Áo Thiên Điệp cười lạnh một tiếng, giơ tay lên thì một đường phù lục màu lửa đỏ đánh tới, cô biết cho dù vết thương lúc trước của Lăng Trung Thiên do Phiến Phất động thủ vẫn chưa khỏi, đan điền của gã cho dù cũng bị mình đánh lén vỡ tan, nhưng người có tu vi Kiếp Biến viên mãn như Lăng Trung Thiên, cũng cao hơn nhiều so với Thừa Đỉnh hậu kỳ như cô, cô nhất định phải cẩn thận hơn.
Phù lục màu đỏ nổ tung xung quanh Lăng Trung Thiên, phần lớn sóng xung kích đánh vào vách đá, tấm chắn phòng ngự của Lăng Trung Thiên cũng chỉ ngăn được một phần nhỏ sóng xung kích, thì lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Lăng Trung Thiên trong lòng thầm than, gã biết mình hôm nay khó có thể thoát được rồi, gã đang định nhân cơ hội hành động, khi chuẩn bị tự nổ nguyên thần, liền cảm thấy từng đợt rung chuyển dưới bàn chân mình, tựa hồ như cả núi sông dao động. Những tảng đá xung quanh thạch thất cũng bắt đầu nứt ra, những hòn đá cực lớn cũng rơi xuống.
Động đất? Áo Thiên Điệp và Lăng Trung Thiên đồng thời hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, không đợi hai người kịp phản ứng lại, thì từng trận âm thanh ầm ầm cực lớn vọng ra từ dãy núi.
Thần thức của Áo Thiên Điệp quét ra ngoài, lại phát hiện ra thần thức của cô căn bản không có cách nào quét ra được, sắc mặt cô đại biến, lập tức phóng ra một lạc hồn linh màu hồng phấn, muốn tấn công về hướng Lăng Trung Thiên.
Lăng Trung Thiên sớm đã chú ý đến Áo Thiên Điệp, cho dù đan điền của gã bị vỡ, gã thà rằng tự nổ, cũng không muốn bị người đàn bà này bắt được. Cho nên Lạc hồn linh của Áo Thiên Điệp khi vừa mới tấn công đến, thì tấm lá chắn trong tay gã sớm đã phóng ra ngăn trước người gã, cho dù là tự nổ, cũng cần phải cho gã thời gian.
Đan điền đã bị vỡ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi năng lực tự vệ của gã vẫn còn.
Một tiếng chuông “coong” vang lên, thần thức của Lăng Trung Thiên bị trọng thương, dường như thứ gì đó đã phá thể vậy, gã vội vàng lại thiêu một ngụm tinh huyết nữa.
Ầm ầm ầm…
Âm thanh bên ngoài lại càng lớn hơn, Áo Thiên Điệp liếc nhìn Lăng Trung Thiên, cuối cùng cũng không động thủ. Mà lại phóng ra một phù lục màu nâu.
Sau khi phù lục được phóng ra, xung quanh gã hình thành lên một vòng tròn hình sóng gợn, sau khi vòng tròn đó biến mất, Áo Thiên Điệp cũng biến mất trong không trung.
Lăng Trung Thiên vừa nhìn cũng biết được đây chính là Độn không phù, Áo Thiên Điệp đúng là nhiều đồ tốt. Lăng Trung Thiên cũng biết mình bây giờ cũng không có cách nào chạy đi được, đừng nói gã không có phù lục cao cấp, cho dù là có, đan điền của gã cũng bị vỡ rồi, cũng không có cách nào thi triển được.
Gã nhìn chỗ mà Áo Thiên Điệp biến mất lại thở dài, cái này chắc chắn là Áo Thiên Điệp cướp được, lúc trước người này chắc hẳn là một con người độc ác. Nếu như chuyện Ngạo Thành thương hội câu kết với yêu thú có liên quan đến cô ta, thì cô ta rất có khả năng cũng là một yêu tu.
Nhưng Lăng Trung Thiên cũng biết, khả năng này cũng không được cao lắm. Với tâm cơ và tu vi của Áo Thiên Điệp, làm sao có thể coi trọng những tu sĩ Kim Đan kia được, mưu đồ của cô chắc chắn là thứ khác.
Bây giờ Lăng Trung Thiên vẫn đang suy đoán thân phận của Áo Thiên Điệp, liền cảm thấy được dưới chân mình trở nên trống rỗng, nơi mà gã đang đứng, không ngờ lại dần tách ra, một vết nứt cực lớn xuất hiện dưới chân gã. Lăng Trung Thiên lắc đầu, không có chút chống cự nào. Đối với tu sĩ đan điền đã bị vỡ như gã, cho dù sống được thì cũng còn ý nghĩa gì?
…
Lúc này trong phủ thành chủ của Phỉ Hải thành, ngoại trừ Diệp Mặc và Kỷ Bẩm, Đường Mộng Nhiêu, Minh Tâm ra, còn có bốn vị tu sĩ Thừa Đỉnh của Phỉ Hải thành, cùng với thành chủ Kỳ Tử Ngư, Lý trưởng lão của Trận Khí môn.
Diệp Mặc cũng chỉ đơn giản tóm tắt lại tình hình của Nam An châu, còn nhiều hơn lại là hỏi thăm tình hình của Phỉ Hải thành.
Từ miệng của Kỳ Tử Ngư, Diệp Mặc biết được trước khi thú triều đến, thì Ngạo Thành thương hội cũng mất đi tung tích. Phỉ Hải thành sau khi Đường Mộng Nhiêu rời đi, thì có một tu sĩ Kiếp Biến trung kì đến, mấy người Kỳ Tử Ngư cũng chỉ biết tu sĩ đó tên Vu Đại Thiên. Lai lịch của gã thì không ai biết, nhưng thân thủ thì vô cùng lợi hại. Đối dịch với hai yêu thú cấp Kiếp Biến trung kỳ cũng không bao giờ rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng phần lớn thời gian của Vu Đại Thiên đều dành để bảo vệ Lý trưởng lão của Trận Khí môn để duy trì trận pháp của Phỉ Hải thành, nếu không Phỉ Hải thành cho dù có Vu Đại Thiên, cũng sớm đã bị tiêu diệt rồi. Có thể nói tu sĩ có công lao lớn nhất cho Phỉ Hải thành chính là Lý trưởng lão của Trận Khí môn.
Diệp Mặc cảm kích đứng lên ôm quyền nói với Lý trưởng lão:
- Anh Lý, những lời cảm kích thì tôi cũng không cần nói nữa, Phỉ Hải thành nếu như không có anh, nói không chừng mấy năm trước cũng không còn duy trì được nữa. Tôi lần này tới ở một thời gian ngắn vẫn còn phải quay về Nam An châu, khi tôi rời khỏi đây, muốn đến Trận Khí môn hỏi thăm anh Lý một chút.
Lý Thiên Dật nghe những lời này của Diệp Mặc, vội vàng nói:
- Vậy thì tôi hoan nghênh anh còn không kịp, Kỷ Bẩm tiền bối đến Phỉ Hải thành muốn bố trí lại đại trận cấp chín cho Phỉ Hải thành, tôi vừa lúc muốn học tập một phen, nói không chừng khi anh đi rồi thì tôi vẫn còn ở Phỉ Hải thành.
Lý trưởng lão của Trận Khí môn vừa nói xong lời này, một phi kiếm truyền tin rơi vào tay của gã, gã mở ra nhìn một chút, lập tức vui mừng nói:
- Thú triều của Toái Diệp thành cũng rút rồi, lần này tốt rồi, tôi chắc là trong vòng trăm năm nữa thì Bắc Vọng châu cũng không bị thú triều đến quấy nhiễu nữa đâu.
Nghe thấy yêu thú của Toái Diệp thành cũng rút rồi, tất cả mọi người lại cảm thấy vui vẻ. Đường Mộng Nhiêu đứng lên nói:
- Diệp Mặc, lần này cám ơn ân cứu mạng của anh, tôi biết anh có thành kiến với tôi, bất luận khi nào tôi gặp được Lăng Trung Thiên đại ca, tôi sẽ nói xin lỗi với anh ta. Thú triều đã rút rồi, tôi cũng cần về môn phái rồi, sau này gặp lại.
Đường Mộng Nhiêu cáo từ, Minh Tâm cũng đứng lên cáo từ, hơn nữa nói sau khi về môn phái sắp xếp ổn thỏa xong, sẽ đến Phỉ Hải thành cám ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng muốn trở về Mặc Nguyệt sớm một chút, đồng thời cũng đứng lên cáo từ, còn Kỷ Bẩm thì ở lại phủ thành chủ, cùng với Lý trưởng lão của Trận Khí môn bàn bạc việc bố trí đại trận của Phỉ Hải thành.
…
Diệp Mặc quay về Mặc Nguyệt, mấy người Tống Ánh Trúc sớm đã sốt ruột chờ hắn, khi Diệp Mặc nhìn thấy mấy người Ngu Vũ Thiên, Lê Kinh Mân, Chân Tiểu San, Tô Việt, Thịnh Dực Trung, Dư Kỳ Dương, cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bên cạnh mình cũng có không ít người.
Ngu Vũ Thiên đã là Nguyên Anh hậu kì rồi, còn Tống Ánh Trúc và Lê Kinh Mân cũng đã là Kim Đan đỉnh phong, tu vi nhanh nhất có lẽ là Tô Tĩnh Văn, cô đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ rồi.
Rất nhiều người tụ tập trong một mái nhà, nói các chuyện trên đời. Diệp Mặc cũng biết sau khi hắn rời khỏi, Hắc Bạch Chuẩn Đan vương cũng tìm tới Phỉ Hải thành rồi, nhưng lại bị Tô Kiến Hồ của Vọng Nguyệt tông đuổi đi.
Diệp Mặc mặc dù không biết Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương sao lại biết được Diệp Mặc đã lấy được thiên hỏa rồi, nhưng bây giờ hắn cũng không sợ hãi hai tu sĩ Hư Thần này nữa.
Mọi người sau khi kể xong chuyện của mình, Diệp Mặc nói vắn tắt một chút tình hình ở Nam An châu mới lên tiếng:
- Lần này tôi đến đây chính là muốn dẫn mọi người trở về Nam An châu, nhưng Bắc Vọng châu bên này chúng ta cũng có sản nghiệp Mặc Nguyệt, nếu muốn ở lại, thì tôi sẽ giao Mặc Nguyệt ọi người quản lý, nếu như đều không muốn ở lại, thì cũng tôi về Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu.
Diệp Mặc sau khi nói xong, mọi người trong phòng trở nên trầm mặc, rõ ràng không có ai muốn ở lại Bắc Vọng châu bên này.
Diệp Mặc thấy tình hình này cũng biết mọi người đều muốn đến Nam An châu, đang muốn nói nếu như ai cũng muốn đến Nam An châu, thì bỏ lại sản nghiệp Mặc Nguyệt bên này, thì Lê Kinh Mân lại đứng dậy nói:
- Môn chủ, tôi bằng lòng ở lại Bắc Vọng châu, tương lai khi Mặc Nguyệt của chúng ta phát triển lớn mạnh, Bắc Vọng châu nhất định phải có dấu chân của mình đặt lên đó. Nếu như không phải môn chủ, tôi cả đời có thể chỉ dừng lại ở cảnh giới Kim Đan, như hôm nay tôi đã thăng cấp Nguyên Anh rồi, đối với tôi mà nói cũng đã đủ lắm rồi.
Thời gian Lê Kinh Mân đi theo Diệp Mặc cũng không ngắn, hơn nữa Diệp Mặc lại hiểu gã làm người luôn trung thành, gã ở lại Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành, Diệp Mặc cũng yên tâm.
Lê Kinh Mân mở đầu muốn ở lại, Tô Việt lại cũng đứng dậy nói:
- Tôi và Thịnh Dực Trung cũng ở lại đây, tôi rất thích nơi này, nơi này có nhất nhiều nguồn tài nguyên cho chúng tôi tu luyện.
Diệp Mặc cũng biết hai người cũng đã có chút tình cảm rồi, lập tức đồng ý nói:
- Vậy được, các anh ở lại giúp Lê Kinh Mân đi. Các anh cũng không cần quá lo lắng, tôi sau này sẽ làm một truyền tống trận thông tới Nam An châu cho Mặc Nguyệt. Bây giờ trình độ trận pháp của tôi vẫn chưa đủ mạnh, đợi sau khi trình độ trận pháp của tôi mạnh rồi, tôi nhất định sẽ làm Truyền Tống trận này. Đến lúc đó, mọi người lúc nào cũng có thể qua lại hai bên một cách dễ dàng.
Bây giờ Truyền Tống trận từ Phỉ Hải thành của Bắc Vọng châu đến Mạc Hải thành của Nam An châu, mỗi lần truyền tống cần phải tiêu hao lượng lớn nguyên liệu, còn phải tiêu hao lượng lớn linh khí. Diệp Mặc cho rằng không chỉ là vì nguyên nhân khoảng cách, nguyên nhân chính là không có đại sư trận pháp cao cấp. Một khi đại sư trận pháp cấp cao bố trí Truyền Tống trận, không cần nói khoảng cách giữa hai châu, cho dù là từ trái đất đến Lạc Nguyệt, cũng sẽ không tiêu hao nhiều nguyên liệu. Truyền Tống trận của Tinh Gia Sơn chính là một ví dụ điển hình.
Diệp Mặc có Tam Sinh quyết, hắn tin rằng mình một ngày nào đó có thể bố trí ra loại truyền tống trận như này, một khi truyền tống trận được bố trí rồi, chẳng những có lợi cho Mặc Nguyệt, cho dù là đại lục Lạc Nguyệt cũng có lợi cực lớn.
Nghe thấy Diệp Mặc nói sau này sẽ xây dựng một truyền tống trận đến Mặc Nguyệt Chi Thành ở Mặc Nguyệt, thì những người bằng lòng ở lại lại càng nhiều. Mối quan hệ của Dư Kỳ Dương và Lê Kinh Mân rất sâu đậm, sau khi Lê Kinh Mân ở lại, y vốn dĩ cũng muốn ở lại, bây giờ Diệp Mặc lại nói bố trí truyền tống trận, y lại càng không chút do dự nào mà lựa chọn ở lại. Chân Tiểu San suy nghĩ một lúc, cũng chọn ở lại.
…
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đều ở bên Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn, mặc dù hắn và Tô Tĩnh Văn vẫn chưa phải là vợ chồng, nhưng trên thực tế thì ai cũng biết Tô Tĩnh Văn nhất định sẽ là vợ của Diệp Mặc.
Trên đường phố của Phỉ Hải thành, Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn đi cùng Diệp Mặc, nhớ đến năm đó khi cô rời khỏi Phỉ Hải thành, cảm giác nhớ không thôi vẫn còn hiện ra trước mắt, bây giờ Diệp Mặc cuối cùng cũng trở về rồi, sự lo lắng của cô cuối cùng cũng được nguôi ngoai.
Diệp Mặc sao lại không biết tâm tư của Tống Ánh Trúc, mặc dù sau khi hắn trở về, Tống Ánh Trúc rõ ràng ra vẻ rất vui mừng, nhưng sau cảm giác vui mừng ấy lại là sự ưu sầu. Hắn biết, Tống Ánh Trúc vẫn còn đang thương nhớ con gái Ức Mặc, Ức Mặc sau khi đến Bắc Vọng châu, thì cũng không có tin tức gì, cô sao lại không lo lắng được. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, mấy năm chưa có yêu thú, Tống Ánh Trúc vẫn một mực đi tìm Ức Mặc.
- Em không cần lo lắng, chúng ta trở về rồi hãy nói. Ức Mặc anh nhất định phải tìm ra nó, bất luận là thế nào.
Diệp Mặc kiên định nói.
Nói xong Diệp Mặc lại bổ sung một câu:
- Chờ chuyện của Phỉ Hải thành bên này ổn định lại chút, thì anh sẽ đi tìm Ức Mặc. Bắc Vọng châu có rộng lớn hơn nữa, cũng không rộng lớn bằng Nam An châu được, anh có bán tiên khí, muốn lượn vài vòng quanh Bắc Vọng châu thì cũng không tốn thời gian là bao.
- Uhm.
Tống Ánh Trúc gật đầu, một lát sau cô bỗng nhiên chuyển đề tài nói với Diệp Mặc:
- Tối nay Tô Tĩnh Văn ở với anh nhé.
- Hả…
Tô Tĩnh Văn vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện sau khi nghe đến câu này lập tức đỏ bừng cả mặt.