Thiện Băng Lam không trả lời ngay, mà lại nói:
- Anh đi gặp thì biết, cụ thể thế nào thì tôi cũng không nói lên được, chỉ là một dự cảm mà thôi.
Thấy Thiện Băng Lam cúi đầu trầm tư, Diệp Mặc vội hỏi:
- Thiện tiền bối, vãn bối có chuyện muốn hỏi.
Thiện Băng Lam gật đầu, không nói gì.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Thực ra vãn bối đến một nơi nằm ngoài Lạc Nguyệt, nơi đó gọi là Trái đất. Lúc trước khi đến, là một truyền tống trận đưa đi. Vãn bối nghĩ truyền tống trận này có thể đưa đến đại lục Lạc Nguyệt, chắc là một tiền bối nào đó ở đại lục Lạc Nguyệt bố trí ra, vãn bối muốn hỏi một chút, có cách nào trở về trái đất được không.
Đối với Diệp Mặc mà nói có quay về được hay không cũng không sao cả. Nhưng sau khi gặp Ninh Khinh Tuyết, Khinh Tuyết rõ ràng có chút nhớ nhà, còn cả Tô Tĩnh Văn, mặc dù không nói, Diệp Mặc cũng biết cô chắc chắc cũng muốn quay về thăm nhà. Nếu như có thể, Diệp Mặc thật sự muốn dẫn bọn họ quay về thành Lạc Nguyệt ngày trước, quay về Ninh Hải.
- Anh không phải là người của đại lục Lạc Nguyệt?
Thiện Băng Lam kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, vẻ mặt giàu cảm xúc.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, không chỉ có vãn bối, vì truyền tống trận đưa đến đại lục Lạc Nguyệt sau khi bị khởi động, rất nhiều người ở cùng nơi với vãn bối đều bị đưa đi.
- Không ngờ lại có loại truyền tống trận này.
Thiện Băng Lam nhíu mày lặp lại một lần.
Diệp Mặc lên tiếng nói:
- Đúng vậy, truyền tống trận này được chia làm hai phần, cái đầu đưa tôi từ quê hương của tôi đến Tiểu thế giới, truyền tống trận đó một cái là bảy sao, một cái là chín sao. Sau đó lại từ Tiểu thế giới đưa tôi đến đại lục Lạc Nguyệt, đây là tùy ý truyền đi, không xác định địa điểm cụ thể.
Sau khi trầm tư một hồi lâu, Thiện Băng Lam mới nói:
- Truyền tống trận bảy sao thì tôi chưa gặp bao giờ, nhưng tôi có gặp một trận pháp chín sao. Nhưng lại không phải là truyền tống trận. Mười nghìn năm trước, ở đại lục Lạc Nguyệt có một thiên tài nghịch thiên kinh tài diễm diễm, tên của gã là Sở Cửu Vũ…
Thiệu Băng Lam vừa nói ra cái tên này, Diệp Mặc lập tức bật thốt lên:
- Tiền bối nói chính là Đệ nhất vĩnh viễn trên bia đề danh Nguyên Anh sao?
Diệp Mặc đến quảng trường đề danh, đương nhiên nhìn thấy đệ nhất bia đề danh Nguyên Anh, cũng nghe người ta bàn tán rồi. Bây giờ Thiện Băng Lam vừa nói ra cái tên Sở Cửu Vũ, hắn liền nhớ ra ngay.
Thiện Băng Lam khẽ gật đầu:
- Không sai, chính là gã. Có thể nói cho đến bây giờ, tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt chưa thăng thiên có thể đạt được độ cao như vậy là rất hiếm. Năm đó gã đắc tội một tu sĩ Hóa Chân đỉnh có uy vọng cực cao, kết quả tu sĩ Hóa Chân đó mời hơn trăm cao thủ bao vây tấn công gã, hơn trăm cao thủ đó tất cả đều là tu sĩ Hóa Chân. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể ngăn cản được gã, sau khi gã phá được vòng vây, không ngờ lại không chạy đi, mà quay lại phản kích, cuối cùng hơn trăm tu sĩ Hóa Chân đó đến một mạng cũng không còn. Sau đó, cũng không còn người nào dám trêu gã nữa.
Diệp Mặc nghĩ đến uy vũ của Sở Cửu Vũ năm đó cũng không khỏi thầm than, bản thân chỉ là giết một đệ tử của một tông môn chín sao thôi, mà trốn đông trốn tây, người ta đối mặt với sự bao vây của hơn trăm tu sĩ Hóa Chân, ngược lại lại đại khai sát giới, người này so với người khác đúng là tức chết người mất.
Thiện Băng Lam tiếp tục nói:
- Tôi sở dĩ nói đến Sở Cửu Vũ, là vì gã không những là một cao thủ tu vi thông thiên, mặt khác còn là một tông sư trận pháp của đại lục Lạc Nguyệt, thậm chí đã đạt tới bước Tiên trận sư, theo đồn đại gã có thể một mình bố trí một Tiên trận. Mà trận pháp sở trường của gã, chính là trận pháp chín sao. Sơn trang mà gã ở cũng tên là Sơn trang chín sao. Trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích của Sơn trang chín sao tên là trận pháp phòng ngự chín sao và trận pháp công kích chín sao. Sau này Sở Cửu Vũ bị Tiên đạo cự tuyệt, không thể thăng thiên. Gã dứt khoát phá vỡ hàng rào không gian của Lạc Nguyệt, phá vỡ hư không mà đi, tung tích không rõ. Nhưng Sơn trang chín sao của gã thì vẫn được truyền thừa lại, trận pháp phòng ngự chín sao đến bây giờ vẫn hoàn hảo không khuyết điểm gì.
- Vậy Sơn trang chín sao giờ ở chỗ nào?
Diệp Mặc lập tức hỏi, hắn mơ hồ cảm giác được trận pháp dãy núi Hoành Đoạn và trận pháp của Tiểu thế giới đều có liên quan đến Sở Cửu Vũ.
Nếu quả thực là như vậy, vậy Sở Cửu Vũ sau khi phá vỡ hư không, cũng không tới Tiên giới thật, mà là đến Trái đất. Hoặc là sau này gã muốn quay trở về đại lục Lạc Nguyệt, nhưng không biết là nguyên nhân gì, trận pháp của gã bố trí xong rồi, cũng chưa có quay về.
Thiện Băng Lam lại lắc đầu nói:
- Sơn trang chín sao đã không còn tồn tại nữa, mấy nghìn năm trước, Sơn trang chín sao đổi tên thành Ngư Dược Long Môn trang. Sau này sau khi trang chủ chết đi, Ngư Dược Long Môn trang bị một gia đinh họ Nam Cung trong trang khống chế. Sơn trang Nam Cung tông môn tám sao bây giờ chính là Ngư Dược Long Môn trang ngày trước, cũng là Sơn trang chín sao.
- Chính là sơn trang của Nam Cung Tiểu Đại trong mười mĩ nữ Nam An đó sao?
Diệp Mặc hỏi.
Thiện Băng Lam cười nhạt nói:
- Anh cũng rất để ý đến mười mĩ nữ Nam An nhỉ, không sai, chính là sơn trang mà cô ấy ở.
Diệp Mặc có chút lúng túng, hắn đến Nam An châu quen thuộc nhất chính là mười mĩ nữ Nam An, cũng đã nghe nói vô số lần, không quen thuộc mới là chuyện lạ.
Thấy Diệp Mặc lúng túng, Thiện Băng Lam lấy một tấm bản đồ bằng da đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là một chỗ mà năm xưa tôi đã đi qua, trong đó có một Linh Tủy trì không nhỏ, đợi sau khi anh đạt Hư Thần có thể đi tìm xem sao. Chỉ cần anh tìm được Linh Tủy trì, với tư chất của anh, tin chắc rằng trong thời gian ngắn có thể thăng cấp lên Ngưng Thể. Nếu như có thể, anh có thể lấy một ít Linh Tủy đưa cho Thanh Sương dùng.
Diệp Mặc trong lòng chấn động, Linh Tủy trì sao, Thiện Băng Lam không ngờ lại đưa bản đồ cho hắn. Loại linh khí này tu sĩ hấp thụ vào thì tốc độ rất nhanh, không có tác dụng phụ naò, nếu như có một lượng Linh Tủy lớn, Diệp Mặc chắc rằng hắn thậm chí không cần đến nửa năm cũng có thể thăng lên tu vi Hư Thần, nhưng điều kiện tiên quyết là Linh Tủy phải nhiều. Lúc trước hẳn trong Sa Nguyên dược cốc cũng gặp một Linh Tủy trì, chỉ có điều cấp bậc Linh Tủy trì đó không quá cao, cho dù như vậy, hắn cũng có lợi không ít.
Hơn nữa Linh Tủy trì bình thường thường kèm theo một lượng linh tinh lớn, nếu như có thứ tốt như này, Thiện Băng Lam sao lại không đưa cho đệ tử Lăng Hiểu Sương, mà lại đưa ình?
- Anh muốn hỏi tôi tại sao không đưa cho Thanh Sương? Thật ra thì tôi cũng rất muốn đưa cho Thanh Sương, nhưng tư chất của Thanh Sương mặc dù rất tốt, nhưng còn kém xa so với anh, nó muốn đến được tu vi Hư Thần cũng phải cần một thời gian rất dài. Tôi tin rằng trong vòng năm năm, anh chắc chắc sẽ thăng lên cấp Hư Thần. Có thể nói trừ Sở Cửu Vũ, anh là tu sĩ có tu vi nhanh nhất tôi từng gặp.
Thiện Băng Lam không đợi Diệp Mặc nói tiếp liền giải thích.
Diệp Mặc hiểu được ý tứ của Thiện Băng Lam, cô nghĩ tốc độ tu luyện của mình có nhanh hơn nữa, nhỡ chẳng may đại kiếp đến rồi, thì mình cũng có thể giúp được ít nhiều.
Sau khi hiểu được đạo lý này, Diệp Mặc lại bị Thiện Băng Lam cảm động, hắn cảm thấy trong giới tu chân cũng có rất nhiều tu sĩ phẩm hạnh cao thượng. Cũng giống như lão Khổng Diệp hắn gặp ngày trước, Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh, còn cả Kỷ Bẩm cùng với Thiện Băng Lam đang đứng trước mặt đây, đều là những tu sĩ đáng để người khác tôn kính.
- Vâng, vãn bối nhất định không phụ sự ủy thác.
Diệp Mặc cũng kính cẩn nhận lấy tấm bản đồ nói. Không cần nói đại kiếp kia có thể là vì hắn tác động mà gây ra, cho dù là không có liên quan gì đến hắn, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thiện Băng Lam gật đầu nói:
- Không làm trễ thời giờ của anh nữa, anh đi làm chuyện của mình đi. Đợi sau khi anh về Mặc Nguyệt Chi Thành, gặp Thanh Sương xin chiếu cố đến nó một chút.
- Được, vãn bối cáo từ.
Diệp Mặc đứng dậy cáo từ, cho dù Thiện Băng Lam không đưa cho hắn tấm bản đồ này, Diệp Mặc cũng biết thực lực của bản thân mình nhất định phải nhanh chóng tăng lên.
Khi Diệp Mặc lần nữa bước đến cửa đan hội, bỗng nhiên nhớ ra chuyện cuả Ngư Dược Long Môn trang, hắn có một trận đồ bát quái Âm dương ngư vẫn chưa thu thập đủ, còn lấy được một miếng ngọc từ tay của An Tái Thiện, trên ngọc cũng có tám chữ “Quẻ thành bảy tấm, Ngư dược long môn”. Trận đồ bát quái âm ngư của “Ngư dược long môn” , hắn vẫn còn thiếu hai mảnh đuôi cá, không biết trận đồ bắt quái âm dương ngư này có liên quan gì đến sơn trang Ngư Dược Long Môn ở Nam An châu kia không.
Sớm biết như vậy, hắn thà rằng tốn chút thời gian đến Nhật lấy hai miếng đuôi cá này về, để hoàn thành trận đồ bát quái âm dương ngư này.
…
Diệp Mặc khi trở lại đan hội, rất nhiều tu sĩ muốn thỉnh cầu hắn luyện đan, còn có một số cao thủ có hẹn trước thậm chí có chút lo lắng.
Thấy Diệp Mặc vừa đến, những người này liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Diệp Mặc là người đứng đầu đại hội đan vương, những người có tư cách đến tìm hắn luyện đan cũng không nhiều lắm, hoặc là ít nhất là chủ một môn phái, hoặc ít nhất là tu vi Ngưng Thể.
Diệp Mặc có sự trợ giúp của Thiên hỏa, sau hai ngày, những người cầu hắn luyện đan đều viên mãn ra về. Cho dù là “Đỉnh Thừa đan” - đan dược thiên cấp thất phẩm, hắn cũng luyện chế ra một lò, là giúp Thần Phong cốc luyện chế ra. Bởi vì có kinh nghiệm luyện chế Quý Dương đan lúc trước, lò Đỉnh Thừa đan này mặc dù không có đan dược hạng nhất, nhưng cũng có năm viên nhất đẳng và một viên trung đẳng, với kết quả này không những Diệp Mặc cảm thấy hài lòng, mà cho dù là Thần Phong cốc cũng tỏ vẻ mãn nguyện.
Thời gian hai ngày thoáng cái trôi qua, căn bản các đại tông môn đều tìm đến Diệp Mặc luyện đan, nhưng có vài tông môn chín sao lại không tìm đến. Vô Cực tông và Lôi Vân tông cũng không tìm đến, Diệp Mặc đoán bọn họ đại đa số cũng đoán mình giết đệ tử nòng cốt của tông môn họ. Còn phái Huyền Băng thì cũng không có ai đến tìm hắn luyện đan, khiến Diệp Mặc không giải thích được chính là, hắn vẫn còn muốn kết giao với Huyền Băng phái, nhưng người ta căn bản cũng không đến. So với việc Huyền Âm các và Thanh Mộng trai cũng không có ai đến, Diệp Mặc cũng có thể lí giải được.
Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai trước đó không lâu cũng gặp hắn rồi, chắc là sẽ không có ác ý gì với hắn, bọn họ tự mình cũng có đan vương tứ phẩm Thanh Điệp, cũng không cần hắn phải ra tay. Còn Huyền Âm các, Diệp Mặc đoán là vì liên quan đến Cảnh Anh Ly, mới không đến.
Đến ngày thứ ba, Diệp Mặc vẫn còn chưa bắt đầu luyện đan, liền nghe thấy âm thanh náo loạn bên ngoài, thần thức của hắn quét ra ngoài thì phát hiện ra hai người nam nữ trung niên đang ồn ào với đám hộ vệ ình luyện đan ở bên ngoài.
Vốn dĩ Diệp Mặc không có ý định ra ngoài, nhưng khi phát hiện ra hai người nam nữ này cũng là tu vi Ngưng Thể, thì lại mở cấm chế của phòng đan bước ra ngoài. Tu sĩ Ngưng Thể mặc dù chẳng là cái gì, nhưng ở chỗ khác thì lại là cao thủ trong các cao thủ.
- Diệp thành chủ…
Không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, hai gã hộ vệ thấy Diệp Mặc liền đứng tại chỗ khom người chào hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, trong tình huống bình thường, tu sĩ đến xin hắn luyện đan đều khách khí thậm chí có chút kính cẩn. Mặc dù mình là luyện đan miễn phí, nhưng những người xin hắn luyện đan cũng đều tự giác tặng linh thảo, thậm chí đan dược.
Hôm nay hai người nam nữ này lại náo loạn với hộ sĩ bên ngoài, thì là lần đầu tiên Diệp Mặc gặp.