Tuy rằng số lượng linh thảo của tầng năm nhiều hơn, nhưng vì đã giết Viên Quan Nam cho nên Diệp Mặc cũng không tiếp tục ở lại tầng năm nữa mà rất nhanh tiến tới thang đá thông lên tầng sáu. Dù cho hành động cẩn thận này có là dư thừa đi nữa thì hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Bởi vì sau khi hắn giết Viên Quan Nam, cứ luôn có một cảm giác khó chịu, nhưng rốt cuộc là khó chịu ở chỗ nào thì hắn lại không cảm thấy được.
Diệp Mặc rất cẩn thận đi tới cửa thang đá, đầu tiên là dùng thần thức tỉ mỉ quan sát bốn phía một lần, không phát hiện bất cứ một tu sĩ nào, lúc này mới không có chút do dự nào nhắm hướng thang đá mà đi.
Vốn trong lòng Diệp Mặc nghĩ rằng số bậc thang đá đi lên tầng sáu là sáu trăm sáu mươi bậc, so với tầng năm khó hơn một chút, nhưng với hắn mà nói sẽ không quá gian nan. Thế nhưng khi hắn mới đi được phân nửa, liền cảm giác được hô hấp có chút khó khăn, thậm chí còn có một loại xung động có thể tùy thời bị ép quay đầu trở về.
Trong lòng Diệp Mặc kinh hãi, song hắn cũng biết lúc này tuyệt đối không thể quay lại nữa, chỉ cần hắn vừa quay đầu lại, thế giới này sẽ vĩnh viễn không còn người nào tên là Diệp Mặc nữa rồi, hắn chắc chắn sẽ bị bậc thang đá ép thành tro. Sỡ dĩ ở Vẫn Chân điện có nhiều tu sĩ ngã xuống như vậy là vì một khi đã bước lên thang đá thì sẽ không thể quay đầu lại nữa, một khi quay đầu lại chỉ có một con đường chết. Đương nhiên, không chịu nổi áp lực của thang đá thì sau đó cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.
Lúc trước khi đi từ tầng một đến tầng ba, Diệp Mặc hầu như không cần vận dụng chút chân nguyên nào cũng có thể đi lên. Về phần tầng bốn Vẫn Chân điện là được truyền tống từ cấm địa Vẫn Chân mà lên. Mà khi đi lên tầng năm, hắn tuy rằng vận dụng một ít chân nguyên, nhưng cũng không có nhiều cảm giác khó khăn. Chỉ là hắn không ngờ khi đi lên tầng sáu lại gặp phải trắc trở như vậy.
Mỗi bước hướng lên trên, Diệp Mặc cũng có thể cảm giác được một lực ép rất lớn truyền đến, tựa hồ như chỉ cần hắn có chút lơ là thì sẽ ép vụn, hơn nữa áp lực này không chỉ đè ép thân thể của hắn, thậm chí tinh thần của hắn cũng không ngừng bị đè ép.
Thảo nào ít tu sĩ lên tầng sáu như vậy, cái loại áp bức tinh thần này khiến cho thần thức của Diệp Mặc cũng khó có thể chịu được, cái cảm giác này giống như tinh thần cùng linh hồn cũng có thể bị đập vụn ra. Vậy thì các tu sĩ bình thường khác, coi như là có chân nguyên hùng hậu đi nữa thì cũng không nhất định có thể tránh né được cái loại áp bức tinh thần kinh khủng như thế này.
Cho dù là thần thức của Diệp Mặc đã tương đương với Nguyên Anh tầng chín cũng có chút cảm giác chịu không nổi.
Trên thân thể bị cái loại áp lực không gian này không ngừng đè ép, vẫn có thể vận chuyển chân nguyên mạnh mẽ kháng cự. Thế nhưng cái loại tinh thần áp chế này lại khiến hắn bực mình muốn thổ huyết. Mà một ngụm máu trong lòng hắn hết lần này đến lần khác lại phun không ra, tựa hồ chỉ chờ hắn chịu không nổi nữa sẽ bạo liệt ra.
Thật là lợi hại, trong lòng Diệp Mặc âm thầm kinh hãi, thế nhưng lúc này hắn ngoại trừ việc toàn lực chống lại cái loại áp lực này ra thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Khi Diệp Mặc còn đang giãy dụa trên các bậc thang đá lại thấy được ở phía trước hơn mười bậc cũng có một tu sĩ đang giãy dụa.
Diệp Mặc cuối cùng cũng tìm được một chút thoải mái, dù sao tại mấy bậc thang đá này cũng không phải chỉ có một mình hắn đang giãy dụa. Thế nhưng Diệp Mặc tính toán còn tới hơn hai trăm bậc nữa. Hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để lên được tầng sáu. Nếu như dựa theo tốc độ và cái áp lực này, phỏng chừng hắn không thể kiên trì nổi năm mươi bậc nữa sẽ bị ép thành đống tro tàn.
Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ "Thực là khó khăn". Thảo nào nghe nói có rất ít người lên đến tầng thứ bảy, hắn hiện đang cố gắng đi lên tầng thứ sáu đã có chút chịu không nổi rồi.
Đột nhiên tu sĩ phía trước hét lên một tiếng dài. Từ trong tiếng thét, Diệp Mặc có thể nghe thấy được một trạng thái rung động khó có thể nói. Mà khi tiếng thét qua đi, Diệp Mặc cảm giác tốc độ của thân ảnh phía trước tựa hồ tăng lên rất nhiều, trong nháy mắt đã không thấy nữa. Trong lòng hắn càng kinh ngạc, lẽ nào khi đi tới những bậc thang đá ở trên trái lại sẽ dễ dàng hơn?
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại lần nữa hướng lên trên hơn mười bậc, lọt vào trong tầm mắt hắn lúc này chỉ là một vũng máu.
Đến lúc này, Diệp Mặc đã hiểu ra rằng tên tu sĩ kia đã đem máu ứ trong ngực phun ra, lúc này tốc độ mới nhanh hơn được. Diệp Mặc lúc này cũng rất phiền muộn với khi huyết ứ trong ngực. Thế nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào để phun được nó ra. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn hỏi một chút người phía trước kia xem là bản thân làm thế nào để nhổ được ngụm máu ứ động này ra, thế nhưng người kia nói không chừng đã lên đến tầng sáu rồi.
Lại thêm một trận áp bức tinh thần nữa truyền đến, Diệp Mặc trong ngực từng trận nhộn nhạo, trí não thậm chí có chút không minh mẫn, thế nhưng tụ huyết trong ngực vẫn không có cách nào phun ra.
Khi hắn cảm giác bản thân chịu không nổi nữa, liền trực tiếp thi triển "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát". Hắn muốn đem phạm vi của loại áp bức đè ép tinh thần linh hồn này trực tiếp phá bỏ. Lúc này hắn cũng bất chấp tất cả rồi. Nếu như cái biện pháp này còn không được nữa. Diệp Mặc chuẩn bị lập tức tiến nhập vào Thế giới trang vàng, nếu không hắn chỉ có thể chờ vận mệnh bị ép vụn mà thôi.
Khi "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát" được Diệp Mặc mạnh mẽ thi triển ra. Hắn cảm giác được lồng ngực mình hết sức dễ chịu, một hơi phun ra máu ứ đọng. Diệp Mặc không kịp vui mừng, cảm giác như bỏ được tảng dá trong lòng đi, những bậc thang phía trước tựa hồ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Diệp Mặc kiểm tra một chút thân thể của mình, không hề thấy có dị trạng gì, hơn nữa thần thức tựa hồ còn có chút tinh tế một chút.
Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc đã hiểu được, cùng với "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát" không ngừng được thi triển ra tốc độ đi chuyển của hắn càng lúc càng nhanh hơn. Tuy rằng thi triển "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát" đối với thần thức của hắn có mức độ tiêu hao rất lớn. Thế nhưng khi hắn phát hiện ở thang đá này thi triển "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát" có ích đối với tu vi thần trí nên liền mặc kệ tất cả. Đề thăng thần thức là khó nhất, lúc này đi qua thang đá lại có thể tu luyện được thần thức, hắn đâu thể nào bỏ qua?
Ky thực Diệp Mặc biết, lúc này dù là hắn không thi triên "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát", hắn cũng có thể lên được tầng sáu sau khi đã phun ra được máu tụ trong người. Thế nhưng cơ hội dùng để tu luyện thần thức như thế này là rất khó có được.
Còn lại gần hai trăm bậc thang đá, Diệp Mặc cũng không có cảm giác gì, thoáng một cái bản thân đã xuất hiện ở tầng sáu Vẫn Chân điện rồi.
Cảm giác của nơi này có linh khí đậm đặc còn hơn cả tầng thứ năm truyền đến, Diệp Mặc thậm chí có suy nghĩ tu luyện tại chỗ này cho rồi. Thế nhưng hắn lập tức lui ra phía sau vài bước, bởi vì hắn phát hiện người tu sĩ khi nãy đi trước hắn vài bước cũng chưa rời khỏi, mà là đang đứng ở cách đó không xa theo dõi hắn. Khi hắn vừa thoát khỏi bậc thang đá, thần thức không hề khuếch tán ra ngoài nên không phát hiện.
Người đó là một tu sĩ Nguyên Anh tầng chín, hơn nữa còn là một cô gái, tuy rằng dung mạo của cô chưa thể nói là rất xấu xí không gì sánh được, thế nhưng coi như là đã tương đối xấu rồi.
Đôi mắt một lớn một nhỏ, môi cũng có chút không cần xứng, môi trên hơi mỏng, môi dưới thì hơi dày. Duy nhất đáng để khen ngợi chính là làn da của cô rất tốt, vô cùng trắng trẻo khỏe mạnh. Có lẽ thân thể của cô hẳn là thứ đẹp nhất mà cô có, nơi nào cần lồi thì lồi, nơi nào cần lõm thì lõm.
Diệp Mặc tỉ mỉ dùng thần thức nhìn qua một chút, nhưng phát hiện cô gái này không có dịch dung, cũng không theo pháp bảo mặt nạ như hắn. Thế nhưng tu vi của cô so với hắn cao hơn một chút, đã là Nguyên Anh tầng chín rồi.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc quan sát cô, cũng không hề tức giận mà chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, tựa hồ như đang chờ Diệp Mặc quan sát xong. Cô cũng không vì mình xấu xí mà tức giận hay xấu hổ khi bị người khác soi mói, biểu tình hoàn toàn bình thản như không có gì.
- Cô đang đợi tôi?
Diệp Mặc không có cảm giác cô gái này mang địch ý đến tìm mình, cho nên nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái kia gật đầu nói:
- Anh rất giỏi, thậm chí có cả công pháp thần thức, đồng thời thông qua loại công pháp này mà đi tới tầng sáu.
- Cô biết biện pháp mà tôi đã dùng?
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô gái kia, hắn nhớ rằng bản thân chưa từng đem "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát" nói với người khác, cô gái này lại đi trước mình, vậy thì làm sao cô ta lại có thể biết cái mình dùng là công pháp gì?
Cô gái liền nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì tôi ở bậc thứ bốn trăm tám mươi mốt giác ngộ ra được, nếu muốn tiến lên tầng sáu Vẫn Chân điện, ngoại trừ dùng thần thức chống lại sự áp bức tinh thần phun chỗ máu tụ trong người ra, còn có thể thôi thúc chân nguyên của mình cắt mở ra không gian áp lực xung quanh phun chỗ máu tụ trong người ra. Dĩ nhiên tu vi của anh là Nguyên Anh tầng bốn, hiên nhiên là không có cách nào để sử dụng chân nguyên cắt mở ra không gian áp lực xung quanh, anh chỉ có thể dùng thần thức chống lại áp lực tinh thần, sau đó phun ra chỗ máu tụ rồi lên tầng sáu này thôi.
Diệp Mặc nghe lời phân tích của cô gái nhất thơi ngây ngẩn cả người, bản thân tuy rằng đi lên đây, cũng là nhờ biện pháp sử dụng "Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát", thế nhưng hắn chỉ biết là cách này hữu dụng chứ không tổng kết ra vì sao phải sử dụng phương pháp này.
Mà cô gái trước mắt này không chỉ lên được đây, còn tổng kết ra phương pháp để đi lên, hóa ra cô gái có tướng mạo xấu xí lại thông minh như vậy? Phải biết rằng công pháp hắn tu luyện chính là "Tam Sinh quyết", ở phương diện cảm ngộ và lĩnh hội so với người khác chắc chắn là tốt hơn rất nhiều, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải có gái thông minh như thế này.
Thế nhưng chẳng lẽ cô gái này ở đây chỉ để nói với mình rằng cô ta rất thông minh?
- Tôi ở chỗ này, không phải để nói cho anh biết rằng tôi rất thông minh, tôi là tìm anh có việc.
Cô gái này tựa hồ biết được Diệp Mặc đang nghĩ cái gì, liền tự mình nói ra trước.
Diệp Mặc thấy cô gái này còn có thể đoán ra được minh nghĩ cái gì, hắn liền ngậm miệng không nói.
Cô gái kia cũng không vì Diệp Mặc im lặng không nói gì mà có cảm giác không thoải mái, chỉ là nói với Diệp Mặc:
- Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, mời anh theo tôi.
Nói xong, cô gái kia hồn nhiên không chút sợ hãi "Không gian đao gió" trực tiếp đạp kiếm mà đi.
Cho dù đối phương là tu sĩ Nguyên Anh tầng chín, Diệp Mặc cũng không chút sợ hãi nào mà trực tiếp vui vẻ đi theo.
Qua thời gian một nén nhang, khi tới một nơi hoang sơ, cô gái này mới ngừng lại. Cô thấy Diệp Mặc cũng đã dừng lại, lúc này mới nhìn Diệp Mặc nói:
- Tôi bảo anh đến đây là vì cứu anh một mạng, song cũng có việc muốn giao dịch cùng với anh.
Diệp Mặc nhíu mày, lời cô gái này nói ra đúng là không khiến người khác sợ hãi thì chết cũng không thôi (ngữ bất kinh nhân tử bất hưu), bản thân hắn hiện tại có cái gì mà cần cô ta phải cứu?
Thấy Diệp Mặc nhíu mày không nói gì, cô gái cũng không cảm thấy lạ, liền nói tiếp:
- Bởi vì anh đã giết một đệ tử nòng cốt của một tông môn chín sao. Vì vậy, ngoài tôi ra, phương diện này không có bất cứ một ai có thể cứu được anh. Nếu như tôi đoán không sai, kẻ mà anh đã giết có thể là Viên Quan Nam của Vô Cực tông.
Trong lòng Diệp Mặc hoảng hốt, chuyện tình Viên Quan Nam bị giết, khẳng định là ngoại trừ bản thân ra, hắn khẳng định rằng không có bất cứ kẻ nào biết. Việc cô gái này biết mình sở hữu công pháp thần thức, còn có thể giải thích cô ta rất thông minh, thế nhưng việc cô biết hắn giết Viên Quan Nam thì giải thích thế nào? Lẽ nào cô gái này cô công pháp ẩn nấp cực kỳ lợi hại, đứng ở một bên nhìn mọi việc diễn ra? Nếu như đúng là như vậy thì hắn tuyệt đối không thể để cô gái này sống.
Đối với Diệp Mặc mà nói, hắn chẳng qua chỉ có một mình, thế nhưng Vô Cực tông lại là một thế lục lớn, một khi biết tin Viên Quan Nam là bị mình giết chết, hẳn là sẽ đem Mặc Nguyệt ở thành Phỉ Hải nhổ tận gốc cũng không phải là chuyện khó.
Cô gái kia thấy được biểu tinh của Diệp Mặc, lập tức biết trong lòng Diệp Mặc đang nghĩ cái gì, cô thản nhiên lắc đầu nói rằng:
- Coi như là anh giết tôi rồi, cũng không có tác dụng, anh vừa đi ra thì người khác đều sẽ biết Viên Quan Nam là do anh giết rồi. Huống hồ anh có khả năng giết được tôi sao?