Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1162 - Không Nơi Nào Có Thể Đi Được

Ở một nơi bên ngoài cách thành mấy trăm dặm, mấy người Diệp Mặc sau khi từ truyền tống trận bước ra ngoài, Diệp Mặc nhanh chóng thu nguyên liệu của truyền tống trận lại. Đối với truyền tống trận mà Kỷ Bẩm bố trí, Diệp Mặc rất hài lòng, truyền tống trận này chẳng những bí mật, mà khoảng cách cũng không gần.

Cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, Thanh Nguyệt của Diệp Mặc dẫn theo một màu xanh nhạt, biến mất trong màn mây mù.

Lúc này Lục Vô Hổ đã bị tu sĩ Hóa Chân vây tứ phía, cho dù gã có tiên khí hạ phẩm, nhưng dưới sự bao vây của hai tên Hóa Chân hậu kỳ tầng thứ chín, một tên là Hóa Chân đỉnh phong, một tên nữa là Hóa Chân trung kỳ, thì cũng liên tiếp nôn ra máu tươi.

Với tính tình của Lục Vô Hổ, cho dù Diệp Mặc đi rồi, gã cũng tuyệt đối không có phép người khác lục soát thuyền hạm trước mặt gã, nếu như như vậy cũng có thể, thì Lục Vô Hổ gã sau này còn thế nào? Nhưng đáng tiếc là, gã mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể nào làm được gì trước sự vây hãm của bốn tên tu sĩ Hóa Chân. Huống chi, cũng có một tu sĩ có tiên khí hạ phẩm giống gã.

Bị bốn người bao vây, Lục Vô Hổ căn bản không phân sức mạnh ra để chiếu cố những tu sĩ còn lại. Dưới sự tấn công của những tu sĩ Hóa Chân và Biến Kiếp còn lại, thuyền của Kỷ Bẩm sớm đã bị thiêu rụi.

Giờ phút này không gian hiện trường đánh nhau sớm đã là một mảnh hỗn loạn, mặc dù đại đa số tu sĩ đều không tham chiến, nhưng vẫn có một bộ phận tu sĩ bị liên lụy. Một tu sĩ Thừa Đỉnh căn bản không bước vào vòng đấu, nhưng cũng bị ánh sáng đen của “Vô Hình Hắc Hồng” cuốn đi.

Lục Vô Hổ lại lần nữa ngăn sự tấn công của “Vô Hình Hắc Hồng” lại, hơn nữa đồng thời cũng chém tan xác một gã tu sĩ Hóa Chân trung kỳ đang vây lấy gã, bản thân thì bị một đường kiếm quang màu lục xuyên qua ngực, trong nháy mắt bị trọng thương.

Lục Vô Hổ sau khi nuốt một viên đan dược, không dám đánh nhau tiếp. Gã biết nếu đánh nhau tiếp gã sẽ chết không nghi ngờ gì, tu sĩ Hóa Chân của đối phương thật quá đông. Tu sĩ Hóa Chân của Đan thành, chỉ có một người cuốn lấy, cũng không hạ sát thủ. Nhạc Dao của Thiên Nha Môn bị thương nặng, được trưởng lão Hóa Chân của môn phái mang đi, trong nháy mắt rút khỏi trận đấu, hơn nữa không ở lại, lập tức rút lui rời khỏi.

Hiện tại dường như tất cả mọi lực lượng đều ở cạnh mình, Lục Vô Hổ cảm thấy chân nguyên của mình sau khi bị đường đao màu lục kia cuốn động, bắt đầu suy yếu, gã cũng không dám chậm trễ. Một đường đao màu hồng xoẹt qua, trong nháy mắt biến mất.

Lần này tu sĩ Hóa Chân tham gia trận chiến có mười hai người, tu sĩ Biến Kiếp của mười bảy người, tu sĩ Thừa Đỉnh có chín người. Hơn nữa còn bao gồm Lục Vô Hổ “Lục địa khí thần” của Nam An châu và tông sư trận pháp Kỷ Bẩm của Nam An châu rồi. Có thể nói gần năm trăm năm nay, đây là trận đấu có quy mô lớn nhất của những tu sĩ từ cấp Thừa Đỉnh trở lên.

Thị Dịch, một tu sĩ Hóa Chân bị Lục Vô Hổ giết. Lục Vô Hổ đồng thời cũng bị thương nặng đi nơi nào không rõ tung tích. Đám tu sĩ Thừa Đỉnh hộ tống Diệp Mặc chết ba người, theo thứ tự là Thiên Tinh môn và Kim Kiếm môn. Tu sĩ Biến Kiếp chết ba người, một là trưởng lão Biến Kiếp của Huyền Băng phái, còn một người nữa là tông sư trận pháp Kỷ Bẩm của Tu Chân giới, người cuối cùng đeo mặt nạ. Thực ra tất cả những người này đều biết rằng, tu sĩ Biến Kiếp đeo mặt nạ kia không phải là Vô Cực tông mà chính là Lôi Vân tông.

Trừ những người bị giết này ra, còn có cả đệ tử của Diệp Mặc là Hồ Mân đan vương Cố Mân Tiềm, trưởng lão Kiếm Cốc Nỉ Chân Kiệt cũng bị giết.

Trận chiến này oanh động cả vùng Tu Chân giới của Nam An châu, khiến người ta không tưởng tượng được chính là sau khi nhiều cao thủ như vậy bị chết, Diệp Mặc và những người bên cạnh Diệp Mặc ngoại trừ Cố Mân Tiềm cũng bị giết, thì đều biến mất.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là, sau khi xảy ra trận đại chiến này, Đan thành không ngờ lại không có ai đứng ra nói, cho dù tất cả mọi người đều biết đó chính là do Vô Cực tông và Lôi Vân tông làm, nhưng Đan thành thì lại không có động tĩnh gì, cái này dường như không phải tác phong của Đan thành.

Ngay cả Đan thành cũng không ra mặt, không có bất kỳ ai tự nguyện ra mặt. Huyền Băng phái bị mất đi một trưởng lão Biến Kiếp, thậm chí cũng không nói gì nhiều. Kỷ Bẩm mặc dù là tông sư trận pháp, nhưng Vạn Pháp môn cũng chỉ là tông môn tám sao, mặc dù không sợ người khác ức hiếp, nhưng cũng không có cách nào lấy lại công bằng có người trong tông môn.

Vạn Trận môn sở dĩ không sợ người khác ức hiếp, là vì Vạn Trận môn có trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích lớn nhất trong giới Tu Chân ở Nam An châu, không có bất kì môn phái nào có thể tấn công Vạn Trận môn bọn họ. Đáng tiếc trận pháp không thể mang theo bên mình, Vạn Trận môn chỉ có thể nghiến răng nuốt giận trong lòng mà thôi.

Tốc độ Thanh Nguyệt của Diệp Mặc nhanh vô cùng, giống như tia chớp vậy, điều này khiến cho Diệp Mặc rất hài lòng. Tốc độ như này, cho dù hắn có qua Vô Tâm Hải, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.

- Anh, Mặc Nguyệt Chi Thành thế nào rồi?

Đường Bắc Vi chen đến bên cạnh Diệp Mặc rồi ngồi xuống, mấy ngày nay, anh đều ở cùng hai chị dâu, cô căn bản không có cơ hội nói mấy lời vẫn canh cánh trong bụng.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Em nhất định sẽ rất hài lòng, ở đó giống như Lạc Nguyệt thành của chúng ta vậy, mà còn đẹp hơn Lạc Nguyệt thành. Kiến trúc hiện đại hóa, ha ha, hiện đại hóa…

Diệp Mặc chẳng qua chỉ là một câu cười giỡn, Đường Bắc Vi cũng không có gì, người thân duy nhất của cô chính là Diệp Mặc. Nhưng Ninh Khinh Tuyết lại trầm mặc, cô có chút nhớ mong cha mẹ ở thành Lạc Nguyệt ở trái đất, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi? Bản thân mình ở đại lục Lạc Nguyệt cách xa trái đất hàng trăm hàng nghìn dặm, vậy thì khác gì với chết?

- Lục tiền bối và Kỷ tiền bối bọn họ chắc là không có chuyện gì chứ?

Lạc Ảnh thấy Ninh Khinh Tuyết có chút thương cảm, vội vàng chuyển đề tài.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Bọn họ không thể nào có chuyện được, cho dù bị chặn lại, chỉ cần hai vị tiền bối Lục Vô Hổ và Kỷ Bẩm tránh ra, để bọn họ lục soát thuyền một phen, không tìm được chúng ta, Vô Cực tông và Lôi Vân tông cũng tự động rời đi. Đợi sau khi Kỷ Bẩm tiền bối đến Mặc Nguyệt Chi Thành giúp chúng ta bố trí một đại trận phòng ngự cao cấp, cho dù Vô Cực tông và Lôi vân tông muốn giết anh, cũng không dám động thủ với Mặc Nguyệt Chi Thành.

Lạc Ảnh bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Lục tiền bối kia là một cao nhân, làm sao có thể cho phép người khác lục soát thuyền của anh được, tuyệt đối không thể nào.

Diệp Mặc thấy Lạc Ảnh nói như vậy, đột nhiên đứng dậy. Sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, hắn tính trước tính sau, không ngờ quên mất đặt địa vị của Lục Vô Hổ vào.

Lục Vô Hổ mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng chuyện để cho những hậu bối lục soát thuyền của gã, thì rõ ràng là tuyệt đối không thể được. Nếu như chuyện như này xảy ra, Lục Vô Hổ gã sau này gặp người cũng kém hơn người ta một bậc.

Nếu như Lục Vô Hổ không đồng ý để cho Vô Cực tông và Lôi Vân tông lục soát thuyền, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Cuộc chiến đẫm máu, ngoài trừ cuộc chiến đẫm máu ra thì không thể xảy ra chuyện gì khác.

Diệp Mặc sau khi hiểu được đạo lý này, nhất thời trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết hắn đã không cần Lục Vô Hổ đi cùng mình, nếu như Lục Vô Hổ không đến, mà đổi là người khác, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

- Dừng lại.

Diệp Mặc nghĩ đến đây lập tức nói với Lâm Dị Bán khống chế Thanh Nguyệt, không đợi Lâm Dị Bán trả lời, Diệp Mặc lại nói:

- Lập tức thay đổi hướng đi, không thể hướng về Mặc Nguyệt Chi Thành được nữa.

Lâm Dị Bán lúc này căn bản cũng không phản bác gì với câu nói của Diệp Mặc, Diệp Mặc nói đổi hướng, gã lập tức đưa Thanh Nguyệt đổi sang một hướng khác.

- Chuyện gì vậy?

Đường Bắc Vi ngạc nhiên hỏi một câu.

Diệp Mặc sắc mặt rất khó coi nói:

- Anh sợ bọn họ chắc là đánh nhau rồi, Tố Tố nói rất đúng, cao nhân như Lục Vô Hổ tuyệt đối không thể để tu sĩ của Vô Cực tông lục soát thuyền đâu.

- Á, vậy làm sao bây giờ?

Đường Bắc Vi lập tức căng thẳng, cô biết nếu những lão yêu quái Hóa Chân kia đến đây thật, thì mấy người bọn họ cũng chưa đủ để người ta ấy cái tát.

Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một phi kiếm truyền tin đã rơi vào tay hắn. Diệp Mặc chỉ lướt nhìn qua phi kiếm truyền tin trong tay, lập tức sắc mặt đại biến.

- Sao rồi.

Mấy người xung quanh cũng vây lấy.

Diệp Mặc để phi kiếm truyền tin xuống, nắm chặt nắm đấm lạnh lùng nói:

- Vô Cực tông và Lôi Vân tông chặn thuyền của chúng ta lại, Lục tiền bối trọng thương viễn độn rồi, bặt vô âm tín. Kỷ Bẩm tiền bối, Sư tiền bối của Huyền Băng phái, ba vị tiền bối Thừa Đỉnh của Thiên Tinh môn và Kim Kiếm môn cùng với Nỉ Chân Kiệt tiền bối của Kiếm Cốc và Cố Mân Tiềm đều bị giết hết, Nhạc Dao tiền bối của Thiên Ma tông bị trọng thương…

- Hả…

Lạc Phi chấn động, trưởng lão Hư Thần duy nhất của Kiếm Cốc cũng bị giết rồi, còn Cận Chỉ Hằng lúc đó liền khóc nức nở, Diệp Mặc không còn thời gian dỗ dành cô, luyện đan của cô dường như đều là do Cố Mân Tiềm chỉ bảo, vị này dạy cô giống như sư phụ lại giống như sư huynh không ngờ lại bị giết, trong lòng cô sao có thể nhẫn nhịn được.

Dường như tất cả mọi người đều trầm mặc, Kỷ Bẩm cũng bị giết, rõ ràng Vô Cực tông và Lôi Vân tông cũng đã bất chấp tất cả.

Ninh Khinh Tuyết đứng lên nắm lấy tay Diệp Mặc, để cho hắn thả lỏng một chút.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới giọng khàn khàn nói:

- Anh thật có lỗi với bọn họ, nếu như anh đợi thành chủ của Đan thành quay về rồi mới đi, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mặc dù Diệp Mặc trong lòng cũng biết rõ, nếu như Lôi Vân tông và Vô Cực tông cùng nhắm vào hắn rồi, cho dù hắn đợi ở Đan thành mấy năm, cuối cùng kết cục cũng thế này mà thôi.

Huống chi bây giờ hắn cần phải gấp rút nâng cao tu vi của mình, thì làm sao có thể phí thời gian ở Đan thành? Đan thành mặc dù an toàn, thứ nhất hắn không thể tiến vào thế giới Trang vàng tu luyện, thứ hai không thể đi tìm nơi của linh tủy kia mà Thanh Mộng trai nói, nói như vậy hoàn toàn là vì đem trách nhiệm chuyển lên người mình mà thôi.

- Phi kiếm truyền tin là trưởng lão Hóa Chân của Đan thành chuyển đến, ông ấy cho anh biết bây giờ không thể quay về Mặc Nguyệt Chi Thành.

Diệp Mặc thấy đám đông nhìn về phía hắn, hắn cũng biết lúc này hắn đành phải quyết định.

Sau khi nói xong câu đó, hắn mới nói với Lâm Dị Bán:

- Bây giờ quả thật không thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành được nữa rồi, không có Kỷ Bẩm tiền bối bố trí trận pháp, chúng ta đến đó cũng vô ích. Chúng ta không đi thì bọn họ cũng chẳng làm gì được Mặc Nguyệt Chi thành, trong mắt bọn họ thành phố như vậy căn bản không đáng để ra tay, huống chi thành chủ Đan thành cũng sẽ trở lại. Chỉ cần tôi không bị giết, thì bọn họ cũng không làm được gì.

- Chuyển hướng phía nam, chúng ra thẳng tiến về phía nam.

Diệp Mặc bỗng nhiên dứt khoát nói, không có sức mạnh cho dù phương diện khác có lợi hại, cũng cần phải mượn sức của người khác. Lần này thành chủ của Đan thành bị người khác điều đi, bản thân lâm vào cục diện bế tắc. Có một lần rồi, thì sẽ có lần thứ hai.

Lúc này, Diệp Mặc quyết định, nếu như không tu luyện đến một mức sức mạnh nhất định, hắn kiên quyết sẽ không quay về liều mạng với tông môn chín sao kia nữa. Danh hiệu Đan vương của đan thành, đó chỉ là dễ nghe mà thôi. Rời khỏi Đan thành rồi, người ta xin anh luyện đan, mới khách sáo với anh. Một khi đến lúc muốn giết anh, anh rời khỏi Đan thành rồi, thì cũng chẳng là cái gì.

- Nam cực? Đây là nơi cấm địa Băng Thần đấy.

Lâm Dị Bán có chút ngạc nhiên nói.

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, đó chính là cấm địa Băng Thần nơi chúng ra sẽ đến, chỉ có nơi đó mới an toàn. Cũng chỉ có nơi đó, mới có thứ mà tôi cần.

Tấm bản đồ mà ngày trước Thiện Băng Lam đưa cho Diệp Mặc, chính là cấm địa Băng Thần. Nơi đó có linh tủy, Diệp Mặc quyết định đến đó để nâng cao sức mạnh của mình lên trước rồi tính sau. Không có sức mạnh, những thứ khác cũng chỉ là hư vô.

Bình Luận (0)
Comment