Diệp Mặc sau khi rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng không có đến Kình Hải phái của Nam An châu trước, mà hắn lại đến lối vào của Ma Ngục cấm địa.
Nếu những Sa hồn thú này là từ Ma Ngục cấm địa mà ra, hắn sẽ phong bế hoàn toàn nơi này trước đã. Giết Sa hồn thú đối với hắn cũng rất đơn giản, nhưng không dập tắt ngọn nguồn của nó lại, cho dù hắn giết bao nhiêu Sa hồn thú đi nữa, cũng là uổng công.
Diệp Mặc vừa đến Ma Ngục cấm địa cũng biết, những Sa hồn thú này cũng không phải là từ Ma Ngục cấm địa mà ra. Lối vào của Ma Ngục cấm địa bị phong bế vẫn y nguyên không sứt mẻ gì, không thể nào Sa hồn thú lại ra từ đây được.
Sa hồn thú không phải ra từ Ma Ngục cấm địa. Diệp Mặc nhíu mày. Nếu như còn có một nơi khác cũng giống như Ma Ngục cấm địa, cũng có hơn tỉ thậm chí mấy tỉ Sa hồn thú, một khi những Sa hồn thú này toàn bộ xông ra ngoài, thì sẽ thế nào?
Kình Hải phái mặc dù ở Nam cực, nhưng cũng cách khá xa Băng Thần cấm địa. Băng Thần cấm địa nằm sát về phía tây của Nam cực, còn Kình Hải phái lại sát về phía đông của Nam cực.
Kình Hải phái chỉ là một tông môn sáu sao, lại sát ranh giới, ở Nam An châu cũng không nổi tiếng lắm. Nhưng nơi gần ranh giới, một tông môn sáu sao cũng không gọi là nhỏ nữa rồi. Còn Kình Hải phái lúc này lại là một đống hỗn độn, không phải nói là những tu sĩ may mắn còn sống sót, ngay cả đến một con dã thú cũng không nhìn thấy. Duy nhất chỉ có một đống thi thể yêu thú chất thành như đống cát mịn, những thi thể yêu thú này đến đâu cũng thấy, cộng thêm thậm chí còn có mấy chục nghìn thậm chí là mười mấy trăm nghìn.
Tông môn gần với Kình Hải phái nhất chính là Hợp Hoan phái, Hợp Hoan phái là tông môn bảy sao. Một trong những người trong thập đại mĩ nhân của Nam An chính là nữ tu của Hợp Hoan phái, tên Đỗ Tú Dĩnh.
Nhưng lúc này trên dưới Hợp Hoan phái đều mặt mày xám xịt, tràn đầy tuyệt vọng. Vì bên ngoài trận pháp phòng ngự của Hợp Hoan phái, lúc này cũng đã chật kín yêu thú sa thạch, không có ai có thể đếm rõ được trong này rốt cục có bao nhiêu yêu thú sa thạch.
Môn chủ của Hợp Hoan phái đã bắt đầu hối hận rồi, không kịp thời rút đi. Gã cũng không biết chuyện này không trách gã được, một tông môn bảy sao sao có thể tùy tiện vứt bỏ tông môn của mình? Huống chi đại trận hộ sơn của Hợp Hoan phái cũng không kém của một tông môn chín sao, là trận pháp phòng ngự cao cấp cấp chín. Đối với Hợp Hoan phái mà nói, vây trăm vạn yêu thú sa thạch dù sao cũng chỉ là những yêu thú cấp thấp.
Hợp Hoan phái cũng có mấy nghìn tu sĩ, muốn dựa vào trận pháp phòng ngự ngăn lại sự tấn công của những yêu thú sa thạch này trong vòng mười ngày cũng không phải là chuyện khó gì. Chỉ cần bảo vệ được mười ngày rồi, những đại tông môn của Nam An châu cũng có thể đến trợ giúp. Dù sao biết được tin yêu thú sa thạch có mấy trăm vạn con, nhiều nhất cũng chỉ là mấy nghìn vạn.
Nhưng trên dưới Hợp Hoan phái ai ai cũng biết suy nghĩ này sai lầm cờ nào. Trong này làm gì có mấy trăm vạn yêu thú sa thạch? Những yêu thú sa thạch vây quanh Hợp Hoan phái ít nhất cũng là bảy tám nghìn vạn con, thậm chí là cả tỉ con. Những yêu thú sa thạch này nhiều vô số kể, những tu sĩ dưới cấp Kim Đan thậm chí dùng thần thức cũng không quét đến được.
Nhiều yêu thú sa thạch như vậy, đừng bảo là có yêu thú cấp mười, cho dù toàn là yêu thú sa thạch cấp ba cấp bốn, Hợp Hoan phái cũng không ngăn lại được. Bây giờ chẳng những là mặt đất, cho dù là trên bầu trời Hợp Hoan phái cũng có yêu thú đầy trời. Hơn nữa những con yêu thú sa thạch từ xa cũng không ngừng đến đây, đen kịt một mảng, làm gì còn có thể nhìn thấy màu trời nữa?
Cho dù Hợp Hoan phái có trận pháp phòng ngự cấp chín, cũng không thể nào kiên trì được nửa ngày, đây cũng là vì yêu thú tấn công trận pháp phòng ngự cũng có giới hạn. Nhiều yêu thú sa thạch như này, đừng nói là Hợp Hoan phái, cho dù là một phần mười tu sĩ của Nam An châu đồng thời đến, cũng là một mất một còn.
Diệp Mặc nhìn thấy Kình Hải phái cũng đã trở thành một khoảng đất bằng phẳng, cũng không dừng lại ngay, lập tức men theo hướng Sa hồn thú rời đi mà đuổi theo. Trên đường Diệp Mặc nhìn thấy mấy phường thị Tu Chân bị tiêu hủy, không còn một tu sĩ nào còn sống. Còn có phải là những tu sĩ còn sống đã bỏ chạy rồi hay không, hắn cũng không dám chắc.
Khi Diệp Mặc chạy tới Hợp Hoan phái, trận pháp phòng ngự của Hợp Hoan phái cũng đã lảo đảo muốn sụp rồi.
Tông môn Hợp Hoan tông Diệp Mặc cũng có nghe nói qua, vì trong Hợp Hoan tông có một người con gái tên Đỗ Tú Dĩnh, là một trong thập đại mĩ nữ của Nam An chân, là đệ tử nòng cốt của Hợp Hoan tông. Lúc trước Diệp Mặc chính là từ miệng Thời Hoành Trụ biết được Đỗ Tú Dĩnh, sau đó biết thập đại mĩ nữ của Nam An châu. Cho nên mới có ấn tượng nhất định đối với Hợp Hoan tông.
Nhìn thấy trước mắt chi chít là Sa hồn thú, Diệp Mặc liền biết tin của Ôn Tử Nhiên của Kim Kiếm môn hoàn toàn là tin rác. Sa hồn thú nơi này đâu chỉ có mấy trăm vạn? Nơi này ít nhất cũng phải trên tỉ Sa hồn thú. Cho dù Diệp Mặc nhìn thấy cũng thầm kinh hãi, nếu như tu sĩ của Nam An châu không thể nào nhanh chóng tập trung lại, nhiều Sa hồn thú như này, cũng có thể từng bước tiêu diệt được Nam An châu rồi.
Mặc dù những Sa hồn thú này không thể nào nhiều bằng tu sĩ của Nam An châu, nhưng Sa hồn thú đều là tấn công theo bầy đàn, tất cả tu sĩ của Nam An châu có thể một lần tụ tập lại với nhau để đánh nhau với Sa hồn thú hay không?
Cũng may hắn quay về cũng đúng lúc, đợi sau khi những con Sa hồn thú nơi này bị tiêu diệt hết rồi, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng những Sa hồn thú này là từ chỗ nào đến, nếu không thì hậu họa cũng khôn cùng.
Đối với Diệp Mặc mà nói. Sa hồn thú nhiều hay ít hắn cũng không quan tâm, đao thứ tám của Huyền Vân chính là vì giết theo bầy đàn mà được hình thành. Đao này mang theo sự khống chế của vực, có bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Diệp Mặc vừa đến bên ngoài Hợp Hoan tông, vô số Sa hồn thú đã xồng đến.
Trong đại trận phòng ngự của Hợp Hoan tông, dường như tất cả đệ tử của Hợp Hoan tông đều xông ra. Trận pháp phòng ngự cấp chín nếu như có tu sĩ tham gia phòng ngự, dưới sự tấn công của nhiều Sa hồn thú như vậy, thậm chí đến một tuần hương cũng không trụ nổi.
Đỗ Tú Dĩnh ngậm miệng, trong lòng thực sự cũng không cam tâm cứ như vậy mà chết, nhưng đối diện với nhiều Sa hồn thú tấn công như vậy, cô lại có một cảm giác khó thoát khỏi. Là một trong thập đại mĩ nữ của Nam An châu, xuất thân của cô coi như là thấp nhất rồi. Cho dù là Khâu Tuyết, cũng vì xuất thân trong Bích Đan tông, địa vị cũng cao hơn cô. Hợp Hoan tông nói dễ nghe một chút là một tông môn bảy sao, nói khó nghe chút, chính là một tông môn dựa vào song tu.
Vốn dĩ tông môn song tu chính chính quy quy cũng không có gì, chỉ cần nam nữ đã chọn đạo lữ rồi, cùng nhau song tu, đó cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng Hợp Hoan tông phát triển đến ngày hôm nay hoàn toàn là làm trái với trình tự song tu, tu sĩ nam nữ trong môn phái thậm chí có thể nói là dâm loạn. Ngoại trừ những tu sĩ cá biệt còn giữ mình trong sạch, phần lớn tu sĩ cũng không cần quan tâm đến đối tượng song tu. Cho dù là mỗi ngày đổi một người, chỉ cần có thể xúc tiến tu vi của mình là được. Thậm chí còn có bộ phận tu sĩ căn bản cũng không phải là vì song tu, hoàn toàn là vì dục vọng của mình mà đi tìm người song tu.
Đỗ Tú Dĩnh là một trong thập đại mĩ nữ của Nam An, tư chất vô cùng cao, người muốn tìm cô song tu cũng nhiều không đếm xuể. Nếu không phải sư phụ của cô là tu sĩ Thừa Đỉnh của Hợp Hoan tông, bản thân cô cũng là tu sĩ Hư Thần rồi, muốn giữ mình trong sạch được trong Hợp Hoan tông căn bản cũng không thể được.
Có lúc, cô thà rằng hi vọng mình là xuất thân tu ma, cũng không muốn xuất thân trong Hợp Hoan tông. Cho nên cô làm một trong thập đại mĩ nữ của Nam An, thà rằng cùng một tiểu nhân vật nói chuyện với nhau, chứ cũng không muốn nói chuyện với người cùng tông môn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao tiểu nhân vật như Thời Hoành Trụ, cũng có thể làm bạn được với một trong những mĩ nữ của Nam An như Đỗ Tú Dĩnh.
Cô sở dĩ đến bây giờ còn chưa rời khỏi Hợp Hoan tông, quả thực là căn bản không có dũng khí thoát khỏi tông môn này. Vì cô nợ Hợp Hoan tông này, lúc đó khi cô tan cửa nát nhà, Hợp Hoan tông đã ra mặt cứu cha của cô, đồng thời cũng cứu cô. Mặc dù cha của cô chỉ một năm sau thì vết thương cũ tái phát mà chết, nhưng cô lại được sự chăm sóc bồi dường tỉ mỉ của Hợp Hoan tông.
Bây giờ cô thậm chí có thể nói là một trong những đệ tử quan trọng nhất của Hợp Hoan tông, lúc này rời khỏi Hợp Hoan tông, cho dù là Hợp Hoan tông đồng ý, cô cũng mang trên vai danh nghĩa phụ bạc ân tình.
- Tú Dĩnh sư muội, em đang nghĩ gì vậy?
Một gã tu sĩ mặt dài thân hình hơi cao chút bỗng nhiên bước đến bên cạnh Đỗ Tú Dĩnh, nhỏ giọng hỏi.
Đỗ Tú Dĩnh khẽ nhăn mặt một chút, tu sĩ vừa nói với cô này là sư huynh của cô Vương Bàn, mấy lần dây dưa với cô, mục đích chính muốn song tu với cô. Vương Bàn tu vi Hư Thần tầng thứ sáu, chỉ chút nữa thôi là có thể đột phá lên đến Hư Thần hậu kỳ rồi, còn Đỗ Tú Dĩnh thì lại là Hư Thần tầng thứ tư, so với gã còn thấp hơn hai tầng.
Thấy Đỗ Tú Dĩnh không nói gì. Vương Bàn lại có chút run giọng nói:
- Tú Dĩnh sư muội, hôm nay nhiều yêu thú sa thạch như vậy đến tấn công Hợp Hoan tông chúng ta, tôi nghĩ Hợp Hoan tông chúng ta cho dù có năng lực thiên đại cũng không thể nào nghịch chuyển nổi. Tú Dĩnh... Tôi trước giờ vẫn một lòng ái mộ em, dù sao bây giờ cũng sắp chết rồi, chúng ta hay là...
Đỗ Tú Dĩnh trong mắt hiện lên tia chán ghét, bỗng nhiên thở dài. Cô cảm giác có lúc nào so với bây giờ chạy thoát khỏi Hợp Hoan tông còn tốt hơn? Dù sao cũng sắp chết rồi, bây giờ mình rời khỏi Hợp Hoan tông, cũng không tính vong ân bội nghĩa.
Thấy Đỗ Tú Dĩnh dường như thở phào, Vương Bàn lại càng mừng rỡ nói:
- Tú Dĩnh, em đồng ý rồi?
Giọng nói của Vương Bàn lớn hơn, xung quanh rừng đổi nam nữ đang nhìn về phía họ. Có rất nhiều người trong mắt dường như hiểu ra điều gì đó, một số nữ tu lại càng khinh thường châm chọc nói:
- Bình thường giả tạo cứ như một tiên tử vậy, bây giờ biết không sống được nữa rồi, còn không phải là muốn hường thụ một lần...
Đỗ Tú Dĩnh địa vị trong Hợp Hoan tông mặc dù cao, nhưng đó là lúc bình thường, bây giờ tất cả các tu sĩ trong Hợp Hoan tông đều sắp bị yêu thú sa thạch giết chết, làm gì còn ai kiêng kị Đỗ Tú Dĩnh nữa?
Đỗ Tú Dĩnh giống như không nghe thấy những lời này vậy, trực tiếp đến trước mặt chưởng môn, lấy ra nhẫn trữ vật và pháp bảo của mình nói:
- Tú Dĩnh cám ơn Hợp Hoan tông đã cứu mạng của con và cha con, hôm nay Tú Dĩnh muốn rời khỏi Hợp Hoan tông, xin chưởng môn chấp thuận.
Tất cả mọi người lẳng lặng ngó chừng Đỗ Tú Dĩnh, không ai nghĩ đến lúc này cô lại muốn rời khỏi môn phái. Hơn nữa đến nhẫn trữ vật và pháp bảo cũng để lại, trên người chỉ còn túi đựng đồ, túi đựng đồ đó rõ ràng chỉ có một số vật dụng cá nhân. Cái này rõ ràng trước khi chết, cũng muốn rời khỏi Hợp Hoan tông.
Sắc mặt Vương Bàn lại càng xanh tái, gã không ngờ lời cầu ái của mình, không ngờ lại khiến Đỗ Tú Dĩnh càng quyết tâm rời khỏi Hợp Hoan tông. Mặc dù ngay sau đây mọi người cũng sắp chết rồi, nhưng trong lòng gã cũng vẫn cực kỳ không thoải mái. Lúc này gã mới hiểu ra vừa nãy Đỗ Tú Dĩnh thở dài, không phải là vì đồng ý lời nói của mình, mà là quyết tâm rời khỏi Hợp Hoan tông, sau đó đi chịu chết.
Chưởng môn của Hợp Hoan tông cũng không ngờ Đỗ Tú Dĩnh vào lúc này lại nói muốn rời Hợp Hoan tông, sắc mặt của gã lập tức biến đổi. Đỗ Tú Dĩnh là một đệ tử có tư chất tốt nhất của Hợp Hoan tông, lại là một trong thập đại mĩ nữ. Hợp Hoan tông cũng không làm khó dễ gì cô, vào lúc này muốn rút khỏi tông môn là có ý gì?
Nhưng khi gã nhìn thấy nhẫn trữ vật và pháp bảo trên mặt đất, vị chưởng môn này lập tức tỉnh ra. Đỗ Tú Dĩnh biết tất chết, cô lúc này rời khỏi tông môn cũng không phải là vong ân bội nghĩa. Xem ra cô sớm đã có ý muốn rời khỏi Hợp Hoan tông rồi, chỉ có điều vẫn chưa hạ quyết tâm, hoặc là nói chưa có cơ hội mà thôi.