Diệp Mặc đương nhiên biết là tên yêu thú này đã nhẹ tay với Ngôn Nghiên rồi, nhưng hắn cảm thấy như vậy vẫn là ra tay rất nặng, căn bản là lưu hay không lưu tình thì cũng không khác gì nhau cả. Tên yêu tu kia hoàn toàn có thể ngăn cản Ngôn Nghiên, buộc Ngôn Nghiên phải rời đi, hoặc yêu cầu Ngôn Nghiên phải giải thích lý do. Nếu lần này không phải là mình có đan dược thượng đẳng, thì không chừng Ngôn Nghiên đã giống như em trai của cô rồi.
- Ta vừa tới đây, không biết cái gì là cấm địa Thần Thú sơn mạch. Nhưng ngươi làm bạn của ta thương thế như vậy, ngươi nói ta nên trả cho ngươi một cái tát hay là làm cái gì đó?
Tuy rằng Diệp Mặc đã tiến vào cấm địa, nhưng hắn cũng không lập tức động thủ.
Tên yêu tu kia cũng trơ mắt ra nhìn Diệp Mặc tiến vào cấm địa mà không thể làm gì cả, vì trong mắt y, Diệp Mặc đã là một tu sĩ Hóa Chân, nếu như y dám động thủ với tu sĩ Hóa Chân, thì chính là ngại bản thân mình sống quá lâu rồi.
- Tiền bối, nơi này của chúng tôi là cấm địa của Thần Thú sơn mạch, lúc trước tiền bối ở bên ngoài thu thập linh thảo, thì chúng tôi cũng không ngăn cản người. Nhưng nếu như tiền bối cố ý xâm phạm vào cấm địa, thì sẽ là tử địch của Thần Thú sơn mạch chúng tôi.
Tên yêu tu kia biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng thủ hộ cấm địa chính là trách nhiệm của y, nếu như y lùi lại, thì cũng là phạm vào tội chết. Tin tức thì y đã thông báo về, nên hiện tại thì y chỉ có thể chờ đợi viện trợ mà thôi.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Vốn ta cũng không muốn tiến vào cấm địa, ngươi cũng thấy rồi đấy. Nhưng bằng hữu của ta chỉ muốn thu thập một gốc linh thảo mà thôi, mà ngươi đã ra tay tàn độc như vậy. Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn, thứ nhất là để ta tát lại một cái, thứ hai là để cho chúng ta tiến vào thu thập linh thảo.
Diệp Mặc khi tiến vào, đã dự định là giáo huấn cái tên yêu tu này một chút, sau đó lấy 'Dịch tinh đằng'. Nhưng sau khi hắn tiến vào, thì phát hiện linh thảo ở đây so với bên ngoài thì cao cấp hơn nhiều, hơn nữa linh khí cũng nồng đậm hơn bên ngoài không chỉ gấp mười lần. Những tên yêu tu này quả thật là có phúc mà, thậm chí có bảo địa tu luyện tốt như vậy.
Để Diệp Mặc tát một cái, đó là chuyện không thể nào, nhưng để mấy người Diệp Mặc tiến vào thu thập linh thảo thì càng không có khả năng. Tên yêu tu biết rõ mình không thể đánh, nhưng cũng chỉ có thể lấy ra pháp bảo của mình mà thôi.
...
Lúc này ở sâu trong cung điện của cấm địa Thần Thú sơn mạch, thì thanh niên tóc xanh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một tên yêu tu đang quỳ mọp ở phía dưới:
- Ngươi nói là hắn dám tiến vào cấm địa Thần Thú sơn mạch sao?
- Vâng, thiên chân vạn xác, người kia thực sự đã tiến vào cấm địa rồi ạ.
Tên yêu tu đang quỳ vội vàng run giọng trả lời.
Thanh niên tóc xanh quay đầu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hai người phía sau mình nói:
- Mị Nương, lúc trước không phải cô nói rằng tên tu sĩ kia là loại người biết chừng mực sao? Vì sao hiện tại hắn lại xâm nhập vào cấm địa rồi?
Cô gái xinh đẹp kia lại không có chút khẩn trương nào, sau đó khom người nói:
- Tam thần chủ, tu sĩ nếu đã đi lầm vào cấm địa, thì thần chủ chỉ cần tự mình đi giải thích với hắn một chút là được rồi. Tôi tin tưởng sau khi thần chủ giải thích, thì hắn sẽ biết lí lẽ hơn. Nếu như hắn thật sự muốn mạnh mẽ tiến vào cấm địa Thần Thú sơn mạch, thì tôi nghĩ rằng căn bản là tam thần chủ người sẽ không cần phải tự mình động thủ...
Thanh niên tóc xanh sau khi nghe vậy, thì không còn tức giận nữa, gật đầu nói:
- Cũng được. Hai người các ngươi đi cùng với tôi. Thần Thú sơn mạch của chúng ta đâu phải là nơi có thể tùy tiện đi vào.
...
Diệp Mặc thấy tên yêu tu kia lấy ra pháp bảo, thì định cho y nằm đo đất với một tia sét, nhưng vừa lúc này, lại nghe thấy bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào, hiển nhiên là có đến hàng vạn con thú đang chạy tới mang theo tiếng gầm rú vang vọng.
Chỉ hơn mười lần hít thở, thì đã có vô số yêu thú đi tới rồi, đảo mắt một cái đã đầy rẫy yêu thú trong vùng cấm địa này. Ngay cả Tô Tĩnh Văn đã từng chứng kiến thú triều thì cũng có chút sợ hãi. Những yêu thú này chỉ cần vừa nhìn đã biết không phải là những yêu tu mà đợt thú triều Bắc Vọng Châu kia có thể so sánh được. Nhưng yêu thú này thấp nhất cũng đều là yêu thú cấp sáu. Ngay cả yêu thú cấp mười cũng có tới hơn trăm con.
Mấy người Nguyệt Thiền và Chu Ngữ Sương sắc mặt cũng đều trở nên trắng bệch, ngay cả Ngôn Nghiên lúc này cũng đang kinh hãi và hối hận. Cô hối hận vì mình đã xông vào cấm địa Thần Thú sơn mạch này.
Thấy nhiều yêu thú như vậy, thì Diệp Mặc cũng dừng tay lại, quay lại vẫy tay với mấy người Tô Tĩnh Văn bên ngoài. Tô Tĩnh Văn và mấy người Đường Mộng Nhiêu cũng đều tiến vào cấm địa đứng phía sau Diệp Mặc.
Bên ngoài cấm địa có nhiều yêu tu vây quanh liên tục gào thét như vậy, nhưng chúng cũng không xông tới, mà đứng tràn ra ở phía bên ngoài, hiển nhiên đều là đang đợi mệnh lệnh.
Diệp Mặc nhìn sang tên yêu tu Kiếp Biến viên mãn kia. Sau đó cười lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn nhìn cảnh ta tiêu diệt yêu thú quy mô lớn sao? Tốt thôi, ta sẽ cho ngươi thấy.
Nói xong Diệp Mặc liền vung tay lên, mấy đường lôi kiếm liền rơi xuống, những Dẫn linh thụ xung quanh cấm địa lập tức bị lôi kiếm của Diệp Mặc phá hủy toàn bộ. Ngoại trừ đống hỗn độn còn lại trên mặt đất, thì căn bản là không thể nhìn ra được vừa rồi đây còn là những linh thụ cao lớn nữa.
Thấy lôi thuật của Diệp Mặc có uy thế như vậy, thì tên yêu tu Kiếp Biến viên mãn lại lần nữa biến sắc, vừa định nói gì đó, thì đã nghe được phía sau truyền đến từng đợt những tiếng gầm rú.
Tên yêu tu Kiếp Biến kia liền dừng lại, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, đã sớm quên việc nói lý cùng Diệp Mặc rồi, mà vội vã khom người đứng sang một bên, dường như đang chờ đợi một đaị nhân vật đến.
Tên yêu tu Kiếp Biến này vừa đứng sang một bên, thì một con Băng Ma Báo cấp mười đã bay xà xuống, theo phía sau nó là hơn mười yêu tu Kiếp Biến, còn có hai tên yêu tu Kiếp Biến sơ kỳ. Ngoài ra còn có hơn mười con yêu thú cấp mười, ở giữ những yêu thú cấp mười này còn có một Song Đầu Sư cấp mười một nữa.
Mà những yêu thú này đều đi theo sau Băng Ma Báo, khi Băng Ma Báo vừa hạ xuống, thì trên lưng của nó có một thanh niên tóc xanh đi xuống. Người này cũng là một yêu tu, hơn nữa còn là một yêu tu Hóa Chân tầng bốn.
Diệp Mặc thấy tình cảnh này, thì cũng phải hít vào một hơi lạnh. Thực lực này, quả thực là quá cường đại, thực sự là có yêu thú cấp mười một, hơn nữa còn không phải là yêu thú cấp mười một bình thường.
Tên yêu tu tóc xanh sau khi đi xuống, thì theo sau y còn có một yêu thú và một yêu tu nữa, đều yên lặng đi theo sau. Chỉ có hai người này là cùng tiến tới trước mặt Diệp Mặc với thanh niên tóc xanh kia.
Thanh niên tóc xanh sau khi đi tới, liền đánh giá Diệp Mặc một chút, nhất thời khóe mắt y cũng phải co rút lại. Không ngờ là y cũng không nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc. Lúc này thì y đã có suy nghĩ là lúc trước Lôi Kiếp Diệp Mặc vượt qua cũng không phải là Lôi Kiếp tấn cấp Hóa Chân, mà chính là Lôi Kiếp phi thăng rồi.
Tu sĩ sau khi vượt qua Lôi Kiếp phi thăng, thì đều lập tức phi thăng, chỉ có một số tu sĩ vô cùng cường đại, thì mới có thể khống chế đem thời gian phi thăng kéo dài ra một chút. Nhưng thời gian kéo dài này cũng không thể quá lâu, tối đa cũng chỉ có một tháng mà thôi.
- Tham kiến Tam thần chủ đại nhân...
Tên yêu tu Kiếp Biến vừa rồi ngăn cản Diệp Mặc, sau khi thấy thanh niên tóc xanh này thì lập tức run giọng kêu lên.
Thanh niên tóc xanh khoát tay, cũng không nói một lời. Còn tên yêu tu Kiếp Biến cũng lập tức tự giác lùi sang một bên.
Lúc này thì cô gái xinh đẹp phía sau thanh niên tóc xanh bỗng nhiên lại đi tới trước mặt Diệp Mặc, sau đó ôm quyền nói:
- Vị bằng hữu này, Thần Thú sơn mạch của chúng tôi vẫn không cùng ngươi đối lập, không biết vì sao các hạ còn muốn tiến vào cấm địa của Thần Thú sơn mạch chúng tôi? Hôm nay Tam thần chủ của Thần Thú sơn mạch đã tự mình ra mặt, nếu như các hạ không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, thì Thần Thú sơn mạch chúng tôi cho dù là đạp nồi dìm thuyền, cũng không thể để các hạ rời khỏi đây được.
Mấy câu nói đó kỳ thực là để lại mặt mũi cho chính mình, và cũng là đề lại một đường lui.
Diệp Mặc gật đầu, ôm quyền nói với thanh niên tóc xanh:
- Tán tu Diệp Mặc, ra mắt Tam thần chủ.
Thanh niên tóc xanh không thể nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc, thì hiện tại Diệp Mặc chào hỏi, y cũng chỉ gật đầu ôm quyền chào lại một cái, nhưng cũng không nói gì cả.
Diệp Mặc cũng không quan tâm, liền nói thẳng vào vấn đề:
- Tôi đi ngang qua đây, thấy linh thảo ở đây cũng không tệ, vì thế mới tiến lên thu thập một ít linh thảo cấp thấp. Bạn của tôi vì thấy ở đây có một gốc 'Dịch tinh đằng', nên mới muốn tiến đến để hái đi, nhưng lại bị đánh trọng thương. Nếu như không phải tôi là một luyện đan sư, trong tay còn có đan dược trị thương, thì có lẽ bạn của tôi đã sớm mất mạng rồi. Hôm nay Tam thần chủ mang theo nhiều yêu thú cao cấp như vậy, chẳng lẽ muốn đại chiến một hồi với tôi sao? Nếu như vậy thì Diệp mỗ cũng xin phụng bồi đến cùng.
Nói xong thì khí thế toàn thân của Diệp Mặc liền tăng vọt, trong nháy mắt đã bao trùm diện tích mấy ngàn thước xung quanh. 'Cảnh' của hắn đã có chút thành tựu, đương nhiên có thể biết được nhược điểm của Tam thần chủ này nằm ở đâu, cho nên khí thế của hắn cũng tập trung chủ yếu ở nhược điểm đó của Tam thần chủ.
Thanh niên tóc xanh không nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc, nhưng lại thấy Diệp Mặc còn rất trẻ, cho nên vẫn còn đang do dự, thì lúc này lại đột nhiên cảm thấy được khí thế của Diệp Mặc. Tâm thần của y giờ khắc này đột nhiên kinh hãi. Một khoảng trống vô thanh vô tức của mở, khiến thanh niên tóc xanh liền bị dọa đến mực giật mình, vì lúc này nếu như đối phương động thủ, thì y nhất định sẽ bị rơi vào thế hạ phong. Khí thế lợi hại như vậy, thì hiển nhiên đối phương ít nhất cũng phải là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh. Bằng không sao có thể chỉ bằng khí thế đã có thể khiến y ở vào thế hạ phong.
Thật là một tu sĩ cường đại, so với lão đại và lão nhị cũng không kém chút nào. Tam thần chủ sau khi giật mình một cái, lập tức vận chuyển tâm thần, toàn lực chống lại. Đồng thời càng kiêng kỵ Diệp Mặc hơn, lập tức ôm quyền nói:
- Hóa ra chỉ là chút hiểu lầm, 'Dịch tinh đằng' thì cấm địa Thần Thú sơn mạch chúng tôi còn nhiều, nếu như Diệp huynh muốn, chỉ cần nói một câu thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng nếu cứ như vậy mà xông vào cấm địa Thần Thú sơn mạch chúng tôi, thì đã trái với quy củ rồi.
Diệp Mặc thấy Tam thần chủ này nói như vậy, thì cũng gật đầu rồi ôm quyền đáp lại:
- Nếu như chỉ là hiểu lầm, thì quên đi. Chị Ngôn, chị lấy 'Dịch tinh đằng' trở về đi, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc không phải là kẻ không có tầm nhìn, ở đây nhiều yêu thú cao cấp như vậy, còn có cả yêu thú cấp mười một và vài tên yêu tu Hóa Chân, nếu như hắn nhất định muốn ở đây thu thập linh thảo cao cấp, thì đó chính là tự mình tìm phiền toái rồi. Vì thế hắn cũng bỏ qua, không cần thiết phải đối địch với nhiều yêu thú như vậy. Huống chi Tam thần chủ này cũng đã là yêu tu Hóa Chân tầng bốn rồi, vậy thì Đại thần chủ và Nhị thần chủ sao có thể đơn giản được?
- Ha ha ha ha...
Khi Ngôn Nghiên đang muốn thu lấy 'Dịch tinh đằng', thì một tiếng cười truyền đến:
- Ta xem ai dám ở Thần Thú sơn mạch chúng ta mà thu thập linh thảo chứ. Tam thần chủ, hiện Đại thần chủ và Nhị thần chủ không có ở đây, thì sao ngươi có thể phá hư quy củ của Thần Thú sơn mạch được? Hay là ngươi sợ hãi mấy con kiến hôi tu sĩ loài người này?
Theo thanh âm này truyền đến, thì một tên thanh niên trẻ tuổi đã hạ xuống gần chỗ của Tam thần chủ. Thanh niên này thoạt nhìn cũng không xấu, mái tóc dài có vẻ phóng khoáng tự nhiên, chỉ là mặt của y thì đen như nhọ nồi.
Diệp Mặc nghe được thanh âm này thì liền nhíu mày lại. Hắn đã không muốn truy cứu việc Ngôn Nghiên bị đánh trọng thương rồi, vậy mà lấy một gốc 'Dịch tinh đằng' cũng có người đứng ra ngăn cản.
- Thiếu thần chủ...
Thanh niên mặt đen này vừa hạ xuống, thì những yêu tu xung quanh đều khom người thi lễ.
Thanh niên mặt đen khinh thường nhìn Tam thần chủ, sau đó nói với một tên yêu tu Hóa Chân đi theo sau y:
- Đi... Ném mấy con kiến hôi này đi.