Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1231 - Người Quen Ở Âm Hải Thành

Năm sáu ngàn dăm đường đúng là chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tới nơi, nhưng khiến Diệp Mặc không ngờ chính là sau khi bọn họ tới nơi mà hai tên yêu tu kia chỉ, thì thứ xuất hiện trước mặt lại là khối đá biển khổng lồ bán kính hơn mười trượng. Khối đá to lớn này dựng đứng từ đáy biển lên, giống như là một cái tiểu đảo vậy.

Sau khi đám người Diệp Mặc dừng lại ở trước khối đá này, thì lại không tìm được cửa vào.

- Chúng ta làm sao để đi vào đây?

Biên Phượng Tháp dạo xung quanh một vòng, sau đó có chút khó hiểu.

Kỳ Bẩm cũng nhìn một vòng rồi nói:

- Nơi này hẳn là có một trận pháp, lúc trước tôi cũng không được kể lại cách để tìm được cửa vào.

Diệp Mặc thì đã sớm nhìn ra nơi này là một cái trận pháp, chỉ là Kỳ Bẩm không tìm được trận môn mà thôi, chính hắn cũng không tìm được, cho nên đang muốn cẩn thận xem xét một chút. Nhưng lúc này lại có một cái pháp bảo phi hành chân khí bay tới, đó là một chiếc phi thuyền loại chân khí hạ phẩm.

Chiếc phi thuyền chân khí kia dừng lại, liền có một tên tu sĩ có đôi mắt ưng đi xuống, tu vi Kiếp Biến tầng sáu. Y đi xuống phía trên cự thạch, liền liếc qua mấy người Diệp Mặc một chút, nhưng cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay về phía pháp bảo phi thuyền.

Lập tức có hai cô gái từ trên phi thuyền đi xuống, tựa hồ là một chủ một phó, cô gái phía sau luôn kính cẩn cúi đầu với cô hái phía trước. Cô gái đi phía trước cũng chỉ là tu vi Thừa Đỉnh, lại được người khác hộ tống thì hiển nhiên là vì sự cao quý của cô ta rồi.

Diệp Mặc chỉ nhìn lướt qua rồi không để ý đến hai cô gái kia nữa, mà tiếp tục đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ có đôi mắt ưng kia, vì hiện hắn rất muốn biết tên kia sẽ tiến vào thành Âm Hải như thế nào.

Tên tu sĩ kia thấy Diệp Mặc theo dõi mình, liền quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mặc với ánh mắt lạnh lùng, nhưng sau khi y nhìn qua Kỷ Bẩm lại không nói gì nữa, chỉ là vẻ mặt của y thì giống như là cũng không để Kỷ Bẩm vào trong mắt. Lúc này y lấy một tấm ngọc bài màu đen tùy ý vạch lên trên khối đá lớn kia, một cái cửa lớn liền hiện ra ngay tại không trung trước mắt y.

Ánh mắt Diệp Mặc nhất thời căng ra, không ngờ lại là một cái trận môn hư không, hơn nữa căn bản là hắn nhìn không ra cái trận môn này, Kỷ Bẩm cũng không nhìn ra được. Trận môn Hư không này so với trận môn không gian lúc trước Diệp Mặc gặp ở Vạn Dược sơn mạch thì mạnh hơn nhiều, thậm chí không có chút vết tích nào để hắn tìm ra cả.

- Vào đi thôi.

Tên tu sĩ có đôi mắt ưng quay đầu lại nói với hai cô gái.

Hai cô gái kia vừa định bước vào trong không gian trận môn, thì Diệp Mặc bỗng nhiên lại kêu lên:

- Chờ một chút.

Tên tu sĩ mắt ưng kia nghe thấy Diệp Mặc kêu lên, thì khí thế trên người liền tăng vọt, y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc:

- Thế nào? Có ai muốn ngăn Ưng Sát ta tiến vào Âm Hải thành sao?

Diệp Mặc không trả lời y mà nhìn cô gái mặc váy màu xanh lam:

- Cô là Quảng Vi?

Cô gái mặc váy mầu xanh lâm liền run rẩy toàn thân, nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Diệp Mặc liền kinh ngạc thốt lên:

- Diệp Mặc...

Quả nhiên là Quảng Vi, Diệp Mặc tuyệt đối không thể tưởng tượng được đệ tử Quảng Vi của Tiên Dược Cốc Bắc Vọng Châu lại có thể xuất hiện ở nơi này, nên lúc này hắn cũng rất vui sướng:

- Thật sự là cô sao Quảng sư tỷ, cô sao lại ở chỗ này?

Cô gái được Quảng Vi đỡ lấy bỗng nhiễn hừ lạnh một tiếng:

- Đi thôi, còn nhiều lời vô ích cái gì.

- Vâng...

Sự kinh hỉ của Quảng Vi đột nhiên biến mất hoàn toàn, lại tiếp tục cúi đầu sợ hãi trả lời.

Diệp Mặc cảm giác có chút không đúng, Quảng Vi hiện tại xuất hiện ở đây đã rất kỳ quái, mà tình cảnh trước mắt này thì biểu hiện ra cô còn không bằng một tỳ nữ nữa.

Hắn không đợi Quảng Vi cùng cô gái kia tiến vào trận môn hư không, lập tức đã tiến lên ngăn cản phía trước.

- Mày muốn làm gì?

Tên tu sĩ mắt ưng bỗng nhiên tiến lên, đã nhanh chóng lấy ra pháp bảo, chính là một đôi ‘Âm dương tỏa’, chân khí thượng phẩm.

Diệp Mặc cũng không thèm trả lời, từng bước bước lên. Đưa tay ra kéo lấy Quảng Vi bên cạnh cô gái tu vi Thừa Đỉnh kia, rồi cười lạnh một tiếng:

- Muốn đánh cứ đánh, không cần nhiều lời vô ích.

Nói xong thì Diệp Mặc định lấy ra Tử Đao, nhưng Kỷ Bẩm cũng đã nhìn thấy ý định của hắn, lập tức khoát tay. Diệp Mặc cũng giật mình sau đó không tiếp lúc lấy pháp bảo ra nữa.

Cô gái tu vi Thừa Đỉnh trung kỳ kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, vừa rồi Diệp Mặc kéo Quảng Vi đang đứng bên cạnh cô đi, vậy mà cô ngay cả một chút năng lực phản kháng lại đều không có.

- Mày muốn chết.

Toàn thân tên tu sĩ mắt ưng nổi lên từng trận sát ý, Âm Dương Tỏa trong tay cũng bị kích thích phát ra âm thành ‘Ong ong...’. Chỉ là Diệp Mặc phát hiện ra rằng thanh thế của y tuy rất lớn, nhưng lại không thật sự ra tay. Thanh thế y phát ra nhiều như vậy cũng chỉ là muốn áp bách Diệp Mặc ra tay trước mà thôi. Nhưng y đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi, vì Diệp Mặc không hề có chút sứt mẻ nào trước thanh thế của y cả.

Vừa lúc đó lại có một tiếng hừ lạnh vang lên. Lập tức có một tên thanh thiên gầy yếu đột ngột xuất hiện tại phía trên khối đá to lớn kia. Người thanh niên kia quét mắt nhìn mấy người Diệp Mặc một cái, rồi lại đem ánh mắt lạnh như băng quét về phía tên tu sĩ mắt ưng lạnh giọng nói:

- Ai dám động thủ ở bên ngoài Âm Hải thành?

Tên tu sĩ mắt ưng thật không ngờ mình ra vẻ nửa ngày, nhưng ngay cả pháp bảo thì Diệp Mặc cũng không lấy ra, hiện tại người thanh niên gầy yếu kia hỏi đến, thì y lập tức thu hồi lại Âm Dương tỏa, khí thế trên người cùng hoàn toàn biến mất, hướng tới thanh niên gầy gò kia ôm quyên kính cẩn:

- Chấp sự đại nhân, mấy người kia dám ở ngoài Âm Hải thành cướp đoạt lô đỉnh của vãn bối. Lô đỉnh này vãn bối đã khổ cực mua được ở Âm Hải thành, chuẩn bị dùng để đột phá vào Kiếp Biến hậu kỳ, xin chấp sự đại nhân minh giám.

Vốn khi Diệp Mặc thấy thanh niên gầy yếu này tới, thì trong lòng hắn liền cả kinh, vì tu vi của người này đã là Hóa Chân sơ kỳ, hơn nữa công pháp tu luyện cũng rất quỷ dị. Nhưng khi hắn nghe được lời tên tu sĩ mắt ưng nói Quảng Vi là do y dùng tiền mua được, chuẩn bị dùng cô làm lô đỉnh, thì trong lòng liền trở nên giận dữ.

Giao tình giữa Diệp Mặc và Quảng Vi là có từ khi còn ở trong ‘Sa nguyên dược cốc’, hai người không chỉ là tu sĩ của Bắc Vọng Châu, hơn nữa trong ‘Sa nguyên dược cốc’ Quảng Vi cũng đã trợ giúp hắn nhiều lần. Vậy mà hiện tại Quảng Vi lại bị người khác mua đi làm lô đỉnh, thì sao hắn có thể đứng nhìn được.

Thây tên tu sĩ mắt ưng trước mặt này thu lại khí thế, thậm chí còn đối với Chấp sự kia rất kính cẩn, thì Diệp Mặc lập tức biết được Chấp sự ở Âm Hải thành là người có địa vị rất cao rồi. Đồng thời hắn cũng hiểu được vì sao tên tu sĩ mắt ưng kia lại lấy ra pháp bảo nhưng không hề ra tay công kích, hóa ra là y muốn chờ ình không ngăn cản được khí thể của y mà phải lấy ra pháp bảo công kích trước. Chỉ cần như vậy là sẽ vừa lúc bị vị Chấp sự kia bắt gặp được.

Trong lòng Diệp Mặc cảm kích Kỷ Bẩm, đồng thời cũng hiểu được thế nào là ‘Gừng càng già càng cay’.

Thấy tên Chấp sự kia lạnh lùng nhìn về phía mình, trong lòng Diệp Mặc đã hiểu được tên tu sĩ mắt ưng kia nhất định là người quen của nơi này, còn mình và mọi người thì mới là lần đầu tiên tới đây. Nếu cùng có đạo lý như nhau thì đương nhiên đối phương sẽ trợ giúp cho người quen rồi.

Diệp Mặc không đợi vị Chấp sự kia nói chuyện, lập tức tự mình tiến lên ôm quyền nói:

- Chấp sự đại nhân, Quảng Vi là sư tỷ của tôi, về chuyện cô là lô đỉnh hoàn toàn là giả, tên kia đã cướp người lại còn nói điều vô căn cứ.

Diệp Mặc chính là đang đánh cuộc rằng một vị Nghi Trượng của Âm Hải thành sẽ không đi quản mấy việc lặt vặt này, cho nên mới tránh nói đến việc mình cướp người, thậm chí là còn hoàn toàn phủ nhận. Nếu như vị Chấp sự kia thật sự cố ý muốn xen vào việc này, thì hắn sẽ lập tức đào tẩu. Pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm không thể chạy thoát khỏi cao thủ Hóa Chân, nhưng chẳng lẽ lại không thoát nổi một Hóa Chân sơ kỳ sao.

Quảng Vi cũng lập tức tiến lên vừa nhu thuận vừa cung kính nói với vị Chấp sự kia:

- Đúng thế thưa Chấp sự đại nhân, tôi căn bản không phải là lô đỉnh của ai cả.

Vị Chấp sự kia liền cười lạnh một tiếng:

- Ta mặc kệ chuyện lằng nhằng của các ngươi, chỉ cần có người nào dám động thủ ở Âm Hải thành thì ta chắc chắn sẽ giết chết. Nếu có ân oán gì thì ra khỏi mười vạn dặm ngoài Âm Hải thành mà giải quyết, trong phạm vi của Âm Hải thành không cho phép xảy chuyện tranh đấu gì.

Quả nhiên là như Diệp Mặc đoán. Trong lòng Diệp Mặc nhất thời vui vẻ, lập tức ôm quyền cảm kích:

- Thưa vâng.

Tên tu sĩ mắt ưng thấy lô đỉnh của mình đã bị cướp đi, thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng y biết hiện tại căn bản là không thể cướp lại được. Nếu y vẫn còn muốn động thủ, vậy thì sẽ không phải là đối mặt với Diệp Mặc, mà là đối mặt với vị Chấp sự của Âm Hải thành. Căn bản là y còn chưa có cái lá gan gây chuyện cùng với Âm Hải thành.

Y nhìn Diệp Mặc với ánh mắt đầy oán hận, nhưng cũng không hề tiến vào Âm Hải thành, mà đứng ở một bên, hiển nhiên là đang chờ mấy người Diệp Mặc. Đồng thời lấy ra một cái ngọc truyền tin, phát đi mấy tin tức.

Một khi Diệp Mặc tiến vào, thì y cũng sẽ tiến vào, một khi Diệp Mặc rời đi, thì y cũng sẽ lập tức muốn đi theo giám sát Diệp Mặc. Chỉ cần nhìn những hành động này của y, thì mấy người Diệp Mặc cũng đều đã đoán được rồi.

Vị Chấp sự kia giống như là không hề thấy hành động của tu sĩ mắt ưng, mà lại liếc mắt nhìn về phía mấy người Diệp Mặc, nhàn nhạt nói một câu:

- Ngoài trừ cô cái áo lam kia, thì mấy người các ngươi đều là lần đầu tiên tới Âm Hải thành sao?

Mấy người Diệp Mặc vừa nghe, thì đã hiểu là vị Chấp sự kia hiểu rõ mọi chuyện nãy giờ rồi, cũng biết là Quảng Vi là do tên tu sĩ mắt ưng kia mua đi làm lô đỉnh, chỉ là người ta lười quản đến mà thôi.

Diệp Mặc vội vàng đáp:

- Đúng thế thưa Chấp sự đại nhân, mấy người chúng tôi muốn đi Âm Hải thành, nhưng bởi vì là lần đầu tới, cho nên không có lệnh bài mầu đen kia, cho nên không thể vào được.

Vị Chấp sự kia gật đầu:

- Ừm, 'Âm hải bài' cần phải mua, loại lệnh bài dùng ột người đến một trăm người đều có, ngươi muốn mua loại nào? Loại từ mười người trở xuống thì ở chỗ này ta còn có, còn nhiều hơn thì phải vào Âm Hải thành mua.

Lúc này Diệp Mặc mới hiểu vị Chấp sự này là đang muốn làm ăn buôn bán với mình, cho nên liền mở miệng hỏi:

- Xin hỏi Chấp sự đại nhân, 'Âm hải bài' dành ười người cần bao nhiêu linh thạch?

- Mười triệu linh thạch, có thể dùng trong mười năm.

Vị Chấp sự kia nhanh chóng trả lời.

Diệp Mặc cả kinh, như vậy quá đắt rồi, không ngờ một cái lệnh bài vào cửa cũng đã cần đến cả chục triệu linh thạch, vậy thì Âm Hải thành còn có những món đồ đắt đỏ thế nào nữa? Mấu chốt là trên người hắn lúc này cũng không có đến mười triệu linh thạch.

Kỳ thật sau khi hắn biết được vị trí của Âm Hải thành, thì Diệp Mặc cũng không nghĩ sẽ tiến vào Âm Hải thành nữa. Hắn tin tưởng rằng cho dù tên tu sĩ mắt ưng kia tìm người vây giết hắn, thì với pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm hắn cũng sẽ trốn thoát được.

Dường như đã nhìn ra sự do dự của Diệp Mặc, Quảng Vi ở bên cạnh liền thấp giọng nói với vẻ thê lương:

- Diệp Mặc sư đệ, sư phụ của tôi còn ở trong Âm Hải thành, cũng giống như tôi...

Không cần Quảng Vi nói xong, thì Diệp Mặc đã biết Minh Tâm cũng bị bắt đi làm lô đỉnh hoặc tỳ nữ để bán đi giống như là Quảng Vi rồi. Tuy rằng hiện tại Diệp Mặc có rất nhiều chuyện muốn hỏi Quảng Vi, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải là lúc. Xem ra phải vào Âm Hải thành một chuyến rồi.

Mông Hàn An cũng rất biết chọn thời điểm, cô chỉ cần nhìn vào biểu tình của Diệp Mặc là biết trên người hắn không có đủ linh thạch rồi, nên cô cũng nhanh chóng lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:

- Chỗ này có năm mươi triệu linh thạch, cậu cứ dùng trước đi.

Diệp Mặc cảm kích gật đầu, lấy ra mười triệu linh thạch đưa cho vị Chấp sự kia để mua một miếng 'Âm hải bài' dành ười người.

Sau khi cầm được 'Âm hải bài' trong tay, Diệp Mặc liền làm giống như tên tu sĩ mắt ưng lúc trước, quả nhiên trận môn hư không lại lập tức xuất hiện.

Diệp Mặc cũng không chút suy nghĩ, nhanh chóng tiến vào trận môn hư không kia, sau đó đám người Kỷ Bẩm cũng lập tức theo sau Diệp Mặc tiến vào trong.

Bình Luận (0)
Comment