Ung Du Nhi thấy Diệp Mặc trong nháy mắt liền sững sờ, nhưng lập tức cũng trở nên hung bạo, cô lập tức chỉ Diệp Mặc hét lớn:
- Là mày, mày không ngờ lại dám đến đây... tao phải giết mày, giết nó cho ta giết chết nó...
Khi Ung Du Nhi hét xong ba chữ giết chết nó cuối cùng, sắc mặt vốn trắng nõn trở lên đỏ rần, hai bầu ngực cực đại trước mặt lại càng trở nên phập phồng, trực quan mà nhìn thì rõ ràng cô ta đang rất kích động. Mặc dù thân hình của Ung Du Nhi rất mê lòng người, nhưng những nam tu đang có mặt tại đó không ai dám liếc nhìn bộ ngực của cô.
- Du Nhi, chuyện gì vậy?
Một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt nhu hòa đứng cạnh Ung Du Nhi nghe thấy Ung Du Nhi hét lớn, lập tức lo lắng hỏi.
Ung Du Nhi lúc này dừng lại thở dốc, chỉ tay vào Diệp Mặc hét lớn:
- Lần trước chính tên khốn nạn này đã một đao làm hỏng Phong xa của con, lúc đó nếu không phải con nhanh chân nhanh tay, thì đao đó đã chém vào người con rồi. Tên khốn nạn này con cần phải giết chết nó, nhẫn trữ vật của nó phải bồi thường cho con.
Chỉ có Diệp Mặc biết rõ, mục đích chủ yếu mà Ung Du Nhi muốn giết hắn, đó chính là vì nhẫn trữ vật của hắn. Nói cách khác là vì đại đỉnh tám cực của hắn, còn cả chân khí phi hành cực phẩm kia nữa.
Người đàn ông sắc mặt nhu hòa trắng trẻo nhất thời trầm mặc, gã lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:
- Chỉ là một tên Ngưng Thể nhãi nhép, dám động đến con gái của giáo chủ ta, mày muốn chết à...
Người đàn ông này bắt đầu tức giận, những tu sĩ xung quanh cảm nhận được sát khí nồng đậm.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, người đàn ông này đã là tu vi Hóa Chân đỉnh phong rồi, sát khí trên người còn nặng hơn rất nhiều so với Lục Vô Hổ. Rõ ràng gã chính là cha của Ung Du Nhi, cũng là giáo chủ của Thông Hải giáo. Nhìn bộ dạng phẫn nộ của gã giáo chủ này, Diệp Mặc rất nghi ngờ mình có cơ hội vào La Khúc thập bát bàn hay không.
Mông Kỳ còn căng thẳng hơn cả Diệp Mặc, cô lo lắng nhìn sư phụ của mình, hi vọng sư phụ có thể đứng ra nói giúp một câu. May là Mông Hàn An cũng không khiến cô phải thất vọng, trước khi Ung Lam Y động thủ đã đứng ra hành lễ với Ung Lam Y, sau đó mới ôn hòa nói:
- Hàn An bái kiến Ung giáo chủ, Diệp Mặc là tu sĩ đại diện cho Hải Tu Minh chúng tôi tham gia đại hội, nếu lúc trước vì không nhận ra công chúa Du Nhi, có chút chậm trễ, Hàn An thay mặt hắn nhận tội với giáo chủ, mà xin Ung giáo chủ nể mặt Hải Tu Minh, tha cho hắn lần này.
Ung Lam Y nghe Mông Hàn An nói xong, sắc mặt cực kì lạnh lùng, đồng thời hừ một tiếng nói:
- Đắc tội với con gái ta, cho dù là bá chủ của Vô Tâm Hải đến, Ung Lam Y ta cũng phải giết hắn không nghi ngờ gì, thể diện của Mông Hàn An vẫn chưa đủ lớn. Nếu như cô còn dám ngăn tôi lại, đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Mặc trong lòng lại trầm xuống, hắn đã đánh giá thấp năng lực của Mông Hàn An rồi, nhưng không ngờ hắn đánh giá vẫn còn ột chút. Xem chừng Mông Hàn An đến cơ hội mình tham gia đại hội cũng khó có thể bảo toàn được, nói cách khác hắn rất có khả năng không có cơ hội tiến vào La Khúc thập bát bàn thì đã bị Ung Lam Y giết chết rồi.
- Vượng sư huynh....
Mông Hàn An cũng sắc mặt vô cùng khó voi nhìn Vượng Thương của Hải Tu Minh đứng trước mặt, rất muốn Vượng Thương đứng ra nói giúp một câu.
Vượng Thương lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một cái, liền mở miệng. Ánh mắt đó thậm chí còn có chút ý giết Diệp Mặc, hoàn toàn không có chút ý tứ gì giống như lúc trước nói Diệp Mặc tiền đồ rộng mở, làm cho tốt, Hải Tu Minh sẽ không để cho hắn thua thiệt.
Diệp Mặc không cần chờ Vượng Thương nói gì, cũng biết được ý của gã là đẩy mình ra ngoài, tuyệt đối không thể vì mình mà cầu xin. Mình chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể từ ngoài đến, gã căn bản không coi ra gì. Nói rút lui thì rút lui, thậm chí còn có thể nói mình không phải là người của Hải Tu Minh.
Không đợi Vượng Thương mở miệng, Diệp Mặc chủ động đứng ra ôm quyền nói với Ung Lam Y:
- Ung giáo chủ, chuyện lúc trước là vì vãn bối không biết công chúa Du Nhi là công chúa của Thông Hải giáo, có nhiều mạo phạm, nhưng vãn bối lần này đại diện cho Hải Tu Minh, nếu tiền bối trước mặt nhiều người như vậy lại giết vãn bối, đối với Hải Tu Minh mà nói là không có chút thể diện nào, sau này còn có ai dám đến Hải Tu Minh?
- Ha ha...
Ung Lam Y cười ha hả, nhưng tiếng cười lập tức có chút ý tứ lạnh lùng, gã cười xong lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:
- Giáo chủ đây muốn giết mày, thì mày tính sao?
Quả nhiên sau khi Diệp Mặc nói xong, những lời này của Ung Lam Y khiến sắc mặt của Vượng Thương có chút khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Diệp Mặc cũng không đợi Ung Lam Y động thủ mà liền nói:
- Đương nhiên giáo chủ muốn giết tôi cũng là nên, vì tôi đã đắc tội với công chúa Du Nhi. Nhưng tôi là người biết trước biết sau, Vượng minh chủ của Hải Tu Minh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi muốn vì Hải Tu Minh mà đấu xong trận này. Vượng minh chủ cũng đã đồng ý với hành động này của tôi, cho nên đợi sau khi đại hội kết thúc, giáo chủ tùy ý chém giết, lúc đó tôi cũng báo đáp được ân tình của Hải Tu Minh và Vượng minh chủ rồi.
Vượng Thương sắc mặt lạnh lùng, trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, gã lúc trước căn bản chưa gặp Diệp Mặc, tên này lại trước mặt nhiều người như vậy nói mình có ân với hắn, hắn đến đại hội là muốn đền ơn. Nếu như mình không nói gì, mà bị truyền ra ngoài, thì quả thực là một đòn đau với Hải Tu Minh và với địa vị của gã. Nhưng gã căn bản cũng không vì một con kiến hôi như Diệp Mặc, lại đến gây với Ung Lam Y.
- Hừ, bà mày đây muốn rút gân hút hồn mày, mày cho rằng đến đại hội La Khúc thập bát bàn là có thể thoát được sao? Tao nói ày biết, sau khi thất bại thập bát bàn, sẽ lập tức bị truyền ra ngoài. Nhưng bà mày đây muốn mày chết ngay lập tức.
Ung Du Nhi trước mặt cha của cô ta nói liên khúc bà mày đây, nhưng Ung Lam Y cứ như không nghe thấy vậy.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
- Cũng được, chỉ cần tôi báo đáp ân đức của Vượng minh chủ rồi, muốn chém muốn giết tùy.
Diệp Mặc hiên ngang lẫm liệt, rất nhiều tu sĩ xung quanh nhỏ tiếng xì xầm bàn luận, nhưng lại sợ uy thế của Ung Lam Y, căn bản không dám lớn tiếng bàn luận.
Vượng Thương biết chuyện này gã không nói không được rồi, liền đứng ra ôm quyền nói với Ung Lam Y:
- Haizz, anh Ung, tôi cũng đã nhìn nhầm rồi, không ngờ lại đi giúp đỡ loại người như này, sớm biết tôi đã không giúp hắn. Nếu người này đắc tội với công chúa Du Nhi cũng là chết chưa hết tội, thì cứ theo anh Ung làm chủ là được rồi, Vương mỗ tôi tuyệt đối không có chút dị nghị nào.
Diệp Mặc nghe thấy Vượng Thương nói vậy, trong lòng lại càng lạnh, hắn không ngờ gã Vượng Thương này đến con chó cũng không bằng. Mình cũng là quân của gã rồi, gã còn đưa đuôi mình lên cho người ta vẽ lên mặt.
- Đưa nhẫn trữ vật của mày lên trước đã.
Ung Du Nhi hung hãn nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc sau khi nghe xong lời này, nhất thời trong lòng vui mừng, không chút do dự lấy nhẫn trữ vật của mình ra, đồng thời ôm quyền nói:
- Nhẫn trữ vật của tôi đưa lên rồi, tôi đắc tội với công chúa Ung Du Nhi, vốn dĩ cũng không định sống tiếp nữa. Công chúa du Nhi cứ nhận nhẫn trữ vật của tôi trước, cái này cũng là nên.
Nói xong hắn lại chuyển hướng quay sang Ung Lam Y ôm quyền nói:
- Nếu như giáo chủ không tin lời tôi, bây giờ có thể giết tôi.
Nói xong những lời này rồi Diệp Mặc lại quay sang ôm quyền nói với Vượng Thương:
- Vượng minh chủ, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ cảm tạ sự giúp đỡ của Vượng minh chủ không hề thay đổi. Nếu Ung giáo chủ ra tay, cũng xin Vượng tiền bối không cần cầu xin giúp nữa. Mặc dù không có cách nào thi đấu cho Hải Tu Minh, cũng có chút tiếc nuối, nhưng cũng cám ơn đại ân của Vượng minh chủ.
Sắc mặc Vượng Thương càng lúc càng khó coi, Diệp Mặc rõ ràng là muốn gã mất mặt trước Hải Tu Minh, nhưng cho dù như vậy, gã vẫn không giúp Diệp Mặc nói một câu nào.
Lúc này Diệp Mặc trong lòng vẫn đang suy nghĩ một khi Ung Lam Y muốn ra tay thật, thì hắn chạy thế nào được, Ngũ Hành độn pháp mặc dù lợi hại, nhưng dưới tay một tu sĩ Hoá Chân như Ung Lam Y, hắn có cơ hội hay không? Nhưng muốn hắn khoanh tay chịu chết, vậy thì tuyệt đối không thể nào. Cho dù là chết, hắn cũng phải kéo một tấm đệm lưng theo.
Diệp Mặc trong lòng lại một lần nữa dâng lên một cảm giác bất lực, đem hi vọng kí thác lên người khác, quả nhiên là không đáng tin. Mông Hàn An nói rất dễ nghe, bây giờ đối mặt rồi, thì cô lại không có cách nào nói giúp một câu được.
Ung Lam Y thấy Ung Du Nhi chỉ chăm chăm lo nhẫn trữ vật trong tay, dường như đang nghĩ cách mở nó ra, lập tức liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Vượng Thương, hừ lạnh nói với Diệp Mặc:
- Mày cũng không có cách nào chạy thoát được, nói ba hoa chích chòe, cũng chỉ sống thêm được ngày một ngày hai thôi. Hôm nay tao nể mặt Vượng minh chủ, để ày sống thêm một giờ ba khắc nữa.
- Cha, nó không có một giờ ba khắc nữa.
Lúc này Ung Du Nhi lại ngẩng đầu lên nói. Nói xong lại hất khuôn mặt xinh đẹp của mình lên với gã đại hán cao gần hai thước đứng cạnh nói:
- Anh, giao cho anh đấy. Anh đừng có mà đến một tên Nguyên Thần tay không cũng không bắt được đấy nhé?
Tên đại hán này cười khẩy:
- Em yên tâm, loại rác rưởi này, một ngón tay của anh cũng bóp chết rồi.
Diệp Mặc âm thầm quan sát tên đại hán này cũng đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ ba rồi, mặt đanh như thép, đôi môi phì ra như bị ong vò vẽ đốt. Hắn không cần đoán, cũng biết tên này chính là Ung Ô Tử anh trai của Ung Du Nhi. Chẳng trách Mông Kỳ lại sợ đến vậy, tên này vừa nhìn liền biết không phải là loại tốt đẹp gì, sự hung hãn thể hiện ra hết bên ngoài vẻ mặt. Thật không biết Ung Du Nhi khuôn mặt trắng trẻo kia sinh ra như nào trong gia đình kinh khủng này.
Mông Kỳ nghe thấy Ung Lam Y tạm thời không giết Diệp Mặc, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô lại nghe thấy câu nói của Ung Du Nhi, tim lại đập thình thịch. Cô không ngờ, Ung Ô Tử lại cũng tham gia đại hội La Khúc thập bát bàn này.
Lúc trước Diệp Mặc mặc dù không nói với cô chạy thoát thế nào, nhưng Mông Kỳ tâm hồn trong sáng, đoán được cách chạy thoát của Diệp Mặc chắc là có liên quan đến La Khúc thập bát bàn. Nhưng tên Ung Ô Tử này tham gia thi đấu, bọn họ nói không chừng đến tính mạng còn không còn, chạy thế nào được?
- La Khúc thập bát bàn đã khởi động, mời tu sĩ ba bên tham gia thi đấu bước vào bàn thứ nhất của La Khúc thập bát bàn.
Chính vào lúc Mông Kỳ vẫn đang lo lắng, vị tu sĩ chủ trì đại hội lần này đã hô bắt đầu thi đấu.
Diệp Mặc trong lòng nhất thời kích động, chỉ cần tiến vào La Khúc thập bát bàn, hắn sẽ có cơ hội chạy thoát. Nếu hắn chẳng may không có cách nào xông đến được bàn thứ mười tám, hắn sẽ bước vào thế giới trang vàng. Còn Mông Kỳ, thì cũng không quản được rồi. Hắn đến bản thân còn không giữ được, làm sao còn có cách bảo vệ Mông Kỳ? Nhiều lắm cũng chỉ là giúp Mông Kỳ giết Ung Ô Tử thôi.
Diệp Mặc theo đội ngũ của Hải Tu Minh cùng bước vào La Khúc thập bát bàn, hắn cúi đầu đi cuối cùng, không nhanh không chậm. Lúc này phỏng chừng tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang thầm ai thán vận mệnh mình, lại không biết rằng lúc này Diệp Mặc đang cấp thiết muốn kêu những người đi trước nhanh chân lên chút.
Nếu lúc này Ung Lam Y đổi ý, hắn sẽ không do dự gì mà chạy thẳng vào La Khúc thập bát bàn.
Mông Hàn An dường như biết mình có chút lỗi với Diệp Mặc, cũng sắc mặt xấu hổ không nói gì. Cũng may Diệp Mặc không hỏi cô, nếu không cô lại càng không biết nên trả lời thế nào.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không hỏi cô, cái này căn bản không phải là cô muốn làm chủ là làm chủ được, lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được sự ngây thơ của mình. Mông Hàn An đến đồ đệ của mình còn không bảo vệ được, còn nói gì đến bảo vệ mình?
Ung Ô Tử nhìn Diệp Mặc dữ tợn cười, bỗng nhiên nói:
- Mày sẽ nhanh chóng cảm giác được mình không nên bước vào La Khúc thập bát bàn, vì mày sẽ rất hối hận chuyện mà mày gặp phải.
Nói xong Ung Ô Tử quay người nhanh chóng tiến vào La Khúc thập bát bàn.
Diệp Mặc đứng ở cửa vào La Khúc thập bát bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi quay đầu lại, vận đủ chân nguyên, nói với Ung Lam Y của Thông Hải giáo:
- Ung giáo chủ, tôi sẽ quay lại.