Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1641 - Cơn Phẫn Nộ Của Tiên Vương

- Lần này tuy số lượng Mạt Diễm Thú nhiều, nhưng phần lớn là cấp 6 trở xuống, không đáng nhắc tới. Khoang hạng B lần này phòng ngự hiệu quả, không để một con Mạt Diễm Thú nào vào trong khoang, ngoài ra còn là tấm gương để học tập về phòng thủ không có lỗ hổng. Tôi vừa nghe nói một Huyền tiên sơ kì ở đây vì ngăn chặn Mạt Diễm Thú, chủ động tham chiến dũng cảm quên mình, thậm chí mang theo bạn đường của hắn xông lên phía trước, đối với người như vậy tiên thuyền chúng ta phải khen thưởng thật lớn mới được.

Tiên vương Dịch Hồng gật đầu nói.

Tiên vương Phi Mẫn xúc động nói:

- Có tiên nhân nhiệt huyết như vậy, về lý nên trọng thưởng, người này đâu? Chúng ta lần này không chỉ phải trọng thưởng công pháp và tài nguyên tu luyện, còn phải cắt ra một khu vực cư trú ở khoang hạng A cho hắn, để làm điển hình. Còn nữa lần này tiên nhân chủ động công kích Mạt Diễm Thú, chúng ta đều nên trọng thưởng.

Tiên vương Dịch Hồng gật đầu, có chút tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc là tiên nhân này đã bị Mạt Diễm Thú cuốn vào hư không rồi...

Nói xong, tiên vương Dịch Hồng quay đầu lại nhìn về phía Đại La tiên kia hỏi,

- Huyền Tiên kia và bạn đường của hắn tên là gì?

Đại La tiên kia, lúc tiên vương Dịch Hồng nói đến Diệp Mặc, đã sớm hỏi thăm các tiên nhân xung quanh về lai lịch của Diệp Mặc rồi. Cũng may số người biết Diệp Mặc không phải là ít. Bây giờ tiên vương Dịch Hồng vừa hỏi gã lập tức liền trả lời:

- Bẩm tiên vương đại nhân, Huyền Tiên đó tên là Diệp Mặc, bạn đường của hắn vẫn còn thương tích trong người, lúc trước mở một đan lâu ở số 569 phường thị khoang hạng B, nghe nói còn là một đại sư tiên đan tứ phẩm.

- Oh...

Tiên vương Dịch Hồng cũng lộ chút vẻ xúc động, đại sư tiên đan tứ phẩm ở bất kỳ nơi nào cũng rất được ngưỡng mộ, không ngờ lại có dũng khí liều mạng với Mạt Diễm Thú. Người này xem ra đúng là một tiên nhân nhiệt huyết.

- Trong người bị thương nặng?

Tiên vương Phi Mẫn chợt nhớ tới cái Thủy Tinh Cầu mà mình nhìn thấy, vội vàng nói:

- Có phải là hắn cõng người bạn của mình không ...

Nghĩ tới đây, y lấy ra một Thủy Tinh Cầu đưa cho Đại La tiên kia,

- Có phải người này không?

Đại La tiên kia cầm lấy Thủy Tinh Cầu, lập tức gật đầu đáp:

- Bẩm tiên vương đại nhân Phi Mẫn, đúng là người này cùng bạn đường của hắn.

Tiên vương Phi Mẫn nhíu mày, lúc đang muốn nói thì một bóng người màu đỏ rơi xuống cạnh người y, đây là một tiên nữ tu vi Đại Chí Tiên, sau khi cô rơi xuống cạnh người tiên vương Phi Mẫn, cúi đầu mà đứng, lại không nói gì.

Tiên vương Phi Mẫn sau khi thấy tiên nữ này tới, lập tức liền chắp tay nói với tiên vương Dịch Hồng:

- Dịch Hồng huynh, tôi có việc đi trước một bước.

- Phi Mẫn huynh, mời...

Tiên vương Dịch Hồng tuy trong lòng rất là nghi hoặc nhưng lại cười mỉm chìa tay nói. Y không rõ tiên vương Phi Mẫn vì sao lại biết một Huyền tiên sơ kì tầm thường, chuyện này có vẻ vô lý.

...

Trong một gian phòng xa hoa của khoang đặc biệt, tiên vương Phi Mẫn nhìn chằm chằm tiên nữ áo đỏ trước mắt, trầm giọng nói:

- Nói ra toàn bộ những gì cô điều tra được, không được thiếu một chữ.

- Vâng, đại nhân.

Tiên nữ áo đỏ kia kính cẩn trả lời:

- Người này tên là Diệp Mặc, là một đại sư tiên đan tứ phẩm, từ khoang hạng C đến khoang hạng B, vẫn thuê một quầy hàng làm đan lâu trong phường thị của khoang hạng B, là người khiêm nhường, trước giờ không ra ngoài lôi kéo mối làm ăn, cũng không xung đột với ai, nhưng bản lĩnh của hắn không hề tầm thường, ở khoang hạng C là Huyền tiên sơ kì mà trên đài quyết đấu liên tiếp giết hai Huyền tiên hậu kì, đều là may mắn giành chiến thắng, đây là Thủy Tinh Cầu ghi lại.

Nói xong, tiên nữ áo đỏ này lại lần nữa lấy ra một Thủy Tinh Cầu đưa cho tiên vương Phi Mẫn.

Tiên vương Phi Mẫn cầm lấy Thủy Tinh Cầu xem xong một lượt, lông mày lập tức nhíu lại, tuy y không quan sát tại hiện trường, nhưng y lại nhìn ra, Huyền tiên sơ kì kia dường như cố ý áp chế khả năng của mình.

- Hừ, may mắn? May mắn thật lớn!

Tiên vương Phi Mẫn hừ lạnh một tiếng, nói.

- Thẻ tiên tinh kia của hắn lại từ đâu mà có?

Giọng điệu của tiên vương Phi Mẫn càng lạnh lùng nghiêm nghị thêm.

Tiên nữ áo đỏ kia không dám chậm trễ khẩn trương đáp:

- Tôi đã điều tra nhận dạng không rõ ràng của ba tấm thẻ tiên tinh kia của Diệp Mặc. Hai tấm trong đó vốn là thuộc về sở hữu của tiên chấp sự Quế Thiên Phong ở khoang hạng C, Quế Thiên Phong vào lần trước tiên thuyền dừng lại, vào hư không, nhưng sau đó vẫn chưa trở về. Còn một tấm thẻ tiên tinh đến từ Hàn Trường Điền, Hàn Trường Điền là do tiên vương Hợp Hậu giới thiệu lên thuyền nên tôi không điều tra.

- Hay ột tiên nhân nhiệt huyết, ngay cả tiên chấp sự Đại Ất Tiên đều có thể giết, quả là nhiệt huyết...

Tiên vương Phi Mẫn một chưởng vỗ lên bàn ngọc, cái bàn ngọc bị vỗ nát bấy. Có thể thấy được cơn phẫn nộ trong lòng y.

- Lấy được thẻ tiên tinh đã hơn một năm rồi, đến hôm nay mới lấy ra dùng, sau đó mua mất Chân Minh Nê, lấy đi một trăm triệu tiên tinh, lại chiến đấu quên mình chống lại Mạt Diễm Thú xông vào hư không... mưu tính thật thâm sâu, quả nhiên mưu tính thật thâm sâu. Người này có thể xông vào hư không. Hiển nhiên trên người còn có bí mật khác nữa...

Tiên vương Phi Mẫn cười lạnh lẩm bẩm, nói xong y nhìn chằm chằm tiên nữ áo đỏ kia dặn dò:

- Lập tức kêu Hàn Trường Điền đến cho ta, ta lại muốn xem xem gã có quan hệ như thế nào với Diệp Mặc kia...

...

Hàn Trường Điền lúc này sắc mặt cũng u ám khó coi, bên trong một phòng khách xa hoa ở khoang hạng A có mười mấy tiên nhân đang ngồi, người tu vi cao nhất dĩ nhiên đã là Đại La tiên rồi. Nhưng Hàn Trường Điền lại ngồi ở vị trí cao nhất, mà Bành Cảm Đương lúc trước nói với Diệp Mặc là phải đến hư không bỗng nhiên lại ngồi bên phải gã.

- Cảm Đương, Diệp Mặc đã mượn của tôi một trăm triệu tiên tinh kia tiến vào hư không rồi, còn làm việc càn quấy như vậy ở khoang hạng A, đây chính là biểu hiện sau khi hắn có được thứ đó?

Giọng điệu của Hàn Trường Điền u ám y hệt sắc mặt của gã.

Không ngờ Diệp Mặc kia lại lợi hại như vậy, mà ngay cả tiên chấp sự Đại Ất Tiên của khoang hạng C cũng có thể giết được. Bây giờ hắn huênh hoang dùng hết hai tấm thẻ tiên tinh của tiên chấp sự khoang hạng C, lại lấy đi một trăm triệu tiên tinh và mua Chân Minh Nê ở khoang hạng A. Cách làm như vậy hiển nhiên là muốn làm lộ chúng ta ra. Tôi khẳng định là sẽ không lâu nữa tiên vương ở đây sẽ tìm đến chỗ chúng ta.

Một Đại Chí Tiên gầy gò mặt đen giọng lanh lảnh tiếp lời.

Bành Cảm Đương thở dài nói:

- Trong ấn tượng của tôi, Diệp Mặc đó không giống như người biết âm mưu. Hơn nữa cũng rất là phóng khoáng, là một người nguyên tắc. Lúc hắn khó khăn nhất cũng từ chối lời mời của thiếu chủ. Huống hồ lúc tôi đưa đồ cho hắn, biểu hiện của hắn tuy trấn tĩnh nhưng ánh mắt của hắn lại cực nóng không gì bằng, rõ ràng rất là kích động.

- Tôi tưởng là trước tiên hắn sẽ đóng cửa đan lâu bế quan, hoặc là xem xét kỹ càng một chút món đồ kia, không ngờ hắn vậy mà ngay cả mó tay vào cũng không. Lúc đó tôi thấy hắn dùng hộp ngọc đựng món đồ kia, tôi còn chưa chú ý, bây giờ mới biết lúc đó hắn đã sinh nghi rồi.

Hàn Trường Điền nhíu mày, một lúc lâu mới thở dài nói một câu:

- Hắn cố ý huênh hoang kéo chúng ta ra cũng thôi, cho qua, tôi chỉ sợ hắn ra tay với món đồ kia. Một khi hắn ném món đồ kia vào trong hư không, aii. . .

- Tôi nghĩ sẽ không đâu.

Một Đại La Tiên bên trái trầm giọng nói:

- Bất kì ai cũng không cách nào cự tuyệt thứ đó được, cho dù là có hoài nghi thì cũng sẽ cẩn thận lấy ra xem xét, một khi hắn lấy ra, vậy thì thành công rồi.

- Anh Vạn nói rất phải, đúng là bất kỳ ai cũng không thể không nhìn mà đã ném thứ đó đi, dù cho hắn là một Tiên vương cũng không làm được.

- Con kiến hôi đáng ghét, không ngờ lại giảo hoạt như vậy. Chúng ta vừa ý thân xác của hắn là phúc khí của hắn, vậy mà lại không biết điều như vậy.

Lại một Đại Chí Tiên giọng căm hận nói.

- Chuyện này không cần nói nữa, hơn nữa, cho dù là hắn trốn vào hư không, chỉ cần hắn lấy đồ ra xem thì thân xác kia liền coi như không còn là của hắn nữa rồi...

Hàn Trường Điền khoát khoát tay nói:

- Chúng ta vẫn phải thương lượng một chút ứng phó vị ở khoang đặc biệt kia vặn hỏi như thế nào mới tốt.

...

Diệp Mặc vừa xông vào bầy Mạt Diễm Thú, ngọn lửa màu tím trên người liền đôm đốp răng rắc vang lên, đây là kết quả do ngọn lửa màu đen của Mạt Diễm Thú và ‘Vụ Liên Tâm Hỏa’ của hắn thiêu đốt lẫn nhau.

Bầy Mạt Diễm Thú quá đông, Diệp Mặc rơi vào bầy Mạt Diễm Thú, tuy rất nhiều Mạt Diễm Thú cấp cao đều sẽ không để ý hắn, nhưng một vài Mạt Diễm Thú cấp thấp đã xông về phía hắn, từng tia từng tia lửa màu đen và vô số ngọn lửa màu đen đều bổ về phía hắn.

'Vụ Liên Tâm Hỏa' bao quanh thân Diệp Mặc bị những tia lửa và ngọn lửa màu đen thiêu đốt như băng tuyết dưới ánh mặt trời, nháy mắt tan thành lớp mỏng.

Vài tia lửa lao vào vòng phòng hộ, đánh lên người Diệp Mặc, Diệp Mặc cảm thấy từng trận từng trận nóng rát đau đớn.

Chân Băng Du ở sau lưng hắn phát ra một tiếng hừ khó chịu, Diệp Mặc biết chắc là Chân Băng Du bị thương rồi, hắn nhanh chóng với tay kéo một cái đem Chân Băng Du ra phía trước, vừa xông ra khỏi bầy Mạt Diễm Thú, vừa khom người tiếp tục tăng thêm độ dày của Thiên hỏa cửu dương hình thành vòng phòng hộ.

Càng ngày càng nhiều tia lửa khiến Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, Mạt Diễm Thú đông đen lúc nhúc, không biết dày cỡ nào, bây giờ hắn vẫn chưa khiến cho Mạt Diễm Thú cấp cao chú ý, một khi hắn khiến cho Mạt Diễm Thú cấp cao chú ý thì hắn khỏi cần xông ra ngoài nữa, nói không chừng Mạt Diễm Thú cấp cao vừa há miệng liền nuốt luôn hắn và Chân Băng Du rồi.

Thiên hỏa Cửu Dương của Diệp Mặc đã đổi thành vòng phòng hộ, tuy có thể ngăn trở phần lớn công kích của ngọn lửa màu đen của đàn Mạt Diễm Thú, nhưng thứ này quả thực là quá hao tổn thần thức, cho dù bây giờ thần thức của hắn đã là trình độ của Đại Ất Tiên trung kì, cũng vẫn không chịu được sự tiêu hao kinh khủng này của Thiên hỏa cửu dương.

Bản thân hắn là tu vi tiên niết thể còn đỡ một chút, chứ Chân Băng Du cho dù là được Diệp Mặc che chở ở trước người mình cũng bị một vài tia lửa ngổn ngang đánh áu tươi văng khắp nơi.

Diệp Mặc biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ căn bản là không thể xông ra khỏi đàn Mạt Diễm Thú. Hắn vẫn chưa phóng Hắc Thạch Cân ra, chính là sợ khiến cho Mạt Diễm Thú cấp cao chú ý. Mà bây giờ hình như hắn không phóng pháp bảo công kích ra thì không xong rồi.

Ngay khi hắn đang cân nhắc muốn phóng Hắc Thạch Cân ra, đàn Mạt Diễm Thú đột nhiên từng đợt rối loạn hẳn lên, phòng hộ vốn nghiêm mật dường như nhốn nháo lỏng lẻo hẳn ra, từng khe hở lộ ra, một vài Mạt Diễm Thú thậm chí chẳng buồn công kích quả cầu lửa Diệp Mặc này nữa rồi.

Áp lực xung quanh đột ngột đồng loạt giảm bớt, Diệp Mặc liền biết hẳn là tiên vương bắt đầu công kích Mạt Diễm Thú rồi. Cơ hội tuyệt vời như vầy, hắn há có thể không biết đường nắm lấy? Diệp Mặc trong nháy mắt liền phun ra một ngụm tinh huyết, thi triển Ngũ Hành độn thuật.

Áp lực giảm đi, không gian bị Hư không Mạt Diễm Thú phong toả nháy mắt liền lỏng ra, Diệp Mặc sau khi thi triển độn thuật, gần như không phí chút sức lực nào liền từ trong bầy Mạt Diễm Thú biến mất không thấy đâu.

Mạt Diễm Thú đông nghìn nghịt lúc này bị tiên vương Dịch Hồng công kích cho hoảng loạn không thôi. Một quả cầu lửa màu tím đã biến mất, không một con Mạt Diễm Thú nào chú ý, cái bọn chúng chú ý là ánh sáng trắng mà tiên vương Dịch Hồng không ngừng bắn ra.

Bình Luận (0)
Comment