Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1197 - La Khúc Bàn Thứ Nhất

Sau một lúc lâu Diệp Mặc mới đứng lên thu hồi lại nhẫn trữ vật của Ung Ô Tử, lại tung một mồi lửa thiêu hủy thi thể của Ung Ô Tử, lúc này mới gật đầu nói với Mông Kỳ:

- Chúng ta đi thôi, đến Bàn thứ hai.

Mông Kỳ theo sau Diệp Mặc, hai người di chuyển một cách nhanh chóng trong Bàn thứ nhất. Ở Bàn thứ nhất ngoài trừ một vài đồng cỏ và nguồn nước, thì là một vài cái đầm lầy thỉnh thoảng có xuất hiện vài con yêu thú cấp thấp ra thì cũng chẳng có chút trở ngại nào, vì những yêu thú này không đợi hai người ra tay đã sớm bỏ chạy rồi.

Hai người cũng rất nhanh gặp được một số khốn trận và sát trận đơn giản, tuy rằng những trận pháp này ẩn nấp rất tài tình, nhưng đẳng cấp thì thực sự là quá thấp. Không nói đến việc Diệp Mặc hiện tại đã là Tông sư trận pháp cấp tám rồi, mà cho dù là tu sĩ Trúc Cơ không hiểu gì về trận pháp thì gặp phải loại trận pháp này cũng như không. Bởi vì đây đều là những trận pháp cấp một và cấp hai, thực sự là một chút tác dụng ngăn trở cũng không có.

- Tôi nghe nói Bàn thứ nhất là và thứ hai đều là trận pháp dưới cấp ba, cho nên các tu sĩ tham gia 'La khúc thập bát bàn' chỉ cần không ngã xuống ở Bàn thứ nhất thì khẳng định sẽ đến được Bàn thứ hai.

Mông Kỳ thấy Diệp Mặc dường như đang cảm thấy khó hiểu vì sao bàn thứ nhất của 'La khúc thập bát bàn' lại đơn giản như vậy, cho nên liền lên tiếng giải thích.

Thấy Diệp Mặc gật đầu, cô lại bổ sung thêm một câu:

- Đi tới Bàn thứ tư và thứ năm thì mới là trận pháp cấp bốn, mà Bàn thứ sáu thì nghe nói là trận pháp cấp năm.

- Khó như vậy sao?

Diệp Mặc nghe được lời Mông Kỳ nói thì nhất thời kinh ngạc dừng bước.

Mông Kỳ nghi hoặc nhìn Diệp Mặc:

- Diệp sư huynh, dưới Bàn thứ bẩy tôi đều có sự nắm chắc là sẽ qua được, cũng không phải là rất khó mà?

Diệp Mặc cau mày suy nghĩ một hồi mới lắc đầu:

- Tôi không phải nói đến Bàn thứ bẩy, tôi muốn nói chính là Bàn thứ mười tám. Dựa theo lời cô nói, thì chẳng phải là Bàn thứ mười tám sẽ vượt trên cả trận pháp cấp chín sao?

Mông Kỳ bỗng nhiên che miệng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, một lúc sau mới thì thào:

- Anh, anh, không ngờ anh lại muốn đi đến Bàn thứ mười tám, sau đó chạy trốn...

Diệp Mặc mỉm cười:

- Không phải như vậy thì cô nghĩ phải thế nào?

Mông Kỳ bỗng nhiên lắc đầu:

- Không được, cách suy nghĩ của anh tuyệt đối không được. Tuy rằng tôi biết đi tới Bàn thứ mười hai vẫn chỉ là trận pháp cấp bẩy, Bàn thứ mười tám cũng không vượt quá trận pháp cấp chín, nhưng mà tôi biết anh tuyệt đối không thể đi được đến Bàn thứ mười tám.

Trong suy nghĩ của Mông Kỳ, thì Diệp Mặc chỉ là một đại sư trận pháp cấp sáu, thì có thể đi tới được Bàn thứ mười hai đã là giỏi lắm rồi. Cô không bao giờ nghĩ rằng Diệp Mặc lại là một tông sư trận pháp bởi vì tuổi của Diệp Mặc thực sự còn quá trẻ. Tu sĩ trong vòng trăm tuổi thì có thể trở thành một đại sư trận pháp cấp sáu đã vô cùng hiếm có rồi, về phần tông sư trận pháp thì không có khả năng.

Trăm tuổi đã là đại sư trận pháp cấp sáu, không có nghĩa là qua trăm tuổi có thể trở thành tông sư trận pháp. Có người trong vòng trăm tuổi trở thành một đại sư trận pháp cấp sáu nhưng đến tận mấy trăm năm sau cũng vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn không thể nào tấn cấp lên tông sư trận pháp được.

Nghe xong lời Mông Kỳ nói, Diệp Mặc mới hiểu được cũng không phải là cứ qua mỗi một bàn thì đẳng cấp của trận pháp sẽ lại cao lên một cấp. Như vậy cũng có nghĩa là tới Bàn thứ mười tám cũng không nhất định là sẽ tồn tại loại trận pháp vượt trên cả trận pháp cấp chín.

Khi hai người bắt đầu phá vỡ những trận pháp ở Bàn thứ nhất này thì Diệp Mặc cũng không mấy quan tâm, nhưng chỉ một lát sau hắn đã thực sự chú ý. Không ngờ loại trận pháp này tuy rằng rất đơn giản, đều là trận pháp dưới cấp hai. Nhưng mà thủ đoạn bố trí chúng thì lại vô cùng inh.

Cho dù Diệp Mặc đã là tông sư trận pháp cấp tám thì cũng không thể nào nhìn ra tâm của những trận pháp này nằm ở đâu. Nói cách khác, loại trận pháp này tuy rằng đều là trận pháp cấp thấp, nhưng thủ pháp bố trí lại đều là thủ pháp đỉnh cấp, mỗi một loại thoạt nhìn thì đều giống như là trận pháp của thiên nhiên. Cho dù với sự tinh thông trận pháp của Diệp Mặc thì hắn cũng không thể nhìn bề ngoài mà đoán ra giá trị của chúng

Nếu như không phải là được Mông Kỳ nhắc nhở rằng chỉ có thể ở lại một ngày đêm cho Bàn thứ nhất, thì Diệp Mặc thực sự muốn ở lại chỗ này để chuyên tâm nghiên cứu một chút thủ pháp bố trí các trận pháp ở đây rồi. Hắn khẳng định nếu như mình ở lại đây chuyên tâm nghiên cứu trận pháp vài ngày, thì bản lĩnh trận pháp của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Tuy rằng hệ thống trận pháp của hắn là được diễn sinh ra từ 'Tam sinh quyết', thậm chí hắn là người duy nhất được truyền thừa. Nhưng nếu có thể tiếp thu những tinh hoa trong thủ pháp bố trí trận pháp của người khác thì đối với bản lĩnh bố trí trận pháp của hắn tuyệt đối sẽ có lợi. Lúc trước hắn có thể tấn cấp từ đại sư trận pháp cấp sáu lên tông sư trận pháp cấp bẩy cũng là nhờ tìm hiểu thủ pháp bố trí trận pháp ở cấm địa Băng Thần.

Hơn nữa Diệp Mặc còn nghĩ tới một vấn đề khác, đó là loại trận pháp cấp thấp này ngay cả ngăn trở tu sĩ Trúc Cơ cũng không được thì vì sao lại được bố trí ở 'La khúc thập bát bàn' này?

Nếu như nhất định phải giải thích thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là những trận pháp cấp thấp này là để dành cho những tu sĩ tiến vào tự mình lĩnh ngộ thủ pháp bày trận từ Bàn thứ nhất đến Bàn thứ mười tám. Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc càng trở nên hưng phấn hơn, hắn cứ vừa đi vừa lặp lại trong đầu những trận pháp cấp thấp này.

'Tam sinh quyết' vốn có khả năng tự mình diễn sinh ra vạn vật, cho nên khi Diệp Mặc đi hết Bàn thứ nhất, thi thủ pháp bố trí những trận pháp cấp một cấp hai này đã đại khái hình thành một hệ thống trong đầu của hắn rồi.

Diệp Mặc vầ Mông Kỳ đi tới cửa thông giữa Bàn thứ nhất và thứ hai, thì quả nhiên phát hiện ở đó có một tấm bia đá, trên mặt tấm bia đá này đã viết lên hai mươi bẩy cái tên rồi, hiển nhiên là toàn bộ hai mươi bẩy người kia đã tiến lên Bàn thứ hai rồi.

Diệp Mặc và Mông Kỳ nhanh chóng viết tên mình lên bia đá, tiến vào Bàn thứ hai. Hai người cũng biết, lần này tiến lên Bàn thứ hai sẽ ít đi một người rồi, bỏi vì Ung Ô Tử vĩnh viễn cũng không có cách nào để đi lên Bàn thứ hai cả.

Diệp Mặc vừa tiến vào Bàn thứ hai liền cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ, dường như muốn đẩy ngược hắn ra ngoài vậy. Mông Kỳ cũng đã cảm nhất được giống như Diệp Mặc nên nhất thời biến sắc.

Cô cũng lập tức hiểu rõ vì sao có người không bị trận pháp giết chết mà lại được truyền tống ra ngoài rồi, hóa ra là khi tiến vào Bàn thứ hai của 'La khúc thập bát bàn' lại còn có cái loại lực đẩy mạnh mẽ này nữa.

Trong nháy mắt cảm nhận được lực đẩy mạnh mẽ kia, Diệp Mặc cũng hiểu được, lực đẩy mỗi một bậc trên 'Mười hai bậc Đan Vương' đều mỗi lúc một mạnh, mà 'Mười hai bậc Đan Vương' là đại sư tiên khí thượng cổ căn cứ vào 'La khúc thập bát bàn' mà luyện chế ra, thì ở 'La khúc bàn' này có lực đẩy như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả.

Mông Kỳ biến sắc chính là vì ở Bàn thứ hai đã có loại lực đẩy mạnh mẽ đến thế này rồi, nếu như là tới Bàn thứ mười tám thì sẽ có lực đẩy mạnh mẽ tới mức nào nữa? Cho dù là bản lĩnh tông sư trận pháp thì cũng không thể nào chống lại cái loại lực đẩy không ngừng tăng lên trong 'La khúc thập bát bàn' này. Huống chi là Diệp Mặc mới chỉ là một đại sư trận pháp cấp sáu.

Diệp Mặc nhìn thấy sắc mặt Mông Kỳ đại biến lập tức đã biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì rồi. Cho nên liền cười nói:

- Cô tới gần tôi một chút.

“Anh ấy có ý gì?” trong lòng Mông Kỳ sửng sốt. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, mà lập tức đi tới sát phía sau Diệp Mặc, cô tin tưởng rằng Diệp Mặc không phải là một kẻ thích chiếm tiện nghi, đây là một loại trực giác. Huống chi cô cũng không có ghét Diệp Mặc.

(Lời GD: nghĩa là anh ấy có chiếm cũng không sao chớ gì ^_^)

Một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, khiến trong lòng Diệp Mặc có chút thất thần trong nháy mắt. Hắn lại nhớ tới hai người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, nhớ tới ánh mắt khi hai người đưa tiễn hắn rời đi, ánh mắt tràn đầy yêu thương và mong đợi hắn sớm ngày trở lại.

Nhưng bản thân hắn lại rơi vào phạm vi thế lực của Tam Hải, và cũng còn may là chưa có đắc tội với Thương Hải Điện. Nhưng Diệp Mặc cũng không có chút hối hận nào trong lòng cả, vì Kỷ Bẩm tiền bối đối với hắn có ơn tri ngộ, cho dù là biết rõ sẽ gặp nguy hiểm tột cùng, thì hắn cũng vẫn sẽ giao dịch cùng với Mông Hàn An.

Cho dù là một tu sĩ, thì Diệp Mặc cũng có nguyên tắc làm người của mình.

Hắn lập tức phóng ra một đạo 'Tử Nhãn Thàn Hồn Thiết Cát'. Sau khi cảm nhận được áp lực xung quanh không còn nữa thì cũng vui mừng vì quả nhiên là hoàn toàn giống với 'Mười hai bậc Đan Vương'. Chỉ cần dùng 'Tử Nhãn Thàn Hồn Thiết Cát' là mọi việc sẽ ổn.

Mông Kỳ vẫn còn đang đoán xem Diệp Mặc gọi cô tới gần là có ý gì, thì lại cảm nhận được áp lực xung quanh bản thân đã hoàn toàn biến mất. Cô lập tức đã hiểu được ý của Diệp Mặc, liền vui mừng lên tiếng hỏi:

- Diệp sư huynh, anh có biện pháp khiến cho lực đẩy kia biến mất sao?

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng thế, nếu như không có biện pháp khiến cho lực đẩy này trở nên vô hiệu, thì cho dù là chúng ta đi theo một tông sư trận pháp cấp chín thì cũng không thể nào tiến lên được Bàn thứ mười tám. Chứ đừng nói đến chuyện đi lên được tới đỉnh.

...

Lúc này ở bên ngoài hải đảo 'La khúc thập bát bàn', vẻ mặt của Ung Lam Y tràn ngập khó tin mà nhìn vào tấm bia đá màu trắng. Lúc trước có tên của hai mươi bẩy người xuất hiện trên đó, thì y cũng hoàn toàn không để ý, bởi vì y biết con trai y là Ung Ô Tử còn muốn giết chết Diệp Mặc nên không thể đi cùng những người khác.

Nhưng hiện tại thì tên của Mông Kỳ và Diệp Mặc đã xuất hiện trên tấm bia đá màu trắng rồi, vì sao mà tên của con y còn chưa có xuất hiện?

- Chuyện gì đã xảy ra?

Khi thấy đã trôi qua thời gian một ngày đêm, mà tên của Ung Ô Tử vẫn chưa xuất hiện trên tấm bia đá, thì Ung Lam Y cũng không thể nhịn được nữa mà kêu lên.

- Nhị Vu, ngươi mau đem sự việc tranh đấu lần trước của ngươi và Diệp Mặc kể lại một lần nữa cho ta nghe.

Ung Lam Y chỉ tay vào một tên hộ vệ bên cạnh Ung Du Nhi quát lớn.

Tên hộ vệ gọi Nhị Vu run rẩy toàn thân, nhanh chóng kể lại toàn bộ việc tranh đấu của Diệp Mặc và y lúc trước không sót một chữ.

- Ngươi nói là hắn lấy tu vi Ngưng Thể tầng sáu dùng một chiêu đã có thể khiến ngươi bị thương sao? Hơn nữa hắn còn lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của 'Vực'?

Âm thanh của Ung Lam Y càng lúc càng trở nên băng lãnh hơn.

- Đúng thế thưa giáo chủ, lúc đó thuộc hạ đã quá khinh địch.

Tên tu sĩ gọi Nhị Vu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên mà nói.

Giọng nói của Ung Lam Y càng trở nên băng hàn hơn:

- Ngươi khinh địch cái rắm, cho dù là ngươi không có khinh địch, tên khốn nhà ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, cút...

Nói xong y liền một cước đã bay Nhị Vu ra xa, khiến Nhị Vu phun ra một búng máu nhưng một chữ cũng không dám phản bác lại.

Sau khi Ung Lam Y đá bay tên Nhị Vu liền lạnh giọng lẩm bẩm:

- Được, được lắm, tao thật đã xem thường mày rồi, không ngờ chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể lại có thể lĩnh ngộ được 'Vực'. Nếu như mày dám nhiết con trai của tao, thì lão đây thề không đem thần hồn mày thiêu đốt hàng ngàn hàng vạn lần sẽ uổng với mấy nghìn năm sống trên cõi đời này rồi.

Cùng lúc đó sát khí trên người Ung Lam Y cũng dâng lên, những tu sĩ bên cạnh y cũng đều cảm nhận được sát ý băng hàn thấu xương, khiến tất cả không tự chủ được mà phải lùi về phía sau.

Vượng Thương nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mông Hàn An. Nếu như Diệp Mặc thật sự đã giết chết Ung Ô Tử, thì hắn nhất định phải tìm Ung Lam Y gây phiền phức. Nếu như là một người bình thường đề cử Diệp Mặc, thì y khẳng định sẽ đem cả Diệp Mặc và người đề cử hắn đá ra xa. Nhưng mà người đề cử lại là Mông Hàn An thì y lại không thể làm thế được. Bởi vì Mông Hàn An tuy chỉ là một phó minh chủ, nhưng phía sau cô lại là một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ.

Ngay lúc đó, thì lại có một tên tu sĩ tham gia thi đấu trong 'La khúc thập bát bàn' bị truyền tống ra ngoài. Không đợi tên tu sĩ kia đứng lên, Ung Lam Y đã biến ảo ra chân nguyên hình bàn tay nhanh chóng tóm lấy y rồi lớn tiếng hỏi:

- Con trai Ung Ô Tử của ta ở đâu?

Bình Luận (0)
Comment