Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 144 - Khẩu Khí Lớn.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 144: Khẩu khí lớn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lý Hồ ở tại trụ sở huấn luyện cực hạn của Yến Kinh là điều mà Diệp Mặc không ngờ tới. Nơi này phòng vệ rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều được lắp đặt thiết bị phòng vệ hiện đại, nếu không phải Lý Hồ dẫn hắn vào đây thì quả thật hắn rất khó lòng lọt được vào nơi này. Diệp Mặc cũng không thể khẳng định được rằng thuật tàng hình của hắn có thể đi qua được các thiết bị camera quân sự hiện đại nhất này hay không.

Lý Hồ con người này quả thật là một người bạn trí cốt đấy, anh thậm trí còn không thèm điều tra xem Diệp Mặc là ai, đã đưa hắn vào đây. Anh ta chắc chắn biết rõ quy định, nhưng anh vẫn cứ làm, như vậy có thể nói rằng anh không coi Diệp Mặc là người ngoài.

Lý Hồ làm chút đồ ăn nhẹ rồi ngồi cùng Diệp Mặc 2 người vừa ăn vừa tán gẫu. Diệp mặc biết rằng trụ sở này là nơi chuyên huấn luyện bộ đội đặc chủng, vừa hay lần này đến lượt Lý Hồ, anh ta chính là “đội trưởng bộ đội Phi Hồ”. Trước đây mọi người không gọi anh bằng cái tên Lý Hồ, anh tên Lý Hử, từ sau khi gia nhập và làm đội trưởng đội Phi Hồ thì anh mới đổi tên. Từ cái tên của anh có thể thấy rằng tình cảm của anh đối với đội Phi Hồ rất sâu đậm.

- Như vậy mà nói thì Phi Hồ là bộ đội đặc chủng cấp cao nhất nước ta rồi hả?

Diệp Mặc hỏi với chút vị tò mò. Và nếu quả thật là như vậy thì Diệp Mặc quả thật có thất vọng trong lòng. Thân thủ của Lý Hồ Diệp Mặc chưa chứng kiến qua nhưng cùng lắm thì cũng chỉ bằng Văn Đông mà thôi. Mà có khi còn không bằng nữa là. Anh ta là đội trưởng có nghĩa anh ta là người lợi hại nhất trong đội Phi Hồ. Một người giỏi nhất mà thân thủ cũng chỉ như vậy thì cái tiểu đội này lấy gì làm lợi hại đây.

Lý Hồ đương nhiên không biết độ lợi hại của Diệp Mặc cao đến đâu, nhưng trong mắt anh ta Diệp Mặc với bề ngoài ngay thẳng ra còn khoác thêm một vẻ thần bí. Hắn đơn thân độc mã đi lại tự do trong sa mạc. Thậm trí nói đi là đi. Anh ta biết Diệp Mặc giỏi hơn anh ta gấp nhiều lần.

Lúc này Diệp mặc hỏi, Lý Hồ chỉ lắc đầu và nói:

- Tiểu đội Phi Hồ chúng tôi nếu đem ra so sánh với đội quân tiên phong thì thua kém xa, tuy nhiên thành viên của Phi Hồ đều là những người ưu tú. Anh cũng thấy đó nhiệm vụ của chúng tôi đối với anh mà nói thì chẳng có gì phải che giấu cả. Nói khó nghe hơn một chút là cảnh sát quản lý diện rộng, hoặc cũng có thể nói rằng đối thủ của chúng tôi lợi hại hơn tội phạm phổ thông.

Nói xong Lý Hồ lấy ra một thẻ thanh toán đưa cho Diệp Mặc:

- Đây là số tiền mà lần trước anh bán đồ cho chúng tôi, vốn là 500 ngàn,vì đồ lấy đều nguyên vẹn, hơn nữa nhân viên không bị tổn thất, nên thêm vào 100 ngàn, tổng cộng là 600 ngàn, mật mã đều là 0.Tôi cũng biết rằng số tiền này không đáng là bao. Một phần mười cũng chưa tới. Cho nên anh Diệp, Lý Hồ tôi nợ anh một ân tình.

Diệp Mặc cầm thẻ khẽ cười nói:

- Mấy đồ này không bán cho anh, thì tôi đều đem vứt đi rồi cũng nên, đây là số tiền không mất công sức mà kiếm được, vì vậy những từ trên của anh không cần nói nữa.

Hắn nói không hề sai, lúc bị trùng ăn thịt người truy bắt, Diệp Mặc vứt cả ba lô đựng tài liệu. Thậm trí hắn còn không biết tài liệu có hình thù như thế nào, hắn chỉ biết rằng không thể lưu lại bên người được. May thay lại bán được cho Lý Hồ, nếu không thì 600 ngàn cũng chẳng có mà cầm. Nói số tiền này là nhặt được cũng cấm có sai.

Lý Hồ đương nhiên không thể tin được Diệp Mặc có thể vứt đống tài liệu quan trọng như vậy đi nên nghĩ là hắn khách khí nói vậy. Trong lòng vì thế mà càng thêm khâm phục Diệp Mặc.

- Anh Diệp, lại nói tiếp, chúng tôi ở Yên kinh cũng có một Diệp Mặc đấy, vẫn là người của Diệp gia, nhưng nghe nói bị đuổi khỏi Diệp gia rồi ha ha ha.... Nếu Diệp Mặc của Diệp gia kia có một phần một trăm của anh thì có lẽ ông cụ Diệp sẽ nâng đỡ anh lên...

Lý Hồ và Diệp Mặc nói chuyện một hồi, cảm thấy Diệp mặc làm người quả thật rất rộng rãi, không những thế trong lòng anh đã coi Diệp Mặc là bằng hữu, nên nói chuyện ngày càng thoải mái hơn.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Tôi chính là cái anh Diệp Mặc mà anh vừa nói đấy, nhưng tôi không lợi hại như lời anh nói, nâng tôi lên sao? Không cần nói là Diệp gia không làm, mà có làm đi chăng nữa thôi cũng không thèm.

- A

Lý Hồ nhìn Diệp Mặc với ánh mắt ngơ ngẩn, anh ta thật không ngờ trước mắt anh ta chính là cái đồ bị vứt đi của Diệp gia mà anh vừa mới nói đến. Đây thật là một sự khác biệt quá lớn.

Trác Ánh Tình trong rất khó chịu, trong lòng có chút khó chịu khi Diệp Mặc nuốt lời, không chờ nàng ở cổng trường, còn một phần nữa là vì bực bội Tần Tấn. Cô càng nghĩ càng giận. Chỉ có 10 phút thôi mà cô đã để cho Bác sĩ ngày nhớ đêm mong chạy mất.

Vì vậy sáng sớm hôm nay cô đã đến cổng trường đại học Trung Hoa (Hoa Đại), xem xem có thể đợi được Diệp Mặc không? Nếu đợi không được thì cô sẽ đi gặp Diệp Lăng hỏi xem có phải Diệp Mặc đến tìm cô hay không.

Nhưng cang làm cho cô tức giận hơn đó là Diệp Mặc không gặp được, mà lại gặp người không muốn gặp nhất. Tần Tấn tay cầm một bó hoa đi đến. Nói với Trác Ánh Tình với một giọng áy náy:

- Ánh Tình, chuyện hôm qua anh sai rồi, anh xin lỗi em, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi thành khẩn của anh, bó hoa này tặng em

Trác Ánh Tình khinh miệt thoáng nhìn Tần Tấn:

- Họ Tần kia, anh là gì của tôi, mà phải xin lỗi tôi, tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi tôi Trác Ánh Tình không quen biết Tần Tấn. Nếu làm trái lời thề này,trời tru đất diệt, cút...

Cơn tức giận của Trác Ánh Tình bây giờ có thể thiêu cạn một hồ nước. Tần Tấn còn cố ý đến gáng lấy cái rủi ro này. Nếu không phải vì tên ngốc này, không biết chừng hôm qua mình đã mời được Diệp Mặc đến rồi. Nếu vì chuyện đấy mà mất tin tức của Diệp Mặc, bệnh tình của ông cô nguy kịch thì cô không thể tha thứ cho bản thân mình chứ đừng nói gì đến tha thứ cho Tần Tấn.

Tối hôm qua cô đã cảnh cáo Tần Tấn đừng có đến tìm cô nữa, nhưng không ngờ tên này mới sáng sớm hôm nay đã lại tìm đến rồi, da mặt thiệt là dầy quá mức mà, sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ? Cô nghĩ chuyện tối hôm qua chỉ cần 2 phút là nói hết, Tần Tấn nói ê a đến hơn 10 phút. Tuy rằng không vui nhưng cuối cùng cũng nói xong, nhưng lại bỏ lỡ cuộc gặp Diệp Mặc.

Tuy Diệp Mặc nói hắn là anh trai của Diệp Lăng, nhưng ai mà biết được anh ta có lưu lại Yến kinh hay không, Diệp Lăng khinh thường Diệp Mặc điều này thì ai cũng biết. Chẳng may Diệp Mặc rời khỏi Yến Kinh rồi thì cô chả biết đi đâu để khóc.

Nghe những lời nói của Trác Ánh Tình, sắc mặt Tần Tấn lập tức trở nên tái nhợt, anh không thể ngờ Trác Ánh Tình có thể nói ra những lời tuyệt tình đến thế.

Đây đồng nghĩa với việc cự tuyệt toàn bộ suy nghĩ của anh, nhưng bảo anh từ bỏ á khôi Yến Kinh - Trác Ánh Tình, y thực sự không cam lòng.

- Ánh tình, em bất ngờ nói ra những lời này, vậy thì người hôm qua cuối cùng là gì của em? Vì hắn mà tuyệt tình với anh như thế?

Tần Tấn nói với giọng căm hận.

- Tôi nhổ vào, anh ta là gì của tôi thì liên quan gì đến anh, anh ta là bạn trai của tôi đấy, thì làm sao nào? Chẳng nhẽ anh muốn giết chết tôi ah? Tôi từ giờ phút này không quen loại bạn bè lăng nhăng như anh, đừng có xuất hiện trước mắt tôi nữa

Nói xong Trác Ánh Tình không thèm nhìn Tần tấn xoay người rời đi. Cô muốn đến ký túc xá nữ tìm Diệp Lăng tìm kiếm chút thông tin, cô và Diệp Lăng tuy không quen thân, nhưng cũng hay nghe nói về nhau.

Suy cho cùng thì trong ba năm đại học Diệp Lăng xếp hạng ba còn cô xếp hạng 2.

Tần Tấn sắc mặt trắng xanh, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Trác Ánh Tình, chợt lóe lên nét tàn độc.

Sáng sớm khi Diệp Mặc vào Lý Hồ đã đến trụ sở huấn luyện, đã có gần trăm người đang tự tập luyện rồi.

Diệp Mặc nhìn quanh thành viên của đội Phi Hồ quả thật không tệ, mặc dù trong mắt Diệp Mặc họ còn non nớt, nhưng ở trong trại huấn luyện mà có thể tập được như thế này thì cũng là liều mạng rồi.

- Diệp mặc, có muốn đánh vài đường với họ không?

Lý Hồ thấy Diệp Mặc nhìn mấy đội viên đang tập, lập tức nói với giọng pha chút cười.

- Đội trưởng Lý, đây có phải là người mà anh nói là thân thủ lợi hại không ai sánh nổi - đại hiệp thần bí không?

Một thanh niên khỏe mạnh tiến đến trước mặt nhìn Diệp Mặc giọng pha chút khiêu khích nói một câu đầy hàm ý.

Lý Hồ nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi lộ ra một nụ cười nham hiểm

- Đúng vậy, Lư Cương

- Có muốn thử sức với Diệp Mặc không?

- Dĩ nhiên là muốn thử, xem xem có xứng đáng với lời truyền không?

Lư Cương liền nhảy đến thử thái độ trước. Bây giờ chỉ cần Lý Hồ nói một lời, anh ta muốn ngay lập tức được đánh một trận với Diệp Mặc, để toàn đội biết đến sự lợi hại của mình.

Hơn nữa Lư Cương tin tưởng rằng mình đấu với Lý Hồ cũng khó lòng mà thua, chớ nói chi đến chàng thanh niên trẻ với vẻ tri thức yếu đuối kia. Y muốn đánh bại Diệp Mặc sau đó nới với Lý Hồ 1 câu:

- Đội trưởng, xem ra mắt của anh có vấn đề rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên không muốn động thủ với mấy đội viên nhàm chán này, những đội viên này xem ra còn không bằng một phần 10 của Hồ Khâu, tỉ thí với họ thật không có tí hứng thú nào.

Thấy Lý Hồ nhìn qua, Diệp Mặc đành phải nói:

- Không sao, tôi không muốn động thủ, họ không phải là đối thủ của tôi, cho dù là tất cả bọn họ cùng lên tôi đánh cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Mặc thực không cần thiết phải khiêm tốn, hắn thực sự mà nói đối với mấy thành viên đã được thông qua luyện tập hắn không có bất cứ cái gì gọi là hứng thú.

Lư Cương vừa nghe xong lời Diệp mặc nói mặt liền đỏ bừng, y không thể ngờ Diệp Mặc không nể tình, còn nói thẳng mình không phải đối thủ của hắn, cái này chưa tính, còn nói bọn họ gần trăm người cùng lên một lúc cũng chẳng phải đối thủ của hắn, điểm này thật quá ngông cuồng.

- Khẩu khí lớn

Lư Cương còn chưa kịp phản đáp trả, thì đã có người nói hộ.

- Hàn lão, bác sao lại tới đây?

Lư Cương vừa nhìn thấy người mới đến liền vội vàng tiến ân cần hỏi thăm với thái độ cung kính và nể sợ.

Diệp Mặc cũng nhìn thấy có người đến, tổng cộng có 5 người, đi đầu là một ông lão tầm sáu bảy mươi tuổi, phía sau có 2 gã cảnh vệ viên, ngoài ra còn có một nam độ ba mươi tuổi và một nữ trên dưới 20 tuổi.

Vừa nói hắn có khẩu khí thiệt lớn là gã nam ba mươi tuổi, lúc này đây gã đang dùng ánh mắt khinh thường quét tới quét lui trên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười một cách lạnh lùng, hắn đã nhìn ra thân thủ của của gã nam kia mặc dù không đến nỗi tệ, nhưng tối đa cũng chỉ khỏe hơn Hồ Khâu đôi chút, cũng không phải là đối thủ của hắn. Đến lượt cô gái kia, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, sức trói gà không chặt. Nhưng lại mang đến cảm giác bị uy hiếp mạnh hơn nhiều so với gã nam kia.

Điều đó khiến cho Diệp Mặc cẩn thận quan sát cô gái kia kỹ hơn một chút, bề ngoài ôn nhu yên lặng, không phải là quá xinh đẹp, nhưng nhìn càng lâu lại thấy càng đẹp, cô có vẻ cuốn hút như vậy là do liên quan đến công phu mà cô luyện tập. Cô gái này lai lịch thiệt không đơn giản. Không biết chừng là ẩn thân tập luyện mà đi ra.

Từ lúc mấy người kia đến, gần như tất cả mọi người đều cúi đầu chào ông lão, duy chỉ có Diệp Mặc không động đậy. Gã nam kia càng lúc càng lộ rõ vẻ không hài lòng trên khuôn mặt đanh cứng lại.

- Cậu chính là Diệp mặc? Người giúp Lý Hồ tìm được tài liệu về?

Cuối cùng thì Hàn lão là người hỏi đầu tiên.

Thấy có người hỏi Diệp Mặc liền nhìn và trả lời:

- Không sai, tôi chính là Diệp Mặc, tư liệu là do tôi bán cho Lý Hồ, chứ không phải cố ý giúp anh ta tìm lại.

Bình Luận (0)
Comment