Sắc mặt Diệp Mặc nhất thời trở nên khó coi, hắn có thiện cảm với Lăng Trung Thiên, đối với Phiến Phất của Vọng Nguyệt Tông cũng có thiện cảm. Hắn đi Nam An Châu cũng là do Phiến Phất đề cử, mặc dù bản thân có dùng 'Phục thần đan' để cảm tạ, nhưng người ta đã ở lại Phỉ Hải thành giúp hắn trông coi Mặc Nguyệt, đồng thời còn phái tới cả một tên tu sĩ Hư Thần đến nữa.
Nhưng đây cũng không phải là điều mà Diệp Mặc cần quan tâm, bất luận là Lăng Trung Thiên và Phiến Phất vì nguyên nhân gì mà sinh ra tử chiến thì cũng không có quan hệ đến hắn, hắn lo lắng chính là Tống Ánh Trúc và em gái Diệp Lăng cùng mấy người Tĩnh Văn ở đó.
Mông Hàn An bỗng nhiên mở miệng:
- Minh Tâm tỷ vừa nói rằng ba người có tu vi cao nhất Bắc Vọng Châu sau khi bị thương, thì yêu thú mới tập kích Bắc Vọng Châu. Nhưng lúc trước khi ba người kia còn đó, có xảy ra vấn đề lớn gì không? Liệu đây có phải là một âm mưu được sắp đặt trước?
Không cần Mông Hàn An nhắc nhở, Diệp Mặc đã biết rằng chuyện này rất kỳ quặc, nhưng hiện tại hắn chưa về đến Bắc Vọng Châu, nên cũng không có cách nào để xác định chuyện này có phải là do có người âm mưu sắp đặt hay không.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc không được tốt, hơn nữa còn có chút lo lắng, nên Minh Tâm liền muốn nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Mặc nói trước:
- Minh Tâm tiền bối, nói cách khác thì có phải cô đã rời khỏi Phỉ Hải thành bốn năm năm rồi phải không?
Minh Tâm gật đầu:
- Đúng thế, nếu như dựa theo thời gian mà tính, thì đúng là đã hơn năm năm rồi.
Diệp Mặc có chút lo lắng, đã trôi qua năm năm rồi, vậy thì có bao nhiêu chuyện có thể xảy ra? Nếu như muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt thì Mặc Nguyệt có thể bị diệt đến mấy lần rồi. Phỉ Hải thành bị tiêu diệt, thì liệu Mặc Nguyệt có thể may mắn sống sót không? Tổ chim đã bị phá thì liệu trứng có còn nguyên vẹn?
Hắn đã từng bố trí một truyền tống trận ở Mặc Nguyệt, chỉ hi vọng là nếu như Toái Diệp thành thực sự bị hủy, thì mấy người Tống Ánh Trúc cũng có thể thông qua truyền tống trận mà chạy thoát thân.
Thấy biểu tình vô cùng lo lắng của Diệp Mặc. Thì Minh Tâm lại nói tiếp:
- Diệp Mặc, cậu không cần phải lo lắng, lúc chúng tôi rời đi, thì có một người vô cùng mạnh mẽ đã tới giúp Phỉ Hải thành, thậm chí đã dần chiếm được thế thượng phong. Một khi Phỉ Hải thành chiếm được thế thượng phong, thì tu sĩ các nơi đều sẽ liên tục tiến đến trợ chiến, hẳn là Phỉ Hải thành có thể hóa nguy thành an.
Diệp Mặc thở dài, hiện tại hắn cũng chỉ có thể cầu mong là như vậy mà thôi, chẳng lẽ bây giờ hắn có thể trong nháy mắt mà trở về Phỉ Hải thành hay sao?
Thấy Diệp Mặc lại tiếp tục trầm mặc, Minh Tâm lại nói lời cảm kích:
- Diệp Mặc, cảm tạ cậu đã cho tôi đan dược tốt như vậy.
Diệp Mặc gật đầu:
- Minh Tâm tiền bối, sau khi trở lại Bắc Vọng Châu thì nếu tiền bối không muốn tiếp tục ở lại Bắc Vọng Châu nữa, có thể cùng với chúng tôi đi Nam An Châu.
Minh Tâm nghe được lời Diệp Mặc nói, thì không trả lời ngay lập tức, suy nghĩ nửa ngày rồi mới hồi đáp:
- Tôi không thể đi. Tôi còn có Tiên Dược Cốc. Nếu như cậu có thể, thì hãy giúp tôi đưa Quảng Vi đi theo. Tư chất của nó rất tốt, ở lại Bắc Vọng Châu tu luyện thì chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Vành mắt của Quảng Vi đỏ lên, vừa muốn nói gì đó, thì Diệp Mặc lại lập tức đứng lên rồi mở cấm chế trong phòng ra.
Bộ mặt vui vẻ của Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp liền hiện ra trước mắt mọi người.
Diệp Mặc bỏ qua chuyện đang nói dở, nhìn hai người kia rồi hỏi:
- Hai người hình là như là gặp được chuyện gì tốt thì phải?
Đằng Dịch cười ha hả:
- Bởi vì chúng tôi đã nghe ngóng được tin tức của 'Côn lân' rồi. Ở Âm Hải thành thật sự là có 'Côn lân', nhưng là ở trong phủ thành chủ. Cái vảy đó hàng năm đều được mang ra ọi người cùng tham quan, nhưng mà lại không bán ra.
Thấy Đằng Dịch nói không rõ ràng, thì Biên Phượng Tháp vội vàng bổ sung:
- Là như vậy, thành chủ của Âm Hải thành hàng năm đều tổ chức một lần đại hội giao lưu tài nguyên tu luyện. Mà mỗi lần trước khi đại hội diễn ra, thì thành chủ Âm Hải thành đều mang miếng vảy trấn thành chi bảo 'Côn lân' ra để ọi người cùng thưởng thức. Mà lần đại hội của năm này còn không tới ba tháng nữa là sẽ bắt đầu, nếu như chúng ta ở đây chờ thêm ba tháng, thì có thể thấy được 'Côn lân' rồi.
Chưa nói đến việc Diệp Mặc đang lo lắng về Phỉ Hải thành, cho dù là không có chuyện gì, thì hắn cũng không thể nào ở lại Âm Hải thành này chờ ba tháng được. Âm Hải thành này khiến toàn thân hắn thấy khó chịu.
- Chúng ta không thể nào ở lại chỗ này ba tháng được.
Diệp Mặc vẫn chưa nói gì, thì Mông Hàn An đã chủ động nói rồi.
Vì Mông Hàn An và Diệp Mặc đều có cảm giác khó chịu đối với Âm Hải thành này.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Âm Hải thành, đây không phải là chỗ có thể ở lâu.
Nói xong thì hắn cũng không đợi mọi người đưa ra ý kiếm, liền nhanh chóng nói tiếp:
- Tôi muốn chủ động đến bái kiến thành chủ Âm Hải thành một lần, bất luận là có thể lấy được 'Côn lân' hay không, thì tôi đều muốn đi thử xem.
- Cậu muốn gặp thành chủ Âm Hải thành?
Đằng Dịch kinh ngạc, y không đợi Diệp Mặc trả lời mà khoát tay nói tiếp:
- Cậu không cần phải đi, cậu căn bản là không thể thấy được y đâu. Nghe nói thành chủ Âm Hải thành là Âm Tự có tu vi cao tuyệt, hơn nữa cũng không gặp người ngoài, cậu sao có thể muốn gặp là gặp được.
- Không thử thì làm sao biết? Nếu quả thật là không gặp được y, thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Âm Hải thành.
Diệp Mặc nói một cách chắc chắn.
Người vẫn luôn không đồng ý việc ở lại Âm Hải thành là Mông Hàn An bỗng nhiên lên tiếng:
- Diệp sư đệ, tôi đi cùng cậu.
Mông Hàn An là tu sĩ tu vi Kiếp Biến, ở đại lục Lạc Nguyệt, thì ngoại trừ một ít tu sĩ Hóa Chân ra, tu sĩ Kiếp Biến đã là tồn tại đỉnh cao rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
...
Mông Hàn An và Diệp Mặc rời khỏi nhà trọ, thì Mông Hàn An liền truyền âm:
- Diệp Mặc, nếu như cậu còn có 'Tiên khuyên hoa', nói không chừng thật sự có thể đổi được lấy 'Côn lân' đấy.
Diệp Mặc lắc đầu không trả lời, 'Tiên khuyên hoa' thì hắn chỉ còn một gốc cuối cùng mà thôi, tuyệt đối sẽ không lấy ra trao đổi. Bốn gốc 'Tiên khuyên hoa' lấy được ở Lạc Hồn Khư nói không chừng là bốn gốc duy nhất còn lại ở Tu Chân Giới, hiện tại Diệp Mặc chỉ còn lại một gốc cuối cùng, hắn sao có thể đem nó ra trao đổi được chứ?
Thấy Diệp Mặc lắc đầu, Mông Hàn An liền thở dài, cô cũng biết 'Tiên khuyên hoa' là linh thảo hiếm có, nhưng nếu muốn đổi lấy 'Côn lân', thì chắc là không thể nào được.
Phủ thành chủ của Âm Hải thành rất dễ tìm ra, nó nằm ở chính giữa Âm Hải thành, toàn bộ phủ thành chủ đều rất rộng lớn và sang trọng. Phía trước phủ thành chủ còn có một cái quảng trường, trên mặt đất quảng trường phủ kín dẫn linh thạch mầu xanh, không chỉ có linh khí nồng đậm đến bức người, còn có vẻ cao quý không gì sánh được.
Sau khi Diệp Mặc thấy phủ thành chủ này, thì lại nhớ tới phủ thành chủ của Minh Nguyệt Thành. Minh Nguyệt thành cũng hùng vĩ vô cùng, nhưng cuối cùng lại trở thành Lạc Hồn Khư khiến tu sĩ nghe đến cũng phải biến sắc. Hơn nữa phủ thành chủ của Minh Nguyệt Thành kia cũng đã bị phá hủy từ lâu, hiện giờ không còn cái vẻ hùng vĩ nữa, mà chỉ còn một đống đổ nát tan hoang mà thôi.
Diệp Mặc và Mông Hàn An vừa mới tiến đến quảng trường, thì đã bị hai tên tu sĩ Ngưng Thể ngăn cản lại:
- Đứng lại, nơi này là trọng địa của phủ thành chủ, bất luận là ai cũng không được phép lại gần, bằng không thì giết không tha.
Vốn Mông Hàn An còn nghĩ rằng Diệp Mặc sẽ có thủ đoạn gì đó để cho hai tên tu sĩ Ngưng Thể này vào báo cáo, sau đó mới nghĩ cách tiến nhập vào phủ thành chủ.
Nhưng khiến cô không ngờ chính là Diệp Mặc cũng không có đi vào, chỉ lấy ra một cái ngọc giản đưa ột tên tu sĩ Ngưng Thể:
- Ngươi mang cái ngọc giản này đưa cho thành chủ đại nhân, cái ngọc giản này đối với thành chủ đại nhân rất quan trọng, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu như các ngươi có thể gánh chịu được hậu quả, thì các ngươi cứ làm như vậy.
Nói xong, Diệp Mặc liền kéo Mông Hàn An xoay người rời đi dọc theo quảng trường của phủ thành chủ, căn bản là không đợi hai tên tu sĩ Ngưng Thể này nói lời nào.
Đến khi hai người đã đi được rất xa, thì Mông Hàn An mới nghi hoặc mà nhìn Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, cậu chỉ đưa một cái ngọc giản là được rồi sao? Chúng ta thì làm gì bây giờ? Lập tức rời đi, hay là...
Diệp Mặc trầm giọng:
- Chúng ta trước tiên hãy đến 'Nhược Trì Linh Tức Lâu' ở phía trước chờ một canh giờ, nếu như sau một canh giờ mà thành chủ của Âm Hải thành vẫn không gặp chúng ta, thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Âm Hải thành.
Sau khi nói xong, Diệp Mặc vội vàng bước đi, cũng không có ý nói lại nữa, dường như là đang phải suy tư rất nhiều.
Mông Hàn An gật đầu, hiển nhiên là đã hiểu ý của Diệp Mặc.
. . .
Diệp Mặc và Mông Hàn An nhanh chóng rời đi để lại hai tên hộ vệ Ngưng Thể ở trên quảng trường, cả hai hết nhìn ngọc giản của Diệp Mặc rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau tên tu sĩ cầm ngọc giản mới lên tiếng:
- Làm sao bây giờ? Hay tôi đuổi theo đem ngọc giản này trả lại cho hắn nhé!
Tên tu sĩ còn lại lâp tức lắc đầu:
- Nếu trả lại cho hắn, vậy vạn nhất thành chủ đại nhân thực sự cần, thì chúng ta khó mà thoát tội được.
- Nhưng chúng ta nào có bản lĩnh đem đồ của hắn giao cho thành chủ đại nhân?
Tên tu sĩ cầm ngọc giản của Diệp Mặc hiện đang khóc không thành tiếng.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh như băng truyền đến:
- Đem cái ngọc giản đó đến phủ thành chủ.
Hai tên tu sĩ Ngưng Thể sau khi nghe thấy thanh âm này, lập tức kinh hãi, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội vàng hướng về hư không thi lễ:
- Tham kiến thành chủ đại nhân.
Nói xong, hai người cũng không dám chần chờ, vội vã rời khỏi quảng trường chạy tới phủ thành chủ.
...
'Nhược Trì Linh Tức Lâu' cũng rất gần, Diệp Mặc và Mông Hàn An không mất bao lâu đã tới nơi rồi. Diệp Mặc yêu cầu một tiểu nhị của 'Nhược Trì Linh Tức Lâu' ột gian phòng tốt nhất, sau đó cùng Mông Hàn An vào trong ngồi chờ đợi.
Mông Hàn An nhìn Diệp Mặc, cũng không nói thêm cái gì. Cô cảm giác được Diệp Mặc sau khi rời khỏi phủ thành chủ, dường như tâm tư của hắn có chút bất ổn.
Suy đoán của Mông Hàn An không sai, Diệp Mặc bây giờ đã là một tông sư trận pháp cấp chín, mặc dù vẫn chưa tới đỉnh của cấp chín, nhưng những trận pháp khác muốn lừa gạt ánh mắt của hắn thì tuyệt đối là không thể. Huống chi hắn đã đi qua cấm địa Băng Thần gặp phải trận kỳ trên không, lại đi qua 'La khúc thập bát bàn' với đủ các loại trận pháp, hơn nữa 'Tam sinh quyết' của hắn diễn hóa ra hệ thống trận pháp cho riêng mình, thì lúc này lý giải của hắn đối với trận pháp còn rõ ràng hơn nhiều so với tông sư trận pháp cấp chín bình thường.
Hắn vừa đến bên ngoài quảng trường của phủ thành chủ, đã nhìn ra một cái trận pháp rất lớn rồi. Đó không phải là Tụ Linh Trận, cũng không phải là trập pháp phòng ngự hay trập pháp công kích, mà đó là một cái trận pháp luyện hóa.
Lúc trước Diệp Mặc cảm giác Âm Hải thành có chút giống với Tu Chân Giới, hiện tại lại nhìn thấy một cái trận pháp luyện hóa lớn như vậy, thì hắn lập tức liên tưởng đến việc có người muốn luyện hóa tiểu thế giới
Diệp Mặc đối với tiểu thế giới không phải là không hiểu gì như trước. Thế giới trang vàng của hắn tuy răng cũng là một thế giới, nhưng nó lại chủ động nhận mình làm chủ, không cần phải luyện hóa. Nhưng một tiểu thế giới thực sự thì lại cần phải luyện hóa.