Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1431 - Cầu Tam Sinh

- Nhưng tôi nghe nói Ma Ngục cấm địa là cấm địa đứng đầu trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu mà, với tu vi kém cỏi của chúng tôi, thì tới đó e rằng chỉ là tự tìm cái chết.

Lộ Tiểu Trân lo lắng nói.

Trình Na Na gật đầu:

- Ma Ngục cấm địa xác thực là vô cùng nguy hiểm, nhưng tôi nghe người khác nói qua, đó là cái cấm địa kia nằm ở giữa sa mạc Nam Thiệm Thiên, còn từ bên ngoài sa mạc Nam Thiệm Thiên đi vào thì căn bản cũng không phải là điều mà các tu sĩ bình thường có thể làm được, lại càng không nói tới việc đi vào tới Ma Ngục cấm địa trong sa mạc Nam Thiệm Thiên rồi.

Nói tới đây, thì Trình Na Na dừng lại một chút, sau đó bỗng nhiên lại vẫy tay với lão già kia:

- Vị bằng hữu kia, ông qua đây một chút.

Lão già kia cũng mới chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng bảy, giờ Trình Na Na gọi lão, thì lão căn bản là không hề dám do dự, vội vã chạy qua cung kính hỏi:

- Tiền bối có gì phân phó?

Nếu như là khi Lộ Tiểu Trân cô vừa tới Nam An Châu, thì cô thấy một lão già gọi một cô gái trẻ như vậy là tiền bối nhất định là sẽ cười ra tiếng. Nhưng mấy năm nay thì cô và Nhị Hổ đã trải qua quá nhiều chuyện, sớm đã tự lập thành thói quen mới rồi.

Trình Na Na đối với cách xưng hô tiền bối này cũng không cảm thấy có gì kỳ quái cả. Mấy năm nay cô tại phụ cận Khưu Kiều thành tìm kiếm tin tức của Diệp Tử Phong, thì những tu sĩ gọi cô là tiền bối nhiều lắm. Khưu Kiều thành tại Nam An Châu là một nơi cằn cỗi, có rất ít tu sĩ cao cấp đi tới đây, phần lớn là một số tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống. Trình Na Na ở đây cũng được liệt vào hàng cao thủ rồi.

- Ông mới vừa rồi có nói rằng rất nhiều người đã đi tới Ma Ngục cấm địa, nhưng theo tôi được biết thì cái Ma Ngục cấm địa kia là một trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu, còn là cấm đia đứng thứ nhất nữa, vậy thì tu sĩ bình thường làm sao tới đó được?

Trình Na Na trực tiếp hỏi.

Lão già kia lập tức đáp:

- Tiền bối có điều chưa rõ, bởi vì việc phát hiện Tiên Ma Tinh ở Ma Ngục cấm địa, mà Tiên Ma Tinh lại là tinh thạch có khả năng đột phá bình cảnh và có thể khiến tu sĩ đề thăng tu vi rất nhanh, có người còn nói nó còn hiểu quả hơn so với đan dược. Có một tên tu sĩ Kiếp Biến viên mãn cũng nhờ Tiên Ma Tinh mà đã tại chỗ thăng cấp tới Hóa Chân, dẫn tới Hóa Chân Lôi Kiếp, mà tu sĩ cấp thấp sử dụng Tiên Ma Tinh thì việc tu luyện giống như là một đường thẳng…

Lời này của lão già vừa nói ra, thì tất cả các tu sĩ trong quán rượu đều nín thở mà lắng nghe một cách chăm chú, có tu sĩ thậm chí còn thở dốc ra tiếng nữa.

Trình Na Na nhíu mày rồi nói:

- Tôi bảo ông nói về việc vì sao tu sĩ bình thường có thể đi vào Ma Ngục cấm địa, mà ông nói về chuyện Tiên Ma Tinh làm cái gì?

Lão già liền nhanh chóng đáp:

- Tiền bối không nên gấp gáp. Chính là vì Tiên Ma Tinh xuất hiện trong Ma Ngục cấm địa, cho nên một số thương hội mới đi tới bên ngoài Nam Thiệm Thiên bố trí truyền tống trận. Từ Nam An thành, Phong thành và năm thành thị khác đều có thể từ truyền tống trận mà đi tới sa mạc Nam Thiệm Thiên. Mà đến được sa mạc Nam Thiệm Thiên rồi thì cũng sẽ có tiếp truyền tống trận do các tiền bối bố trí. Cho nên các tu sĩ căn bản là không cần đi qua hoàn cảnh ác liệt tại Nam Thiệm Thiên mà có thể trực tiếp tiến thẳng đến sa mạc Nam Thiệm Thiên rồi tiến vào Ma Ngục cấm địa.

Trình Na Na có chút nghi hoặc:

- Cho dù là có thể đi tới Ma Ngục cấm địa thì làm sao chứ? Ma Ngục cấm địa là cấm địa đứng đầu trong tứ đại cấm địa Nam An Châu, tu sĩ cấp thấp đi vào thì khác nào muốn chết?

Lão gia kia hiển nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi, cho nên không hề hoang mang chút nào mà nói tiếp:

- Bởi vì đã có rất nhiều các tu sĩ cao cấp tiến vào Ma Ngục cấm địa, mà những Ma Linh ở ngoại vi Ma Ngục cấm địa đã sớm bị những tu sĩ cao cấp kia giết hết rồi. Cho nên ngoại vi khá là an toàn, một ít tổ đội của tu sĩ cấp thấp có thể ở vùng ngoại vi mà thử thời vận. Bình thường thì cũng có thể tìm được Ma Linh cấp thấp, cũng có thể kiếm được một miếng Ma Tinh, vận khí tốt thì thậm chí có thể gặp phải Ma Linh có Tiên Ma Tinh. Chỉ cần lấy được một miếng Tiên Ma Tinh thì đã là quá tốt rồi.

- Hơn nữa nghe nói ở bên ngoài Ma Ngục cấm địa còn có khốn sát trận, cho dù là gặp phải Ma Linh lợi hại không thể địch lại, thì chỉ cần chạy trốn ra khỏi Ma Ngục cấm địa, ở lại bên trong khốn sát trận thì có thể bình yên vô sự rồi. Không chỉ nói tới tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả các tu sĩ Luyện Khí cũng có rất nhiều người đã đi tới Ma Ngục cấm địa rồi.

Trình Na Na bỗng nhiên lạnh giọng:

- Lão là một tu sĩ Trúc Cơ, tại sao lại có thể biết rõ về chuyện của Ma Ngục cấm địa như vậy?

Lão gia kia cũng không hề sợ hãi gì mà nhanh chóng trả lời:

- Bởi vì vãn bối là người của Phi Linh thương hội. Mà truyền tống trận từ Phong thành tới Nam Thiệm Thiên cũng chính là do Phi Linh thương hội của chúng tôi bố trí.

Trình Na Na lúc này mới hiểu ra:

- Cho nên lão tới đây là để làm quảng cáo giúp Phi Linh thương hội lôi kéo các tu sĩ tới Phong thành sử dụng truyền tống trận của các người đi tới Ma Ngục cấm địa sao?

Tuy rằng lão già kia không hiểu quảng cáo là cái gì, nhưng lão cũng hiểu được ý của Trình Na Na. Nên nhanh chóng đáp:

- Đúng vậy, Phi Linh thương hội của chúng tôi có phi thuyền đi qua đây, nếu như muốn đi tới Phong thành rồi tiến vào truyền tống trận, thì Phi Linh thương hội của chúng tôi nhất định chỉ lấy nửa giá.

Trình Na Na phất tay, tốn cả nửa ngày hóa ra là để lão già này quảng cáo cho việc làm ăn của lão, khó trách vì sao lại biết nhiều như vậy. Khi thấy lão cố ý dẫn dắt câu chuyện tới chuyện của Tiên Ma Tinh, thì đã biết là vừa hỏi thì đã thành toàn cho lão ta rồi. Nhưng thật ra cho dù không phải là hai người Du Nhị Hổ bắt đầu, thì lão ta chắc chắn cũng có thể tùy ý thông qua việc nhắc nhở người khác để nói tới chuyện này thôi, rồi lại sẽ là việc tới Phong thành dùng truyền tống trận của thương hội lão ta. Thật sự là một nhân tài tiếp thị mà.

Quả nhiên lão già kia vừa rồi đi, thì rất nhiều tu sĩ đã đi tới hỏi lão về chuyện tình của truyền tống trận và Tiên Ma Tinh.

- Dì Trình, chúng ta cũng sẽ đi Phong thành sao?

Du Nhị Hổ lại hỏi có chút vội vã, rất rõ ràng tài miệng lưỡi của lão già kia cũng không tệ, khiến cho y hiện tại rất muốn tới Ma Ngục cấm địa.

Trình Na Na có chút xấu hổ:

- Nhị Hổ, cậu và Tiểu Trân sau này gội tôi là Na Na đi, tuổi của tôi thậm chí còn nhỏ hơn hai người mà, chúng ta cứ coi nhau là bạn là được rồi.

Du Nhị Hổ còn muốn nói gì nữa, thì Trình Na Na đã nói tiếp:

- Cứ quyết định như vậy. Nếu cái Ma Ngục cấm địa kia đến cả tu sĩ Luyện Khí cũng có thể đi vào được. Thì chúng ta cũng tới đó xem một chút. Sau khi đại ca trở về, thì tôi còn chưa về chào anh ấy.

Du Nhị Hổ thấy Trình Na Na đã quyết, thì cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ nói:

- Vậy khi nào thì chúng ta đi?

- Đi ngay bây giờ, tôi có phi thuyền, không cần nhờ tới Phi Linh thương hội.

Trình Na Na nói xong, thì lập tức đứng lên.

Lối vào Ma Ngục cấm địa u ám âm trầm, cầu thang ở cửa vào đều là do cát mịn tạo thành. Tốc độ của ba người Diệp Mặc không phải là rất nhanh, nhưng chỉ một nén nhang sau thì đã xuất hiện trên cầu thang bằng cát rồi.

Diệp Mặc bắt đầu tăng tốc độ lên, chỉ nửa nén hương sau, thì ba người cuối cũng đã qua cái cầu thang cát, xuất hiện ở bên một cái ao nham thạch nóng chảy mầu đỏ sẫm.Chỉ là cái ao nham thạch này đã khô cạn tử lâu, không có một chút nham thạch nóng chảy nào cả, ngược lại là chỉ còn có một chút đá nham thạch đã cứng rắn lại từ lâu.

Khiến Diệp Mặc kỳ quái cũng không phải là cái cầu thang bằng cát kia, hay là ao nham thạch đỏ sẫm này, mà là sau khi hắn tiến vào cái Ma Ngục cấm địa này, thì xung quanh lại có một chút tia sáng mờ ảo, không hề đen thui như mực giống như ở chỗ lối vào. Mặc dù tất cả mọi người đều có thần thức, nhưng ai ai thì cũng đều có thói quen sử dụng mắt thường để nhìn, cho dù là tu sĩ cũng không hề ngoại lệ, cho nên ở đây có tia sáng thì đối với ba người Diệp Mặc hắn cũng không phải là chuyện gì xấu.

- Nơi này là Ma Ngục Huyết Trì. Tôi đã nghe các tiền bối nói qua, không ngờ là nó đã khô cạn rồi.

Thiện Băng Lam chỉ vào cái ao đỏ sẫm trước mặt rồi nói.

Diệp Mặc vốn cũng không hề chú ý tới cái ao này, bây giờ nghe Thiện Băng Lam nói như vậy, thì mới cảm giác được rằng cái ao nham thạch này có chút cổ quái. Dường như chỉ muốn thu hút lấy lực chú ý của anh xuống cái ao nham thạch nóng chảy này, giống như là có một loại lực hấp dẫn vậy. Loại lực hấp dẫn này có thể khiến cho anh phải liều lĩnh chạy vào trong cái ao nham thạch nóng chảy này.

Diệp Mặc lắc đầu, ném cái suy nghĩ này đi. Hắn đang suy nghĩ rằng rất có thể việc này là do người đã vào đây trước làm.

Ba người vượt qua Ma Ngục Huyết Trì, đi tiếp mấy canh giờ nữa, thậm chí ngay cả một cái Ma Linh thì họ cũng không hề nhìn thấy, mà nhiều tu sĩ tiến vào đây như vậy, nhưng bọn họ cũng không hề nhìn thấy một cái bóng nào.

- Sư phụ, con cảm giác được ở nơi này luôn có chút gì đó không thoải mái.

Lăng Hiểu Sương rốt cuộc cũng không nhin được nữa, đem lời trong lòng mình nói ra.

Thiện Băng Lam ừ một tiếng:

- Ta nghe nói trước đây thì không ai có thể vượt qua được Ma Ngục Huyết Trì trong Ma Ngục cấm địa cả. Sau khi thấy được cái Ma Ngục Huyết Trì này thì rất nhiều người đều tự động nhảy vào trong đó, cho nên con có loại cảm giác này cũng là bình thường. Hiện tại chúng ta đi tới nơi đây rồi, thì lập tức sẽ đến Ma Ngục Cốt Hà. Mà từ đầu tới giờ dọc theo đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, xem ra thực sự là Ma Ngục cấm địa đã xảy ra biến cố rồi.

- Ma Ngục Cốt Hà?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.

Thiện Băng Lam gật đầu:

- Đúng thế, Ma Ngục Cốt Hà và Ma Ngục Huyết Trì giống như nhau, chỉ cần tu sĩ nhìn thấy, đều nhịn không được mà muốn lao vào, thẳng cho tới khi chết đi. Vô số năm trôi qua, không biết đã có bao nhiêu người chết tại Cốt Hà (Dòng sông xương cốt) đó rồi. Dó là nguyên do vì sao Cốt Hà lại luôn là xương trắng…

Diệp Mặc nhíu mày:

- Ở nơi này có Huyết Trì và Cốt Hà, vậy chẳng phải giống như là Địa Ngục trong truyền thuyết hay sao. Chẳng lẽ còn có cầu Nại Hà và ‘Mạnh bà thang’ nữa sao?

Trong lòng của hắn đang suy nghĩ về Cốt Hà ở đây. Những Ma Linh kia gặp oán khí như vậy ở Cốt Hà, thì có thể dung hợp lại mà tạo thành Tà Linh giống như ở Sa Hà Tây Tích Châu hay không? Nếu thật sự là tạo thành Tà Linh, thì đó không phải là chuyện gì tốt cả. Sự lợi hại của Tà Linh, thì Diệp Mặc đã được chứng kiến tận mắt rồi. Tuy rằng chúng không đáng nhắc tới đối với hắn, nhưng đối với các tu sĩ khác thì có thể nói là nguy hiểm trí mạng rồi.

Không nghĩ tới Thiện Băng Lam lại ừ một tiếng:

- ‘Mạnh bà thang’ thì tôi chưa nghe nói qua, nhưng cầu Nại Hà thì lại thật sự có đấy. Bên trong Ma Ngục cấm địa nó được gọi là cầu Tam Sinh. Ma Ngục cấm địa vô cùng rộng lớn, hơn nữa có rất nhiều kỳ trân dị bảo và những thứ cực kỳ trân quý khiến người ta không dám nghĩ tới. Cho nên mặc dù là nơi này nguy cơ trùng trùng, tu sĩ một khi vào thì khó có thể trở ra, nhưng vẫn luôn có những tu sĩ tiến vào Ma Ngục cấm địa như là tre già măng mọc vậy. Nhưng những người tiến vào Ma Ngục cấm địa thì đều không ai dám đi qua cầu Tam Sinh cả.

- Vì sao?

Lăng Hiểu Sương lập tức hỏi.

Thiện Băng Lam sắc mặt có chút ngưng trọng:

- Vì nếu đi cầu Tam Sinh trong Ma Ngục cấm địa thì chắc chắn là sẽ phải chết, chưa từng có ai ngoại lệ cả. Có một câu nói dành cho cầu Tam Sinh của Ma Ngục cấm địa là:

“Khán kiến tam sinh kiều, kim sinh dĩ bất tại; khóa nhập tam sinh kiều, vãng sinh dĩ hóa trần; tẩu thượng tam sinh kiều, lai sinh dĩ yên diệt.”

(Sky tạm dịch:

Nhìn hấy cầu Tam Sinh,

Kiếp này không cần nữa.

Bước vào cầu Tam Sinh,

Dĩ vãng hóa bụi trần.

Đi trên cầu Tam Sinh,

Kiếp sau là tro tàn.)

Thiện Băng Lam nói tới đây, thì bỗng nhiên liền khoát tay đánh ra một đạo 'Vực' hỏa, một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, lập tức có một miếng tinh thạch trong suốt rơi xuống mặt đất. Diệp Mặc đã thấy được cái miếng tinh thạch này giống hệt với Tiên Ma Tinh mà Cố Vị đưa cho hắn. Xem ra chỗ này xác thực là ‘Nơi sản xuất Tiên Ma Tinh’ rồi.

Bởi vì nghe được cái tên cầu Tam Sinh, khiến cho trong lòng Diệp Mặc có chút cổ quái. Cầu Tam Sinh Ma Ngục cấm địa không ngờ lại có cùng hai chữ ‘Tam sinh’ giống với 'Tam sinh quyết' của hắn.

Dù cho Diệp Mặc biết ý tứ của cầu Tam Sinh và 'Tam sinh quyết' hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn vẫn muốn đi tới cầu Tam Sinh trong Ma Ngục cấm địa xem một lần.

Bình Luận (0)
Comment