Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1446 - Đầy Rẫy Yêu Thú

Lập tức từng đợt bạo liệt từ 'Vụ liên tâm hỏa' bạo phát ra, còn 'Vô ảnh' thì hoàn toàn không có cách nào chịu được loại nhiệt độ này, nhanh chóng chạy ra thật xa một bên.

Diệp Mặc thấy thế, thì liền tranh thủ thời gian khống chế nhiệt lượng ‘Vụ Liên Tâm Hỏa' khuếch tán ra. Chỉ chốc lát sau, thì Diệp Mặc liền phát hiện mầu lam của 'Vụ liên tâm hỏa' đã bắt đầu biến đổi, dần dần biến thành mầu lam đậm, sau đó tiếp tục biến đổi dần thành mầu tím.

Sau khi 'Vụ liên tâm hỏa' biến đổi hoàn toàn thành mầu tím, thì loại nhiệt độ kinh khủng kia cũng thu liễm lại, còn 'Kỳ viêm tử tủy' thì cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Thật sự đúng là tài liệu sử dụng để thăng cấp Thiên hỏa. Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ không thôi nhìn vào ngọn lửa đã hoàn toàn chuyển sang mầu tím trong lòng bàn tay của mình. Hắn biết rằng 'Vụ liên tâm hỏa' của hắn đã thăng tới đỉnh cấp tồn tại của mồi lửa kỳ dị trong Tu Chân Giới rồi, tuy rằng mầu tím nhạt vẫn còn kém xa mới tới được mầu tím đậm, nhưng uy lực của Thiên hỏa mầu tím thì Diệp Mặc lúc này đã có thể cảm nhận rõ rồi.

'Vụ liên tâm hỏa' đã thăng cấp, cũng có nghĩa là Cửu Dương thiên hỏa của hắn cũng có thể thăng cấp rồi.

Hóa Chân tầng bẩy cộng thêm Thiên hỏa mầu tím, thì sự tự tin của Diệp Mặc lúc này cũng lớn hẳn lên. Hắn đi ra khỏi Thế giới trang vàng, đồng thời lại một lần nữa đứng ở bên cạnh Cốt Hà.

Ma Ngục cấm địa vắng vẻ không tiếng động, thật giống như là một thế giới chết vậy.

Lúc này thì thần thức của Diệp Mặc cũng đã tăng lên nhiều. Khi tu vi của hắn còn ở Hóa Chân tầng ba, thì thần thức chỉ có thể thấy xa nhất ở trong vòng hai mươi dặm mà thôi. Mà hiện tại thăng cấp tới Hóa Chân hậu kỳ rồi, hơn nữa còn nhờ công hiệu của 'Dưỡng thần tuyền', thì hiện tại thần thức của Diệp Mặc đã có thể quét tới phạm vi hai ba trăm dặm rồi, tăng lên không chỉ hơn mười lần so với trước.

Lần này Diệp Mặc trực tiếp xuất ra Tử Đao, nếu lần thứ hai tiến vào mà gặp phải loại lực lượng trói buộc kia thì hắn sẽ mạnh mẽ phá vỡ ra.

Diệp Mặc lần thứ hai cẩn thận tiến tới lối vào Sa Hà, quả nhiên là loại lực lượng trói buộc cường đại kia lại áp tới. Chân nguyên của Diệp Mặc nhanh chóng tăng vọt, sau đó Tử Đao trong tay đã lập tức thi triển 'Huyễn vân toái vực đao'.

Một tiếng ‘Răng rắc’ vang lên, không gian xung quanh giống như là đã bị Tử Đao phá ra rồi. Lập tức Diệp Mặc cảm giác được thân thể mình trở nên nhẹ nhàng hơn, sau đó dễ dàng giãy thoát ra khỏi lực lượng trói buộc kinh khủng kia. Đứng ở bên trong lối vào Sa Hà lúc này thì hắn cũng không còn bị cuốn ra ngoài nữa. Lúc này Diệp Mặc mới cảm giác được tu vi Hóa Chân hậu kỳ của mình so với Hóa Chân sơ kỳ ngày trước khác biệt ra sao. Lúc trước thì dù hắn muốn phóng Tử Đao ra cũng vô cùng khó khăn, hắn còn chưa kịp động thủ thì đã bị cuốn vào Cốt Hà rồi. Còn hiện tại thì hắn đã có thể dễ dàng phá vỡ được lực lượng trói buộc kia. Đây chính là sự chênh lệch.

Diệp Mặc tin tưởng, nếu như là hiện tại hắn đánh với Đồ Tử Chân một lần nữa, thì hắn có thể dễ dàng giết chết Đồ Tử Chân.

Diệp Mặc thu hồi lại Tử Đao, sau đó quay đầu nhìn cái lối vào chỉ còn là một mảnh hỗn độn kia. Nơi này không chỉ là thần trí của hắn không quét qua được, mà ngay cả nhìn thì cũng không thấy rõ lắm.

Đây là một trận pháp. Diệp Mặc đã xác nhận được nơi này có một trận pháp ngăn trở tu sĩ tiến nhập vào Sa Hà. Trận pháp này thông qua hình thức của 'Vực' mà trói buộc lấy tu sĩ, rồi ném vào Cốt Hà.

Hơn nữa thủ đoạn bố trí trận pháp này cũng cực kỳ inh, ngay cả hắn cũng không thể nào tìm được trận tâm của nó nằm ở chỗ nào. Hắn chỉ có thể cậy mạnh mà giãy thoát ra khỏi trận pháp, chứ không có cách nào phá vỡ nó cả.

Có thể tưởng tượng ra được rằng tu sĩ bình thường sau khi bị ném vào Cốt Hà, đối mặt với nhiều Tà Linh như vậy, thì chỉ có thể là một chữ ‘Chết’ mà thôi. Bất quá những thứ này lại không ảnh hưởng tới Diệp Mặc. Không chỉ nói Tà Linh ở Cốt Hà toàn bộ đã bị hắn giết, mà cho dù là còn Tà Linh thì hắn bị cuốn vào Cốt Hà cũng vẫn có thể giữ lại được tính mạng.

Diệp Mặc vừa cẩn thận kiểm tra lại xung quanh, không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì. Hắn biết rằng với năng lực hiện taị của hắn, thì cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Lối vào thông tới Sa Hà bố trí một trận pháp ngăn trở cường đại như vậy, ngoại trừ hắn ra, thì không người nào có thể đi qua trận pháp này được. Cho dù là Tác An Sơn tới, thì Diệp Mặc nghĩ rằng lão ta cũng không thể đi qua trận pháp này.

Thoạt nhìn thì muốn tránh thoát cái trận pháp này cũng đơn giản, nhưng cơ hội thì cũng chỉ có một lần mà thôi. Một khi mất đi cái cơ hội này, thì nhất định sẽ bị trận pháp cuốn vào trong Cốt Hà. Ở giữ Cốt Hà, thì lại có nhiều Tà Linh vây quanh như vậy, thì cho dù là không chết thì cũng nhanh chóng bị Tà Linh tiêu diệt hết. Huống chi cái loại lực lượng kia xông tới thì có thể sống được sao?

Một mảnh hỗn độn ngổn ngang ở lối vào đi thông Sa Hà. Vốn Diệp Mặc nghĩ rằng hắn sẽ không trở về để điều tra nguyên nhân, vì hắn đối với cái lối vào đi thông tới Sa Hà này có một chút hứng thú. Cái chỗ này phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, có phải là từ trước tới giờ chưa từng có người nào đi qua? Hơn nữa cái lực lượng cường đại của trận pháp ngăn cản lối vào Sa Hà là vì sao?

Có lẽ phương diện này còn có cái bí mật khác. Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc bỗng nhiên có chút mong đợi từ con đường đi thông Sa Hà này.

Hắn đạp đạp xuống cát mịn dưới chân vài cái. Cát mịn ở đây dường như cũng không khác gì nhau. Nếu để cho hắn trực tiếp dẫm nát những đống cát mịn, thì hắn thậm chí còn cho rằng ở ngoài này vẫn là sa mạc Nam Thiện thiên

Cát mịn dưới chân vẫn cuồn cuộn chảy, kéo dài tới tít về nơi xa vô biên vô hạn. Diệp Mặc ngừng lại, vì hắn lại nghĩ tới một vấn đề đó chính là những mảnh cát mịn vô biên vô hạn kia hẳn là từ một nơi nào đó mà tới đây?

Nếu như thực sự có thể đi thông từ đây tới Sa Hà Tây Tích châu, thì có lẽ hắn chỉ cần dọc theo dấu vết cát bụi thẳng về phía trước là được rồi. Nghĩ tới đây thì Diệp Mặc liền trực tiếp lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Khi hắn đang muốn chuẩn bị khởi động 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì lại có hai cái bóng nhàn nhạt xuất hiện trong thần trí của hắn.

Lại là Tà Linh. Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi gì, lập tức phóng ra hai mồi lửa. Hai bóng đen Tà Linh kia thì lại kêu lên một tiếng bén nhọn sau đó lập tức biến mất.

Sau khi giết hai cái bóng Tà Linh kia, thì Diệp Mặc cũng không có dư thời gian nữa, nhưng hai tiếng thét chói tai kia lại đưa tới một trận gào rú nặng nề.

Sau một tiếng 'Gràooo', thì lập tức liền có thêm mấy tiếng 'Grào Grào' nữa truyền đến. Chỉ chốc lát sau, thì đã có hơn mười con yêu thú mầu nâu xám xông về phía Diệp Mặc rồi.

Những con yêu thú này không hề có da lông, cả người giống như là được cấu thành từ từng mảng cát mịn vậy, thoạt nhìn có cảm giác rất chán ghét. Càng đáng ghét hơn chính là miệng của những con yêu thú này rất lớn, khi há ra thì thậm chí còn to hơn cả thân thể của chúng nó nữa. Cái miệng mở rộng lộ ra khoang miệng mầu xám đen, trong miệng thoạt nhìn cũng đều là cát với đá, không hề có một cái răng nào.

Theo lý thuyết thì những yêu thú này là loại đầu to thân nhỏ (Đầu to chân tay teo ), cử động rất chậm chạp. Nhưng trên thực tế thì cử động của những con yêu thú này lại vô cùng mau lẹ. Vừa rồi tiếp 'Grào' kia còn ở cách xa hơn mấy chục dặm, thì chớp mặt một cái đã tới trước người Diệp Mặc rồi.

Hơn nữa những yêu thú này đều có đẳng cấp rất cao, thấp nhất cũng đã là yêu thú ngoài cấp bẩy, thậm chí còn có cả yêu thú cấp mười và cấp mười một nữa.

Diệp Mặc nhất thời nhíu mày, nhưng không phải là vì trong lũ yêu thú kia có yêu thú cấp mười một, mà là khi vừa nhìn thấy những con yêu thú này thì chính hắn cũng cảm giác được Nguyên Thần của hắn có chút buông lỏng, thậm chí còn muốn nhanh chóng thoát ra ngoài, để cho những con yêu thú kia cắn nuốt.

Loại cảm giác này quá quái dị, nhưng Diệp Mặc khẳng định là hắn cảm giác đúng. Nếu như đổi thành tu sĩ bình thường, thì nói không chừng Nguyên Thần đã sớm thoát ly khỏi thân thể, sau đó bị những con yêu thú kia cắn nuốt hoàn toàn rồi.

Diệp Mặc vừa định thi triển Lôi Kiếm, thì lại có thêm vài bóng đen chui ra từ trong lối vào. Lại là Tà Linh...

Chỉ là lần này còn không đợi Diệp Mặc động thủ, những con Sa Thạch yêu thú kia đã há miệng cắn nuốt sạch sẽ đám Tà Linh rồi. Diệp Mặc rõ rằng thấy một con yêu thú cấp tám sau khi cắn nuốt Tà Linh, thì khí thế cũng lập tức mạnh mẽ hẳn lên, rất nhanh đã tiếp cận tới yêu thú cấp chín rồi.

Diệp Mặc khiếp sợ quay đầu lại nhìn vào cái trận pháp kia. Giờ thì hắn mới hiểu được, trận pháp này chẳng những là có thể ngăn cản tu sĩ tiến vào, mà còn có thể khiến cho Tà Linh tiến đến cung cấp cho những Sa Thạch yêu thú kia cắn nuốt và tiến hóa. Nếu như đây cũng là do người có chủ ý bố trí ra, thì không biết rằng ở chỗ này tên đó nuôi tất cả bao nhiêu con Sa Thạch yêu thú?

Rất nhanh thì Diệp Mặc cũng biết hắn căn bản là không cần phải đếm, vì cả một đàn Sa Thạch yêu thú đã chen chúc nhau mà đến rồi. Sa Thạch yêu thú kia đông nhung nhúc, thậm chí có con mới chỉ là yêu thú cấp ba cấp bốn, mà con cao nhất lại là yêu thú cấp mười một đỉnh rồi.

Phương hướng của những con Sa Thạch yêu thú kia hiển nhiên là Diệp Mặc. Mấy con Sa Thạch yêu thú lao đến trước thì đều bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh bay ra. Có nhiều yêu thú đã bị lôi kiếm của hắn đánh trúng. Nhưng khiến Diệp Mặc nghi hoặc chính là những con yêu thú kia sau khi bị lôi kiếm đánh trúng, thì lập tức cả thi thể đều biến thành cát mịn rồi. Không hề có yêu đan, thậm chí ngay cả máu thịt cũng không thấy.

Chỉ trong chốc lát, thì những con Sa Thạch yêu thú kia càng ngày càng đông hơn. Đầy rẫy yêu thú đảo mắt cái đã vây chặt lấy Diệp Mặc rồi.

Một ít yêu thú đẳng cấp cao thậm chí còn bay trên không, mở cái miệng tối đen như mực ra muốn cắn nuốt lấy Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục dùng lôi kiếm nữa. Nhiều yêu thú cao cấp như vậy, thì cho dù là thần thức của hắn hiện tại cường hãn vô cùng, thì cũng không thể nào chống đỡ nổi cho việc sử dụng lôi kiếm giết hết toàn bộ yêu thú ở đây. Ai biết ở bên trong kia còn có bao nhiêu con chưa tới.

Giờ khắc này hắn nhớ tới ngày trước bản thân từng một lần ở ‘Sa nguyên dược cốc’ chém giết yêu thú. Bất quá lúc đó đối thủ của hắn tu vi cao nhất cũng chỉ là một con Địa Hạt Thú cấp năm mà thôi. Còn lại rất nhiều đều là yêu thú cấp hai và cấp ba.

Nhưng lần này thì hắn đối mặt với những yêu thú có đẳng cấp cao hơn so với trước tới mười cấp bậc, hơn nữa số lượng cũng khổng lồ hơn nhiều lắm. Trong thần thức của Diệp Mặc, vẫn còn vô số con Sa Thạch yêu thú nữa đang chạy tới.

Dường như những âm thành 'Grào grào' của những con yêu thú này có thể không ngừng kêu gọi đồng loại của chúng tới đây thì phải. Diệp Mặc biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thậm chí hắn có thể bị bọn yêu thú này vây hãm tới mức không còn không gian mà thở nữa.

Diệp Mặc không do dự lấy nửa giây, lập tức mở rộng 'Vực' ra ngoài, đồng thời phóng Tử Đao ra.

'Huyễn vân phân liệt đao' với ánh đao tím vô cùng vô tận được thi triển ra. Lập tức kéo theo vài thi thể của Sa Thạch yêu thú. Những thi thể này cũng nhanh chóng bay tung tóe theo từng luồng ánh đao tím

Mỗi một đao đánh ra, thì những yêu thú cấp thấp nhất xung quanh Diệp Mặc chí ít cũng phải giảm đi hơn mấy trăm ngàn con. Cho dù là Sa Thạch yêu thú cấp mười một, cũng không thể nào cử động trong 'Vực' của Diệp Mặc, hay là há mồm ra đối với Diệp Mặc cả.

Phương pháp công kích của những con Sa Thạch yêu thú này cũng cực kỳ đơn giản, đó chính là tiến lên hấp thu Nguyên Thần của đối phương, sau đó há mồm cắn nuốt. Biện pháp này có thể nói là đòn chí mạng đối với tu sĩ bình thường, nhưng đối với Diệp Mặc ngoại trừ lúc bắt đầu có hơi bất ngờ, nhưng sau đó thì hắn thậm chí đã quen thuộc luôn rồi. Nguyên Thần của hắn luôn được tu luyện bên cạnh 'Khổ trúc', cho nên vô cùng vững chắc, sao có thể để cho những con Sa Thạch yêu thú này hấp thu được.

Diệp Mặc sau khi thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng bẩy, thì chân nguyên và thần thức cũng trở nên vô cùng cường đại. Đến cuối cùng thì 'Huyễn vân phân liệt đao' của hắn còn chưa tiêu tán, mà vẫn còn đang phân liệt, thì hắn đã thi triển ra đao thứ hai rồi. Thời gian trôi qua, thì Sa Thạch yêu thú ở đây cũng càng lúc càng nhiều, và ánh đao tím cũng càng lúc càng nhiều hơn trong mảnh không gian này.

Ánh đao tím ngang dọc khắp bầu trời, không gian xung quanh đều trở thành một mầu tím nhàn nhạt. Cho dù là Sa Thạch yêu thú cấp mười một bị đao mang cắt trúng liên tục thì cũng không kiên trì được bao lâu, cuối cùng cũng trở thành một thi hài toàn cát đá.

Bình Luận (0)
Comment