Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1442 - Tôi Là Đan Vương Cửu Phẩm

Theo vầng Thái Dương thứ hai được Diệp Mặc phóng xuất ra, thì phạm vi thiêu đốt của vầng Thái Dương mầu lam lại lần nữa được khuếch trương lên trong nháy mắt, mà lúc này thì vầng Thái Dương mầu hồng đã hoàn toàn chiếu sáng bổ xung cho những chỗ mà vầng Thái Dương mầu lam còn chưa chiếu xạ tới.

Chỉ trong nháy mắt, thì bóng dáng của mấy trăm tu sĩ đã bị quang mang từ vầng Thái Dương của Diệp Mặc bao phủ hoàn toàn.

Những Tà Linh kia nhanh chóng bị vầng Thái Dương mầu lam hồng thiêu đốt đến khi tiêu tán, rất nhanh đã không còn gì nữa cả. Những âm thanh ‘Xùy xùy’ liên tục phát ra thì những tu sĩ đứng ở xa nhất cũng có thể nghe thấy được.

Ngay cả một số Tà Linh đã bám được lên trên thân thể của tu sĩ nào đó, thì cũng nhanh chóng bị vầng Thái Dương của Diệp Mặc thiêu rụi, và dĩ nhiên là không có người nào bị quang mang mầu lam khiến cho thụ thương cả.

Vô số Tà Linh truy sát mấy trăm tu sĩ, nhưng chỉ trong nhớp mắt đã bị Diệp Mặc giết hết toàn bộ rồi. Cho dù là biết rõ sự lợi hại của Diệp Mặc như Thiện Băng Lam cũng bị kinh hãi không nhẹ. Sau khi cô tận mắt thấy Diệp Mặc tiêu diệt Lôi Vân Tông, sau đó lại đồng hành với Diệp Mặc tới Ma Ngục cấm địa, nhưng cho tới giờ cô vẫn không biết rằng Diệp Mặc còn có thủ đoạn này. Bởi vậy có thể thấy được rằng Diệp Mặc khẳng định vẫn còn con bài chưa lật. Tu sĩ đã vượt qua ‘Diệt duyệt Lôi Kiếp’ quả nhiên là sâu không lường được mà!

- Diệp Mặc lão đệ, cái vầng Thái Dương này của cậu cũng thật là lợi hại.

Ngân Nguyệt Đan Vương lúc này mới giật mình thốt lên một câu, hiển nhiên là cũng đã bị Diệp Mặc khiến cho kinh ngạc rồi.

Hai tên tu sĩ Hóa Chân vừa rồi cũng bị thủ đoạn này của Diệp Mặc làm cho khiếp sợ không thôi, mà những tu sĩ còn lại đều phải âm thầm kinh hãi. Khó trách mọi người nghe đồn rằng Diệp Mặc có thể tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông. Những Tà Linh kia so với tu sĩ bình thường còn lợi hại hơn nhiều lắm, vậy mà Diệp Mặc tiêu diệt chúng chẳng tốn bao nhiêu khí lực cả, vậy thì Lôi Vân Tông đã là cái đinh gì?

Diệp Mặc thu hồi lại vầng Thái Dương mầu lam, chỉ để lại vầng Thái Dương mầu hồng treo ở trên không. Tuy rằng vầng Thái Dương mầu lam có uy lực lớn, nhưng thần thức tiêu hao cũng quá mức kinh khủng.

Lại nuốt xuống mấy viên 'Phục thần đan', sau đó Diệp Mặc định hỏi Ngân Nguyệt Đan Vương xem có tìm được 'Thiên ma cô' hay không thì đã nhìn thấy Cảnh Anh Mộng vừa chạy tới vừa mừng rỡ kêu lên:

- Chị, đã mấy năm không gặp được chị rồi, không ngờ chị cũng đã đạt tới tu vi Hư Thần viên mãn rồi.

Cảnh Anh Mộng mặc dù nói tu vi của Cảnh Anh Ly đã là Hư Thần viên mãn, nhưng Diệp Mặc vẫn thấy rõ được sự kiêu ngạo trong ánh mắt của cô. Ngày trước thì tu vi của Cảnh Anh Mộng vẫn không bằng với Cảnh Anh Ly, nhưng hiện tại Cảnh Anh Mộng thấy mình rốt cuộc đã đuổi kịp được chị Cảnh Anh Ly của mình rồi, cũng đã là tu vi Hư Thần viên mãn rồi.

Diệp Mặc âm thầm lắc đầu. Tài nguyên tu luyện của Cảnh Anh Mộng đều là do môn phái cung cấp, còn Cảnh Anh Ly thì lại hoàn toàn tự mình tìm kiếm lấy. So sánh ra thì Cảnh Anh Mộng còn kém quá xa. Nhìn theo phía sau Cảnh Anh Mộng còn có một tên tu sĩ Kiếp Biến viên mãn đi theo bảo vệ cho cô khi vào Ma Ngục cấm địa, thì Diệp Mặc cũng biết rằng địa vị của Cảnh Anh Mộng so với Cảnh Anh Ly thì cao hơn nhiều.

Nhìn Cảnh Anh Mộng đang lộ rõ sự kiêu ngạo trong mắt, thì trong lòng Diệp Mặc cảm thấy buồn cười, vì chỉ cần vài năm nữa thôi, thì Cảnh Anh Mộng sẽ không thể nào đuổi kịp được Cảnh Anh Ly nữa.

- Sự tiến bộ của em cũng không chậm, hiện chẳng phải cũng đã là tu vi Hư Thần viên mãn rồi sao?

Cảnh Anh Ly nói một cách bình thản. Cũng không hề có loại cảm tình vui mừng khi hai chị em được gặp lại nhau. Đồng thời trong lòng cô cũng rất rõ ràng, sau một thời gian nữa, thì em gái Cảnh Anh Mộng của cô không thể nào đuổi kịp cô nữa rồi.

- Chị vẫn chẳng bao giờ để chuyện gì trong lòng cả...

Cảnh Anh Mộng lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên lại nói:

- Chị, lần này chúng ta cùng nhau quay về Huyền Âm Các đột phá tu vi Ngưng Thể nhé!

Cảnh Anh Ly nhìn thoáng qua Diệp Mặc, sau đó nói:

- Không, chị dự định sẽ đi Mặc Nguyệt Chi Thành tham quan một chút. Thuận tiện sẽ tìm kiếm một chỗ trong Mặc Nguyệt Chi Thành để tìm cơ hội đột phá tu vi Ngưng Thể.

Cảnh Anh Mộng dường như lúc này mới đột nhiên thấy Diệp Mặc vậy, vội vã đi tới trước mặt Diệp Mặc rồi nói vởi vẻ kinh ngạc:

- A, vừa rồi đa tạ Diệp thành chủ đã cứu chúng tôi, chỉ là tôi mãi nói chuyện với chị mình, cho nên chưa kịp gặp Diệp thành chủ để cảm tạ. Cảm tạ anh, Diệp thành chủ.

Dừng lại một chút, sau đó cô lại nói:

- Diệp thành chủ, hoan nghênh anh lần sau tới Huyền Âm các chúng tôi làm khách. Chỉ cần anh tới, thì tôi khẳng định sẽ làm người hướng dẫn anh đi dạo một lần qua toàn bộ Huyền Âm các

Khi Cảnh Anh Mộng nói xong thì thậm chí đã đứng ngay gần Diệp Mặc rồi, một mùi hương thơm nhàn nhạt truyền vào trong khứu giác của Diệp Mặc. Thậm chí ngay cả bộ ngực cao vút của cô cũng có chút vểnh cao lên, nhưng Diệp Mặc vẫn chẳng coi vào đâu. Còn Diệp Mặc lúc này thì đã có một loại cảm giác vô cùng chán ghét. Cô gái này thật sự là biết cách diễn trò, rõ ràng mình đứng ở phía trước Cảnh Anh Ly, nhưng cô ta lại có thể nói là bởi vì nhìn thấy chị gái nên mới quên không nhìn thấy mình. Dối trá, hơn nữa còn không phải loại dối trá bình thường.

Cảnh Anh Ly cười nhạt, không nói gì cả. Cô hiểu rất rõ Diệp Mặc, và cũng biết hành động như thế này của em gái Cảnh Anh Mộng sẽ chỉ làm cho Diệp Mặc phản cảm mà thôi.

- Diệp sư huynh, đa tạ ơn cứu mạng của anh.

Lăng Hiểu Sương lúc này cũng tiến tới cảm ơn Diệp Mặc. Thanh Hàn và Thanh nghi cũng đi theo sau Lăng Hiểu Sương tới chào hỏi Diệp Mặc.

Cảnh Anh Mộng nhíu mày, cô nghĩ rằng nếu như không phải là Lăng Hiểu Sương đi tới, thì hẳn là cô đã đang cùng nói chuyện với Diệp Mặc rồi. Hẳn là sách lược vừa rồi của cô đã khiến cho Diệp Mặc phải chú ý.

- Vãn bối Tiêu Phi đa tạ ơn cứu mạng của Diệp thành chủ.

Một thanh niên trẻ tuổi có tu vi Hư Thần trung kỳ cũng cố ý đi tới trước mặt Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ.

Diệp Mặc phát hiện lời cảm tạ của người thanh niên này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, đúng với câu ‘Tri ân đồ báo (Có ơn tất báo)’. Đối với người như vậy, thì Diệp Mặc luôn luôn có thiện cảm, cho nên hắn lập tức gật đầu:

- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.

Cái tên Tiêu Phi này rất quen thuộc, nhưng nhất thời Diệp Mặc không nhớ ra, hơn nữa hắn còn cảm giác rằng mình đã từng gặp qua người này rồi.

Lúc này thì có một cô gái xinh đẹp không kém gì Cảnh Anh Mộng cũng đi tới trước mặt Diệp Mặc cung kính nói:

- Tiêu Thi Nhân xin ra mắt Diệp thành chủ, cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp thành chủ. Tiêu Phi là anh trai của tôi, chúng tôi đều là đệ tử của Kim Kiếm Môn.

Diệp Mặc lập tức nhớ ra rồi bật thốt lên:

- Tôi biết rồi, cô là mỹ nữ xếp thứ năm trong mười mỹ nữ Nam An Châu Tiêu Thi Nhân. Đúng rồi, anh trai của cô là Tiêu Phi...

Diệp Mặc vừa nói ra lời này, thì xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Sắc mặt của Tiêu Thi Nhân cũng đỏ cả lên. Anh trai của cô là Tiêu Phi có danh tiếng lớn hơn so với cô không biết bao nhiêu lần, nhưng Diệp Mặc hết lần này tới lần khác lại chỉ nhớ tới cô, lại từ cô mà nhớ ra anh trai cô, điều này hiển nhiên đã nói rõ một vấn đề, đó là Diệp Mặc rất háo sắc, thích tìm hiểu về các cô gái xinh đẹp. Khó trách tại sao hắn lại có tới hai người vợ trong mười mỹ nữ Nam An Châu.

Lăng Hiểu Sương thật ra lại cảm thấy kỳ quái mà nhìn Diệp Mặc. Lúc trước cô cũng cho rằng Diệp Mặc là kẻ háo sắc, nhưng sau đó thì hiểu lầm đã được cởi bỏ, nên cô biết rằng Diệp Mặc không phải là kẻ háo sắc.

Diệp Mặc nhìn những ánh mắt của các tu sĩ xung quanh, thì lập tức biết rằng lời mình vừa nói đã gây hiểu lầm rồi. Trên thực tế thì hắn cũng chẳng có ấn tượng gì đối với Tiêu Thi Nhân cả, chỉ là từ Tiêu Thi Nhân nên mới nhớ ra là hắn đã cùng từng Tiêu Phi đi thí danh, và Tiêu Phi cũng là một đệ tử thiên tài của đại môn phái đấy. Hơn nữa khi Tiêu Phi thí danh, ngoại trừ mười người đã mất tích ra thì Tiêu Phi là người đứng thứ nhất, chỉ là sau đó mới bị người khác hạ bệ.

Biết rằng mọi người đã hiểu lầm, nhưng Diệp Mặc cũng chẳng buồn giải thích. Hắn đối với mười mỹ nữ Nam An Châu có sự hiểu biết rõ ràng, so với những thứ khác thì biết rõ hơn nhiều, cho nên cũng chẳng cần phải giải thích. Hơn nữa trước đây hắn vì tìm kiếm Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, cho nên gần như là tìm được một người thì lại hỏi về chuyện của mười mỹ nữ Nam An, nếu như mà còn không quen thuộc nữa thì mới là chuyện lạ.

Tiêu Phi cũng không để ý, vì em gái của y là mỹ nữ xếp thứ năm trong mười mỹ nữ Nam An, nếu như Diệp Mặc không thèm để ý tới cô thì y mới cảm thấy kỳ quái. Sau khi y cảm tạ Diệp Mặc rồi, thì trực tiếp ôm quyền nói với Cảnh Anh Ly:

- Anh Ly sư muội, đã lâu không gặp.

Cảnh Anh Ly ừ một tiếng, không nói gì cả.

Cảnh Anh Mộng thì giống như là nhặt được của rơi vây, liền vội vã nói:

- Chị, Tiêu Phi sư huynh đối với chị vẫn chưa quên, vẫn thường xuyên tới Huyền Âm Các hỏi thăm tin tức của chị đấy.

Mặt của Tiêu Phi lúc này đỏ lên, vừa định giải thích thì lại không biết phải giải thích như thế nào. Nhiều năm trước y đã từng tới Huyền Âm Các cầu hôn Cảnh Anh Ly, chỉ là Cảnh Anh Ly nói một câu ‘Anh không xứng với tôi’ khiến cho y xấu hổ mà bỏ đi. Và y cũng cảm giác được mình xác thực là không xứng với Cảnh Anh Ly, nhưng hiện tại Cảnh Anh Mộng nói thẳng ra như vậy, khiến y không biết phải làm sao cả.

Không nghĩ tới Cảnh Anh Ly chỉ mỉm cười rồi nói:

- Ừ, cảm ơn em, chị đã biết, hơn nữa Tiêu sư huynh cũng có mặt ở đây mà.

Cảnh Anh Mộng cảm thấy không có gì thú vị cả, nên lại muốn tìm Diệp Mặc nói chuyện, nhưng thấy Diệp Mặc chỉ nói chuyện cùng Thiện Băng Lam vài câu, thì đã đi tới phía Ngân Nguyệt Đan Vương rồi, cho nên cô cũng dừng lại.

Thần thức của Diệp Mặc đã sớm chú ý tới tình hình của Nghiễn Điền Đan Vương rồi, không lạc quan là mấy. Toàn bộ tinh thần đều yếu ớt, hơn nữa thần hồn cũng đã bị phong ấn khi ma khí xâm lấn, hiện tại chỉ giống như một hoạt tử nhân (sống thực vật) mà thôi.

- Ngân Nguyệt tiền bối, thương thế của Nghiễn Điền Đan Vương thế nào rồi?

Diệp Mặc đối với thương thế của Thẩm Nghiễn Thanh cũng rất lo lắng. Không nói tới việc Thẩm Nghiễn Thanh có ơn đối với hắn, ngay cả thân phận Đan Vương thất phẩm của Thẩm Nghiễn Thanh đối với Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn cũng có tác dụng không cách nào đánh giá hết được.

- Ma khí xâm lấn, thần hồn phong bế, thức hải cũng phong bế. Cũng may là tôi đã tìm được 'Thiên ma cô' ...

Lời của Ngân Nguyệt Đan Vương còn chưa nói hết thì đã bị sự kinh hỉ của Diệp Mặc cắt đứt:

- Ngân Nguyệt Đan Vương, ngài đã tìm được 'Thiên ma cô' rồi sao?

Diệp Mặc biết là chỉ cần tìm được 'Thiên ma cô', thì thương tổn của Nghiễn Điền Đan Vương sẽ không có vấn đề gì rồi. 'Thiên ma cô' là linh thảo cấp chín, có thể luyện chế 'Ma dung đan'. 'Ma dung đan' có thể dễ dàng giúp cho Nghiễn Điền Đan Vương thức tỉnh, hóa giải ma khí phong ấn thần hồn, sau đó sẽ dần dần hồi phục lại.

Ngân Nguyệt Đan Vương lại thở dài:

- Tôi mặc dù là Đan Vương bát phẩm, nhưng 'Ma dung đan' thì lại là Thiên đan cửu phẩm, mà tôi lại chỉ tìm được có một đóa 'Thiên ma cô' thôi, cũng không biết có thể luyện chế ra được 'Ma dung đan' hay không?

Diệp Mặc lúc này mới nhớ tới 'Ma dung đan' là Thiên đan cửu phẩm, mà hắn lại là Đan Vương cửu phẩm cho nên cũng không hề lo lắng tới việc này. Nhưng Ngân Nguyệt Đan Vương thì lại khác, cho nên lúc này ông mới lo lắng.

Nghe được sự lo lắng của Ngân Nguyệt Đan Vương, thì Diệp Mặc liền cười ha hả:

- Ngân Nguyệt tiền bối không cần lo lắng, tôi đã là Đan Vương cửu phẩm rồi, cho nên luyện chế một lô 'Ma dung đan' đối với tôi cũng không phải là vấn đề.

- Cậu đã là Đan Vương cửu phẩm rồi sao?

Ngân Nguyệt Đan Vương sửng sốt đứng lên, vội vàng hỏi lại. Thanh âm của ông trong nháy mắt liền truyền đi khắp xung quanh. Giờ khắc này, thì tất cả mọi người đều đã biết Diệp Mặc là Đan Vương cửu phẩm rồi.

Cho dù là tu sĩ nào đã nghe nói qua chuyện Diệp Mặc là Đan Vương cửu phẩm, nhưng lần này trực tiếp nghe được thì vẫn vô cùng rung động, lại càng không cần phải nói tới các tu sĩ lần đầu tiên nghe được chuyện này rồi. Đại lục Lạc Nguyệt đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện Đan Vương cửu phẩm, bây giờ thì đã có một người là Diệp Mặc rồi, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc tu sĩ Hóa Chân sau nay sẽ càng nhiều hơn sao?

Trong nhất thời, thì hầu như các tu sĩ có mặt ở đây đều tràn đầy sự tôn kính đối với Diệp Mặc. Vừa rồi Diệp Mặc không chỉ cứu bọn họ một mạng, hiện tại Diệp Mặc còn là một Đan Vương cửu phẩm khiến cho vô số tu sĩ phải ước mơ. Thậm chí nhiều tu sĩ còn đang mơ tưởng tới việc sau này tấn cấp tới tu vi Kiếp Biến viên mãn, thì sẽ đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành cầu mua lấy một viên 'Chân linh đan'.

Không có Đan Vương cửu phẩm, thì cho dù là anh có đoạt được linh thảo nghịch thiên thì đã làm sao? Chỉ có Đan Vương cửu phẩm mới có thể luyện chế ra đan dược để thăng cấp tu vi Hóa Chân.

Bình Luận (0)
Comment