Diệp Mặc cười nhạt, chỉ là một tu sĩ Kiếp Biến mà cũng dám động thủ với mình, đã vậy còn muốn mô phỏng lại ‘Chân nguyên thủ’ của tu sĩ Hóa Chân nữa chứ.
Có thể ngưng hóa chân nguyên, biến ảo thành 'Chân nguyên thủ' thực chất, thì chỉ có tu sĩ Hóa Chân mới có thể làm được. Mà cái tên tu sĩ Kiếp Biến tầng một này thì hiển nhiên là không thể nào làm được, y chỉ có thể thông qua một loại công pháp đặc thù nào đó, để khiến bàn tay của mình có thể duỗi dài ra, sau đó với tới để nắm lấy đối phương mà thôi.
Diệp Mặc thậm chí còn có một loại cảm giác cổ quái. Nếu như là lúc trước, thì điều đầu tiên mà hắn nghĩ hẳn là sẽ tính toán mọi biện pháp để mà chạy trốn, nhưng hiện tại thì hắn giống như là đang đùa giỡn đối phương vậy. Trong lòng hắn lúc này cũng thầm cảm khái, ở Tu Chân Giới, thật đúng là không có thực lực thì sẽ không có tôn nghiêm.
Chỉ là tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa mới vươn tay ra, thì lại đột nhiên ngừng lại, dường như y đã nghĩ tới một chuyện trọng yếu gì đó, cho nên lập tức đã thu tay lại. Lúc này y mới nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi hỏi:
- Vừa rồi mày vào đây bằng cách nào?
Tên tu sĩ Kiếp Biến này nhớ tới trận pháp phòng ngự miễn cưỡng cũng đạt tới cấp bẩy mà chính y đã bố trí. Cô gái kia trước đó có thể mạnh mẽ tiến vào là vì cô là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng bẩy, còn Diệp Mặc thì lại trẻ tuổi như vậy, cho dù là công pháp ẩn nấp của hắn có cao thâm tới đâu, thì làm sao có thể xông qua được trập pháp phòng ngự của mình được? Lẽ nào hắn còn là một đại sư trận pháp sao, hay là hắn còn có cái bí quyết gì khác?
Bất luận là Diệp Mặc vào bằng cách nào, thì vấn đề này y nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Bằng không khi Diệp Mặc bị y bóp chết rồi, thì ai có thể cho y biết được đáp án đây?
Biết rõ rằng cho dù hiện tại tên tu sĩ Kiếp Biến kia dừng tay lại, thì kết cục của Diệp Mặc cũng không thể nào tốt được, nhưng hai cô gái kia cũng không hề có tâm tư mà nhìn, vì lúc này chính bản thân các cô cũng khó tự bảo toàn rồi, đâu còn tâm tư mà quản đến Diệp Mặc nữa.
Diệp Mặc căn bản cũng chẳng thèm quản tới câu hỏi của tên tu sĩ Kiếp Biến kia, thậm chí cũng không hề dừng bước, trái lại vẫn tiếp tục đi tới cái tế đàn nằm giữa đại điện của tên tu sĩ Kiếp Biến kia.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia thấy Diệp Mặc lại dám không thèm nhìn y lấy một cái, nhất thời giận đến tím mặt, lần thứ hai mô phỏng ra 'Chân nguyên thủ', muốn nắm lấy cổ của Diệp Mặc.
Nhưng trên mặt của y rất nhanh lại lộ ra một biểu tình kinh hoàng. Y phát hiện ra 'Chân nguyên thủ' mô phỏng của mình căn bản không có biện pháp để chuyển động. Trong nháy mắt này, thì y hiểu được là có chuyện không tốt rồi. Dù cho y chỉ là một tên tu sĩ Kiếp Biến, thì cũng biết đến 'Vực'. Cho dù là không thể nào thi triển ra, nhưng cũng hiểu được cái gì gọi là 'Vực'. Lúc này thì y biết rõ, mình đã lọt vào trong 'Vực' của đối phương, lúc này đối phương muốn giết y, căn bản chỉ như là giết một con gà mà thôi.
Lúc này tên tu sĩ Kiếp Biến không còn cái tinh thần hăng hái như vừa rồi nữa, toàn bộ biểu tình trên mặt đều là kinh hoàng và sợ hãi. Lúc này thì y không còn nghĩ rằng Diệp Mặc sử dụng công pháp ẩn nấp nữa rồi. Đối phương không những còn trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là một tu sĩ có thực lực không kém gì tu sĩ Hóa Chân.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán và sau lưng của y, căn bản là không thể nào khống chế lại được.
Cô gái đã bị cụt mất một tay kia vẫn chưa chú ý tới sự biến hóa của tên tu sĩ Kiếp Biến, mà cô lại mở miệng lạnh giọng nói:
- Họ Tư kia, ngươi hãy thả chúng ta đi, sự tình hôm nay đến đây là dừng. Bằng không nếu như ta chết, thì Sở gia cũng sẽ đem nhà ngươi thần hồn câu diệt.
Diệp Mặc nghe xong lời này thì cảm thấy buồn cười. Cô gái này quả thực là không biết cách nhận định tình huống rồi. Tên kia sẽ thả các cô ra chỉ với câu nói này thôi sao? Quả thực là nằm mơ mà. Mà Diệp Mặc vừa nghe xong lời cô gái kia nói, thì cũng hiểu rằng cô ta cũng không phải là một tu sĩ bình thương tại Tu Chân Giới này.
Thế nhưng cô gái kia cũng lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, cái tên tu sĩ Kiếp Biến họ Tư kia căn bản là không có nghe được lời cô nói. Hơn nữa cánh tay của tên kia vươn ra cũng bị đình trệ lại giữa đường, nhưng cũng không thấy y thu hồi lại, cũng không có tiến về phía trước. Người này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Cô gái kia liền nghi hoặc nhìn về phía tên tu sĩ Kiếp Biến râu tóc bạc trắng kia, thì lập tức lại phát hiện vẻ mặt kinh hoàng của y, hơn nữa lúc này đã có vẻ dại đi rồi.
Không đợi cho cô kịp suy nghĩ đến nguyên nhân, thì Diệp Mặc đã biến ảo ra 'Chân nguyên thủ' vươn ra ngoài. 'Chân nguyên thủ' của hắn dễ dàng nắm lấy tên tu sĩ tóc bạc kia giống như là bắt lấy một con gà vậy.
Cô gái bị cụt mất một cánh tay kia lúc này cũng hoàn toàn dại ra khi thấy cảnh tượng này.
- Ngài là tiền bối Hóa Chân?
Cô gái cụt tay giờ mới hiểu ra được, liền vô thức hỏi Diệp Mặc một câu. Nếu như không phải là tiền bối Hóa Chân, sao có thể dễ dàng biến ảo ra 'Chân nguyên thủ' mà nhấc bổng một tu sĩ Kiếp Biến lên chứ?
Diệp Mặc không để ý tới cô gái kia, trực tiếp dùng 'Chân nguyên thủ' nắm lấy cái cổ của tên tu sĩ Kiếp Biến kia, rồi quăng y xuống đất, sau đó mới đi tới gần rồi lạnh giọng hỏi:
- Màn xương mù mầu xám trắng ở Nam Sơn phường thị là cái thứ gì? Có phải là mày đã đưa nó tới hay không?
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia bị Diệp Mặc ném xuống đất, xương cốt toàn thân gẫy ra từng khúc, phát sinh từng đợt âm thanh ‘Răng rắc’. Nhưng y cũng không dám phản kháng lại chút nào.
Lúc này thì y đã hoàn toàn hiểu được, bản thân mình ở trong tay đối phương chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Y không nghĩ ra được vì sao tại cái nơi như Hàm Nguyên thành này lại xuất hiện một cao thủ như Diệp Mặc, hơn nữa ở Bắc Vọng Châu cũng hoàn toàn chưa nghe nói qua có tu sĩ cao thủ Hóa Chân.
Y đã từng cho rằng sau khi bản thân thăng cấp Kiếp Biến thì có thể tung hoành Bắc Vọng Châu rồi, nhưng hiện tại thì y mới phát hiện bản thân vô cùng đen đủi. Không ngờ sau khi thăng cấp lên Kiếp Biến, tu vi còn chưa kịp ổn định, thì đã chọc phải một tu sĩ Hóa Chân rồi, hơn nữa vừa rồi y còn định cuồng ngạo bóp chết tu sĩ Hóa Chân đó nữa chứ.
Diệp Mặc thấy tên tu sĩ tóc bạc này không muốn trả lời mình, đột nhiên đưa tay phóng ra một mồi lửa mầu lam, lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ mày muốn tao dùng Thiên hỏa thiêu đốt Nguyên Thần của mày sao?
Cái tên tu sĩ Kiếp Biến bị Diệp Mặc ném dưới đất kia nhìn thấy mồi lửa mầu lam này, lập tức kinh hoàng thốt lên:
- 'Vụ liên tâm hỏa' mầu lam....
Ngay lập tức y không thể nào khống chế được sự run rẩy của thân thể nữa. Y là một tu sĩ Kiếp Biến, hơn nữa còn là tu luyện tới tu vi Kiếp Biến ở Bắc Vọng Châu nữa, chuyện này đâu phải là chuyện dễ dàng gì? Hầu như mỗi thời mỗi khắc y tu luyện, thì toàn bộ tài nguyên của Tư gia đều tập trung vào một mình y. Nhưng hiện tại y lại chọc phải một tu sĩ Hóa Chân còn chưa nói, lại còn là một tu sĩ Hóa Chân có loại Thiên hỏa nghịch thiên như thế nữa.
- Tôi nói... Mấy năm trước tôi vô ý lấy được một chiếc nhẫn trữ vật tại Trường Phần Khâu, trong đó có một bộ công pháp Thiên cấp cấp chín, mà một hạt giống...
Khi tên tu sĩ Tư gia này nói đến công pháp Thiên cấp cấp chín, thì ngay cả cô gái bị cụt tay kia cũng sợ hãi thiếu chút nữa phải kêu lên. Công pháp Thiên cấp cấp chín, trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng không nhất định có được một bộ, không ngờ tên tu sĩ Tư gia này lại có thể chiếm được một bộ công pháp như vậy.
Diệp Mặc thì lại trầm mặt xuống không nói gì, công pháp Thiên cấp cấp chín ở Tu Chân Giới xác thực là thứ có một không hai rồi, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, thì thứ này chỉ là đồ bỏ đi so với 'Tam sinh quyết' mà thôi, cho nên hắn cũng chẳng có gì phải kinh ngạc cả.
Tên tu sĩ tóc bạc kia thấy sau khi bản thân nói tới công pháp Thiên cấp cấp chín, thì Diệp Mặc vẫn hoàn toàn thờ ơ, nhất thời trong lòng y càng trở nên kinh hãi. Y cho rằng sau khi mình nói ra điều này, thì đối phương lập tức sẽ lộ ra thần sắc tham lam, nói không chừng còn có thể vì thứ đó mà tha ình một mạng.
Hiện tại Diệp Mặc trầm mặc xuống mà không nói lời nào, cho nên y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
- Bộ công pháp kia có giới thiệu vắn tắt rằng khi bắt đầu tu luyện thì cần phải có của nữ tu thanh thuần, hơn nữa tinh huyết của sương mù xám xâm chiếm cắn nuốt không gian là hiệu quả tốt nhất. Ngọc giản kia giới thiệu rằng hạt giống chính là khởi nguyên của Màn xương mù mầu xám trắng kia, chỉ cần tôi đem chôn nó ở nơi có nhiều người nhất, thì trong vòng mười năm, toàn bộ nơi đó sẽ trở thành tài nguyên cho tôi tu luyện công pháp.
Trong lòng Diệp Mặc đã hiểu ra, cái Màn xương mù mầu xám trắng quả nhiêu là được người khác tạo thành, căn bản không phải là tự nhiên hình thành.
Hắn tiếp tục lạnh giọng hỏi:
- Cái công pháp mà mày tu luyện có phải là có hiệu quả cắn nuốt không gian hay không?
Tên tu sĩ tóc bạc của Tư gia rùng mình một cái, y không hiểu vì sao Diệp Mặc lại biết truyện này. Hiện tại Diệp Mặc đã hỏi, thì y căn bản là không dám giấu diếm, vội vàng đáp lại:
- Đúng, đúng là có cái hiệu quả đó...
Giọng nói của Diệp Mặc liền bình thản:
- Mày có cơ hội toàn lực xuất thủ một lần đối với tao.
- A...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sau khi nghe được lời Diệp Mặc nói, thì trong lòng nhất thời mừng như điên, sắc mặt của y lập tức có chút ửng đỏ, dập đầu lắp bắp với vẻ mong chờ:
- Tiền bối, vãn bối không dám...
Diệp Mặc lại châm chọc một câu:
- Còn có thời gian ba lần hít thở nữa, nếu như mày không động thủ, vậy thì cũng không cần nữa.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sau khi nghe được lời này, thì không hề nói nửa lời vô ích nữa, liền từ mặt đất phi thân lên, cho dù xương cốt toàn thân đứt gẫy, rung động liên tục, thì y cũng chăng hề quan tâm nữa.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia còn chưa hoàn toàn đứng vững, thì hai bàn tay đã vung lên, đánh ra liên tiếp mấy thủ ấn hướng ra hai bên rồi lại kéo về, cùng lúc đó y cũng há cái mồm rộng ra khẽ cắn lại.
Rõ ràng là mồm y há ra rất nhỏ, nhưng thông qua loại công pháp này để thi triển, thì lại to lớn giống như là một cái bồn máu vậy.
Ken két...
Theo cái cắn khẽ của tên tu sĩ Kiếp Biến này, thì không gian vốn bình thản không có gì lại đột nhiên nổi lên sóng gió, dường như tất cả đều bị hút lại về phía tên tu sĩ Kiếp Biến kia.
Diệp Mặc cảm giác được một lực hút thật lớn kéo hắn hướng về phía cái mồm của tên tu sĩ Kiếp Biến kia. Mà lúc này trong mắt tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã lóe lên sự khát máu và điên cuồng, dường như y muốn dùng tất cả lực lượng, một ngụm cắn nuốt hoàn toàn Diệp Mặc.
Sắc mặt của Diệp Mặc trầm xuống, hắn khẳng định loại công pháp này và loại lần trước mà hắn gặp hoàn toàn giống nhau. Chính là cái loại công pháp có thể cắn nuốt không gian. Chỉ là tu vi của cái tên tu sĩ trước mắt này còn quá thấp kém mà thôi.
Sau khi biết được điều này, thì Diệp Mặc không còn tâm tư để nhìn tên tu sĩ Kiếp Biến kia biểu diễn nữa, lần thứ hai biến ảo ra 'Chân nguyên thủ', dễ dàng nắm lấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng một đang muốn cắn nuốt không gian kia vào trong tay. Không đợi cho tên tu sĩ Kiếp Biến này lên tiếng cầu xin, thì 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc đã nương theo 'Chân nguyên thủ' của hắn thiêu rụi tên tu sĩ Kiếp Biến này thành tro tàn.
Mãi cho tới khi bên trong đại điện hoàn toàn không còn khí tức của tên tu sĩ Kiếp Biến kia, thì cô gái bị cụt tay mới kịp phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ không thể nào tin được nhìn Diệp Mặc. Một hồi lâu sau, cô mới kéo theo cô gái còn lại khom người nói với Diệp Mặc:
- Vãn bối Sở Vân cùng cháu gái là Sở Ngữ Lan thuộc Sở gia Bắc Vọng xin ra mắt tiền bối, lúc trước mạo phạm tới tiền bối, mong tiền bối thứ tội.
Cô gái cụt một tay này trong lòng cũng rất phiền muộn. Tu sĩ cao cấp của Bắc Vọng Châu vốn rất ít, tu vi Thừa Đỉnh của cô cũng không dám nói là rất lợi hại, nhưng tại Bắc Vọng Châu này muốn gặp được một người lợi hại hơn cô cũng không phải là dễ dàng, nhưng hôm này thì cô lại liên tiếp gặp phải hai người như vậy. Một cánh tay của cô còn vô duyên vô cớ bị chém mất, hiện tại ngay cả việc báo thù cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc trước cô còn tưởng rằng Diệp Mặc dùng công pháp ẩn nấp tu vi, hiện tại xem ra, căn bản là do tu vi của cô quá thấp nên không thể nào nhìn thấu được người ta.