Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 107 - Bãi Sa Mạc Ngầm.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 107: Bãi sa mạc ngầm.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Bảo Diệp Mặc buông tha cho thứ hắn đã theo đuổi suốt một ngày một đêm, Diệp Mặc thật sự có chút không cam lòng. Nhưng hiện tại biết rõ nó trốn vào sâu trong sa mạc, Diệp Mặc lại không có biện pháp nào khác.

Nếu hắn luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tới lúc đó Diệp Mặc sẽ không chút do dự tiến vào sa mạc. Thời gian đang luyện khí tầng thứ ba, hắn sẽ không sợ chết khát, bởi vì có thể dùng được rất nhiều pháp thuật quan trọng phát ra được quả bóng nước.

Một khi có thủy cầu thuật, hắn có thể chuyển đổi linh khí thành nước, căn bản không sợ chết khát. Hơn nữa khi ở tầng thứ ba, hắn ở trong sa mạc không hít thở, một tháng cũng sẽ không chết. Đáng tiếc, thiếu một tầng, là thiếu rất nhiều. Đây là một đường ranh giới.

Bóng đen này chuyên nhằm vào hắn. Thậm chí Diệp Mặc có thể tưởng tượng được, nó chắc chắn có hứng thú đối với Tử Tâm Đằng trên người hắn. Bởi vì ngoại trừ Tử Tâm Đằng ra, những thứ trên người hắn cũng giống với những thứ người khác mang theo. Cũng chỉ có Tử Tâm Đằng thì người khác không có. Tuy nhiên thứ này cũng đủ giảo hoạt. Không ngờ nó có thể nghĩ ra, trước theo đuổi Diệp Mặc, sau đó lại cướp thứ đó.

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ tới một chuyện quan trọng. Đó là hắn đuổi theo bóng đen này cũng đã một ngày một đêm, vì sao cho tới bây giờ bóng đen này mới nhớ tới chuyện chui sâu xuống bên dưới? Dựa theo trình độ khôn khéo của thứ này, nó hẳn là đã sớm nghĩ tới biên pháp tiến sâu xuống.

Điều này nói lên điều gì? Chỉ có thể thuyết minh chỉ ở riêng chỗ này, bóng đen này mới có thể tiến sâu vào. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thầm vui mừng. Sa mạc Takla Makan này, mặt ngoài thoạt nhìn không có gì khác biệt với sa mạc khác, nhưng phía dưới nơi này có nhiều thứ rất thần bí, bao gồm phần lớn cổ thành được che giấu trong dòng sông dài lịch sử.

Có lẽ nơi này chính là một lối đi không ai biết thông xuống dưới cổ thành. Chỉ có điều bên ngoài của nó và những chỗ khác trong sa mạc không có gì khác biệt mà thôi. Hoặc là nói lần trước chỗ mình thiếu chút nữa rơi vào xoáy cát, cũng là một thông đạo xuống dưới cổ thành.

Ôi, Diệp Mặc lại thở dài một tiếng. Nếu đã luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức dừng ánh mắt ở trên ba lô của mình. Trong ba lô còn có mười bình nước. Ngoài ra, còn có một túi nước của cô gái áo vàng. Chủ yếu còn có rất nhiều viên thuốc do Diệp Mặc tự mình chế luyện.

Có mấy thứ này, cho dù hắn bị vùi trong cát mười ngày nửa tháng, hẳn cũng không có vấn đề.

Sợ cái gì? Mình đến sa mạc chính là vì Tử Tâm Đằng. Nếu thứ này có thể cũng tới vì Tử Tâm Đằng, Chứng minh đồ chơi này từng thấy Tử Tâm Đằng. Bằng không nó sẽ không mẫn cảm như vậy.

Đi vào.

Một khi Diệp Mặc đã hạ quyết tâm, sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Hắn lấy từ trong ba lô ra một cái xẻng sắt, bắt đầu đào cát ở vị trí bóng đen biến mất.

Cát bay lên. Diệp Mặc càng đào càng sâu, nhanh chóng tiến sâu hơn mười mét. Nơi này đã rất bí hơi. Tuy nhiên đối với Diệp Mặc mà nói cũng không có gì đáng kể. Hắn là Tu Chân giả, tuy rằng mới luyện khí tới tầng thứ hai, chỉ cần có nguồn nước bổ sung, không hít thở vẫn có thể sống được.

Tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh. Sau ba giờ, hắn đã đi sau xuống gần trăm mét. Diệp Mặc đào xong đẩy cát ra phía sau, lại xúc cát ép chặt vào hai bên. Nếu không phải túi xách của hắn quá lớn, lúc này nói không chừng hắn đã sâu tới gần hai trăm mét. Tuy nhiên Diệp Mặc phỏng đoán hiện tại lối vào của hắn đã hoàn toàn bị chặn.

Lại đào đại khái gần hai trăm mét, bỗng nhiên xẻng sắt của Diệp Mặc đụng phải một vật gì đó cứng rắn. Trong lòng Diệp Mặc rất vui mừng. Hẳn là tới nơi rồi. Vật cứng rắn này hẳn chính là tảng đá. Thần thức của Diệp Mặc lướt nhanh về phía trước, cẩn thận quan sát một chút. Quả nhiên là tảng đá rất lớn.

Tảng đá này rất dầy, phải gần một mét. Diệp Mặc không sốt ruột, mà ngồi xuống trước, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại uống một lọ nước khôi phục chân nguyên. Hắn đào xuyên xuống dưới, khoảng cách này cũng gần ba trăm mét. Cũng có thể thấy nó nằm cách mặt đất ít nhất gần hai trăm mét.

Lại thêm một giờ sau, Diệp Mặc khôi phục tinh thần, xẻng sắt trong tay được kết hợp với chân nguyên bắt đầu xúc xuống tảng đá. Tức thì, từng mảnh đá nhỏ bắn ra xung quanh. Tảng đá gặp xẻng sắt của Diệp Mặc, thật giống như bùn nhão, không tốt hơn so với cát vừa rồi là mấy.

Chỉ chưa đến nửa giờ, tảng đá dày hơn một mét đã hoàn toàn bị Diệp Mặc đào thành một hố xuyên qua.

Lúc này, Diệp Mặc mới tiến vào trong hố. Cát bên ngoài miệng hố, rất nhanh lấp đầy cái hố.

Diệp Mặc rơi xuống một nơi rất rộng lớn, giống như là một đường phố, nhưng xung quanh nơi này tản mát ra một mùi vị khó ngửi, không giống như mùi nấm mốc, cũng không giống như mùi thối rữa. Loại mùi này rất quái dị, lại không thể miêu tả ra được.

Sau khi đi dọc theo đường phố này chừng mấy chục mét, thần thức của Diệp Mặc mở rộng đi, rốt cục lại phát hiện nơi này không phải là một đường phố. Nhưng thật ra toàn bộ đường hầm này được dùng đá bằng tạo nên.

Diệp Mặc đi dọc theo con đường đá này, cẩn thận tiến về phía trước. Từ đầu đến cuối thần thức của hắn vẫn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Bởi vì hắn khẳng định bóng đen kia trốn tới chỗ này. Chỉ có điều không biết rốt cuộc nó trốn ở chỗ nào. Hơn nữa Diệp Mặc xác định ngoại trừ cái hố hắn miễn cưỡng đào để đuổi theo nó tiến vào, khẳng định còn có lối vào khác, thậm chí còn không cần phải đào nữa.

Bởi vì hai bên đường đá này không phải là nhà, cũng không phải đường phố. Thật ra nó tương tự với một thung lũng. Cho nên Diệp Mặc mới khẳng định nơi này không phải là thành phố ngầm.

Dường như cảm ứng được điều gì, Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng bước chân. Cho dù hắn là Tu Chân giả, cũng cảm giác được da đầu có chút tê dại.

Một loạt rễ cây Hồ Dương sắp hàng ở hai bên phía trước. Mà cái khiến Diệp Mặc cảm giác được da đầu tê dại chính là một rễ cây Hồ Dương trong số đó. Hắn dùng thần thức quan sát kỹ lưỡng rễ cây Hồ Dương thấy phía trên nó có một cái đinh sắt. Đó chính là cái đinh sắt có thêm thần thức của hắn.

Đinh sắt của hắn thật sự bắn trúng một rễ cây Hồ Dương. Cho dù Diệp Mặc trăm ngàn lần không tin, nhưng sự thật ở trước mặt, hắn không tin cũng không được. Cho dù ở Tu Chân Giới cũng không có loại chuyện quỷ dị thế này. Mà loại chuyện này lại phát sinh rõ ràng ở trước mắt hắn.

Diệp Mặc tuyệt đối không tin được một rễ cây Hồ Dương có thể trốn tránh được sự truy đuổi của hắn suốt một ngày một đêm. Hơn nữa còn chạy nhanh như vậy. Thậm chí Diệp Mặc còn thấy rễ cây Hồ Dương kia vốn đang sinh trưởng ở đây, chứ không phải là bị người ta di chuyển xuống.

Diệp Mặc tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng đi đến bên cạnh rễ cây Hồ Dương. Thần thức lại cẩn thận quan sát một chút. Không sai. Đinh sắt của hắn quả thật cắm ở trên rễ cây Hồ Dương. Vì vậy hắn càng thêm tin tưởng. Diệp Mặc lại lấy đèn pin ra, vẫn thấy rất rõ ràng chiếc đinh sắt ở trên rễ cây Hồ Dương. Thần thức của hắn không nhìn lầm.

Một rễ cây Hồ Dương sẽ chạy nhanh như vậy sao? Diệp Mặc không hề động vào đinh sắt kia, mà lại trầm tư suy nghĩ.

Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ ra. Hai ngày trước, hắn dùng đinh sắt bắn trúng vị trí xung quanh vai bóng đen kia. Mà trước mắt, trên rễ cây Hồ Dương này, đinh sắt lại ở vị trí trên đỉnh. Vị trí này rõ ràng không thích hợp. Tiếp theo Diệp Mặc lại phát hiện ra một vấn đề khác. Hắn thấy đinh sắt này thậm chí còn có một bộ phận nhỏ lộ ra bên ngoài.

Diệp Mặc nghĩ thầm, với thủ đoạn của hắn, nếu muốn dùng đinh sắt này bắn vào rễ cây Hồ Dương, tuyệt đối không có khả năng một cây đinh không cắm vào hết. Dấu hiệu này cho thấy, cái đinh này cũng không phải Diệp Mặc bắn vào, mà là sau này bị kẻ khác cố ý đóng lên trên rễ cây Hồ Dương này.

Là ai có thể đóng cái đinh này lên rễ cây Hồ Dương? Diệp Mặc nhíu mày, cẩn thận rút đinh ra. Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện trên đinh sắt còn có chút vết máu, thậm chí còn có một sợi lông dài nhỏ.

Quả nhiên cái đinh là cố ý đóng lên. Nhìn sợi lông này cũng biết, bóng đen hắn đã bắn trúng nó hẳn là một loại động vật giống như khỉ. Ở trong sa mạc có loại động vật này sao? Diệp Mặc cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tuy nhiên khỉ và tinh tinh đều là động vật rất thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy cũng rất bình thường.

Diệp Mặc hiểu rõ ràng về vấn đề này. Hơn nữa biết cái mình muốn đuổi theo là động vật gì, tất cả đều đã rõ ràng. Xem ra động vật này chẳng những vô cùng thông minh, hơn nữa chạy trốn rất giỏi.

Đường đá dưới sa mạc này chỉ có một. Hơn nữa hai bên ngoại trừ vài rễ cây Hồ Dương ra, chính là cát và đá xanh. Dường như thật lâu trước kia có người làm con đường đá này dẫn tới một nơi nào đó. Hơn nữa những cây Hồ Dương ở hai bên đường đá cũng là cố ý trồng.

Diệp Mặc tăng tốc đi dọc theo đường đá. Hắn biết nếu bóng đen kia có thể chạy đến chỗ này, chứng tỏ trước đây nó đã từng chạy tới nơi này rồi. Chỉ cần dọc theo còn đường đá này khẳng định có thể đuổi kịp nó.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, hắn đã đi trên đường đá này một hồi lâu, chẳng những không đuổi kịp bóng đen kia, thậm chí ngay cả con đường này có điểm cuối hay không cũng không biết. Nếu không phải con đường này chỉ có một hướng, Diệp Mặc còn tưởng rằng mình lại lạc đường.

Đã qua một thời gian lâu như vậy, Diệp Mặc đoán hắn đã không đuổi kịp bóng dáng này. Hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Một là nó chạy quá nhanh, không ngờ chạy trốn tới đường hầm dưới sa mạc này. Hơn nữa nó lại quá mức thông minh.

Diệp Mặc không muốn truy đuổi theo bóng dáng này, cũng lười để ý tới những thứ bên cạnh. Dù sao đi nữa, hai bên cũng chỉ là một vài rễ cây Hồ Dương. Hắn triển khai tốc độ cực nhanh gấp rút chạy về phía trước.

Lại thêm nửa ngày, sau bảy ngoặt tám rẽ, không ngờ phía trước có một cầu thang đi lên. Tuy nhiên cầu thang cũng không dài, chỉ có khoảng hai, ba mươi mét. Diệp Mặc đi lên cầu thang, dùng thần thức quét ra ngoài, mới hiểu được không ngờ hắn lại đi tới một địa phương trống trải. Chỉ có điều có một tảng đá xanh ngăn cản lối vào mà thôi.

Hắn chạy tròn một ngày, chạy tới chạy lui chỉ là thấy con đường đá dưới lòng đất. Không biết có phải đã bị súc sinh lông rậm kia đùa giỡn hay không.

Chắc con đường đá này dài khoảng mười dặm, chẳng qua có chút quanh co khúc khuỷu. Ai vậy, ai đã xây dựng một chỗ với cây Hồ Dương ở hai bên như vậy để làm cái gì? Hơn nữa còn dài như vậy? Chi phí này cũng không nhỏ đâu.

Hồ Dương có thể sinh trưởng dưới lòng đất không? Diệp Mặc không rõ, có phải ban đầu nơi đây ở trên mặt đất, sau lại chìm xuống hay không?

Diệp Mặc suy nghĩ một hồi lâu vẫn nghĩ không thông. Hắn lắc đầu, trực tiếp bước lên cầu thang, đi đến cuối. Sau khi đẩy tảng đá ra, không có cát từ trên rơi xuống. Không ngờ nơi này vẫn chưa phải là sa mạc phía trên. Diệp Mặc đi qua cái cửa ra này, lại phát hiện đây là một bãi sa mạc rất lớn. Không ngờ là một bãi sa mạc ngầm.

Tuy nhiên sau khi Diệp Mặc lại dùng thần thức cẩn thận lướt nhanh qua một chút, hắn lập tức liền sợ ngây người!

Bình Luận (0)
Comment