Cảnh Anh Ly xấu hổ cười cười, cô cũng cảm giác mình thất thố rồi, đối phương xóa "Hồn ký" như thế nào, nếu nói cho cô chẳng phải là đem con bài chưa lật tự nói với mình sao?
Nhưng Cảnh Anh Ly lại cảm giác Diệp Mặc này là người không đơn giản, cô gặp qua rất nhiều tu sĩ thiên tài, chính cô cũng là thiên tài trong các thiên tài, thế nhưng chẳng bao giờ có một tu sĩ nào giống như Diệp Mặc, cho cô loại cảm giác khó hiểu mà biết được lòng người.
Cảnh Anh Ly lại lần nữa dẫn Diệp Mặc đi tới một nơi rất xa, Diệp Mặc nhìn thấy một gốc "Ứng hư tử quả" sau khi chín, là ngoài vàng trong đỏ. Không chỉ là một loại linh quả cấp bảy, hơn nữa khi ăn có vị rấtn ngọt. Tuy rằng Diệp Mặc chưa từng ăn nó, thế nhưng trong cuốn sách "Vật" có viết rõ ràng như vậy.
Thế nhưng nếu không phải người điên tuyệt đối sẽ không dùng "Ứng hư tử quả" để ăn. Ở Tu Chân giới một quả "Ứng hư tử quả" cho dù có hơn mười triệu linh thạch cũng không mua nổi, làm sao có người giàu có xả xỉ đến độ dùng "Ứng hư tử quả" để làm trái cây chứ?
Thế nhưng Diệp Mặc lại thực sự có ý nghĩ này, hắn muốn đem cái cây này bỏ vào trong Thế giới trang vàng, sau đó làm đồ ăn vặt cho Ức Mặc.
- Ở đây tổng cổng có hai mươi quả "Ứng hư tử quả", chúng ta mỗi người mười quả, anh xem thế có được không?
Cảnh Anh Ly nhìn Diệp Mặc hỏi. Nếu như là lúc trước đánh nhau với Lôi Báo, Cảnh Anh Ly tuyệt đối sẽ không hỏi những lời này, thế nhưng hiện tại cô lại phải trưng cầu ý kiến của Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu:
- Như vậy cũng được, cô hái trước đi, còn lại dành cho tôi.
- Được.
Cảnh Anh Ly rất nhanh liền phi thân tiến lên hái mười quả "Ứng hư tử quả", lại lần nữa rơi xuống.
Diệp Mặc vừa định nhặt lấy "Ứng hư tử quả", thần thức lại cảm nhận được một tu sĩ đang bay tới phía bọn họ với tốc độ rất nhanh. Diệp Mặc vừa nhìn ve mặt của tu sĩ này, liền biết y cũng đang muốn lấy "Ứng hư tử quả".
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra phi kiếm, vận chuyển chân nguyên, đem cả cây "Ứng hư tử quả" ngay cả đất cũng đào lên.
- Khoan đã...
Khi Diệp Mặc vừa đào cây "Ứng hư tử quả" lên. Cái âm thanh kia đã xuất hiện ở bên tai Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.
Diệp Mặc giả vờ không nghe thấy, trực tiếp đem cây "Ứng hư tử quả" bỏ vào trong Thế giới trang vàng. Loại cây quý này đã tới tay mà bảo hắn dừng lại, não tên vừa tới bị hỏng rồi sao?
Cảnh Anh Ly tuy rằng nghe thấy lời tu sĩ kia nói, nhưng cũng không để ở trong lòng. Tên biến thái Diệp Mặc ngay cả yêu thú cấp bảy cũng có thể giết chết, chỉ cần người tới không phải tu sĩ Hư Thần, cô và Diệp Mặc sẽ không cần lo lắng. Cô kinh dị chính là Diệp Mặc biến thái như vậy. Không ngờ ngay cả cây "Ứng hư tử quả" cũng đào lên. Tốt xấu gì cũng nên để lại cho người đến sau một chút chứ.
- Sư muội Anh Ly...
Người tu sĩ tuy rằng thần sắc không vui, nhưng vẫn bắt chuyện chào hỏi Cảnh Anh Ly một tiếng.
Cảnh Anh Ly lúc này đã nhìn thấy rõ người kia, là người mà cô quen, cô không thể làm gì khác hơn là đáp trả lời chào hỏi:
- Thì ra là Tề Lâm sư huynh của Thần Phong cốc, anh Tề Lâm đến một mình sao?
Tề Lâm sắc mặt không tốt lắm, gã nhàn nhạt nhìn lướt qua Diệp Mặc, lúc này mới nói:
- Đúng vậy, anh và sư muội lạc nhau, trước đây đi ngang qua chỗ này nhìn thấy nơi này có một gốc cây "Ứng hư tử quả". Không ngờ sư muội lại tới trước một bước.
Diệp Mặc nhìn hình dáng của Tề Lâm còn đẹp hơn so với con gái, lòng hắn âm thầm khinh bỉ. Người này biết rõ "Ứng hư tử quả" bị mình và Cảnh Anh Ly chia nhau rồi, còn nói ra như vậy, lẽ nào muốn mình chia "Ứng hư tử quả" ? Nếu như gã nghĩ như vậy thật, vậy chỉ có thể nói người này là đang nằm mơ. Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Cảnh Anh Ly. Cô này đang nhắc nhở hắn. Tề Lâm là người của tông môn chín sao Thần Phong cốc, để mình không nên làm xằng bậy.
http://truyenyy/ - Tề sư huynh, chúng tôi cáo từ trước.
Tề Lâm thấy Cảnh Anh Ly muốn đi, vội vã nói:
- Chờ một chút, sư muội Anh Ly, người này là ai?
Cảnh Anh Ly vội vã nói:
- Đây là đệ tử nội môn của Huyền Âm các chúng tôi... Cha tôi phái ba đệ tử nội môn ở Vẫn Chân điện bảo hộ tôi, thế nhưng hiện tại chỉ còn một mình hắn thôi...
Nói xong vẻ mặt của Cảnh Anh Ly trở nên buồn bã, Tề Lâm không thể nhắc tới chuyện "Ứng hư tử quả" nữa. Dù sao Huyền Âm các cũng là tông môn chín sao, "Ứng hư tử quả" là do người ta đến trước lấy được, dựa vào cái gì mà cho mình? Nếu như Diệp Mặc không phải người của Huyền Âm các, nói không chừng gã còn có thể cưỡng chế đoạt về một ít.
Tề Lâm chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly rời đi, chỉ là ánh mắt của gã nhìn về phía Diệp Mặc đã không mấy thiện cảm rồi. Trong mắt gã, cho du Diệp Mặc là người bảo vệ của Cảnh Anh Ly, nhưng gã là đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, hắn cũng nên xuất ra mấy quả "Ứng hư tử quả" chứ.
Cho đến khi đi ra nơi thật xa, Diệp Mặc mới nghi ngờ hỏi:
- Cảnh sư tỷ, tông môn của cô thực sự phái vài người bảo hộ cô, bọn họ thực sự đều bị chết rồi?
Cảnh Anh Ly hiểu rõ ý của Diệp Mặc, giông cô có chút lạc lõng nói:
- Đúng vậy, mấy người kia đều là đệ tử nội môn mà cha tôi phái tới, bọn họ sau khi tiến vào cấm địa Vẫn Chân, không thấy đi ra. Tôi thật ra đã sớm muốn nói cho anh biết, nếu như anh đi ra bên ngoài mà không có thân phận, có thể sử dụng thân phận một người trong số ba người bọn họ, tôi có thể giúp anh làm chứng, coi như thù lao anh đã giúp tôi.
Diệp Mặc cảm thấy cô ta dường như không buồn vì ba gã đi cùng cô bị chết, cô tựa hồ chỉ chú ý ba người đó là do cha cô phái tới. Hắn muốn hỏi tông môn phái mấy người đi theo bảo hộ cô ta, mà cô lại một lần nữa nhấn mạnh người là do cha cô phái đi theo, thậm chí ngữ khí cực kỳ mất mát.
Diệp Mặc lắc đầu, cảm giác mối quan hệ bên trong giữa những môn phái này quá sâu, căn bản hắn không thể hiểu được. Hắn đến việc Cảnh Anh Ly cho hắn một thân phận, hắn cảm kích nói cảm ơn một tiếng.
- Từ bây giờ đến khi ra ngoài tên của anh là Tịch Phỉ, chờ sau khi rời khỏi đây, anh có thể tự mình đổi một cái tên khác. Tôi sẽ nói lại rằng, anh không nghe lời của tôi, tôi đã giết anh.
Cảnh Anh Ly hờ hững nói.
Nghe xong lời này, Diệp Mặc càng hiểu rõ ba hộ vệ không chỉ đơn giản là bảo vệ Cảnh Anh Ly. Hắn gật đầu, không tiếp tục hỏi vì sao, loại chuyện này không quan hệ tới hắn. Với hắn mà nói chỉ cần bình an rời khỏi Vẫn Chân điện là mọi chuyện thắng lợi rồi.
Vẫn trầm mặc đã lâu, Cảnh Anh Ly lúc này mới tiếp tục nói:
- Cái tên Tề Lâm kia là đệ tử nòng cốt của Thần Phong cốc, tu vi Nguyên Anh tầng chín, đứng thứ mười bảy trên Bia đề danh Nguyên Anh, sau này nếu như anh gặp phải gã phải cẩn thận một chút.
Diệp Mặc gật đầu, gã đó đứng thứ mười bảy trên Bia đề danh Nguyên Anh, hắn hiện tại chưa chắc đã là đối thủ của gã. Tu sĩ không thể so với yêu thú, Lôi Báo tuy rằng đã cấp bảy rồi, thế nhưng linh trí chưa mở, còn kém hơn tu sĩ Hư Thần. Thế nhưng nếu như linh trí của Lôi Báo mở ra, cho dù là tu sĩ Hư Thần sơ kỳ cũng không phải là đối thủ của nó. Cho nên dưới tình huống bình thường, tu sĩ Thừa Đỉnh đánh không lại với yêu thú cấp chín. Bởi vì yêu thú đại cấp chín, trên cơ bản đã hoàn toàn mở linh trí, đã bắt đầu biến hóa rồi.
- Sau này khi rời khỏi Vẫn Chân điện anh có dự định gì không?
Bởi vì Diệp Mặc biểu hiện rất hùng mạnh, hơn nữa hắn là một đại sư trận pháp cấp năm. Khiến Cảnh Anh Ly không có suy nghĩ lợi dụng lẫn nhau đối với Diệp Mặc như trước nữa, thậm chí sản sinh một lần giúp Diệp Mặc, nói không chừng sau này còn có báo đáp.
Cảnh Anh Ly là loại phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, hiển nhiên có thể thấy được Diệp Mặc có tiềm lực lớn. Đối với cô mà nói, loại người như Diệp Mặc, người như thế nào hắn cũng có thể giết chết, tốt nhất cô không nên đắc tội.
Diệp Mặc trầm mặc chỉ trong chốc lát, ý nghĩ của hắn là về Mặc Nguyệt Chi Thành trước, sau đó đem Mặc Nguyệt Chi Thành giao cho Hứa Xương Cát trông nom, hắn sẽ đi tìm một đại sư luyện khí giúp hắn luyện chế một bộ hộ giáp Lôi Báo, sau đó chú tâm vào việc thăng cấp Hư Thần.
- Tôi muốn đi tìm một đại sư luyện khí, đem da của Lôi Báo trong tay luyện chế một bộ hộ giáp.
Diệp Mặc cũng không nói gì về Mặc Nguyệt Chi Thành, đối với hắn mà nói, Cảnh Anh Ly tuy rằng không có ác ý, nhưng hắn cũng không định kết giao bạn bè.
Cảnh Anh Ly trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Tôi có quen biết một tông sư luyện khí, đợi lát nữa tôi đưa địa chỉ của ông ta nói cho anh biết, anh có thể đi tìm thế nào. Còn có một việc...
Do dự một hồi, Cảnh Anh Ly nói:
- Tuy rằng việc anh giết Viên Quan Nam và Điền Ngạo Phong không bị tiết lộ ra ngoài, thế nhưng tôi kiến nghị anh nên tìm một chỗ dựa vững chắc. Như Lôi Vân tông và Vô Cực tông hai môn phái chín sao này, nội tình quá mức thâm hậu, thậm chí một chút lơ đãng cũng có thể khiến cho bọn họ tra ra được anh. Cho nên, nhanh chóng chuẩn bị mới là con đường đúng đắn.
Diệp Mặc làm sao không biết lời Cảnh Anh Ly nói là rất có lý? Trước đây Cảnh Anh Ly từ một câu nói của hắn mà biết Điền Ngạo Phong là do hắn giết, hắn đã cảm giác việc mình giết Điền Ngạo Phong và Viên Quan Nam tựa hồ cũng không thể giấu giếm mãi.
Thế nhưng Lôi Vân tông và Vô Cực tông đều là tông môn chín sao, chính mình chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn thì làm sao đối đầu nổi chứ?
Tựa hồ biết Diệp Mặc nghĩ gì, Cảnh Anh Ly liền nói:
- Vạn Trận môn mặc dù là tông môn tám sao, thế nhưng nội tình thâm hậu, ngay cả môn phái chín sao bình thường cũng không dám đụng vào. Anh là đại sư trận pháp cấp năm, là nhân tài mà Vạn Trận môn đang cần, nếu như anh vào Vạn Trận môn, cho dù tông môn chín sao muốn động thủ với anh cũng phải đắn đo suy nghĩ...
Diệp Mặc từ giọng nói của Cảnh Anh Ly cũng đã biết, tất cả chỉ là tình huống bất đắc dĩ, người ta muốn động thủ cũng cần suy nghĩ một chút. Cho nên nhất định sẽ động thủ đấy.
Cảnh Anh Ly khẽ lắc đầu, cô cũng biết Vạn Trận môn tuy rằng mạnh, nhưng cũng không bảo vệ nổi Diệp Mặc.
Diệp Mặc bỗng nhiên cười nhạt, nhìn Cảnh Anh Ly nói:
- Cảnh sư tỷ, đa tạ chị đã giúp đỡ, cho dù tông môn chín sao tìm tới cửa thì đã sao? Tôi là người tu đạo, ngại gì cái chết?
Cảnh Anh Ly khẽ cười nói:
- Tôi tuy rằng biết anh không sợ chết, nhưng trong giọng nói của anh đã để lộ ra có rất nhiều mối lo lắng. Nếu như anh thật không có nhiều lo lắng như vậy, có lẽ tôi đã không suy nghĩ giúp anh rồi.
Dừng một chút, cô tiếp tục thở dài một tiếng nói:
- Nếu như anh là một Luyện đan sư thì tốt rồi, anh có thể gia nhập Đan thành...
- Đan thành?
Diệp Mặc lập tức hỏi.