Những người này đều nói giúp cho Công Tôn Chỉ Ngọc, hiển nhiên là vì Công Tôn Chỉ Ngọc là một Tiên đan sư, hơn nữa sư phụ của y còn là một đại sư Tiên đan.
- Đây đúng là biện pháp giải quyết tốt nhất, ai ưu tú hơn thì vừa xem là sẽ biết ngay. Bất quá em lo lắng chính là tu vi của Công Tôn Chỉ Ngọc đã là Huyền Tiên sơ kỳ rồi, còn Diệp Mặc thì mới chỉ có tu vi Kim Tiên...
Cô gái xinh đẹp là Đại La tiên ngồi cạnh Tần Bội Phủ lên tiếng nói giúp cho Diệp Mặc một câu, có lẽ nói đúng hơn là cô chỉ nói ra một điều mà mọi người đều biết, nhưng không ai muốn nhắc tới mà thôi.
Công Tôn Chỉ Ngọc ôm quyền chào một vòng, sau đó ngạo nghễ nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu muốn kết làm đạo lữ với Niệm Mân sư muội, thì tôi sẽ không chịu thua bất kỳ người nào. Chúng ta là người dốc lòng tu tiên, dám cùng cả Thiện Địa tranh chấp, thì sợ gì cùng người khác tranh dành? Tôi nghe nói vị Diệp Mặc sư đệ này cũng là một Tiên đan sư, vậy thì Công Tôn Chỉ Ngọc tôi mặc dù bất tài, nhưng cũng xin nguyện cùng Diệp sư đệ phân cao thấp trong việc luyện đan.
Diệp Mặc nghe được lời nói của tên Công Tôn Chỉ Ngọc này, thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Mở mồm ra đã gọi hắn là sư đệ, ngậm miệng lại vẫn là sư đệ, y tưởng y là ai chứ. Nghe giọng điệu của y, thì cứ như là y tu luyện tới tu vi Huyền Tiên căn bản là chỉ tùy ý mà thôi, chẳng đáng để đem ra dọa mình.
- Diệp Mặc, Công Tôn Chỉ Ngọc đã nguyện ý tỷ thí luyện đan với ngươi một phen, ý của ngươi là thế nào?
Tần Bội Phủ thích các tu sĩ luyện đan, y cho rằng chỉ có tu sĩ luyện đan cao cấp mới có khả năng tiến xa hơn. Cho nên khi Công Tôn Chỉ Ngọc nhắc tới việc so tài luyện đan, thì trong lòng của y cũng rất hài lòng, lập tức dò hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc nghĩ thầm. Cái cô nàng Tần Niệm Mân kia quả là hiểu rõ bản tính của cha mình mà. Đã đoán trước được là khi tới Cực Kiếm Môn, thì nhất định là sẽ bị yêu cầu luyện đan, hiện taị thì đúng là như vậy rồi.
- Tần chưởng môn, Chỉ Ngọc nói rất hợp ý của tôi, tuy rằng tôi hiểu biết rất nhiều, nhưng luyện đan lại là bản lĩnh mà tôi kém cỏi nhất. Nhưng nếu Chỉ Ngọc đã nói bản lĩnh luyện đan là bản lĩnh chính của cậu ấy, thì việc tỷ đấu luyện đan này quả là không còn gì tốt hơn. Nếu Chỉ Ngọc thua trong cuộc tỷ thí luyện đan này, thì tin tưởng rằng đối với cậu ấy chính là chỗ tốt cho việc tu luyện sau này.
Diệp Mặc nói không chút do dự.
Mọi người nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì đều âm thầm buồn cười. Cái tên Diệp Mặc này, quả thật là nửa phần thiệt thòi cũng không hề chịu kém. Công Tôn Chỉ Ngọc chủ động gọi hắn là sư đệ, chính là muốn lấy tuổi tác ra mà khinh thị Diệp Mặc. Còn Diệp Mặc thì lại trực tiếp gọi y là Chỉ Ngọc, chẳng khác nào cách nói của trưởng bối đối với vãn bối cả.
Công Tôn Chỉ Ngọc nói luyện đan là bản lĩnh chính của y, là vì biết Tần Bội Phủ thích các luyện đan sư. Hơn nữa sư phụ của y lại là đại sư Tiên đan, nên y nói đó là bản lĩnh chính cũng không hề sai. Mà Diệp Mặc cư nhiên lại dõng dạc nói rằng, bản lĩnh luyện đan chỉ là một kĩ năng mà hắn kém cỏi nhất, cũng có nghĩa là muốn nói bản thân chỉ cần dùng bản lĩnh kém cỏi nhất để khiêu chiến với thứ mà đối phương giỏi nhất.
- Xì...
Tần Niệm Mân thật sự là không nhịn được nữa mà phải bật cười. Cô và Diệp Mặc tuy rằng tiếp xúc chưa lâu, nhưng cô lại hiểu rằng Diệp Mặc là một kẻ luôn không chịu thiệt. Ngay từ khi cô và hắn thực hiện vụ giao dịch này thì đã có thể thấy được rồi. Nhưng không nghĩ tới, ngay cả cách xưng hô thôi mà hắn cũng muốn chiếm được phần hơn.
Sắc mặt Công Tôn Chỉ Ngọc bình tĩnh như nước. Cũng không hề vì việc bị Diệp Mặc dùng lời lẽ chiếm tiện nghi mà tỏ ra vẻ khó chịu gì. Tần Bội Phủ lúc này lại thầm gật đầu, hiển nhiên là ông ta cho rằng Công Tôn Chỉ Ngọc có tính cách khá ổn trọng.
Cô gái Đại La tiên nữ ngồi bên cạnh Tần Bội Phủ thở dài. Thoạt nhìn thì qua việc vừa rồi là Diệp Mặc chiếm được tiện nghi, nhưng trên thực tế thì hắn đã thua Công Tôn Chỉ Ngọc một bậc ở trong lòng của Tần Bội Phủ rồi.
Công Tôn Ân gật đầu, rất thỏa mãn đối với biểu hiện của đệ tử mình. Tu luyện vượt qua cấp bậc Kim Tiên rồi, mà còn muốn thắng trong một cuộc đấu võ mồm, thì loại đối thủ như vậy không đáng để coi trọng.
Diệp Mặc sao có thể không biết việc mình giở trò đấu võ mồm với Công Tôn Chỉ Ngọc sẽ khiến Tần Bội Phủ không xem trọng, nhưng bất quá hắn căn bản là không hề quan tâm. Nếu muốn tỏ vẻ ở trước mặt hắn, thì với tính cách của hắn sẽ tuyệt đối không chấp nhận. Hơn nữa hắn cũng không có chủ ý gì đối với Tần Niệm Mân, chỉ là đến để hỗ trợ mà thôi. Cứ tận lực là được. Nhưng người khác muốn chiếm tiện nghi của hắn, vậy thì đứng nghĩ tới.
- Diệp đan sư, không biết cậu là Tiên đan sư mấy phẩm? Nếu như chỉ là Tiên đan sư nhất phẩm, thì chúng ta cũng không cần phải tỷ thí nữa…
Công Tôn Chỉ Ngọc rốt cuộc cũng đã đổi lại cách xưng hô, không dám tiếp tục gọi Diệp Mặc là sư đệ nữa. Nhưng lời nói của y vẫn có vẻ muốn gây sự như cũ. Hơn nữa thoạt nhìn thì tuổi của Diệp Mặc cũng không lớn, nên cũng có thể là một Tiên đan sư nhất phẩm lắm.
Công Tôn Chỉ Ngọc không hề chiếm tiện nghi trong câu nói này, nên Diệp Mặc cũng không tiếp tục gọi xuông y là Chỉ Ngọc nữa. Nhưng hắn cũng không đợi Công Tôn Chỉ Ngọc nói hết lời, thì đã cắt đứt lời y nói rồi:
- Vậy không biết Công Tôn đan sư là Tiên đan sư mấy phẩm?
- Tôi bái sư được trăm năm thì đã là một Tiên đan sư nhất phẩm...
- Tôi là Tiên đan sư nhị phẩm.
Lời nói của Công Tôn Chỉ Ngọc còn chưa dứt, thì đã lại lần nữa bị Diệp Mặc cắt đứt. Cách nói chuyện của tên Công Tôn Chỉ Ngọc này khiến Diệp Mặc rất khó chịu, hắn cũng không tin là mình không thể đả kích được đối phương.
Công Tôn Chỉ Ngọc có chút căm tức. Cho dù y có hàm dưỡng tốt, thì cũng không thể chịu được sự coi rẻ của Diệp Mặc. Lời nói của Diệp Mặc căn bản là không hề để y vào trong mắt, thậm chí còn mang theo ý châm chọc.
Y lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Đáng tiếc, mấy trăm năm trước tôi đã là một Tiên đan sư nhị phẩm rồi, hôm nay thì tôi muốn luyện chế chính là tam phẩm...
Càng khiến Công Tôn Chỉ Ngọc phẫn nộ hơn chính là Diệp Mặc lại một lần nữa cắt đứt lời y nói:
- Tôi đây chính là Tiên đan sư tam phẩm...
Sau khi nói xong, thì Diệp Mặc lại bổ xung một câu:
- Nếu người có thể luyện chế tam phẩm... Vậy thì tôi đây chính là Tiên đan sư tứ phẩm.
Công Tôn Chỉ Ngọc hừ lạnh một tiếng:
- Diệp đan sư chỉ biết đấu võ mồm thôi sao? Có phải là anh không có sư phụ dạy dỗ không? Nếu là tứ phẩm thì đã không còn là Tiên đan sư rồi, mà là đại sư Tiên đan.
- Hóa ra tôi đã là đại sư Tiên đan rồi à, tôi còn tưởng rằng mình vẫn còn là một Tiên đan sư chứ. Xem ra có một vị sư phụ thật là tốt, nếu không thì dù mình thăng cấp lên đại sư rồi, mà cũng không biết gì cả.
Diệp Mặc lại lần nữa châm chọc đối phương.
- Xì...
Vài cô gái đã không thể nào nhịn được cười nữa mà cười ra tiếng. Ngay cả Băng Du vẫn luôn là một bộ dạng lạnh băng băng cũng không thể nhịn được mà bật cười. Cái tên Diệp Mặc này quả thật là rất quái đản.
- Ai, không phải là đối tượng tốt cho Tần Niệm Mân.
Sư phụ của Băng Du nói một câu. Đại La tiên nữ lúc trước còn nói giúp Diệp Mặc lúc này cũng phải lắc đầu. Hiển nhiên là cô cũng rất không thích cái cách đấu võ mồm này của Diệp Mặc. Với tính cách như vậy thì tâm tình khó mà ổn trọng được, so ra thì Công Tôn Chỉ Ngọc có tính cách ổn trọng hơn nhiều.
Thấy Diệp Mặc và Công Tôn Chỉ Ngọc vẫn còn đang cãi cọ, hơn nữa giọng điệu của Diệp Mặc khiến Tần Bội Phủ cũng rất không thích, cho nên ông ta ho khan một tiếng rồi nói:
- Các cậu đều là Tiên đan sư, vậy thì hiện giờ hãy bắt đầu tỷ đấu luyện đan đi. Các cậu muốn luyện chế loại đan dược nào, cần loại dược liệu gì, thì Cực Kiếm Tiên Môn của ta cũng đều có thể cung cấp được.
Sau khi nói xong thì Tần Bội Phủ còn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía con gái Tần Niệm Mân một cái. Ý của lão là ánh mắt của con gái mình cũng quá kém, sao lại nhìn trúng cái loại người như tên Diệp Mặc này chứ? Thiếu kiên nhẫn còn chưa nói, ngay cả việc đấu võ mồm cũng muốn hơn người.
- Tôi sẽ luyện chế 'Huyền nguyên đan'. Tôi cần một phần ‘Vô căn phù thụ’, một phần ‘Ngân hoàng thảo’, một phần 'Tuyết châm quả'...
Công Tôn Chỉ Ngọc nhanh chóng nói ra tên của hơn mười loại dược liệu.
'Huyền nguyên đan' là Tiên đan tam phẩm bậc trung, tương đối khó luyện chế. Là loại đan dược dành cho tu sĩ tu vi Huyền Tiên sử dụng. Đối với việc đột phá bình cảnh có tác dụng rất trọng yếu.
- Tôi cũng luyện chế 'Huyền nguyên đan'. Tôi cần một phần 'Vô căn phù thụ', một phần 'Ngân hoàng thảo', một phần 'Tuyết châm quả'...
Diệp Mặc đem lời của Công Tôn Chỉ Ngọc lặp lại một lần.
Mọi người đều cảm thấy buồn cười. Cái tên Diệp Mặc này rõ ràng là cố ý nhằm vào Công Tôn Chỉ Ngọc mà.
Lần này thì mọi người đều đã đoán sai rồi. Diệp Mặc kỳ thực cũng không hoàn toàn là muốn đã kích Công Tôn Chỉ Ngọc, mà là muốn tốc chiến tốc thắng. Cùng luyện chế một loại đan dược, cùng sử dụng các loại dược liệu như nhau, vậy thì khi đan dược đại thành, ai thắng ai thua thì dù là người không hiểu luyện đan cũng có thể phân biệt được.
Chỉ cần một lò đan dược là đủ để phân thắng bại, sau đó lấy được 'Liệt không phù' rồi rời đi. Giao dịch là giao dịch, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để mà dạo chơi cùng Tần Niệm Mân. Tần Niệm Mân có Đại La Tiên Môn làm chỗ dựa vững chắc, nhưng hắn thì lại không có. Tần Niệm Mân có thời gian để chơi loại trò chơi buồn chán này, còn hắn thì không, mà hắn cũng không hề muốn.
- Rất tốt, tôi nghĩ rằng luyện chế cùng một loại đan dược, thì chúng ta phân định thắng bại cũng dễ dàng hơn. Miễn cho tới lúc đó lại có người kiếm cớ cho việc mình thua cuộc.
Công Tôn Chỉ Ngọc cười lạnh một tiếng.
Diệp Mặc dĩ nhiên là cũng gật đầu đồng ý:
- Không sai, nếu như tôi luyện chế loại đan dược khác, vạn nhất lại có người nói rằng đan dược mà tôi luyện chế quá mức đơn giản, thắng cũng không xứng đáng. Lúc đó lại phiền Niệm Mân đứng ra nói giúp.
Câu nói đầu tiên Diệp Mặc liền đem Công Tôn Chỉ Ngọc và Tần Niệm Mân trở thành hai phía đối lập, khiến ọi người cho rằng vừa rồi Công Tôn Chỉ Ngọc nói ra đủ các loại nguyên nhân, cũng chỉ là vì Tần Niệm Mân mà thôi.
Quả nhiên Tần Niệm Mân liền lạnh giọng nói:
- Ta không phải là người mù, đan dược của ai luyện chế tốt hơn, ta tự nhiên sẽ thấy.
Trên thực tế Tần Niệm Mân đã chuẩn bị xong hết rồi. Kết quả tốt nhất đương nhiên là Diệp Mặc thắng, còn nếu như Diệp Mặc chỉ thua kém một chút chút thôi, thì cô cũng còn có chút nắm chắc có thể khiến cho cha mình đổi ý.
Công Tôn Chỉ Ngọc nghẹn lời. Y đúng là muốn tranh thủ thiện cảm của Tần Niệm Mân, nhưng hiện tại câu nói đầu tiên của mình đã đắc tội với Tần Niệm Mân rồi. Nghĩ tới đây, thì y càng căm hận cái tên Diệp đan sư đã cố ý khơi mào sự bất hòa giữa mình và Tần Niệm Mân.
Dược liệu rất nhanh đã được đưa tới. Công Tôn Chỉ Ngọc căn bản là không thèm nhìn đến Diệp Mặc, trực tiếp lấy ra lò luyện đan của mình, sau đó phóng ra một ngọn lửa mầu tím.
Diệp Mặc cũng không bắt đầu luyện đan ngay lập tức, vì tốc độ luyện đan của hắn rất nhanh, hắn không cần thiết phải lo lắng.
Thấy Công Tôn Chỉ Ngọc lấy ra lò luyện đan lại chính là một tiên khí thượng phẩm, thì trong lòng Diệp Mặc thầm cảm thán. Có một sư phụ tốt chính là sự khác biệt. Một cái lò luyện đan là tiên khí thượng phẩm thì giá cả của nó tuyệt đối là giá trên trời. Vì lò luyện đan tiên khí thượng phẩm còn đắt hơn nhiều so với pháp bảo phi hành tiên khí thượng phẩm.
Về phần ngọn lửa mầu tím kia, thì Diệp Mặc nhận ra được rằng nó chính là 'Ly minh hỏa' xếp thứ chín trong thiên hỏa Tu Chân Giới. Trong toàn bộ 108 mồi lửa kỳ dị thì xếp thứ ba mươi ba.
Thấy những người khác đều nhìn về phía mình, thì Diệp Mặc cũng không thể làm gì khác là lấy ra một cái lò luyện đan tiên khí trung phẩm. Hắn cũng không muốn biểu hiện ra mình có bao nhiêu lợi hại, cho nên luyện đan cần phải lãng phí một chút thời gian. Hiện tại mọi người đều nhìn vào hắn, nên hắn cũng đánh phải lấy ra một cái lò luyện đan rồi bắt đầu luyện chế. Về phần 'Thần nông đỉnh' thì hắn sẽ không lấy ra, vì Diệp Mặc hắn cảm thấy 'Thần nông đỉnh' rất bất phàm, cho nên bình thường hắn nhất định sẽ không muốn nó bại lộ.
Nhìn thấy Diệp Mặc chỉ lấy ra được một cái lò luyện đan tiên khí trung phẩm, thì rất nhiều người cho rằng thắng bại đã phân rồi. Diệp Mặc thì lúc này đang chậm rãi chia các loại đan dược ra, sau đó lại phóng ra 'Vụ liên tâm hỏa'. Nếu như không phải những loại mồi lửa khác của hắn đẳng cấp quá thấp, thì hắn cũng không nguyện ý để lộ việc mình có 'Vụ liên tâm hỏa'.
- 'Vụ liên tâm hỏa'?
Khi Diệp Mặc lấy ra 'Vụ liên tâm hỏa', thì lập tức đã có người nhận ra, thậm chí còn sợ hãi kêu lên.
Công Tôn Chỉ Ngọc thấy Diệp Mặc lấy ra 'Vụ liên tâm hỏa', thì trong mắt liền xuất hiện một tia kinh dị. Trong lòng y thì lại thầm than. Mồi lửa kia quả thức là chọn lầm chủ rồi, cư nhiên lại bị một tên tán tu bình thường chiếm được. Quả thực là quá lãng phí mà.