Rất nhanh, có một số tu sĩ tìm được những linh thảo bị bắn tung tóe ra bên ngoài, còn những linh thảo cấp thấp nhất cũng là trên cấp sáu, linh thảo không ngừng được tìm ra, những tu sĩ bên ngoài trong nháy mắt trở nên điên cuồng.
Lúc này tất cả các tu sĩ đều hiểu được bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là nhìn linh thảo trong tay người khác, mà là tự tìm linh thảo ình. Nhất thời, đám tu sĩ ai ai cũng xông ra ngoài, dường như những tiếng nổ cực lớn trong này cũng trở thành thứ yếu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, một số tiếng kêu thảm thiết vang ra, những tu sĩ xông vào ai ai cũng chạy trở lại, một số tu sĩ không kịp chạy thì bị Không gian đao gió trong đó giết chết hết, rồi bị không gian khe nứt cuốn đi. Còn những âm thanh nổ trong này thì lại vang lên không ngừng.
Diệp Mặc trong lòng thầm kinh hãi, hắn đương nhiên biết những không gian đao gió này cũng với khe nứt kia không phải là do tự nhiên tạo nên, nếu như là thiên nhiên, thì trong này căn bản không phải là nơi mà con người có để ở lại được, hắn ngay lập tức dẫn Tô Tĩnh Văn rời khỏi. Không gian đao gió trong này đều là do người tạo nên, là một trận pháp không gian công kích, chỉ có đều trận pháp này sau khi bị phá, thì đao gió công kích lại tàn sát bừa bãi, một khi đợi đến làn sóng công kích này tiêu tan rồi, thì tiến vào trong đó cũng không có vấn đề gì.
Diệp Mặc kinh hãi chính là vì nơi này hắn đã từng đến, hắn biết phía trước chính là phong ấn đại sảnh lục giác, cũng không biết tại sao lại xuất hiện một trận pháp không gian công kích.
Mặc dù biết rõ trong đó có rất nhiều thứ tốt, nhưng không gian đao gió công kích lại không phải là những tu sĩ bình thường có thể ngăn lại được, những tu sĩ này sau khi rút lui, cũng không dám vào trong nữa, chỉ đứng bên ngoài tìm những linh thảo bị chôn trong cát đá.
Diệp Mặc không biết bên tên bị phong ấn giữ lại bên trong này đã ra hay chưa, trong lòng hắn lại rất rõ, nếu như nhân vật phong ấn kia ra ngoài rồi, thì hắn cũng không còn cách nào.
Vừa lúc đó lại có hai đường độn quang từ hai hướng xông vào dãy núi Vạn Dược. Diệp Mặc nhìn về phía đó, là hai pháp bảo phi hành, hơn nữa bên trái còn là chân khí phi hành trung phẩm.
Trên chân khí phi hành bên trái có hai người con gái bước xuống, Diệp Mặc nghi ngờ là hai người con gái này có một người hắn quen biết, chính là Hải Đồng mà hắn gặp lúc trước cách đây không lâu. Còn người con gái đi cũng cô ta thì lại vô cùng xinh đẹp, không kém gì so với Hải Đồng, nhưng thân mình của cô lại càng đẹp hơn nhiều so với khuôn mặt của cô.
Diệp Mặc chắc rằng thân hình người con gái này là thân hình hoàn mĩ thứ hai mà hắn gặp, lúc trước khi ở cấm địa Băng Thần, hắn gặp một người con gái tuyệt sắc giai nhân, đó chính là Thanh Như. Mặc dù lúc đó Thanh Như đã không có sức sống nữa, nhưng Diệp Mặc vẫn không thể không khẳng định cô ta là người con gái hoàn mĩ nhất mà hắn từng gặp. Còn người con gái đi cùng Hải Đồng đây, mặc dù dung mạo không được như Thanh Như, nhưng thân hình của cô thì cực kỳ hoàn mĩ, đường cong dường như được vẽ ra vậy, gần giống với Thanh Như kia.
Đáng tiếc dung mạo của cô khiến cho cảm giác chỉnh thể bị giảm xuống. Mặc dù dung mạo cô cũng cực xinh đẹp, nhưng kết hợp với thân thể thì có chút không hài hòa.
Điều khiến cho Diệp Mặc chú ý nhất cũng không phải là thân hình người con gái này, mà là tu vi của cô. Người con gái này biểu hiện tu vi ra ngoài là Hư Thần viên mãn, nhưng Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, vừa nhìn đã nhìn ra cô này là tu vi Thừa Đỉnh cấp tám rồi, hơn nữa người con gái này cũng vẫn còn trẻ, trẻ tuổi như vậy, không ngờ đã luyện tới tu vi Thừa Đỉnh cấp tám rồi.
Diệp Mặc thầm than Bắc Vọng châu cũng coi là đầm rồng hang hổ. Nhưng những người này bình thường không ra thì thôi, hắn lại chuyển ánh mắt sang bên phải. Bên phải có một nam một nữ bước xuống, nữ tu rất trẻ, còn nam tu thì có chút già dặn. Lộ vẻ rất tang thương, khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, trong hai người này thì cũng có một người hắn biết.
Hắn biết nữ tu trẻ tuổi kia, tên là Chu Ngữ Sương. Diệp Mặc biết cô ấy, là vì năm đó bốn tu sĩ Kim Đan tìm được một đại sảnh phong ấn lục giác, kết quả La Do Bình muốn thiết kế tiêu diệt ba người còn lại, lại bị Chu Ngữ Sương dùng Độn Không phù cấp tám chạy mất.
Diệp Mặc biết rõ Chu Ngữ Sương mặc dù cũng biết đại sảnh phong ấn lục giác kia, nhưng Chu Ngữ Sương chắc chắn không biết mình, vì hắn sau khi Chu Ngữ Sương dùng Độn không phù chạy trốn, mới xuất hiện.
Đồng thời khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc không chỉ là Chu Ngữ Sương, mà là người đàn ông tang thương đi bên cạnh cô ta, không ngờ là tu sĩ Thừa Đỉnh viên mãn rồi. Nhưng cũng là ẩn giấu tu vi của mình, đem tu vi của mình thể hiện ở Hư Thần tầng thứ sáu.
Lúc này Diệp Mặc phát hiện ra ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, hơn nữa lại là Thừa Đỉnh trên tầng thứ tám, ba tên tu sĩ này có một điểm chung duy nhất, đó chính là giấu đi tu vi của mình.
Người duy nhất không giấu đi tu vi của mình chỉ có hắn, hắn là Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, biểu hiện ra ngoài cũng là Thừa Đỉnh tầng thứ bảy.
Hải Đồng liếc mắt nhìn Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, ánh mắt lập tức có chút kinh hỉ, vội vàng bước tới phía Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn khom người nói:
- Đa tạ Diệp đại ca khuyên bảo và tha thứ, Hải Đồng bây giờ đã hiểu rồi. Chuyện lúc trước Hải Đồng cực kỳ vô lễ, bây giờ nhận lỗi với Diệp đại ca, xin Diệp đại ca tha thứ.
Diệp Mặc kinh dị nhìn Hải Đồng, người con gái này sau khi mình tự ý nói một tràng dài, không ngờ lại có thể tỉnh ngộ được? Phải biết trong mắt Diệp Mặc, người con gái này căn bản không còn thuốc nào cứu chữa được nữa rồi. Lúc dó hắn nói là dạy ột bài, cũng không bằng nói là đang châm chọc cô. Như thế mà cũng tỉnh ngộ được, kiểu giác ngộ này đúng là không được bình thường. Diệp Mặc đoán chừng Hải Đồng sở dĩ có thể tỉnh ngộ được, đó là vì hiểu được lúc trước gặp phải nếu không phải là mình, cô sớm đã bị người khác giết thành tro bụi rồi.
Người giơ tay không đánh khuôn mặt cười, Hải Đồng cũng nói như vậy, Diệp Mặc đương nhiên cũng không tiếp tục kêu cô cút đi. Đành phải gật đầu, cũng không nói gì, nói thật, hắn thật không nghĩ Dư Như Ngọc lại ở cùng người con gái như này. Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay, ai mà biết được Hải Đồng lại có phải vì lúc trước khi chết đã thay đổi, thời gian lâu dần rồi lại khôi phục lại bản tính cũ hay không?
- Hải Đồng, đây là bạn của cô sao? Sao không giới thiệu chút đi?
Người con gái đi cũng Hải Đồng cũng bước lên, cười hi hi nhìn Hải Đồng nói.
Diệp Mặc vừa đánh giá cô gái trước mặt mình chút, trong nháy mắt giật mình, hắn cuối cùng hiểu ra người con gái đi cùng Hải Đồng này tại sao lại khiến ình có cảm giác không hòa hợp. Người con gái này đeo pháp bảo ẩn nấp cao cấp, thậm chí cấp bậc còn cao hơn Nặc Sa của hắn. Nói cách khác người con gái này chẳng những ẩn giấu tu vi của mình, mà còn ấn giấu dung nhan của mình nữa.
Hải Đồng vội vàng nói:
- Chị Tiêu Y, vị này là Diệp đại ca người mà lúc trước em nói với chị là muốn xin lỗi đấy, Diệp đại ca, đây là chị Tiêu Y, lúc trước tôi muốn tìm Diệp đại ca để xin lỗi, trên đường gặp được chị Tiêu Y, chị Tiêu Y là người tốt, nên tiện đường tôi cùng chị ấy đến đây.
Diệp Mặc trong lòng thầm lắc đầu, Hải Đồng đúng là ngây thơ như một trang giấy trắng vậy. Bất luận là người hay là quỷ, chuyện mà cô muốn làm, thì cũng không có giấu diếm gì. Chảtrách lúc trước lại có nhiều chuyện tai bay vạ gió vậy, cái cô này căn bản cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều là người của Song Tâm cốc. Chẳng lẽ, cô lăn lộn Tu Chân giới nhiều năm như vậy, phỏng chừng cũng không có một người bạn chân chính nào. Với tính cách không coi ai ra gì của cô ngày trước, cũng không kết giao bạn bè gì, ngoại trừ người coi cô như bảo bối Dư Như Ngọc kia.
- Diệp đại ca, Diệp đại tẩu…
Tiêu Y có chút lễ phép bước lên phía trước chào hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, trong lòng lại không thoải mái với cô Tiêu Y này. Loại cảm giác này hắn không nói ra được thành lời, nhưng Diệp Mặc biết hắn tu luyện Tam Sinh quyết cảm giác bình thường không thể nhầm được. Tiêu Y trước mắt này nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy ánh mắt tang thương của cô còn thê lương hơn Mông Hàn An. Loại cảm giác này quá quái dị, cũng giống như thân thể của cô và khuôn mặt xinh đẹp của cô không phù hợp với nhau vậy.
Thấy Diệp Mặc cũng không giới thiệu Tô Tĩnh Văn, Tiêu Y cười cười, cũng không để ý.
Lúc này bên trong dãy núi Vạn Dược vang lên những âm thanh ầm ầm dường như cũng ngừng lại, dường như không gian đao gió và vết nứt kia cũng hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi. Đám đông tu sĩ cũng dần dần muốn thử vào xem một chút.
Hải Đồng bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Diệp đại xa, anh cũng vào xem chút chứ?
Diệp Mặc nhìn Hải Đồng, lại nhìn Tiêu Y, bỗng nhiên nói:
- Hải Đồng, nếu như cô tin tôi, vậy thì sớm quay về môn phái đi. Bên ngoài không thích hợp với cô, thậm chí bây giờ cũng không thích hợp.
- Hả…
Hải Đồng hả một tiếng, khuôn mặt có chút ửng hồng. Cô cảm thấy mình cố ý đến xin lỗi, nhưng Diệp Mặc lại có chút không nể mặt.
Nhưng trong nháy mắt, cô lại cảm thấy hắn không phải có ý như vậy, cô vốn muốn đến xin lỗi, lại còn để ý người khác có nể mặt hay không, chẳng phải là giống tính cách trước đây sao?
Nghĩ tới đây, Hải Đồng lại thầm thở dài, sau dó khóe mắt có chút đỏ oan ức nói:
- Cám ơn Diệp đại ca, bên ngoài có lẽ không thích hợp với tôi thật. Thôi tôi về đây, Diệp đại ca bảo trọng.
Nói xong Hải Đồng mắt vẫn còn đỏ nói với Tiêu Y:
- Chị Tiêu Y, em đi đây. Sau này chị có rảnh, thì có thể đến Song Tâm cốc chơi.
Tiêu Y lại vội vàng nói:
- Em Hải Đồng, không cần vội đi, nơi này nói không chừng vẫn còn nhiều thứ tốt lắm.
Hải Đồng lại lắc đầu, phóng pháp bảo phi hành linh khí thượng phẩm ra, sau khi đạp lên pháp bảo, quay người rời khỏi.
Tiêu Y nhìn Hải Đồng rời đi, có chút miễn cưỡng nói với Diệp Mặc:
- Thật ra Hải Đồng quá ngây thơ, cô ấy ở trong này, tôi có thể bảo vệ được cô ấy.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, Hải Đồng nói dễ nghe chút là ngây thơ, nói khó nghe chút là ngu ngốc. Nhưng cô ấy ngây thơ, thì cô cũng không đơn giản.
Tô Tĩnh Văn kéo tay Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, vừa rồi câu nói của anh có phải có chút hơi quá rồi chăng?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Không biết.
Hắn vừa mới nói xong câu này, tu sĩ phía trước vừa mới bước vào lại vang lên những âm thanh ồn ào, thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, lại phát hiện ra trận môn không gian khi hắn mới bước vào cũng không còn nữa. Nói cách khác trong khi tiếng nổ kịch liệt và đất rung vừa nãy, thì những trận pháp xung quanh cũng mất đi hiệu quả.
Một thềm đá dài xuất hiện trước mặt mọi người, thềm đá này Diệp Mặc rất quen thuộc, lúc trước hắn chính là đi theo sau bốn người Chu Ngữ Sương bước vào thềm đá này, nhưng bốn người vào cuối cùng lại chỉ có hai người bước ra. Bây giờ hắn lại xuất hiện ra ở đây, còn Chu Ngữ Sương kia thì cũng xuất hiện ở nơi này.