Nửa năm tu luyện này, cô cũng không phải ném trải nhiều khổ cực khi tu luyện tới cấp Vương Cảnh đỉnh, khiến cho cô cảm giác được rằng không có môn công pháp luyện thể nào có thể tốt hơn công pháp này nữa. Cho dù là sự cố gắng cô bỏ ra cũng ít hơn người khác rất nhiều. Ngay cả so với khi trước Diệp Mặc tu luyện luyện thể, thì tu luyện một đường tới Vương Cảnh cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Trước đây Diệp Mặc bị không gian đao gió và không gian loạn lưu chỉnh cho tới mức chết đi sống lại mới có thể thăng cấp tới Vương Cảnh. Còn Chân Băng Du lúc này thì có tu vi cao hơn nhiều so với Diệp Mặc ngày đó, cho nên một đường thăng cấp tới Vương Cảnh cũng chịu khổ ít hơn Diệp Mặc nhiều.
Sau khi rời khỏi Rừng đá đao gió, thì trước tiên Chân Băng Du muốn lập tức đi tìm Diệp Mặc, nói cho hắn biết rằng loại công pháp này tuyệt đối không thể nào tiết lộ ra ngoài.
Chân Băng Du vừa rời khỏi Rừng đá đao gió không bao lâu, thì một đạo thân ảnh liền hạ xuống từ không trung. ‘Rầm’ một tiếng ngã xuống trên mặt đất, đồng thời một dòng máu tươi cũng phun ra.
Chân Băng Du lập tức ngừng lại, đồng thời lấy ra Huyền Hòa Kiếm của mình, thần thức cẩn thận phòng bị. Cô biết tu sĩ vừa rồi rơi từ trên không trung xuống, là vì bị Vô Ảnh Kiêu đánh lén. Vô Ảnh Kiêu được mệnh danh là hư không sát thủ của Hỗn Độn Tinh Vực, cho nên tu sĩ ở trong này nếu đi trên mặt đất còn tốt một chút, nhưng một khi đã phi hành trên không trung, vậy thì sẽ gặp phải nguy hiểm cực độ. Bởi vì trập pháp phòng ngự của pháp bảo phi hành tiên khí nếu không đạt được tới trình độ nhất định, thì căn bản là không thể nào phòng ngự được công kích của Vô Ảnh Kiêu. Nói không chừng là khi Vô Ảnh Kiêu xông qua cái trận pháp phòng ngự của pháp bảo phi hành đó, thì cái trận pháp phòng ngự đó vẫn hoàn toàn hoàn hảo không tổn hao gì.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô kính phục Diệp Mặc. Diệp Mặc có thể ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này truy sát cả Vô Ảnh Kiêu, thì tuyệt đối là phải có phương pháp xử lý vô cùng lợi hại. Đáng tiếc là cô chỉ cứu Diệp Mặc có một lần, không thể lại lần nữa xin Diệp Mặc loại công pháp đó.
Sau một lúc lâu, thì Chân Băng Du xác nhận là Vô Ảnh Kiêu đã thực sự rời đi, thì mới chú ý tới tên tu sĩ trên mặt đất vừa rồi bị Vô Ảnh Kiêu đánh lén. Y có tu vi Kim Tiên hậu kỳ, nhẫn trữ vật đã không còn nữa. Chân Băng Du biết rằng nhẫn trữ vật của y hẳn là đã bị Vô Ảnh Kiêu lấy đi rồi. Vô Ảnh Kiêu là mặt người thân chim, có linh trí cực kỳ cao, sau khi cắn nuốt Nguyên Thần, còn biết rằng nhẫn trữ vật của tu sĩ là đồ tốt, có thể lấy đi được.
Nhưng trong tay tên tu sĩ đã chết này vẫn còn có một cái phi kiếm truyền thư, và đạo phi kiếm này còn chưa được phát đi. Thần thức của Chân Băng Du lập tức đảo qua, sau đó lập tức chấn động khi thấy tin tức trên phi kiếm.
- Phía tây Cực Tinh Trạch khoảng một ngàn dặm xuất hiện 'Hỗn độn thanh địch'. Ta bị truy sát.
- 'Hỗn độn thanh địch'?
Tay của Chân Băng Du cũng run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi thanh phi kiếm này rồi. 'Hỗn độn thanh địch' là thứ cực kỳ trân quý, có giá trị còn hơn cả tiên linh thảo cấp chín. Loại vật này có thể xuất hiện trong Hỗn Độn Tinh Vực sao? Một khi tin tức này truyền đi, chẳng phải là sẽ khiến cho tất cả trở nên điên cuồng sao?
Loại đồ tốt này không có cách nào dùng tiên tinh để tính toán được, bởi vì căn bản là có bao nhiêu tiên tinh cũng không thể mua được.
'Hỗn độn thanh địch' chẳng những có thể khiến cho bất cứ tiên nhân nào cải tạo lại thân thể, hơn nữa sau khi cải tạo xong sẽ trở thành tiên nhân có tư chất đỉnh cấp nữa. Đây là một trong những tác dụng trọng yếu của 'Hỗn độn thanh địch'. Loại tiên linh thảo này còn có thể trực tiếp sử dụng, khiến ột Đại La tiên thăng cấp lên tới tu vi Tiên Vương.
Vì sao trong 'Ba mươi ba Thiên Vực' lại có ít Vị Tiên như vậy? Cũng là bởi vì thăng cấp lên Vị Tiên quá mức khó khăn. Riêng việc thăng cấp lên Tiên Vương cũng không phải là chỉ cần tiên tinh và tài nguyên là có thể làm được. Cho dù là anh có tiên tinh, cũng có vô vàn tài nguyên tu luyện, tư chất của anh cũng là số một, nhưng không có nghĩa là anh có thể thăng cấp tu vi lên tới Tiên Vương.
Còn đối với Chân Băng Du cô mà nói, thì khiến cô kích động nhất khi biết tin tức 'Hỗn độn thanh địch', chính là nó có tác dụng tuyệt đối trong việc niết bàn luyện thể. Chỉ là nếu dùng 'Hỗn độn thanh địch' để niết bản luyện thể, thì quá mức xa xỉ rồi. Nếu như có thể có được 'Hỗn độn thanh địch', thì chắc chắn là sẽ không ai nguyện ý dùng nó để luyện thể. Đây quả thực là việc xa xỉ hoang phí tới mới không thể hơn được nữa.
Đồng thời Chân Băng Du cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với tên tu sĩ này. Y hẳn là đã phát hiện ra 'Hỗn độn thanh địch' ở Cực Tinh Trạch, nhưng đồng thời cũng có tu sĩ khác phát hiện ra. Tên tu sĩ này biết được bản thân không phải là đối thủ của người kia, nên mới lao ra khỏi Cực Tinh Trạch để tìm kiếm đồng bọn, kết quả tên tu sĩ còn lại quyết tâm truy sát, không để cho tu sĩ này đem tin tức 'Hỗn độn thanh địch' truyền ra ngoài.
Nhưng hiện tại thi thể của y ở chỗ này, nhưng cái tên đã truy sát y thì ở đâu?
Chân Băng Du nhíu mày một chút. Cô rất nhanh cũng đã phán đoán ra một trường hợp, đó là tên tu sĩ này trong tình huống cấp bách đã phải dùng pháp bảo phi hành để chạy trốn, còn tên tu sĩ kia cũng bất chấp tất cả, sử dụng pháp bảo phi hành để truy sát theo, cuối cùng là cả hai đều bị Vô Ảnh Kiêu giết.
Nhưng Chân Băng Du cũng rất nhanh đem cái suy nghĩ này ném qua một bên. Hiện tại cô đã là tu vi luyện thể Vương Cảnh rồi, cho dù là luyện thể Thần Cảnh rất khó có thể đạt được, nhưng cô đã có được môn công pháp đỉnh cấp này của Diệp Mặc, thì cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Mấy năm sau thì chắc chắn cô sẽ phải đối mặt với quá trình niết bàn luyện thể rồi.
Nhất định phải chiếm được 'Hỗn độn thanh địch'. Chân Băng Du rất nhanh hạ quyết tâm. Loại Thiên Địa kỳ bảo này cô tuyệt đối không thể nào buông tha được.
Thí luyện trong Hỗn Độn Tinh Vực này mấy tháng, cô vẫn chưa hề tiến sâu vào bên trong, chính là vì muốn dùng một thời gian này để thích ứng với Hỗn Độn Tinh Vực.
Mà hiện tại cô không chỉ thích ứng được rồi, mà còn đạt tới tu vi luyện thể Vương Cảnh nữa, đã hoàn toàn đủ điều kiện để đi Cực Tinh Trạch rồi. Sau khi đi Cực Tinh Trạch, thì cô còn dự định sẽ đi tới tầng hai Hỗn Độn Tinh Vực để tiếp tục thí luyện. Về phần muốn đi chào hỏi Diệp Mặc, thì cô lại lần nữa bỏ lại phía sau.
Không ai có thể bỏ qua chủ ý đối với 'Hỗn độn thanh địch' cả, cô cũng như vậy. Huống chi cô còn biết vị trí của 'Hỗn độn thanh địch' chính là ở Cực Tinh Trạch đi về phía tây khoảng một ngàn dặm.
Cực Tinh Trạch này thì Chân Băng Du biết, vì trước khi cô tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực đã sớm có chuẩn bị các loại tài liệu nghiên cứu trước rồi.
Trong Hỗn Độn Tinh Vực này, rất nhiều nơi đều không thể nào thi triển cả thần thức và tiên nguyên lực, còn có nơi thì có thể thi triển tiên nguyên lực nhưng lại không thể nào sử dụng được thần thức. Chính vì như vậy, cho nên Hỗn Độn Tinh Vực này mới là một trong những nơi thí luyện tốt nhất.
Mà ở nơi tên Cực Tinh Trạch này, thì chẳng những là thần thức bị áp chế hầu như bằng không, ngay cả tiên nguyên lực cũng như vậy. Sau khi tiến vào Cực Tinh Trạch, thì chỉ có thể dựa vào chính khí lực bản thân và cường độ thân thể của chính mình. Đương nhiên là nếu có loại pháp bảo nào không cần dùng thần thức không chế thì càng tốt. Cho dù là có thể sử dụng những pháp bảo khác, thì cũng chỉ có thể là các loại pháp khí của tu sĩ luyện khí mà thôi.
Chân Băng Du lập tức nghĩ tới Diệp Mặc, vì có lẽ cái Cực Tinh Trạch này là chỗ tốt nhất đối với hắn. Tu vi luyện thể của Diệp Mặc so với cô thì cao hơn nhiều, hơn nữa thân thủ của hắn cũng vô cùng cường hãn. Chỉ cần nhìn đao quang và xu hướng đao pháp của hắn, thì hẳn là hắn cũng tinh thông đao thuật rồi.
Nhưng cô cũng không dám gọi Diệp Mặc cùng đi. Vì nếu như 'Hỗn độn thanh địch' chỉ có một gốc, thì cô khẳng định là Diệp Mặc sẽ không chia ình. Trước đây khi Diệp Mặc vừa mới tới chỗ hồ nước kia, thì đã vô sỉ mà chiếm lấy một gốc 'Lục dực tử linh' rồi. Mà Chân Băng Du cũng hiểu rằng loại người vì tu luyện như Diệp Mặc, thì tuyệt đối sẽ không chú ý tới người khác.
Tuy rằng cô rất cảm kích Diệp Mặc đã cho cô công pháp luyện thể, nhưng Chân Băng Du vẫn không hề do dự khi chỉ muốn một mình mình là người tới Cực Tinh Trạch.
...
Sau nửa năm bế quan, thì Diệp Mặc đã thăng cấp tới tu vi Kim Tiên trung kỳ, đồng thời hắn cũng cảm nhận được 'Ẩn băng tiên tuyền' đã khô kiệt.
Vài ngay sau, khi Diệp Mặc cảm giác được 'Ẩn băng tiên tuyền' đã hoàn toàn biến mất, thì lúc này mới tiếc nuối mà thu hồi lại trận bàn thời gian, đồng thời thu hồi lại các trận pháp mà mình đã bố trí.
Hiệu quả khi tu luyện với cái 'Ẩn băng tiên tuyền' này thực sự là quá tốt, đáng tiếc là có ít quá.
Diệp Mặc cũng không lập tức rời khỏi, vì hắn cảm giác được cái 'Ẩn băng tiên tuyền' này bắt nguồn từ dưới lòng đất. Tuy rằng thần thức của hắn không thể nào xuyên thấu được qua hồ nước này, nhưng hắn vẫn có ý định tiến vào để tìm vận may.
Đã có thể chảy ra một dòng 'Ẩn băng tiên tuyền', vậy thì ai biết được dưới đó có thứ gì tốt hay không?
Diệp Mặc cẩn thận tiến vào trong hồ nước, sau đó hắn mới biết được rằng cái hồ nước này vô cùng băng giá. Loại nhiệt độ băng hàn này không hề kém với Băng Thần cấm địa ở Nam An Châu chút nào. Khác nhau duy nhất chính là sự băng hàn của hồ nước này nếu như Diệp Mặc hắn không tiếp xúc trực tiếp tới, thì cũng không hề hay biết chút nào. Chỉ sau khi tiến vào trong hồ nước, thì hắn mới biết được cái hồ nước này lạnh giá tới nhường nào.
Ở Hỗn Độn Tinh Vực này, có loại hồ nước cổ quái này cũng là bình thường. Ngay cả việc thần thức của hắn không thể tiến tới đáy hồ nước, thì hắn cũng không hề kỳ quái. Dù sao thì ở Hỗn Độn Tinh Vực này cũng đã có tác dụng rất lớn đối với sự áp chế thần thức rồi.
Nhưng khi Diệp Mặc tiến nhập vào tới tận vài chục ngàn mét mà vẫn chưa tới đáy đầm, thì hắn liền cảm thấy có chút không đúng. Hắn không dám tiếp tục không kiêng nể gì mà đi xuống nữa, mà lấy 'Đại đỉnh tám cực' ra để đề phòng bất trắc rồi mới tiếp tục đi xuống.
Sau thời gian nửa nén hương, Diệp Mặc đã xuống tới đáy đầm. Lúc này Diệp Mặc thậm chí còn hoài nghi rằng cái đầm nước này sâu tới hơn trăm ngàn mét. Một hồ nước sâu như vậy thì cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Dưới đáy đầm nước không hề có chút bùn nào, tất cả đều là từng mảng đá đã bị san phẳng. Sau khi đi được khoảng chừng hai nén hương, thì trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên thấy hoảng sợ.
Trước khi đi xuống đầm nước này, thì mặt ngoài của hồ nước cũng chỉ rộng hơn mười mẫu mà thôi. Nhưng hiện tại thì đâu chỉ hơn mười mẫu chứ, có khi còn rộng tới tận mấy chục ngàn mẫu cũng không chừng.
Chỉ là ở phía dưới này, tất cả đều là từng mảng đá bị san phẳng, giống như là một cái quảng trường vậy. Diệp Mặc tìm hết mấy canh giờ, cũng không tìm được bất cứ thứ gì có ý nghĩa cả.
Ngay khi hắn muốn rời khỏi chỗ này, thì hắn lại phát hiện một cái cấm chế ẩn nấp đã vô cùng suy yếu. Sau khi cẩn thận tiến vào trong cấm chế, thì lập tức có một loại cảm giác vô cùng thê lương tới từ Viễn Cổ dâng lên. Diệp Mặc lập tức lấy Tử Đao ra, và cũng cẩn thận dùng thần thức cảnh giác xung quanh.
Chỉ trong thời gian chốc lát, thì hắn đã biết cái cảm giác thê lương từ Viễn Cổ kia là gì rồi. Ở phía trước cách hắn mấy chục mét, có một vị tiên nhân đang ngồi. Cái khí tức thê lương từ Viễn Cổ chính là từ trên người vị tiên nhân kia truyền ra, nhưng vị tiên nhân này đã là một bộ xương khô rồi.
Người này nhất định là một Đại năng từ thời Viễn Cổ. Trong lòng Diệp Mặc cảm thán, đồng thời cũng cẩn thận đi tới gần bộ xương khô đó. Bộ xương khô của vị tiên nhân này tản mát ra một màu vàng kim nhàn nhạt. Ở trong cái đầm nước băng hàn thấu xương này không biết đã bao nhiêu năm rồi, nhưng cốt cách của bộ xương này vẫn không hề hư hao chút nào. Mà cái cốt cách mầu vàng kim nhàn nhạt kia còn có một chút màu đen phía trước, làm cho bộ hài cốt này có chút cổ quái.
Bộ hài cốt này chỉ còn có một cánh tay, cánh tay còn lại thì không biết có phải là từ trước đã không còn rồi không? Cánh tay này còn đang nắm chặt thanh thiền trượng mầu vàng, nhưng trên ngón tay không hề có chiếc nhẫn nào.
Bộ xương này không biết là đã ở đây bao nhiêu năm rồi, nhưng vẫn không hề hư hao, mặt ngoài còn có cốt cách mầu vàng kim nhàn nhạt. Khi thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quét tới bộ xương này, thì cái cảm giác thê lương tới từ Viễn Cổ càng lúc càng nặng nề hơn.
Khi thần thức của Diệp Mặc quét tới phần mắt của bộ xương khô, thì một đạo khí tức kinh khủng liền trào ra từ trong mắt bộ xương khô. Cả người Diệp Mặc run lên, Nguyên Thần lập tức buông lỏng. Hắn thậm chí còn không thể nào khống chế động tác của chính mình, liên tiếp lùi về phía sau hơn mười bước mới có thể dừng lại được.
Sau khi đứng xa hơn mười bước, thì Diệp Mặc kinh hãi nhìn chằm chằm vào bộ xương khô kia. Vừa rồi hắn rõ ràng không cảm nhận được khí tức sinh mệnh của bộ xương kia, nhưng vì sao vẫn còn có loại khí tức tiêu sát kinh khủng như vậy?
- Ngươi còn sống sao?
Sau một lúc lâu, thì Diệp Mặc mới lên tiếng hỏi một câu.