Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Diệp Mặc nghi hoặc, là vì sau khi Lôi Kiếp lần này qua đi cũng không xuất hiện
Linh Vân hỗ trợ hắn trị thương và củng cố cảnh giới. Lần Lôi Kiếp thứ hai khi
hắn tấn cấp Hóa Chân cũng chỉ có chín tia sét, vậy thì dựa theo lý thuyết độ
kiếp của tu sĩ, thì hắn phải độ chính là nhất cửu Lôi Kiếp, điều này làm cho
Diệp Mặc không thể nào hiểu được.
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh độ kiếp thì cũng đã là tứ cửu Lôi Kiếp, còn hắn
thăng cấp Hóa Chân lại chỉ gặp có một cái nhất cửu Lôi Kiếp mà thôi, ngay cả
số lượng cũng không bằng với Lôi Kiếp tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng Diệp Mặc lại
biết, một tia sét của Lôi Kiếp lần này so với toàn bộ các tia sét của mấy lần
Lôi Kiếp mà người khác độ qua cộng lại cũng kinh khủng hơn nhiều.
Cơn mưa xối xả đã dần dần dừng lại, bông tuyết cũng không rơi phất phới nữa,
chỉ là không khí xung quanh vẫn còn lưu lại một chút khí tức băng lãnh, cho
thấy rằng ở nơi này đã từng có mưa tuyết mà thôi. Mà cái linh mạch cực phẩm
kia của Diệp Mặc đã thiếu đi một lượng lớn, hiển nhiên là vì Diệp Mặc hấp thu
linh khí quá mức kinh người.
Bất luận có phải là nhất cửu Lôi Kiếp hay không, thì hiện tại hắn cũng đã
thăng cấp thành tu sĩ Hóa Chân rồi.
Mà chân nguyên kinh khủng của tu sĩ Hóa Chân trong người hắn cũng đã bắt đầu
khởi động, hơn nữa cái loại giơ tay nhấc chân cũng có thể dễ dàng khống chế
chân nguyên này khiến cho Diệp Mặc hiểu được, lúc trước bản thân mình lấy tu
vi Kiếp Biến chống lại tu sĩ Hóa Chân là kinh người và thái quá tới mức nào,
khiến cho hắn hiểu được cách suy nghĩ lúc trước rằng ‘Bất quá Hóa Chân cũng
chỉ như vậy’ là vô tri cỡ nào.
Đó không phải là vì tu sĩ Hóa Chân không làm gì được hắn, mà là vì chân nguyên
và bản lĩnh pháp thuật của hắn quá mức lợi hại mà thôi. Lúc này thì hắn cảm
nhận được sự cường đại của bản thân, thì hắn thậm chí còn có chút sợ khi nghĩ
lại những lần đối chiến với tu sĩ Hóa Chân lúc trước. Một khi tu sĩ Hóa Chân
hậu kỳ liều mạng với hắn, thì với tu vi Kiếp Biến lúc ấy của hắn đích thực là
khó có khả năng thoát được, tỷ như là Mục Phi Hoàn lúc trước.
Diệp Mặc tin tưởng với tu vi Hóa Chân tầng một hiện tại của hắn, thì có thể dễ
dàng giết chết mấy tu sĩ Kiếp Biến tầng chín đỉnh ngày trước. Có thể thấy được
lúc trước hắn có thể lấy tu vi Kiếp Biến hậu kỳ để đối kháng cùng với tu sĩ
Hóa Chân là vì hắn có pháp quyết nghịch thiên cỡ nào. Còn nếu như gặp phải cao
thủ chân chính, hoặc là gặp phải cường giả trong các tu sĩ Hóa Chân, thì không
biết sẽ như thế nào?
Lập tức sự tự tin của Diệp Mặc tăng mạnh, bất luận là trước đây làm sao, thì
hiện tại hắn đã là tu sĩ Hóa Chân rồi. Với tu vi hiện tại của hắn, thì cho dù
là gặp phải tu sĩ Hóa Chân cường đại nhất, thì hắn cũng không nghĩ rằng mình
hoàn toàn không phải là đối thủ.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là, sau khi đã thực sự trở thành tu sĩ
Hóa Chân rồi, thì sau này sẽ tu luyện như thế nào? Trước đây thì sau mỗi lần
độ kiếp, hắn đều có thể đề thăng thêm một hai cấp vì hấp thụ Linh Vân khí và
lôi nguyên của Lôi Kiếp.
Nhưng lần này sau khi hắn hấp thu lôi nguyên của Lôi Kiếp mầu tím khủng bố
kia, thì cuối cùng cũng chỉ có thể củng cố tu vi của mình vững chắc ở Hóa Chân
tầng một trung kỳ mà thôi. Nói cách khác, tu vi hiện giờ của hắn còn cách Hóa
Chân tầng một đỉnh rất xa. Nếu tiếp tục như vậy, thì sau này lượng linh khí
hắn cần để thăng cấp càng nhiều hơn gấp bội, rồi tới khi tu vi đạt tới Hóa
Chân tầng chín, thì hắn lấy cái gì để mà tu luyện đây?
Diệp Mặc vừa định thu hồi lại linh mạch, sau đó tắm rửa qua rồi đi Thanh Sa
Khanh nhìn một chút. Thì lúc này lại cảm nhận được linh lực dao động trong
không gian. Chỉ trong phút chốc, đã có một pháp bảo phi hành chân khí mầu hồng
xuất hiện trước mắt hắn.
Đây là một cái pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, Diệp Mặc khẳng định, nếu
như 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn chưa được thăng cấp, thì cái pháp bảo
phi hành chân khí cực phẩm này cũng không hề kém hơn 'Ô vân trùy - Thanh
Nguyệt' của hắn chút nào.
Pháp bảo phi hành chân khí mầu hồng kia sau khi hạ xuống mặt đất, thì từ bên
trong liền có một đôi nam nữ đi ra. Người thanh niên có đôi tai lớn, mặt chữ
điền, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn thì cực kỳ có uy thế, nhưng
tuổi thì lại còn rất trẻ, chỉ có khoảng hơn hai mươi tuổi mà thôi. Nhưng khi
Diệp Mặc nhìn tu vi Hóa Chân tầng bốn của người này, thì cũng biết người thanh
niên kia tuyệt đối đã không còn trẻ như vẻ ngoài nữa rồi.
Cô gái kia là tu sĩ tu vi Ngưng Thể tầng ba, khiến Diệp Mặc kinh ngạc cũng
không phải là vì tu vi của cô ta, mà là vì dung mạo của cô ta. Cô gái này
tuyệt đối là cô gái đẹp nhất hắn thấy kể từ khi tới Tây Tích Châu, so với Lãnh
Nhược Phi lúc trước còn phải đẹp hơn ba phần. Nhưng so với Lãnh Nhược Phi đẹp
hơn thì không phải là vì dung mạo, mà là vì thân hình của cô ta thực sự là quá
tốt...
Trước sau lồi lõm thật sự giống như là được vẽ ra vậy. Khiến cho người ta có
cảm giác chỉ cần thiếu đi một chút thì cũng không thỏa đáng (Thêm một phân thì
béo, bớt một phân thì gầy). Cho dù là trên người cô ta là một bộ váy áo hoa
mầu xanh lá, thì cũng vì vóc dáng kia cho nên càng nhìn càng hấp dẫn ánh mắt
hơn. Diệp Mặc nhớ tới Thanh Như và Áo Thiên Điệp, thì cảm thấy nếu như khí tức
trên người cô gái này pha tạp, thì hầu như là có thể sánh ngang với Áo Thiên
Điệp rồi.
Tuy rằng tuổi của cô ta thoạt nhìn còn có vẻ trẻ hơn cả Lãnh Nhược Phi, nhưng
Diệp Mặc lại biết, cô gái này ít nhất thì so với hắn cũng lớn tuổi hơn nhiều.
- Dương ca, nhặt được một cái linh mạch cực phẩm rồi...
Cô gái kia kinh hỉ nhìn lướt qua cái linh mạch cực phẩm của Diệp Mặc rồi thốt
lên.
Thanh niên mặt chữ điền kia gật đầu:
- Đúng thế, vận khí cũng coi như là tốt. Ngọc Nhi, em đi thu lại cái linh
mạch cực phẩm kia đi.
Cô gái tuyệt đẹp kia nhìn lướt qua Diệp Mặc với ánh mắt chán ghét rồi nói:
- Dương ca, cái tên rác rưởi này thật đáng ghét, toàn thân thì lôi thôi không
chịu nổi, hai con mắt chó lại còn liên tục soi mói trên thân người của em.
Tên thanh niên mặt chữ điền cũng liếc qua Diệp Mặc, lúc này mới nói với cô gái
kia:
- Người này cũng không phải là loại rác rưởi đâu, hắn tốt xấu gì cũng coi như
là một tu sĩ Hóa Chân đấy, mặc dù chỉ là Hóa Chân tầng một.
Diệp Mặc sau khi thăng cấp tu vi Hóa Chân, thì căn bản là không hề ẩn dấu tu
vi nữa, mà giữ nguyên cảnh giới tu vi Hóa Chân tầng một của mình. Lúc này
thanh niên mặt chữ điền có tu vi Hóa Chân tầng bốn, thì có thể nhìn ra được tu
vi của hắn thì cũng không lạ.
Cô gái kia nghe nói Diệp Mặc là tu vi Hóa Chân tầng một, thì cũng có chút kinh
hãi. Cô ta thấy Diệp Mặc cũng không lớn tuổi, thậm chí so với cô còn nhỏ hơn,
làm sao có thể là tu sĩ Hóa Chân tầng một được chứ?
Thanh niên mặt chữ điền xuất hiện, thì Diệp Mặc cảm nhận được thực lực cường
hãn của y, cái loại uy thế này căn bản là được hình thành từ sự tự tin chứ
không phải là tu luyện có thể có được. Điều này cho thấy tên thanh niên kia
cũng không phải là một kẻ đơn giản, thậm chí y cũng có thể vượt cấp chém giết
tu sĩ cao thủ giống như hắn vậy.
Hiện tại hai người này rõ ràng là đã nhìn thấy dẫn linh trận của mình, còn nói
là muốn chiếm linh mạch của mình, khiến cho trong lòng Diệp Mặc rất khó chịu.
Diệp Mặc không đợi cô gái kia tiến lên thu lại linh mạch, thì đã tiện tay đem
linh mạch thu vào trong Thế giới trang vàng rồi.
Cô gái kia vừa mới tiến lên trước để thu lấy linh mạch của Diệp Mặc thì chợt
sững người lại nhìn một đống đất cát hỗn độn, một lát sau mới quay đầu lại
dùng vẻ mặt ủy khuất mà nhìn tên thanh niên mặt chữ điền kia.
Thanh niên mặt chữ điền liền liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cách lạnh lùng sau đó
nói:
- Lấy linh mạch ra để lại đây, sau đó cút.
Loại người tự ình là đúng này, thì Diệp Mặc căn bản là lười nói chuyện, cho
nên hắn đã chuẩn bị động thủ rồi. Hai người này biết rõ đó là linh mạch của
mình, vậy mà còn muốn chiếm sao?
Khi Diệp Mặc chuẩn bị động thủ với thanh niên mặt chữ điền kia, thì một đợt
chân nguyên dao động mãnh liết từ trong không trung truyền đến, không chỉ Diệp
Mặc bị hấp dẫn, mà ngay cả tên thanh niên mặt chứ điền kia cũng bị hấp dẫn.
Trong nhất thời đã quên mất việc bản thân muốn ra tay với Diệp Mặc rồi.
Chân nguyên dao động cường liệt trong không gian kia phát ra, thì một luồng
sáng vàng kim cực kỳ chói mắt hiện lên, sau dó một người trung niên từ trong
luồng ánh sáng vàng kim kia thất thểu vọt ra. Người này vừa lao tới, thì đã
lấy ra một pháp bảo phi hành chân khí, muốn dùng thời gian ngắn nhất để rời
khỏi chỗ này.
Luồng sáng vàng kim này Diệp Mặc cũng rất quen thuộc, khi mà Mông Kỳ đã sử
dụng qua một lần - ‘Phá không phù’. Loại bùa cao cấp này cực kỳ thưa thớt, hơn
nữa còn vô cùng trân quý. Diệp Mặc mặc dù chưa từng luyện chế qua, nhưng lại
biết rằng loại bùa này căn bản không phải là đại sư luyện chế bùa có thể luyện
chế ra được. Mà phải là đại năng có khả năng xé rách không gian đồng thời còn
tinh thông việc luyện chế bùa thì mới có thể luyện chế ra được.
Người trung niên này vừa sử dụng ‘Phá không phù’ để tới đây, thì nói cách khác
y tới đây từ một thế giới khác.
Người trung niên này không ngờ đã là tu vi Hóa Chân tầng chín, hơn nữa lại còn
đang có bộ dạng chật vật như vậy. Dáng vẻ của y hiển nhiên là đang chạy trốn,
nhưng lại sử dụng cả ‘Phá không phù’ để chạy trốn. Cũng không biết là loại tu
sĩ kinh khủng nào có thể truy sát y tới tình trạng này.
Chỉ là người trung niên kia còn chưa khởi động được pháp bảo phi hành chân khí
của mình, thì tên thanh niên mặt chữ điền lúc trước muốn Diệp Mặc phải giao ra
linh mạch bỗng nhiên đã ngăn cản trước mặt y.
Diệp Mặc thì lại có chút nghi hoặc, vì khí thế trên người thanh niên mặt chữ
điền tuy rằng rất cường hãn, nhưng tu vi của y cũng chỉ là Hóa Chân tầng bốn
mà thôi. Một tu sĩ Hóa Chân tầng bốn, không ngờ lại dắm chặn trước mặt tu sĩ
Hóa Chân tầng chín, thật không biết là do lớn mật hay là thực sự có bản lĩnh
nữa.
Tu sĩ Hóa Chân tầng chín kia thấy có một tên tu sĩ Hóa Chân tầng bốn tới ngăn
cản mình, thì cũng không thèm suy nghĩ gì, mà trực tiếp phóng ra một pháp bảo
Kim Khắc Thiết Hoa về phía tên thanh niên mặt chữ điền kia.
Thanh niên mặt chữ điền kia ngay cả ánh mắt cũng không chút thay đổi nào, hơn
nữa cũng không lấy ra bất cứ một cái pháp bảo gì, chỉ dùng nắm tay đánh về
hướng Kim Khắc Thiết Hoa của tu sĩ trung niên kia.
Răng rác...
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, chân nguyên văng ra tứ phía, không gian xung
quanh cũng từng đợt lay động. Hai người đối chiến một chiêu, thì đều tự lui về
mấy bước. Mà tu sĩ trung niên Hóa Chân tầng chín kia dĩ nhiên lại không thể
chiếm được nửa phần tiện nghi nào, còn cái pháp bảo Kim Khắc Thiết Hoa thì lại
lần nữa trở về trong tay y, y thậm chí cũng có chút sững sờ. Dường như y không
thể ngờ được, một tu sĩ Hóa Chân tầng bốn mà lại có thể ngăn cản một chiêu
công kích của mình mà không hề bị thụ thương.
Thanh niên mặt chữ điền cũng chấn động mà nhìn nắm đấm của mình, vì đã xuất
hiện một vết máu trên đó, gã không ngờ tên trung niên tu sĩ Hóa Chân tầng chín
vừa tới từ thế giới khác kia lại mạnh mẽ như thế, một quyền vừa rồi của gã
không ngờ lại không chiếm được nửa phần tiện nghi nào.
Diệp Mặc cũng nhíu chặt lông mày, không ngờ tên thanh niên mặt chữ điền kia
lại cường hãn như vậy, chân nguyên dao động vừa rồi so với Tạ Chính Sư thì
không thua kém chút nào, thậm chí còn có phần hơn. Một tu sĩ Hóa Chân tầng
bốn, không ngờ lại có được tu vi thâm hậu bậc này. Diệp Mặc khẳng định, một
khi tên tu sĩ Hóa Chân tầng bốn này đại chiến cùng Tạ Chính Sư một hồi, thì Tạ
Chính Sư chưa chắc đã là đối thủ của gã. Tại Tây Tích Châu này, không ngờ lại
có một cao thủ nghịch thiên như vậy.
Hai người chỉ giao thủ trong thoáng chốc, thì ở chỗ mà người trung niên kia
vừa sử dụng ‘Phá không phù’ để đi tới đây, lại lần nữa xuất hiện một cái khe
nứt mầu đen. Cái khe nứt kia xuất hiện vô cùng đột ngột, không có chút dấu
hiệu nào. Diệp Mặc dùng thần thức quét tới cái khe kia, không ngờ lại chỉ có
thể thấy được một mảng hư vô vô biên vô hạn.
Diệp Mặc tu luyện tới tu vi Hóa Chân, hơn nữa còn là tu sĩ tu luyện 'Tam sinh
quyết', cho nên trong nháy mắt đã hiểu đây là chuyện gì, sắc mặt lập tức biến
đổi. Bởi vì cái khe nứt kia căn bản là do không gian bị xé rách mà tạo thành.
Nói cách khác, đó là có đại năng ở thế giới khác xé rách không gian thông tới
đại lục Lạc Nguyệt, sau đó muốn đi tới Tu Chân Giới này.
Tu sĩ có thể xé rách không gian, thì Diệp Mặc chỉ nghe nói tới có một người là
Sở Cửu Vũ. Nhưng hắn thật không ngờ là lại có thể tận mắt nhìn thấy loại tu sĩ
có thể xé rách không gian này.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)