Lời Diệp Mặc nói cũng hoàn toàn là thật tình, không có chút khoa trương nào. Đám Phệ Linh Trùng này đã có chút linh trí, cho nên chúng thấy được Thiên Diệp hòa thượng và gần trăm tu sĩ Băng Kiếm Môn tiến vào trong chiếc Đại Phạm Chung kia, thì mới quyết tâm phải cắn nuốt cả cái Đại Phạm Chung kia.
Phệ Linh Trùng luôn đi theo bầy đàn, cho nên đại đa số Phệ Linh Trùng tiến vào cắn nuốt cái đại Phạm Chung kia, thì những Phệ Linh Trùng còn lại đều phải lưu lại đây chờ đợi.
Thiên Diệp có thể khiến cho vô số Phệ Linh Trùng đều bị cầm chân lại Băng Kiếm Môn này, thì Diệp Mặc mới có thời gian để tiêu diệt Sa Hồn Thú, sau đó trở lại tiêu diệt đám Phệ Linh Trùng này, hóa giải được tai họa ngầm cho vố số tông môn.
Thấy Thiên Diệp hòa thượng vẫn còn chút xấu hổ, thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục giải thích, mà ôm quyền nói với Thiên Diệp hòa thượng:
- Thiên Diệp chưởng môn, tôi muốn đi tới Diễm Hải cấm địa, cho nên không thể ở lại đây nữa.
Nói xong Diệp Mặc liền quay đầu nhìn về phía Đỗ Tú Dĩnh rồi nói:
- Cô theo Thiên Vị chưởng môn trở về Mặc Nguyệt Chi Thành nhé.
Đỗ Tú Dĩnh hiển nhiên là sẽ không muốn trở về. Cô đã được chứng kiến Diệp Mặc giết hết đám Sa Hồn Thú, chứng kiến Diệp Mặc khiến vô vàn Phệ Linh Trùng phải tan thành tro bụi, hiện tại Diệp Mặc muốn đi tới Diễm Hải cấm địa, thì hiển nhiên là cô muốn tiếp tục đi cùng. Có lẽ một ngày kia, cô sẽ là người duy nhất được chứng kiến Diệp Mặc lấy sức một người mà giải cứu toàn bộ Nam An Châu khỏi địa kiếp nạn. Loại cơ hội này, thì cô sao có thể nguyện ý mà bỏ qua đơn giản như vậy? Nhưng cô cũng không có cách nào để nói với Diệp Mặc xin được đi cùng cả, bởi vì cô không có cái cớ nào để mượn hết.
Ngay khi Đỗ Tú Dĩnh đang tìm ình một cái cớ, thì Thiên Vị bỗng nhiên lại nói:
- Diệp thành chủ, lão nạp thật ra muốn cùng ngài đi tới Diễm Hải cấm địa để kiến thức một chút. Đồng thời cũng muốn được chứng kiến thần công cái thế của Diệp thành chủ một lần nữa.
Diệp Mặc biết Thiên Vị hòa thượng nói lời này chính là chân tâm thật ý, cho nên cũng không có chút suy nghĩ muốn cự tuyệt nào cả.
Đỗ Tú Dĩnh nghe được lời của Thiên Vị hòa thượng, thì liền vui mừng nói nhanh:
- Diệp đại ca, tôi cũng muốn đi cùng anh, Diễm Hải cấm địa kia tôi cũng chưa từng được đi qua lần nào.
Diệp Mặc thấy vậy thì liền lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra rồi nói:
- Vậy thì cùng đi thôi.
Mấy tu sĩ còn lại của Kim Cương Tự đều trở về tông môn. Băng Kiếm Môn thì đã bị phá hủy triệt để, còn cần phải xây dựng lại. Tuy rằng Diệp Mặc cảm thông với họ, nhưng cũng không có cách nào để giúp đỡ cả.
(DG: Lão Ngũ điêu quá, với sức ảnh hưởng của anh Diệp bây giờ, thì chỉ cần một câu nói mà thôi. Cho dù là tìm Vân Tử Y thì cũng chỉ cần một câu nói thôi. @@)
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' giao cho Thiên Vị chưởng môn khống chế. Muốn tới Diễm Hải cấm địa thì cũng phải mất một ngày, cho nên lúc này Diệp Mặc cũng tận dụng thời gian để trị thương ình.
...
Diễm Hải cấm địa là cấm địa đứng thứ hai Nam An Châu sau Ma Ngục cấm địa. Cho tới giờ vẫn không có người nào dám đi vào Diễm Hải cấm địa, vì bất luận là tu vi có cao bao nhiêu, cũng đều sẽ bị Diễm Hải cấm địa cắn nuốt.
Vốn Diễm Hải cấm địa tuy rằng rất kinh khủng, nhưng chỉ cần không đi vào trong, thì cũng sẽ không có chuyện gì. Bởi vì mồi lửa bên trong Diễm Hải cấm địa cũng không hề tràn ra ngoài. Nhưng hiện tại thì Diễm Hải cấm địa đã trở thành nơi kinh khủng nhất rồi, bởi vì mồi lửa của Diễm Hải cấm địa đột nhiên đều tràn dần ra ngoài. Cũng may là tốc độ lan tràn tuy nhanh, nhưng vì sự nguy hiểm của Diễm Hải cấm địa mà những vùng phụ cận đều không có một tông môn hay thành thị thôn trấn nào cả. Mà những nơi mồi lửa của Diễm Hải cấm địa tràn qua thì toàn bộ đều hóa thành hư vô, không có chút gì còn sót lại.
Lúc này ở một nơi cách Diễm Hải cấm địa hơn mười dặm, có hơn mười tu sĩ Hóa Chân và hơn mười tu sĩ Kiếp Biến đều bất đắc dĩ nhìn mồi lửa của Diễm Hải cấm địa tràn dần ra ngoài. Mà mấy trăm tu sĩ Kiếp Biến phía sau nữa thì thậm chí còn không thể nào tới gần hơn.
Ngoại trừ Thiên Vị chưởng môn của Kim Cương Tự, thì các chưởng môn và có lẽ là cả trưởng lão các tông môn tám sao, chín sao đều đang có mặt ở đây. Diệp Mặc chỉ cần bọn họ ngăn trở Diễm Hải cấm địa trong vòng nửa tháng, mà hiện tại mới chỉ tới ngày thứ chín, bọn họ đã không gánh vác tiếp được nữa rồi.
Hơn nữa việc bọn họ làm hiện tại không thể coi là cố gắng đem mồi lửa của Diễm Hải cấm địa ngăn trở trong nửa tháng, mà nhiều nhất chỉ có thể coi là cố gắng làm chậm lại tốc độ lan tràn của mồi lửa trong Diễm Hải cấm địa mà thôi.
Tu sĩ phát huy tác dụng lớn nhất ở đây thì là Kỷ Bẩm và mấy vị tông sư trận pháp. Bọn họ không tiếc bất cứ tài liệu nào mà bố trí ra một cái trập pháp phòng ngự, nhưng lúc này mới chỉ có thể miễn cưỡng chặn lại được chín ngày. Có lẽ nói đúng hơn chỉ là miễn cưỡng làm chậm tốc độ lan tràn của Diễm Hải cấm địa trong chín ngày mà thôi.
Loại mồi lửa của Diễm Hải cấm địa này một khi cấp tốc lan tràn ra ngoài, thì thậm chí chỉ cần vài năm, đã có thể biến cả Nam An Châu thành biển lửa rồi. Ở chỗ này không ai có thể tiếp cận Diễm Hải cấm địa cả, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không làm được. Bọn họ có thể làm điều duy nhất chính là không ngừng bố trí một cái rồi lại một cái trập pháp phòng ngự ngăn chặn mồi lửa lan tràn, sau đó lại dùng chân nguyên và thần thức để gia cố cho trận pháp mà thôi.
Nhưng theo thời gian thì mồi lửa càng lúc càng khuếch tán ra rộng hơn, trập pháp phòng ngự được bố trí càng lúc càng gian nan, diện tích cần bố trí trận pháp cũng càng lúc càng lớn. Hơn nữa một khi mồi lửa tràn tới mà không kịp thời lui lại phía sau, thì sẽ lập tức bị mồi lửa cuốn đi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
- Chúng ta không thể tiếp tục phòng thủ nữa rồi, cứ tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì. Cho dù là Diệp thành chủ tới, thì cũng bất lực trước Diễm Hải cấm địa mà thôi.
Môn chủ của Huyền Âm Các là Cảnh Phong Kỷ nhìn mồi lửa đang tàn sát bừa bãi phía trước rồi thở dài một câu.
Mỗi một cái trập pháp phòng ngự đều chỉ tồn tại được trong thời gian ngắn, thì đã bị mồi lửa của Diễm Hải cấm địa phá hủy rồi.
Những tu sĩ xung quanh đều trở nên trầm mặc, không có ai hoài nghi lời Cảnh Phong Kỷ nói cả. Bọn họ xác thực là không thể tiếp tục thủ nữa rồi, hơn nữa cho dù là tiếp tục miễn cưỡng thủ ở đây tới khi Diệp Mặc đến, thì cũng chỉ uổng công mà thôi. Loại mồi lửa như thế này, thì cho dù là Diệp Mặc cũng vô pháp ngăn trở.
- Tôi tin tưởng Diệp Mặc nhất định sẽ có biện pháp. Hắn nói chỉ cần chúng ta có thể bảo vệ được nửa tháng, mà chúng ta hiện giờ vẫn còn năng lực để bảo vệ, nhưng nếu cứ lui lại như vậy thì chẳng những là chúng ta không hề có trách nhiệm đối với Diệp thành chủ, mà cũng là không hề có trách nhiệm với toàn bộ Nam An Châu.
Thiện Băng Lam phá vỡ sự trầm mặc. Cô quả quyết yêu cầu mọi người tiếp tục ủng hộ Diệp Mặc.
- Để ngăn không ồi lửa này khuếch tán ra, chúng ta đã chết đi sáu tu sĩ Thừa Đỉnh và hai tu sĩ Kiếp Biến rồi. Nếu như mồi lửa này lại đột nhiên công phá trận pháp phòng ngự trước mặt này, thì nhất thời chúng ta sẽ không thể lui lại khi mà lúc này chúng ta đang bố trí trận pháp mới. Nói không chừng là tu sĩ ngã xuống sẽ càng nhiều hơn.
Ma Minh của Thần Phong Cốc trầm giọng nói.
Sau khi nói xong, thì y lại nói tiếp:
- Tôi vừa nhận được tin tức, Phệ Linh Trùng đã cắn nuốt Băng Kiếm Môn. Thiên Vị chưởng môn của Kim Cương Tự và môn hạ gồm hai tu sĩ Hóa Chân cùng bốn tu sĩ Kiếp Biến đều không thể may mắn thoát khỏi. Băng Kiếm Môn không có một tu sĩ nào chạy thoát. Toàn bộ đều bị Phệ Linh Trùng cắn nuốt. Hơn nữa...
Ma Minh nhìn một chút những tu sĩ xung quanh đang lộ vẻ mặt kinh hãi tới xám xịt rồi nói tiếp:
- Hơn nữa nghe nói đám Phệ Linh Trùng kia nhiều vô cùng, trong vòng ngàn dặm đều là Phệ Linh Trùng hết. Còn Diệp thành chủ sau khi giải cứu Hợp Hoan Tông, đã mất tích khi đi tìm hang ổ của Sa Hồn Thú. Hơn nữa không nói tới mồi lửa ở Diễm Hải cấm địa này, thì ngay cả đám Phệ Linh Trùng đông tới mức cả ngàn dặm kia, cũng không người nào có thể ngăn cản nổi. Cho dù là Diệp thành chủ không mất tích, thì hắn cũng không thể làm gì được cả.
- Cái gì...
Lời Ma Minh nói cơ hồ khiến cho tất cả các tu sĩ ở đây đều sợ hãi. Phệ Linh Trùng dầy đặc tới ngàn dặm? Không chỉ nói mồi lửa trong Diễm Hải cấm địa bạo phát, chỉ riêng đám Phệ Linh Trùng kia thôi đã đủ để cắn nuốt toàn bộ Nam An Châu rồi.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Một tên tu sĩ Kiếp Biến của tông môn tám sao sợ hãi hỏi lên.
- Chỉ có một đường, đó là rút lui khỏi Nam An Châu, thối lui tới Vô Tâm Hải.
Ma Minh trầm giọng nói. Y suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ thấy có biện pháp này là tốt nhất.
- Vậy Nam An Châu còn nhiều tu sĩ như vậy thì phải làm sao?
Một trưởng lão tu sĩ Hóa Chân nhíu mày.
Ý tứ của y là không chỉ nói về tu sĩ của Nam An Châu, mà còn là vô số người thường và thành thị ở Nam An Châu, còn vô số các tông môn nữa, tổng số cộng lại cũng phải hơn mấy ngàn tỉ. Chỉ là do Nam An Châu rộng lớn, cho nên thoạt nhìn cũng không cảm thấy nhiều mà thôi, rất nhiều nơi thậm chí trong phạm vi cả trăm vạn dặm cũng không có lấy một bóng người. Nhiều người như vậy muốn rúi lui toàn bộ tới Vô Tâm Hải, thì căn bản là lời nói vô căn cứ.
Ma Minh lạnh lùng nói:
- Không thể quản nhiều như vậy, đại kiếp nạn của Nam An Châu chúng ta đã không có năng lực để ngăn cản, chỉ có thể lui lại mà thôi. Có thể lui lại thì đương nhiên là tốt nhất, vì nếu như không thể lui lại, thì cũng chỉ có thể phó mặc ệnh trời.
- Tôi không đồng ý.
Thiện Băng Lam lập tức nói:
- Không nói tới Vô Tâm Hải không thể an bài cho nhiều tu sĩ của Nam An Châu như vậy, cho dù là có một bộ phận nhỏ sống sót, thì những người còn lại của Nam An Châu sẽ như thế nào? Chúng ta cũng không phải tất cả đều sinh ra đã là tu sĩ tu chân. Rất nhiều người trong chúng ta đều là từ trong những người dân thường đi ra, lúc này Nam An Châu gặp kiếp nạn, vậy mà chúng ta không đồng tâm hiệp lực thủ hộ cho Nam An Châu, còn muốn tự thân bỏ chạy sao?
- Vậy Thiện trưởng lão nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cảnh Phong Kỷ bình thản nói, hiển nhiên là y đồng ý với ý kiến của Ma Minh. Kiếp nạn này cơ bản là không phải có thể dựa vào nhân lực mà ngăn trở được. Ở lại Nam An Châu thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Thiện Băng Lam nói một cách kiên định:
- Sự tình còn chưa tới lúc tuyệt vọng, chúng ta nhất định phải tiếp tục bảo vệ bên ngoài Diễm Hải cấm địa, không để ồi lửa tiếp tục phát tán. Chí ít thì chúng ta phải chờ tới khi Diệp thành chủ tới, sau đó nghe ý kiến của Diệp thành chủ rồi mới nói tiếp.
- Thiên trưởng lão đức cao vọng trọng, biết rõ bản thân không thể làm gì nhưng vẫn cố gắng, Ma Minh vô cùng kính phục. Chỉ là Trường Phần Khâu của tôi đã truyền thừa vài vạn năm, không thể nào đoạn tuyệt trong tay Ma Minh tôi được. Ma Minh tôi không có giác ngộ như Thiện trưởng lão, xin cáo từ.
Chưởng môn Thần Phong Cốc là Ma Minh nói xong, thì liền trực tiếp lấy ra pháp bảo phi hành của mình.
Tu sĩ của Thần Phong Cốc thấy chưởng môn rời đi, thì đều lấy ra pháp bảo của mình cùng nhau rời khỏi trận pháp bên ngoài Diễm Hải cấm địa. Nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Tích Loan tiên tử của Thiên Ma Môn có tu vi Hóa Chân tầng bẩy, có thể nói là một trong những người tu vi cao nhất ở đây. Khi cô thấy Ma Minh đã rời đi, thì cũng ôm quyền với Thiện Băng Lam và Kỷ Bẩm mang theo một tia áy náy trong ánh mắt. Sau đó liền cùng với mấy vị trưởng lão tu sĩ Hóa Chân rời khỏi Diễm Hải cấm địa.
- Nhạc Dao, cô dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình?
Tích Loan thấy trưởng lão Nhạc Dao dưới trướng của mình đang cau mày, nhưng cũng không nói gì ra miệng cả thì liền lên tiếng hỏi.
Chưởng môn đã hỏi, thì Nhạc Dao cũng không im lặng nữa, liền nói thẳng:
- Môn chủ, tôi cảm thấy chúng ta nên lưu lại. Bản lĩnh của Diệp thành chủ tôi biết, hắn cho tới bây giờ...
Tích Loan liền khoát tay:
- Ta biết Diệp thành chủ, nhưng Nhạc Dao à, cô nghĩ rằng Diệp thành chủ có thể giết hết Phệ Linh Trùng tràn ngập phạm vi cả ngàn dặm sao? Có thể ngăn cản mồi lửa kinh khủng của Diễm Hải cấm địa sao? Nếu như không thể, thì chúng ta có tiếp tục lưu lại, cũng có ý nghĩa gì chứ? Còn không bằng sớm đi Vô Tâm Hải tìm một nơi chặt chân thì hơn.
Nhạc Dao bị lời nói của Tích Loan khiến cho á khẩu không thể phản bác lại được. Tuy rằng cô rất muốn, nhưng lại không thể nào tìm được lý do để phản bác lại.
Người ở đây vốn đã không đủ, mà thoáng cái đã thiếu đi hai tông môn chín sao.
Có hai tông môn chín sao đã dẫn đầu, thì kế tiếp là các chưởng môn của Huyền Âm Các, Vô Tình Cốc, Thiên Dược Hồ đều đi ra hướng tới Thiện Băng Lam cáo từ. Nhất thời các tông môn rời đi ngày càng nhiều.