ngoài bảnh bao không có lấy một tia nguy hiểm nào, chị an tâm hỏi:

- Anh có chuyện gì ạ?

- Tôi muốn gặp giám đốc ở đây, cô giúp tôi chút nhé.

- Giám đốc ạ? Anh đã hẹn lịch trước chưa ạ? ( ra là đối tác).

- Lịch? Anh ấy chỉ bảo tôi tới đây, vậy thôi.

-..... ( không phải sao?) Xin hỏi... anh với giám đốc... quan hệ thế nào ạ?

- Bằng.... à không, người thân, tôi là người thân của y.

Chị tiếp tân bắt đầu bối rối, chị đã từng gặp qua Hắc lão gia, Hắc phu nhân, còn cả các con của họ nữa nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người này, chả lẽ trông sáng lạn thế này mà lại lừa đảo??

- A.... xin lỗi, tôi cũng chưa được báo trước. Hơn nữa luật công ty đã ghi rõ không được để người lạ vào công ty nên...

- Cái đồ đáng ghét!

-!??? (Sửng sốt).

- Không... xin lỗi, không nói cô. Tôi nói giám đốc của cô.

- Vâng vâng... tôi biết.

- Nhưng mà cô giúp tôi được không?

-.... Ưm.... tôi không thể vi phạm luật công ty ạ..., mong anh thông cảm.

- Làm ơn đó!  Cô cho tôi gặp hắn tôi đảm bảo đó không phải vi phạm luật gì gì đó đâu.

- Xin lỗi, tôi...

"  Chuyện gì vậy? "

Một giọng nói lanh lảnh khó nghe vang lên, gây sự chú ý của nhiều người gần đó. Chị tiếp tân gội cúi đầu:

- Trường phòng Lâm!

Trước mặt Dạ Vũ là nữ nhân mang trên mình một bộ trang phục công sở chật bó cơ thể, tóc búi cao gọn gàng, nhìn qua mặt thì cũng coi như là biết cách trang điểm, khá đẹp nhưng trên người cô này sực mùi nước hoa, rất nồng nặc. Dạ Vũ vài phút nhất thời còn nghĩ xem liệu có phải sáng chưa tỉnh ngủ cô ấy đã làm đổ nguyên lọ nước hoa vào người hay không. Cúi đầu chào người ấy lịch sự, nhưng hình như cô này hơi khinh Dạ Vũ thì phải.

- Cô nói xem? - Hướng ra chị tiếp tân, không thèm chào y nửa lời.

- Dạ... anh ấy muốn tìm giám đốc, nói là người nhà nhưng mà tôi vẫn chưa dám cho vào ạ... - Chị nói giọng run run.

- Giám đốc Hắc rất nổi tiếng, hàng tá người không não đã tới đây tự nhận là người nhà của y để nhân cơ hội ve vãn bao năm nay, kết quả cực thảm. Giờ lại thêm một kẻ não ngắn nữa, nên biến đi hoặc tôi sẽ không nương tay.

Cô này hất cằm trịch thượng nói.

- Cô bảo ai não ngắn? Là nhân viên ở công ty lớn như thế này mà cô không thể ăn nói một cách phải phép à?

- Đã vào đây nói nhăng quậy lại còn lên mặt dạy đời? Mày chắc cũng chỉ là một điếm nam định lấy sắc ve vãn giám đốc Hắc chứ gì? Tao không để mày được như ý đâu. Cút!

- Đừng có lớn tiếng với tôi. Nói chuyện với những người khác cô đều dùng cái kiểu dấm chua chục năm đó sao?

Dạ Vũ cũng hết bình tĩnh, nói lớn. Hoàng Phi ở ngoài chứng kiến rõ, còn giật chú bảo vệ mượn máy, thuần thục nhấn một dãy số gọi đi. Bên trong vẫn bùng nổ khá lớn. Chị tiếp tân bao năm nhẫn nhịn nữ nhân này, bây giờ được cơ liền liều mạng rời chỗ bảo vệ y.

- Trưởng phòng!  Chị thật sự sai rồi đó, công ty chúng ta là công ty đào tạo thần tượng, là người làm ở đây chị phải đối đáp lịch sự, chị dựa vào cái gì mà nói người ta là cái thể loại đó?

- Im! Liên quan gì đến cô? Chỉ là một tiếp tân quèn mà đi sân si cãi vã với tôi, muốn mất việc!?

- Mọi người ở đây cũng muốn mất việc vì chị lắm rồi chứ không riêng gì tôi đâu.

Bốp!

Cú tát bất chợt giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của chị. Mọi người ạ cũng muốn lao vào hội đồng ả trưởng phòng này lắm rồi.

- Cô gái! Cô có sao không?

Dạ Vũ vội đỡ chị tiếp tân dậy, nhìn rõ nốt tay in trên má.

- Thật quá đáng, người ta làm gì cô!?

- Làm gì thì tự biết. Còn mày nữa thằng điếm nam, muốn ve vãn Lệ Thành của tao thì đi chết trước đi là vừa!

... À, thì ra là người phụ nữ đa tình của giám đốc. Có vẻ cô ta không biết người trước mặt là ai.

- Cô xem mình là cái dạng gì đã rồi hẵng nói, cả gan động thủ ở công ty, cô chắc không cần công việc này rồi!?

- Còn lắm chuyện!

Cô ta giơ tay toan đánh cả y.

Hoàng Phi thấy thế liền ném cả điện thoại của chú bảo vệ, lao vào che chắn, không kịp trở tay nên vô tình thay mẹ ăn tát. Một cái đánh rõ đau mà con bé phải nuốt trọn.

- Phi Phi!? Đồ ngốc con sao lại làm thế!??

Con bé hiên ngang đứng dậy, gạt tay Dạ Vũ ra, quệt chút máu rỉ nhỏ trên khóe miệng, tự nhiên cười ra tiếng. Vẫn ánh mắt sáng lóa ấy, tự nhiên sắc lại lan tỏa ra xung quanh thứ sát khí đáng phải xách mông chạy.

- Con nhỏ này... từ đâu ra!? Bị đánh mà cười, mày bị điên?

Hoàng Phi đột ngột túm lấy cổ áo ả, mạnh bạo y như người lớn lôi xuống đối diện mặt mình:

- Bà già! Tôi bị điên cũng không tới lượt bà quản. Ban nãy cú đánh bà cho tôi khá là đau đấy, nếu tôi không nhanh chân thì mẹ tôi phải chịu đau rồi.

- Bà già!?... con nhỏ hư hỏng, ăn nói như vậy với người lớn mất dạy, quả nhiên hệt mẹ của mày.

Bụp!

- Áaaaaaa ____!!!

Tiếng hét đau đớn của ả vang lên khắp đại sảnh lớn. Hoàng Phi thì ra dùng đầu gối, một phát thúc thẳng lên bụng đối phương.

- Tôi thậm chí còn chưa xưng " mày, tao " với bà... cũng chưa lôi cha mẹ bà ra....

Nhìn ả quằn quại trên sàn nhà , Hoàng Phi vẫn tàn nhẫn đạp lên người vài cú. Cảnh tượng đúng ngược đời, một đứa nhóc đang đánh một người trưởng thành... tất cả không ai can dự, mặc kệ cô ta, cũng tự hỏi sức mạnh đáng sợ của con bé từ đâu mà có. Con bé còn túm cổ dựng ngược ả dậy, toan dùng nắm đấm kết thúc, Dạ Vũ sững người... y chưa bao giờ thấy mặt này của con gái nhỏ... đáng sợ... nó luôn như thế này khi đánh nhau ở trường sao?

- Dừng lại Phi Phi! Đủ rồi!

Dạ Vụ lao vào, kéo con mình ra, ôm chặt vào lòng mình trước khi con thực sự mất kiểm soát.

- Cô ta chưa đánh mẹ, chưa động tay chân với mẹ. Nể cha con, tha cho cô ta đi.... - Y hơi run, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Cảm nhận được sức run của mẹ tác động vào mình, Hoàng Phi sắc mặt trở lại bình thường, hồng hào đáng yêu đập chết vẻ mặt ban nãy.

- Mẹ  đừng lo, con chỉ thay cha lọc nhân thôi.

Lúc này cửa thang máy chuyên mới "ting " một tiếng mở ra, xuất hiện thân ảnh sang trọng của giám đốc công ty.

- Hắc tổng!

Tất cả nhìn thấy hắn liền trịnh trọng cúi đầu. Hắn phất tay coi như bảo họ đứng thẳng dậy,khuôn mặt hớn hở lộ ra khi thấy Vũ và con gái, rất nhanh đi đến. Nhưng khi rõ cảnh tượng, lại lạnh mặt ngay lâp tức.

- Chuyện gì đây?  Vợ anh sao lại ngồi dưới đất ôm con thế này?

- Cha tới muộn! - Hoàng Phi chọt vào ngực hắn - vợ cha bị người ta khinh kìa!

- Cái giề!? Đứa nào? Đứa nào to gan thế!??

Hắc Lệ Thành ngay lập tức mang vẻ lạnh lùng đem đi đập vỡ.

- Đây cha!

Hoàng Phi ngây thơ chỉ vào cô Lâm trưởng phòng đang lọ mọ ngồi dậy, toàn thân cực kì đau. Vừa nhìn thấy Lệ Thành, ả đã chạy tới bám vào hắn kêu ca. Vừa hay lại bị hắn phũ phàng hất ra.

- Câm miệng cô lại!

Nói xong bèn chuyển qua chị tiếp tân nấp sau Dạ Vũ đang sợ sệt.

- Cô kể chuyện ban nãy cho tôi nghe.

- Hắc tổng! Cô ta nói năng không tôn trọng anh này, tôi nhắc nhở lại đánh cả tôi, còn tính đánh cả anh ấy mà cô bé này chạy vào đỡ, bị ngay một cái bạt tai! Anh xem, má cô bé vẫn còn vết....

Chị tiếp tân nhanh miệng kể ra.

- Cô dám đánh con tôi!??- Lệ Thành trừng mắt với cô ả.

- C... con!??...  không, không có mà. Là con nhóc tự lao vào, em không có ý đánh nó!

- Vậy đúng là cô định đánh vợ tôi hả? Cô giỏi lắm, vừa hay có vài bức thư dấu tên gửi lên cho tôi kiến nghị tôi đuổi việc cô, tính giữ cô lại và chỉ định nhắc nhở thế mà...

- Đừng! Giám đốc! Xin anh đừng làm thế với em mà.... em không muốn - cô Lâm thảm hại bám lấy chân hắn.

- Cứ phải cô muốn thì tôi mới được làm à? Mau viết đơn nghỉ việc rồi rời khỏi đây đi.

- Nhưng... nhưng em cũng bị đánh mà!?! Con... con bé đó đánh... anh xem... - cô ả vén mấy vết bầm Hoàng Phi vừa đá.

- Không phải cô định đánh mẹ nó lại tát nhầm nó hay sao? Nó đánh là đúng rồi.

Hắn gạt chân, đi tới ôm eo Dạ Vũ hùng hồn tuyên bố:

- Trố lòi con mắt ra mà nhìn, dỏng tai lên mà nghe! Đây là vợ tôi, tức Hắc thiếu phu nhân. Lấy cô ta làm gương, ai đắc tội với y thì cứ xác định mất việc đi. Mà tôi nói thẳng! Đã nghỉ ở đây vì cái tội đó thì không có nghĩa là tôi sẽ để các người có cơ hội làm việc ở nơi khác.

- Đã rõ thưa Hắc tổng!!

Cả đại sảnh vang lên tiếng đồng thanh.

- Cha!

- Gì con?

- Cha tuyên bố mỗi vợ cha với họ! - Cô bé bĩu môi, khoanh tay trước ngực.

- Ừ thì đây là con gái tui! Hắc tiểu thư, nó nghịch lắm nên có làm phiền gì mọi người thì mọi người rộng lượng bỏ qua! - Hắn lớn giọng.

- Cha! Con là con cha đó!

- Thì ta có bảo không đâu?

- Cha quá đáng, có vợ bỏ con.

Trong lúc cô bé cằn nhằn thì Hắc Lệ Thành đã dẫn Dạ Vũ vào thang máy.

- Ơ!?? Cha à!!

- Có đi theo không? Hay muốn đi chơi? - Hắn đứng trong thang máy nói.

- Cha! Cho con xử lý cô này được không? Đừng đuổi việc cổ - Hoàng Phi chỉ vào cô ả đang khóc thút thít.

-.... Tùy mi, muốn làm gì làm. Nhưng cô ta sẽ bị giáng chức - Dứt lời liền nhấn nút thang máy lên tầng.

Mọi người liền hoạt động lại bình thường. Hoàng Phi đưa tay kéo cô Lâm đứng dậy.

- Đừng khóc nữa, tôi xin cha cho cô ở lại đây rồi. May cho cô, hiện tôi đang cần một người dẫn đi lung tung trong công ty, cô làm ở đây lâu rồi ắt hẳn cũng biết hết các chỗ, tôi đi đến đâu muốn hỏi thì cô chỉ việc trả lời thôi, hỉu hông?

-...... ( gật đầu)..... Xin.... lỗi... tiểu thư...

- Không có cha tôi ở đây, gọi Hoàng Phi là được. Với lại ban nãy tôi cũng hơi mất tự chủ, mạnh tay với cô... xin lỗi. Mà cô tên gì?

-.... Lâm San San....

- Vậy tôi gọi là cô San nhé!

Phi Phi nói tới đây bỗng nhớ tới chú bảo vệ trẻ bên ngoài bèn chạy ra ngoài, cô Lâm cũng bất giác ý thức được việc của mình và chạy theo, bên ngoài, chú bảo vệ đang ngồi chồm hổm nâng niu thi thể đã tan tành của chiếc điện thoại yêu dấu, mặt muốn khóc mà không ra nước mắt nổi.

-....... con mua cho chú điện thoại mới ha?? - Hoàng Phi nhe răng cười, gãi gãi đầu.

- Thôi, con mua làm sao nổi... chú còn không mua nổi nữa là.... - chú bảo vệ mếu y như trẻ con.

- Cô San ơi, ở đây có chỗ nào bán điện thoại không?

- Tầng 12 của công ty là khu bán điện thoại.

- Tiện quá! Đi, chú cháu mình đi chọn điện thoại!

Hoàng Phi lôi tay bảo vệ vào lại công ty, còn bổ sung:

- Cháu không thể mua loại đắt nhất hiện nay, nhưng ít nhất thì cũng mua được loại tương tự như cái chú đang sử dụng!

Ba người lẽo đẽo vào thang máy thường của công ty, lên thẳng tầng 12 của công ty. Vì công ty có nhiều thần tượng kí hợp đồng đóng quảng cáo cho các hãng máy nên Hắc Lệ Thành cũng đầu tư mở ra cả một cửa hàng ở tầng này để bán hàng điện tử chuyên dụng: Điện thoại, laptop, sạc, vỏ ốp, loa bluetooth, micro blue tooth,..... v... v... thậm chí cả thẻ điện thoại cũng có bán. Cứ hãng máy nào có " gà " nhà mình tham gia là hắn cho một số lượng hàng nhỏ về bán.

- Chà... chỗ này cũng của cha tôi đó hả?

San San gật đầu, dẫn cả hai vào trong để họ lựa, còn mình đi vào WC sửa sang lại mình.

- Chú chọn đi.

- Thôi... chú là người lớn..., bắt đền con làm gì. Chú về làm việc đây...

- Cô ơi cháu mua cái này!

Hoàng Phi ngẫu nhiên chọn một cái hiện đại hơn con cục gạch của chú bảo vệ, gọi cô nhân viên. Cô bé dư sức trả tiền cho nó. Thanh toán xong cô bé lập tức giật lấy sim cũ của chú bảo vệ lắp vào, còn mua cả ốp và dán cường lực chắc chắn. Chiếc máy trân trọng được trao tới tay chủ.

- Đây, của chú. Nếu chú không muốn bắt đền con thì coi như tốt bụng tặng chú, lí do dễ nghe hơn phải không?.

- Chú chỉ thấy thẹn hơn....

- Thôi mà!

-........

Hoàng Phi trao đổi liên lạc với chú bảo vệ, tiện lúc chờ người. Lâm San San sau đó đi ra với vẻ ngoài bóng bẩy hoàn thiện hơn, theo sau Hoàng Phi giải thích thắc mắc của cô bé. Hoàng Phi dành cả ngày để đi tham quan lung tung công ty của cha.

Còn trong lúc đó thì....

Lệ Thành bám lấy vợ y như đỉa đói, dùng những từ hoa mĩ dỗ dành vợ.

- Haizz.... làm ơn đi, tôi không có để ý đâu, đừng nói lung tung nữa được không? Anh đặt tôi lên đỉnh núi Phú Sĩ rồi.

- Anh chỉ hận không đặt vợ lên được cung trăng thôi - Hắn miệng dẻo quánh.

- Vậy anh lôi mẹ con tôi tới đây không phải để chơi không đấy chứ?

- Với nhóc kia thì đúng là để chơi, nhưng với em là có thêm một ly do nữa!

Hắn lục trong ngăn bàn hồi ngắn, lấy ra một hộp nhung màu xanh than, đem tới trước mặt Dạ Vũ hứng khởi mở ra. Đập thẳng vào mắt y là hai chiếc nhẫn với mặt đá ruby đỏ rực rỡ, cuốn hút.

- Đây là...

- Vợ à, cái này anh mua lâu lắm rồi! Từ cái lúc anh cho đứa con gái nhà bạn thân em debut ấy!

-... thời gian trôi, độ lầy nhây của anh được sinh ra và tăng trưởng theo thời gian đáng sợ quá ha...

-... Được rồi, anh nghiêm túc đây. Dạ Vũ, mười năm qua em đã chịu khổ, giờ ann muốn bù đắp cho em, em gả cho anh nhé?

Hắn hồi hộp chờ đợi.

Dạ Vũ thở dài, dựa lưng vào ghế sofa, tiện tay gấp hộp nhẫn lại. Hành động đó làm Lệ Thành vô cùng hụt hẫng.

- Vũ à,... em... vẫn chưa chấp nhận tôi?

- Tôi có nói thế à?

- Nhưng em...

- Tiết kiệm chút đi, cặp nhẫn này hãy sử sụng vào lễ cưới.

- Vậy là đồng ý đúng không!? 

- Chả lẽ giờ tôi nói không?

- Yay!!!! Yêu vợ nhìu lắm!!!

- Nóng! Bỏ ra coi!!

- Cho ôm tí thôi....

- Ầy,... hết nói nổi... thảo nào con bé nó lì không chịu được, ra là di truyền từ đồ ngốc nhà anh.

- Hì hì, con hơn cha là nhà có phúc! Thưa thiếu phu nhân của anh  ~~
Bình Luận (0)
Comment