Thiếu thần chủ rõ ràng cũng nhìn thấy sáu viên Tuyết Tang đan bên trong bình ngọc, sắc mặt lập tức âm trầm bất định. Y không ngờ Diệp Mặc lại còn là một Đan vương bát phẩm thật, một Đan vương bát phẩm chính cống. Trong thời gian ngắn ngủi đã luyện chế ra được Tuyết Tang đan hạng nhất, rõ ràng đã là Đan vương bát phẩm đỉnh cấp rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm.
Thiếu thần chủ cũng có thể thấy Diệp Mặc là Đan vương bát phẩm đỉnh cấp, thì Tam thần chủ lại càng có thể nhìn ta Diệp Mặc sắp thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm rồi. Được một lúc, y mới từ sự khiếp sợ và vui mừng khôn xiết bừng tỉnh lại, nhanh chóng thu lại mấy viên Tuyết Tang đan trong tay mình, lại càng tha thiết ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, trình độ luyện đan của anh thật lợi hại, tôi nghĩ anh Diệp cho dù thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm, cũng không còn lâu nữa, anh là đan vương thiên tài nhất mà tôi đã từng gặp.
Diệp Mặc miệng nhoẻn cười nhưng cũng không nói gì, trong lòng lại nghĩ, linh dược mà tôi muốn thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm chẳng phải vẫn đang trên người anh đấy sao, anh nhanh lấy ra đi, đừng vòng vo nữa.
- Anh Diệp, Hoán Chấn mặt dầy muốn mời anh Diệp đến Thần chủ phong tôi làm khách, Giao Hoán Chấn tôi nhất định sẽ coi anh là khách quý.
Tam thần chủ lại lần nữa mời Diệp Mặc, bản lĩnh của Diệp Mặc, khiến y lại càng khẩn cấp muốn kết giao với Diệp Mặc, đối với người tài giỏi như Diệp Mặc, y đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể dùng cách khác lung lạc mà thôi.
Lúc này đã giúp Tam thần chủ luyện đan xong, Diệp Mặc sớm đã muốn rời khỏi nơi này rồi, tên tam Thần chủ này mặc dù nghĩ đơn giản, nhưng Thần Thú Sơn mạch tuyệt đối không thể khinh thường được, hắn dẫn theo Tô Tĩnh Văn, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao? Huống chi, Thiếu thần chủ còn thù hận mình thế nữa.
Cho nên hắn căn bản cũng không suy nghĩ nhiều mà ôm quyền nói:
- Cám ơn Tam thần chủ, tôi phải cáo từ rồi.
Thấy Diệp Mặc muốn đi thật rồi, Tam thần chủ vội lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Mặc nói:
- Anh Diệp, đây là chút thành ý của tôi muốn mời anh Diệp đến làm khách, Thần Thú Sơn mạch của tôi cái gì không có, chỉ có chút linh thảo này thôi.
Y vốn dĩ muốn mời Diệp Mặc đến Thần chủ phong chơi, sau đó để cho Diệp Mặc tự mình đi dược phong đỉnh cấp hái thuốc. Bây giờ Diệp Mặc lại muốn đi, y đành phải đưa linh dược trên người mình cho hắn.
Cái mà Diệp Mặc đang chờ chính là cái nhẫn này, nên cũng không khách khí mà nhận nó luôn, sau khi thần thức của hắn quét vào, khóe miệng giật giật, linh thảo cấp chín có tới hơn năm mươi gốc, linh thảo cấp tám thì đến ba bốn trăm gốc.
Thật là giàu có, Thần Thú Sơn mạch này thật giàu có, mình chỉ giúp luyện chế một lò Tuyết Tang đan, Tam thần chủ này lại tặng ình nhiều linh thảo như này, đây đúng là không cần vốn mà được vạn lời. Từ đó có thể thấy Đại thần chủ và Nhị thần chủ càng giàu có hơn, lúc này hắn thậm chí còn muốn ở lại đây mở một gian hàng luyện đan.
Khiến cho Diệp Mặc tiếc nuối chính là trong hơn năm mươi gốc linh thảo cấp chín này lại không có Băng La hoặc là Chân Linh mà hắn đang cần.
Diệp Mặc cất chiếc nhẫn đi rồi cảm ơn Tam thần chủ:
- Cám ơn anh Giao, không ngờ lại tặng tôi nhiều linh thảo quý giá đến vậy.
Tam thần chủ thấy Diệp Mặc cất đồ của y đi rồi, lại càng vui mừng, vội nới:
- Anh Diệp, lần này tôi vội ra ngoài, nên nhiều dược liệu quý không mang theo, lần sau anh Diệp nhất định phải đến Thần Thú Sơn mạch của tôi làm khách đấy, Giao Hoán Chấn tôi nhất định sẽ tặng cho nhiều linh thảo hơn.
Diệp Mặc cũng không tiện kêu Tam thần chủ về lấy thêm, đành phải trả lời:
- Được, lần sau Diệp mỗ nếu có đến, nhất định sẽ quấy rầy Tam thần chủ. Nhưng một người bạn của tôi thần hồn bị trúng độc, không biết tam thần chủ có một gốc Băng La nào hay không?
Muốn Băng La đương nhiên là luyện chế Chân La đan, nhưng Diệp Mặc chỉ có thể nói là thần hồn trúng độc, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ tu vi của mình thì cũng không tốt. Còn Chân Linh thảo, Diệp Mặc lại càng không thể nói ra, vì tác dụng của Chân Linh thảo chỉ có một, đó chính là luyện chế Chân Linh đan, chỉ cần hắn nói ra thì đối phương sẽ biết mình muốn làm gì ngay lập tức.
- Băng La ư?
Tam thần chủ nhíu nhíu mày, Diệp Mặc liền biết y không có. Cũng phải, Chân La thảo còn qúy hơn linh thảo cấp chín nhiều, nơi nó sinh sống cũng là nơi băng tuyết. Hơn nữa cũng khó mà tìm được, Thần Thú sơn mạch cho dù giàu có, cũng chưa chắc có Băng La.
Đang lúc Diệp Mặc định nói thôi đi, thì Tam thần chủ bỗng nhiên lại nói:
- Anh Diệp, ba tháng sau anh đến thần chủ phong của tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách giúp anh.
Đã nói đến nước này, Diệp Mặc biết nói nữa cũng chẳng được gì, hắn gật đầu nói:
- Ba tháng sau nếu như có thời gian, Diệp mỗ chắc chắn sẽ đến thăm hỏi Tam thần chủ.
Nói xong Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt, sau khi mấy người Tô Tĩnh Văn lên Thanh Nguyệt rồi, mới từ biệt Tam thần chủ.
Thanh Nguyệt mang theo bóng dáng màu xanh biến mất trên bầu trời Thần Thú sơn mạch, Thiếu thần chủ biết, cho dù trưởng lão ra mặt, cũng không giữ được đan vương trước mặt này lại.
Tam thần chủ hướng nhìn về phía Diệp Mặc rời đi, lúc này mới khuôn mặt mừng rỡ quay người lại nói với một nam một nữ phía sau lưng y:
- Ha ha, hôm nay đúng là may mắn, Giao Hoán Chấn tôi không ngờ lại có thể kết giao với cao nhân như vậy, đi, về thôi.
Thiếu thần chủ nhìn Tam thần chủ dương dương đắc ý, sắc mặt lập tức xanh mét, nhìn hướng mà Diệp Mặc rời đi một lúc lâu, lúc này mới đi.
…
Thanh Nguyệt mang theo một đường màu xanh bay về hướng mà Ngôn Nghiên chỉ, hai ngày sau, mới rời khỏi phạm vi Thần Thú sơn mạch. Thanh Nguyệt cần đến hai ngày mới rời khỏi phạm vi của Thần Thú sơn mạch, rõ ràng Thần Thú sơn mạch này cũng rất rộng. Diệp Mặc có chút nghi ngờ hỏi Ngôn Nghiên:
- Nơi mà các cô bị vây khốn cách bên ngoài này xa như vậy, sao các cô có thể vào trong được?
Tận mắt chứng kiến Diệp Mặc dạy dỗ Thiếu thần chủ của Thần Thú sơn mạch, lại còn kết bạn với Tam thần chủ cao cao tại thượng của Thần Thú sơn mạch, Ngôn Nghiên trong lòng cũng có chút kính sợ Diệp Mặc. Vì cô sinh sống ở Tây Tu thành, đương nhiên biết địa vị Thần chủ của Thần Thú sơn mạch.
Bây giờ Diệp Mặc lại hỏi đến, cô vội vàng đáp lại:
- Tôi và anh trai của tôi hai năm trước đã tiến vào Thần Thú sơn mạch rồi, vẫn rất cẩn trọng, nhưng một tháng trước bị yêu thú chặn đường, chúng tôi mới lợi dụng trận pháp tàn phá kia cố gắng gượng đến khi Diệp đại ca tới.
Diệp Mặc thấy Ngôn Nghiên nói vậy, trong lòng cũng thầm khâm phục anh em nhà này, không ngờ lại có thể lén đi trong Thần Thú sơn mạch hai năm rồi, cũng chỉ vì tìm Dịch Tinh Đằng.
Nếu như không phải gặp được mình, Diệp Mặc chắc rằng anh em nhà này cuối cùng cũng chết là cái chắc, căn bản cũng không tìm được Dịch Tinh Đằng.
Thanh Nguyệt sau khi rời khỏi Thần Thú sơn mạch, tốc độ lại trở nên nhanh chóng, chỉ trong vòng một tuần, Thanh Nguyệt đã tiến gần đến một dãy núi dài miên man cực kỳ hùng vĩ.
Lần này không đợi Diệp Mặc hỏi, Ngôn Nghiên chủ động nói:
- Dãy núi này chính là Tây Tu giới, qua dãy núi này rồi, thì chính là phạm vi của Tây Tu thành rồi.
Diệp Mặc gật đầu, Thanh Nguyệt sau khi xuyên qua dãy núi đó, quả nhiên tu sĩ loài người trở nên nhiều hơn. Những tu sĩ đó sau khi thấy tốc độ của Thanh Nguyệt, ai ai cũng tránh ra. Tu sĩ có loại pháp bảo phi hành như Thanh Nguyệt này, rõ ràng là bậc tiền bối tài giỏi.
Lại hai ngày nữa, thần thức của Diệp Mặc đã nhìn thấy một cửa thành cao lớn, trên cửa thành có hai chữ “Tây Tu”. Ngoài ra, không có đồ gì khác, đến tường thành cũng không có.
- Tây Tu thành là một thành phố tu sĩ không có tường thành, chỉ có cửa thành cao vút. Diệp đại ca trước khi vào thành, tốt nhất là đổi một pháp bảo phi hành khác.
Ngôn Nghiên lại giải thích thêm.
Diệp Mặc thấy Tây Tu thành có thể tồn tại song song cùng Thần Thú sơn mạch ở nơi này, cũng không phải là nơi tầm thường, cho dù Ngôn Nghiên không nói, hắn cũng định đổi pháp bảo rồi. Ngay sau đó ai nấy nhảy lên pháp bảo của mình, Diệp Mặc cũng phóng ra một chân khí phi hành hạ phẩm.
Sau nửa tuần hương, mọi người cũng đã dừng chân bên ngoài Tây Tu thành. Đối với sự có mặt của mấy người, cũng không có ai thấy kỳ quái. Cửa lớn của Tây Tu thành mặc dù chỉ là một cửa thành cực lớn, nhưng tu sĩ ra vào lại cực kỳ nhiều. Một số tu sĩ trên người còn mang theo mùi máu tanh, rõ ràng là vừa đi bắt yêu thú về.
Mấy người vừa tiến vào Tây Tu thành, sư phụ của Chu Ngữ Sương liền dẫn theo Chu Ngữ Sương đến trước mặt Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu cáo từ, gã căn bản không định quay về Bắc Vọng châu. Linh khí của Tây Tu thành vô cùng nồng đậm, tu luyện ở đây, đối với gã mà nói cũng là chọn lựa tốt nhất.
Anh em Ngôn Nghiên nhớ em trai Ngôn Trịnh Tân, cũng thiên ân vạn tạ cáo từ Diệp Mặc, hơn nữa còn để lại truyền tin châu, nói đợi sau khi em trai khỏe trở lại, chắc chắn sẽ tìm đến Diệp Mặc cám ơn đầu tiên.
Đường Mộng Nhiêu thấy lúc này cũng không còn ai xung quanh, mới nói:
- Diệp Mặc, khi nào anh quay về Bắc Vọng châu? Tôi muốn về cùng anh.
Diệp Mặc gật đầu, hắn biết Đường Mộng Nhiêu nhất định muốn đi cùng hắn, nếu không, cô tuyệt đối không thể nào về đến Bắc Vọng châu được.
Bây giờ từ Tây Tích châu vượt Vô Tâm Hải đến Bắc Vọng châu, đối với Diệp Mặc cũng không có chút áp lực nào. Tu vi của hắn cũng đã là Kiếp Biến tầng thứ sáu rồi, còn có Thanh Nguyệt nữa, cho dù là tu sĩ Hóa Chân, cũng không sợ chút nào.
- Vậy bây giờ anh muốn đi đâu? Nếu không tiện, tôi và Nguyệt Thiền đi tìm chỗ nào ở lại trước đã, đợi đến khi nào anh đi thì gọi tôi một tiếng cũng được.
Đường Mộng Nhiêu không biết cô đi theo Diệp Mặc, có ảnh hưởng đến Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn hay không, nên mới chủ động nói trước.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, Tô Tĩnh Văn đã nói:
- Không sao cả Đường môn chủ, chúng ta đi cùng nhau đi, cùng nhau chăm sóc.
Đường Mộng Nhiêu thực ra cũng muốn đi cùng Diệp Mặc, thấy Tô Tĩnh Văn nói vậy, lập tức nói:
- Vậy thì tốt quá, em Tĩnh Văn à, sau này em gọi chị là chị Đường là được rồi, không cần phải xa lạ như vậy nữa, chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua bao khó khăn hoạn nạn rồi mà.
Tô Tĩnh Văn khoác tay Diệp Mặc điềm nhiên cười nói:
- Vâng, chị Đường.
Đối với việc đi cùng Đường Mộng Nhiêu, Diệp Mặc cũng không để ý lắm, cái mà hắn chú ý bây giờ là những tu sĩ ở trong Tây Tu thành này. Hắn phát hiện ra tu sĩ trong Tây Tu thành đều rất vạm vỡ, hơn nữa lại còn mang sát khí, rõ ràng đây là nơi người nào mạnh hơn thì làm chủ. Những tu sĩ có tu vi thấp muốn sinh tồn ở đây, cũng có chút khó khăn.
- Chúng ta đi tìm chỗ ở trước đã, sau đó đến Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Diệp Mặc thấy mấy người nhìn về phía mình, lập tức nói.
Thiên Cương ba mươi sáu vực hắn sớm đã muốn đến rồi. Vực của hắn đã là tiểu thành rồi, nếu như có thể hiểu sâu hơn một chút về vực trong Thiên Cương ba mươi sáu vực, khiến vực của mình thành đại thành, đối với hắn mà nói sức chiến đấu sẽ tăng lên một cấp bậc.
- A, Hành Tu hội, chị Ngôn nói là một trong ba nơi nổi tiếng nhất của Tây Tu thành, chúng ta có đi hay không.
Nguyệt Thiền lúc này chỉ vào một tấm biển lớn màu đen cực lớn kêu lên.