Đan Thành, là một tượng trưng ở Nam An Châu.
Thành phố mười sao duy nhất, một thành phố mà danh tiếng của nó còn lớn hơn thành phố lớn nhất ở Nam An Châu.
Ở thành phố khác, anh có thể không tuân thủ quy tắc, nhưng ở Đan Thành nhất định phải tuân thủ quy tắc. Người ngoài đồn rằng, không người nào dám lũng đoạn thị trường ở Đan Thành, cũng không có ai dám diễu võ dương oai ở Đan Thành. Lúc trước Điền Ngạo Phong bị giết ở Vô Tâm Hài, tu sĩ Hóa chân của Lôi Vân Tông dám uy hiếp toàn Thành Nam An, phong tỏa toàn thành, thế nhưng nếu như chuyện này phát sinh ở Đan Thành. Lôi Vân Tông tuyệt đối không dám làm như vậy.
Thế nhưng ở Tu Chân giới, cho dù thành phố có quy tắc nghiêm ngặt, cũng lấy thực lực làm chuẩn, cho dù Đan Thành cũng giống như vậy, thực lực chính là quy tấc. Nếu như nhất định nói có ai dám khi dễ người ở Đan Thành, vậy nhất định là đan sư ở Đan Thành, ở Đan Thành đan sư là sự tồn tại cao nhất.
Đan Thành cách Mặc Nguyệt Chi Thành không gần, Diệp Mặc không sử dụng 'Tử Đao', cho nên hắn ngồi 'Phi vân thuyền' dù tốc độ nhanh cũng cần gần một tháng, mới tới được Đan Thành.
Còn chưa tiến vào Đan Thành. Diệp Mặc đã ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt của đan dược, đồng thời cảm giác được linh khí ở đây vượt gấp mấy lần so với những nơi khác. Diệp Mặc tinh thần cả người run lên, càng kỳ vọng đối với Đan Thành.
Ở đây quả nhiên là một thánh địa đan dược, chưa đi vào, đã ngửi thấy được mùi thơm ngát của đan dược, Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng.
Diệp Mặc xuống 'Phi vân thuyền' ở ngoài Đan Thành một trăm dặm, không phải Diệp Mặc không muốn bay vào Đan Thành, mà ở đây đã có cấm chế cấm không, ở phạm vị ngoài cấm chế cấm không, bốn phía Đan Thành đều là đại trận phòng ngự cấp chín dựng lên sừng sững.
Diệp Mặc mặc dù là một đại sư trận pháp cấp sáu, thế nhưng loại đại trận phòng ngự cấp chín không một chút hư hỏng này hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cái trận pháp cấp chín này chẳng những có trận pháp công kích, còn có một trận pháp tụ linh cấp chín.
Thảo nào linh khí nồng nặc như thế, Diệp Mặc nhìn mấy trận pháp cấp chín này, trong lòng cực kỳ cảm thán. Hắn khẳng định Đan Thành còn có linh mạch, thậm chí không chỉ là một linh mạch.
Rất nhiều tu sĩ ra ra vào vào, điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, Đan Thành không ngờ ngay cả thành thủ cũng không có, lại càng không vì số lần ra vào nhiều mà phải nộp linh thạch.
Thế nhưng thần thức của Diệp Mặc lập tức quét được một vài đạo thân ảnh mờ mịt, lập tức hiểu được những thân ảnh này là tu sĩ âm thầm giám sát. Nhất thời trong lòng hiểu rõ, Đan Thành chắc là trong chặt ngoài lỏng, không phải không có thành thủ, mà là lúc nào cũng có người âm thầm theo dõi.
Sau khi tiến vào Đan Thành, cái loại mùi dược khí thơm ngát này càng đậm. Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ. Thảo nào rất nhiều tu sĩ đều thích tới nơi này. Nếu như tu luyện ở trong hoàn cành này. Không những linh khí dư thừa, còn có công hiệu linh dược, hiển nhiên có nhiều cái lợi hơn so với nơi khác.
Vài tên tu sĩ Hư Thần và một gã tu sĩ Ngưng Thể đi qua bên người Diệp Mặc, Diệp Mặc lắc đầu. Ở Đan Thành thật đúng là khắp nơi đều có Hư Thần. Ngưng thể lại nhiều như kiến. Một thành phố lớn như vậy, nói không chừng có thể tiêu diệt một châu lớn như Bắc Vọng Châu. Lúc này hắn càng thêm tin tưởng lời Cảnh Anh Ly nói, nếu như mình có thể đứng vững ở Đan Thành, môn phái chín sao sẽ không dám tìm hắn gây phiền phức nữa rồi.
Diệp Mặc biết Cảnh Anh Ly lúc này hẳn là còn chưa tới Đan Thành, ở Đan Thành một chút hắn đều không quen, dù là muốn gia nhập Đan Thành, hay là tham gia đại hội luyện đan lần này của Đan Thành, đều cần Cảnh Anh Ly giúp đỡ.
Khi Diệp Mặc còn đang lo lắng có nên tìm một chỗ để trú ngụ, tu luyện hai tháng, rồi chờ Cảnh Anh Ly tới. Thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn không xa.
Sau khi thấy người nọ, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp giết gã, thế nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, lập tức xoay người, chỉ hy vọng thần thức của người kia không quét đến hắn.
Cái thân ảnh quen thuộc kia dĩ nhiên là Mạc Hữu Thâm, hắn ở Đan Thành lại nhìn thấy Mạc Hữu Thâm.
Hơn nữa lúc này tu vi của Mạc Hữu Thâm đã là Kim Đan tầng chín. Nếu như gã vào Nam An Châu mới bắt đầu tu luyện, thì tốc độ của gã quả thực quá mức kinh người rồi. Diệp Mặc khẳng định tốc độ tu luyện của gã không thể so với Tô Tĩnh Văn, nhưng Tô Tĩnh Văn là linh căn gì, Ẩn Băng linh căn đó.
Diệp Mặc quay đầu. Đứng ở trước một sạp nhỏ bên cạnh vỉa hè, cầm lấy một pháp bảo tàn tích loang lổ ở trong tay nhìn, thần thức căn bản không dám phóng ra ngoài.
Nếu như Mạc Hữu Thâm nhận ra hắn là Diệp Mặc, vậy hắn chỉ còn một con đường chết. Lúc này bên người Mạc Hữu Thâm có hai gã tu sĩ Hư Thần, một gã thậm chí là Hư Thần tầng chín rồi. Hiển nhiên tư chất tu chân của Mạc Hữu Thâm rất nghịch thiên, hơn nữa gã còn tìm được một chỗ dựa vững chắc, thậm chí cái chỗ dựa vững chắc này còn rất coi trọng gã, phái hai gã tu sĩ Hư Thần bảo vệ gã.
Giờ khắc này Diệp Mặc cảm giác rất bực bội, vì sao tên khốn nạn này lại tìm được một chỗ trú chân tốt đến vậy? Chính mình mỗi lần thăng một cấp đều đau khổ giãy dụa, thậm chí còn không thể nổi danh, lại còn thu được một nhóm quân địch lớn.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết Mạc Hữu Thâm dựa vào môn phái nào, thế nhưng hiện tại hắn đã biết dù hắn muốn dạy bào Mạc Hữu Thâm, hay là muốn giết Mạc Hữu Thâm, cũng không phải chuyện đơn giản nữa rồi. Có thể nói một ngày nếu hắn bị Mạc Hữu Thâm thấy, hắn chắc chắn phải chết. Với cá tính của Mạc Hữu Thâm, nhìn thấy Diệp Mặc, chắc chắn sẽ giết hắn.
- Bọn họ đã đi rồi.
Thấy Diệp Mặc còn nắm pháp bảo loang lổ trong tay, chủ sạp liền mở miệng nói.
Diệp Mặc lúc này mới chú ý tới chủ sạp này, một tiểu cô nương chưa tới hai mươi, ngũ quan đoan chính, dáng dấp thanh tú, đôi mắt to tròn, chỉ là làn da hơi ngăm đen, mới tu vi Trúc Cơ tầng bảy. Trên sạp của nàng chỉ có số linh thào cấp hai cấp ba, còn có vài món pháp khí, trong tay Diệp Mặc đang nắm là một pháp bảo tàn phiến.
Ở Đan Thành lại bày ra một sạp hàng như vậy, Diệp Mặc không cần đoán, cũng biết cô bé kinh doanh cũng bình thường, thậm chí vài ngày cũng không bán được gì.
Thế nhưng không ngờ cô bé này lại nhìn ra được hắn đang sợ bọn Mạc Hữu Thâm phát hiện ra, Diệp Mặc trong lòng có chút giật mình.
Hắn lập tức cười cười, thu hồi pháp bảo tàn phiến trong tay của nói:
- Em gái, tôi muốn mua cái pháp bảo tàn phiến này, bao nhiêu linh thạch?
Cô bé có đôi mắt to lắc đầu nói:
- Tôi biết pháp bảo tàn phiến này không có ích đối với anh, anh không cần mua. Nếu như anh đã đắc tội người khác, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi Đan Thành.Diệp Mặc biết suy nghĩ của mình đã bị cô bé này nhìn ra, cũng không mua pháp bảo tàn phiến nữa, tùy ý hỏi:
- Vài người vừa đi qua kia, cô có biết là ai không?
Cô bé mắt to gật đầu nói:
- Vâng, tôi biết, đó chính là công tử Mạc Hữu Thâm, đệ tử thân truyền của Đan Vương - nhị trưởng lão Trường Thuận tại Đan Thành.
Công tử Mạc Hữu Thâm, Diệp Mặc xiết chặt nắm tay, vận khí của người này thật là tốt nha, không chỉ tới được Đan Thành, lại còn là đệ tử thân truyền của Đan Vương - trường lão Đan Thành. Cái tên Mạc Hữu Thâm này đã là Thiếu công tử của Đan Thành rồi, mình muốn trở nên nổi bật ở đây quả là khó khăn.
Diệp Mặc đứng lên lắc đầu, trong lòng càng âm thầm thở dài. Không phải biện pháp của Cảnh Anh Ly không tốt, mà là vận khí của hắn quá kém. Thực lực của Đan Thành hắn tuy rằng chưa thấy, thế nhưng có thể nhìn thấy được từ thực lực của tu sĩ trên đường, hiển nhiên rất mạnh. Bất đắc dĩ chính là, hắn còn chưa vào Đan Thành, đã đối đầu với một Đan Vương. Truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Mặc mạnh mẽ đem những ý nghĩ trong đầu này đè xuống, cho dù phải rời khỏi Đan Thành, cũng phải chờ Cảnh Anh Ly tới. Nghĩ tới đây, hắn hỏi cô bé mắt to kia.
- Tôi muốn tìm một nhà nghi hẻo lánh một chút, cô bé biết chỗ nào không?
Cô bé mắt to lắc đầu nói:
- Vị tiền bối này, anh có lẽ là lần đầu tiên tới Đan Thành? Tìm không được nơi ở tại Đan Thành đâu, trừ phi anh có người quen hoặc là người có quan hệ với Đan Thành, ở tình huống bình thường, muốn tới Đan Thành dừng chân, cần đặt phòng trước một tháng thậm chí mấy tháng.
Diệp Mặc ngây ngẩn cà người, ngay cả chỗ ở hắn cũng tìm không được, cũng không thể ở trên đường cái chờ Cảnh Anh Ly mấy tháng. Người tới Đan Thành nhiều như vậy lẽ nào cũng giống như hắn, cũng không có nơi ở?
Cô bé kia tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Mặc, do dự trong chốc lát rồi nói:
- Tiền bối nếu như không ngại, có thể đến ở chỗ tôi vài ngày, tôi sẽ lấy một ít tiền phí thôi.
- Cô bé có nhà ở Đan Thành?
Diệp Mặc càng kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt này, cô bé này bán hàng vỉa hè hơn nữa là những mặt hàng tầm thường nhất, mà tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ. Loại con kiến hôi này ở Đan Thành làm sao có thể có nơi ở? Phòng nghỉ ở Đan Thành, Diệp Mặc căn bản không cần nghĩ cũng biết, nhất định là giá trên trời.
Cô bé kia sau khi nghe được Diệp Mặc nói, tựa hồ bị chạm vào nỗi đau thầm kín, ngữ khí có chút lạc giọng nói:
- Không phải là của cháu, là của ông nội để lại cho cháu.
Không đợi Diệp Mặc hỏi lại, cô tiếp tục nói:
- Ông nội cháu sống từ lâu ở Đan Thành, hơn nữa còn là một linh đan sư cao cấp, mười lăm năm trước, ông nội đưa cháu tới nơi đây, thế là cháu cứ ở mãi nơi đây.
Diệp Mặc nhìn lại sạp hàng vỉa hè của cô bé một chút, có chút không giải thích được hỏi.
- Ông nội của cô bé là linh đan sư cùa Đan Thành, sao cô bé lại bày hàng vỉa hè, hơn nữa các mặt hàng...
- Ông nội sáu năm trước đã qua đời...
Thanh âm của cô bé kia càng thấp xuống.
Thì ra là như vậy, Diệp Mặc lúc này mới hiểu được, một cô bé mười mấy tuổi đã phải dựa vào cái sạp hàng này đề sinh tồn ở Đan Thành, không cần hỏi cũng biết là rất gian nan. Phỏng chừng đại đa số các tu sĩ đến xem ở sạp hàng vỉa hè đều thương xót mà cho linh thạch, bằng không cô bé này căn bản chống đỡ không nổi.
Thấy cô bé này hiện tại cũng chưa quá mười bảy mười tám tuổi, sáu năm trước thậm chí chỉ có mười một mười hai tuối, có thể còn nhỏ hơn. Một người mười một tuổi có thể sống được ở Đan Thành mấy năm thật không dễ dàng. May là ở Đan Thành, nếu như ở địa phương khác, nói không chừng cô đã sớm mất mạng.
Diệp Mặc nhớ tới Ức Mặc, trong lòng xao động. Hắn nhìn cô bé này nói:
- Cháu bé thu dọn sạp hàng đi, tôi muốn tới chỗ cháu xem một chút.
Hắn liền quyết định giúp cô bé này một chút.
- Được.
Cô bé này thấy Diệp Mặc đồng ý đến chỗ cô ở, nhất thời mừng rỡ rất nhanh đã thu dọn xong sạp hàng vỉa hè, nhanh chóng cất vào túi đựng đồ.
Nhìn cô thành thạo đem đồ cất vào túi đựng đồ, Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.
- Ông nội của cháu là linh đan sư, thế sao ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có?