Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1297 - Kiếp Biến Hậu Kỳ

Sau khi tiến vào trận bàn thời gian được một lát, Diệp Mặc liền quên mất mình đang trong thời gian thí luyện. Tiên linh khí và linh khí của linh mạch cực phẩm của trận bàn đó hợp lại với nhau, khiến Diệp Mặc có cảm giác vô cùng thoải mái. Hắn cảm thấy tu vi của mình đang tăng lên nhanh chóng, lại càng liều mạng hấp thu linh khí để gia tăng tu vi của mình, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến mình đang trong thời gian thí luyện?

Khi Diệp Mặc lại lần nữa cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình cuồn cuộn lên, đến cả phần lớn kinh mạch không được lưu thông cũng biến thành kiên cố mở rộng thêm, hắn không tự chủ được thét lên một tiếng.

Kiếp Biến tầng thứ bảy rồi, sức mạnh còn tăng lên mạnh mẽ hơn tầng thứ sáu một tầng. Diệp Mặc thích cái cảm giác cả thân mình lưu chuyển như ý như này, lại giống như chân nguyên cuồn cuộn, một cảm giác hài lòng dâng lên tận đầu.

Ngay sau đó Diệp Mặc cũng nhớ ra mình đang trong thời gian thí luyện của trận bàn thời gian, nhất thời kinh hãi, trong khi tu luyện, hắn không ngờ lại quên đi chính mình.

Lúc trước hắn sở dĩ không tiếp tục xông lên Kiếp Biến tầng thứ bảy, đó là vì hắn biết Kiếp Biến tầng thứ bảy cần lượng linh thạch không phải một hai viên. Bây giờ hắn quên đi mục đích của chính mình, dưới sự vận chuyển của tiên tinh chỉ lo tu luyện, chẳng may tiêu hết tiên tinh thì biết làm sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc vội vàng dừng lại lưu chuyển của trận bàn thời gian lại, việc đầu tiên hắn làm là ra khỏi thế giới trang vàng.

Mình tu luyện ba tháng trong trận bàn thời gian, còn bên ngoài đồng hồ cát một ngày vẫn còn chút xíu, Diệp Mặc lập tức vui mừng. Nói cách khác trận bàn thời gian này quả thực chính là do tiên tinh khống chế, toàn bộ dùng tiên tinh khống chế trận bàn thời gian, so sánh thời gian bên trong và bên ngoài trận bàn thời gian cũng có thể đạt tới khoảng 1/100. Còn hơn 1/12 linh thạch cực phẩm, cũng hơn nhiều 1/50 mảnh vỡ tiên tinh.

Diệp Mặc lại vội vàng xem xét bảy miếng tiên tinh khắc trên trận bàn thời gian, có chút đáng tiếc, tiên tinh đó chỉ vận chuyển thời gian ba tháng đã ảm đạm một chút.

Muốn dùng bảy viên tiên tinh này để tu luyện, chỉ cần có Chân La đan, Diệp Mặc chắc rằng có thể thăng cấp lên Hóa Chân trung kỳ. Nhưng Diệp Mặc cũng biết cho dù hắn không nỡ, cũng phải bỏ ra bảy viên tiên tinh này. Hắn chỉ hi vọng bảy viên tiên tinh này khống chế trận bàn thời gian chuyển động chín năm sau, vẫn có thể còn lại một chút.

Nếu như lần này không có bất kỳ bận tâm gì, Diệp Mặc thật sự muốn ở lại nơi này tu luyện chín năm mới ra ngoài. Nhưng nhớ tới Tĩnh Văn vẫn ở trong quan vực điện đợi hắn, hắn cũng sốt ruột.

Diệp Mặc lại lần nữa khống chế thế giới trang vàng tiến gần đến trận tâm của trận pháp không gian phía đáy hồ, sau đó ném trận bàn thời gian ra ngoài, để trận tâm của sát trận không gian kia vừa vặn thuộc vào phạm vi khống chế của trận bàn thời gian. Diệp Mặc mới phóng ra trận kỳ khởi động trận bàn thời gian.

Sau khi trận bàn thời gian được khởi động, Diệp Mặc lại cũng không nhìn rõ được sát trận không gian và trận bàn thời gian bên ngoài. Hắn chỉ có thể cảm thấy khu vực trận bàn thời gian chuyển động chỉ là một khoảng uốn khúc mơ hồ, cũng may hắn dùng trận pháp quản chế, nếu không mắt của hắn cũng nhất định hoa lên rồi.

Căn cứ theo những suy tính của Diệp Mặc, nếu như trận bàn thời gian và thời gian bên ngoài chênh lệch 1/100, hắn ở bên ngoài chỉ cần đợi khoảng ba mươi hai ngày, thì linh nguyên của sát trận không gian mới chuyển tiếp được. Để càng chắc chắn hơn, Diệp Mặc quyết định trong ngày thứ ba mươi mốt để cho trận bàn thời gian dừng lại, tránh việc hắn bỏ qua thời gian chuyển tiếp linh nguyên của sát trận không gian.

Thấy nhiều tiên linh khí bị tiêu hao như vậy, Diệp Mặc lại càng đau lòng, nhưng hắn biết đây là cách duy nhất mà hắn có thể ra ngoài được.

Trận bàn thời gian vẫn còn đang chuyển động, trong lúc đợi thời gian chuyển đổi linh nguyên hai đoạn linh mạch cực phẩm. Diệp Mặc lại lấy nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y ra, lần này cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Cửu Xoa Đao Thi.

Cửu Xoa Đao Thi này không ngờ cũng giống như cái mà lần trước hắn lấy được, cái duy nhất không giống chính là, Cửu Xoa Đao Thi lần này được bảo tồn hoàn chỉnh hơn. Đáng tiếc là hắn đã dùng rồi, nếu không hắn cũng lấy nó ra để so sánh.

Sau khi Diệp Mặc lấy được Cửu Xoa Đao Thi, bỗng nhiên nhớ ra linh hồn thể Tiết Vưu Phong kia, hắn thầm mắng tên họ Sở trên miếng ngọc giản kia không thủ tín ước. Hắn nói tên họ Sở kia chắc hẳn là Sở Tiêu Y chăng?

Nhớ tới Cửu Xoa Đao Thi có cả tiên tinh nữa, Diệp Mặc càng lúc lại càng khẳng định tên họ Sở kia chính là Sở Tiêu Y. Lúc trước hắn còn cho rằng tên họ Sở kia rất có khả năng là Sở Cửu Vũ, xem ra lúc trước hắn đã đoán nhầm rồi.

Nếu như người phong ấn trận pháp kia là Sở Tiêu Y thật, vậy thì đến cuối cùng cũng không quay lại kiểm tra phong ấn kia cũng rất dễ giải thích, chắc là ông ta mất mạng ở Thiên Cương Vực rồi.

Diệp Mặc lại thổn thức, kiểu tu sĩ lợi hại đến cực điểm này cũng mất mạng ở Thiên Cương Vực, có thể thấy ở Tu Chân giới, cho dù tu vi thông thiên, cũng chưa thể nói chắc là không việc gì.

Sở Tiêu Y phong ấn u linh kinh khủng của không gian cắn nuốt kia, rõ ràng cũng là một tu sĩ có chuẩn tắc, người như này mất mạng ở nơi thí luyện ở Tây Tu thành, khiến cho Diệp Mặc trở nên thương cảm.

Người của Tây Tu thành cho rằng trước giờ chưa bao giờ có tu sĩ qua được ‘vực’ thứ ba mươi, đó chắc chắn là chuyện sau khi Tây Tu thành được xây dựng. Trước khi Tây Tu thành được xây dựng, ai có thể chắc rằng tu sĩ thiên tài tiến vào trong này chỉ có một mình Sở Tiêu Y? Có lẽ còn có nhiều tu sĩ thiên tài cũng bị mất mạng trong này rồi, chỉ có không có người nào biết mà thôi.

Còn bây giờ sở dĩ không có ai đến, nói không chừng là vì thiên tài trong tu sĩ con người ít dần, không có ai có thể xuyên qua được ‘vực’ thứ hai mươi sáu mà thôi.

Tên Sở Tiêu Y kia cũng trước lúc chết hiểu ra âm mưu của Thiên Cương Vực, chuyên lừa thiên tài đến tu luyện, sau đó giết hại những tu sĩ thiên tài này. Diệp Mặc lúc này cũng hiểu được cái cảm giác lúc trước của hắn không phải là cảm giác sai lệch, mà là Thiên Cương Vực này đúng là cố ý hướng dẫn tu sĩ đến tu luyện.

Cho dù không phải là tu sĩ thiên tài, không có cách nào xông vào được ‘vực’ thứ hai mươi tám của Thiên Cương Vực, sau khi an toàn quay ra ngoài, cũng không có cách nào hiểu thực sự về vực.

Một nơi tu luyện chuyên giết tu sĩ thiên tài, rõ ràng không phải là do tu sĩ con người chế tạo ra.

Diệp Mặc lắc đầu, để Cửu Xoa Đao Thi sang một bên, lại lần nữa xem xét những thứ còn lại trong nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y.

Linh thạch bên trong đó rất ít, nhưng lại có một số linh tinh, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp. Ngoài ra, đan dược trong bình và linh thảo trong hộp ngọc cũng bị phân hủy rồi.

Cho dù cấm chế có tốt hơn nữa, trải qua bao nhiêu năm như vậy, những linh thảo và đan dược này cũng không thể nào dùng được. Ngoài trừ đẳng cấp của nhẫn trữ vật cao hơn, hoặc là dùng Thế giới trang vàng của mình để đựng những thứ này.

Trong nhẫn trữ vật chỉ còn một số chân khí, Sở Tiêu Y có nhiều tiên tinh như vậy, thậm chí phong ấn dùng tiên tinh cũng có một cái khủng bố, đồ bên trong nhẫn trữ vật của ông ta cũng không nhiều. Ngoài trừ bảy viên tiên tinh quý giá ra, Diệp Mặc cũng không tìm được thứ quý giá nào khác.

Nhưng trong một hộp ngọc màu trắng tinh khiết trong một góc nhẫn trữ vật, Diệp Mặc lại nhìn thấy một nửa sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này chỉ là một linh khí hạ phẩm mà thôi, nhưng lại được đặt trong một hộp bảo quản tốt nhất trong nhẫn trữ vật. Chẳng những hộp ngọc là cực phẩm, hơn nữa cấm chế trong đó cũng là cực phẩm.

Diệp Mặc lập tức cũng biết được sợi dây chuyền này đối với Sở Tiêu Y cũng không phải là thứ tầm thường, hắn cũng không động đến sợi dây chuyền này, tiếp tục đóng hộp ngọc lại. Diệp Mặc đã quyết định đợi khi nào hắn có thể ra ngoài được, việc đầu tiên hắn làm là lấy một hộp ngọc đựng di cốt của Sở Tiêu Y đem ra ngoài, thậm chí phải mang về Bắc Vọng châu.

Sở Tiêu Y trước khi chết vẫn còn để lại mấy câu di ngôn này, đặt Bắc Vọng lên trên đầu, rõ ràng là rất muốn quay về Bắc Vọng châu.

Bắc Vọng châu trong lịch sử không ngờ lại xuất hiện một tu sĩ tài giỏi như này, mà hắn cũng chưa từng nghe nói qua.

Diệp Mặc lắc đầu, cẩn thận thu lại nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y lại, vẫn không động vào những thứ còn lại trong đó. Bảy viên tiên tinh lấy đi rồi, là vì muốn cứu mạng. Còn những thứ còn lại, cho dù có tiên khí, Diệp Mặc cũng không định lấy đi. Đợi sau khi thu hồi di cốt của Sở Tiêu Y lại, hắn lại đeo lại nhẫn trữ vật lên tay Sở Tiêu Y.

Đối với phong ấn cắn nuốt không gian ác ma của Sở Tiêu Y, Diệp Mặc cũng có chút ý kính trọng. Huống chi hắn vẫn còn lấy ình vài viên tiên tinh, tiên tinh mà lúc trước hắn lấy được từ dãy núi Vạn Dược, cũng chắc chắn là của Sở Tiêu Y để lại.

Sau đó, Diệp Mặc cũng không tu luyện, mà lại chằm chằm nhìn vào đồng hồ cát chú ý sự trôi đi của thời gian.

Một tháng tu luyện trôi đi rất nhanh, nhưng khi Diệp Mặc chằm chằm nhìn vào đồng hồ cát, thì lại rất chậm. Cho dù cảm giác thời gian chậm lại, Diệp Mặc cũng không dám có chút phân tâm.

Đối với hắn mà nói cơ hội chỉ có một lần, trận bàn thời gian đó vận chuyển gần đến chín năm, ai mà biết được tiên tinh còn bao nhiêu? Huống chi tiên tinh còn lại Diệp Mặc cũng muốn tu luyện đến Kiếp Biến đỉnh phong nữa.

Khi ngày thứ ba mươi mốt vừa mới bắt đầu, Diệp Mặc lại lấy ra trận kỳ chú ý đến trận bàn quản chế từng tích tắc. Hắn muốn khi ngày thứ ba mươi mốt vừa mới trôi đi sẽ phóng trận kỳ ra, để trận bàn thời gian dừng chuyển động lại.

Chính vào lúc thời gian gần đến, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn phát hiện ra trận bàn thời gian của mình dừng chuyển động lại, còn trận kỳ của hắn thì vẫn chưa được vứt ra ngoài. Chuyện gì thế này? Ngay sau đó Diệp Mặc lại nhìn thấy bảy viên tiên tinh trong trận bàn thời gian không ngờ lại hóa thành bụi bay.

Tiên tinh dùng hết rồi, Diệp Mặc cười khổ. Bảy viên tiên tinh đấy, dùng hết cho trận bàn thời gian rồi, mà thời gian tiêu hao hết, cũng không phải là hắn tu luyện mà dùng hết, hoàn toàn dùng vào chỗ không có tác dụng gì. Lúc này Diệp Mặc hận thấu xương tên nào đã bố trí ra sát trận không gian và cái khoảng không gian này, nếu như có thể gặp được tên khốn kiếp này, hắn nhất định sẽ giết chết bằng mọi cách.

Diệp Mặc cũng biết, bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này, hắn thậm chí không dám tính toán thời gian cần có để linh mạch chuyển đổi nữa. Hắn sợ trong nháy mắt linh mạch chuyển đổi, hắn vẫn còn đang tính toán thời gian.

Lúc này mắt của Diệp Mặc cũng không thèm chớp nháy chằm chằm nhìn sát trận không gian, một tay của hắn nắm chặt mười mấy trận kỳ, còn tay kia thì nắm chặt lấy Tử Đao, căng thẳng chờ đợi khoảng thời gian chớp nhoáng chuyển đổi linh nguyên của sát trận không gian này.

Một ngày trôi qua rồi nhưng sát trận không gian vẫn chưa có động tĩnh gì, hai ngày, ba ngày… mười ngày trôi qua, sát trận không gian kia vẫn không có chút động tĩnh gì.

Ngày thứ mười hai, hai mắt của Diệp Mặc đau nhức, vẫn không chớp mắt chằm chằm nhìn chỗ đó hơn mười ngày, cho dù hắn cũng đã là tu sĩ Kiếp Biến rồi, cũng cảm giác không được quen cho lắm.

Bây giờ Diệp Mặc nghĩ hay là mình tính toán một chút thời gian còn bao nhiêu lâu nữa, thì liền nhìn thấy sát trận không gian bên ngoài dường như có chút chậm lại, Diệp Mặc dường như không nghĩ ngợi gì muốn từ Thế giới trang vàng xông ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment