Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1677 - Vậy Mà Không Đập Chết Mày.

Lại là một đạo bạch quang hiện lên, một tiểu đội sáu người vừa được truyền tống đến tầng ba.

- Ô, tôi đã thấy một cây ‘Chi lan quả’ cấp bốn rồi, xem ra tầng ba có không ít thứ tốt đây!

Tiểu đội này vừa lên tới tầng ba, thì một người trong đó liền kinh ngạc nói.

Chỉ là lời của y còn chưa dứt, thì đã có một thanh âm chói tai như tiếng kim loại ma sát vào nhau truyền đến. Lúc này lập tức có một cái bóng ảnh đen nhanh lao về phía này.

- Không được, là Hấp Linh Huyết Bức (dơi hút máu), chạy mau…

Một tên Huyền Tiên hậu kỳ có kinh nghiệm tương đối phong phú đã lập tức nhận ra được cái bóng ảnh đen nhánh đó là thứ gì, cho nên lập tức cả kinh la lên.

Lúc này những người còn lại cũng đều đã nhìn ra, cái đàn bóng ảnh màu đen đông đảo kia chính là Hấp Linh Huyết Bức cho nên lập tức muốn lùi lại. Nhưng lúc này thì đã chậm mất rồi! Một đàn Hấp Linh Huyết Bức lập tức bao vây sáu tên Huyền Tiên này lại. Đàn Hấp Linh Huyết Bức này có đủ cấp bậc từ cấp hai đến cấp bốn, cho nên dù sáu tên đang bị vây vào giữa này có lấy ra hết toàn bộ các thủ đoạn của mình, thì cũng không thể làm nên chuyện gì khi đối mặt với quá nhiều Hấp Linh Huyết Bức như vậy.

Chỉ trong thời gian ngắn, thì hai tên Huyền Tiên đã bị Hấp Linh Huyết Bức xé tan thân thể trong màn mưa máu. Lúc này trong mắt bốn người còn lại đã hiện lên một chút tuyệt vọng, chỉ còn cách bóp nát ngọc bài để được truyền tống ra khỏi Thất Luyện Tháp. Thời gian thí luyện ba tháng, thì bọn họ còn chưa kiên trì nổi một tháng thì đã bị loại khỏi vòng thứ nhất rồi.

Thứ tốt trên tầng ba đương nhiên là nhiều, nhưng nguy cơ của tầng ba cũng hoàn toàn không thể đem tầng hai ra mà so sánh được. Khi bốn người còn lại của tiểu đội này được truyền tống ra tới quảng trường Thất Luyện Tháp, thì mới phát hiện rằng hóa ra bọn họ cũng không phải là tiểu đội đầu tiên bị truyền tống ra ngoài, vì chí ít đã có ba bốn mươi tiểu đội khác cũng đã bị truyền tống ra ngoài rồi.

Diệp Mặc chỉ tu luyện trong Thế giới trang vàng ba ngày, nhưng trong trận bàn thời gian thì cũng đã là một năm rồi. Hắn vốn đã là Huyền Tiên trung kỳ đỉnh, cho nên sau khi trải qua một năm tu luyện với Tiên tuyền mà hắn đã chiết xuất được trong Thanh Lôi Tiên tuyền thì căn bản là không hề tốn bao nhiêu khí lực, đã tấn cấp lên được Huyền Tiên hậu kỳ rồi.

Ba ngày sau, Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, đồng thời lại tiếp tục ẩn nấp tu vi của mình ở mức Huyền Tiên trung kỳ. Hiện tại đã là Huyền Tiên hậu kỳ rồi, cho nên Diệp Mặc lập tức quyết định tiến lên tầng bốn Thất Luyện Tháp.

- Tiết Thịnh Hiên, tu vi của ngươi tuy rằng là cao nhất, nhưng gì thì gì, cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Chúng ta đã tới đây từ mấy canh giờ trước rồi, Tam Đầu Sư Hùng cũng là do chúng ta giết chết, hiện tại lại đúng vào lúc muốn thu lấy 'Thất luyện thạch', thì ngươi lại muốn cướp đoạt sao? Trên đời có cái đạo lý này sao?

Một vị nữ tiên đang tức giận đến đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào một tên Huyền Tiên khác mà trách cứ.

Sau lưng vị nữ tiên xinh đẹp này còn có bốn tên Huyền Tiên khác. Tuy khi bốn tên Huyền Tiên này dám đối mặt với công kích của Tam Đầu Sư Hùng, nhưng lại chỉ biết cúi đầu không nói trước tên Huyền Tiên mà vị nữ tiên xinh đẹp kia gọi là Tiết Thịnh Hiên mà thôi. Ngoại hiệu của Tiết Thịnh Hiên là Huyết Y Tiên, là kẻ có thù tất báo. Bất cứ ai đắc tội với y đều có một cái kết cục đó là chết. Tuy bọn họ cũng muốn có được 'Thất luyện thạch', nhưng lại không dám cùng đồng bạn của mình đứng ra nói đạo lý với Tiết Thịnh Hiên.

Sau lưng Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên cũng có ba người, nhưng đồng đội của Huyết Y Tiên chỉ nhìn mấy người kia bằng ánh mắt khinh thường, cũng không hề nói một lời nào. Hiển nhiên là bọn họ đều biết, chỉ cần một mình Huyết Y Tiên là có thể giải quyết vấn đề rồi.

Tiết Thịnh Hiên cười ha hả, sau đó liền lạnh giọng nói:

- Nếu như không phục vậy thì cùng lên đi. Bên ta tuyệt đối sẽ chỉ có một mình ta ra tay mà thôi.

Ba tên đồng đội của Tiết Thịnh Hiên nghe được lời Tiết Thịnh Hiên nói, thì cũng đều cười to. Một tên trong số đó liền nói:

- Tiết sư huynh, chúng ta đi tới chỗ khác trước, không trì hoãn việc của huynh nữa. Sau khi xong chuyện thì chúng ta lại hội hợp.

Sau khi tên Huyền Tiên kia nói xong, thì còn cố ý nhìn vị nữ tiên đang tức đến đỏ mặt kia một chút, sau đó mới cùng hai tên còn lại nhanh chóng rời đi. Sau một lát, thì thật sự là không còn thấy bóng dáng của cả ba nữa. Cũng chỉ còn lại một mình Tiết Thịnh Hiên ở lại đây đối mặt với tiểu đội năm người.

Tiết Thịnh Hiên liếm môi một cái, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào trước mặt năm người kia. Ngược lại lúc này y lại cười hắc hắc nói:

- Các ngươi cùng lên đi, các ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta cam đoan sẽ lưu lại một người không chết.

Nói xong thì liền nhìn lướt qua vị nữ tiên kia. Lúc này thì đồ ngốc cũng hiểu ý tứ của Tiết Thịnh Hiên rồi. Tiết Thịnh Hiên chẳng những là kẻ có thù tất báo, hơn nữa còn là kẻ trời sinh tính háo dâm, bất luận là vị nữ tiên nào bị y nhìn trúng, thì đều không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của y.

Năm người này hiển nhiên là biết rõ bản tính của Tiết Thịnh Hiên, cho nên một tên Huyền Tiên hậu kỳ viên mãn liền ôm quyền hướng tới Tiết Thịnh Hiên, nhưng không nói gì cả, chỉ lôi kéo vị nữ tiên đang tức giận kia:

- Chúng ta đi.

Vị nữ tiên kia cũng biết, cho dù là bọn họ có năm người, nhưng sợ rằng cũng không phải là đối thủ của Tiết Thịnh Hiên. Hơn nữa theo khẩu khí và ánh mắt vừa rồi của Tiết Thịnh Hiên, thì hiển nhiên là cô hiểu y muốn lám nhục mình. Cho nên lúc này ở lại đây cũng không còn chút ý nghĩa nào, chỉ có thể vô cùng uất ức mà theo sau mấy người cùng tiểu đội nhanh chóng rời đi. Còn ba miếng 'Thất luyện thạch' kia cũng không dám tranh giành nữa.

Tiết Thịnh Hiên nhìn mấy người rời đi thì liền cười hắc hắc:

- Coi như các người thức thời và may mắn, đúng vào lúc tâm tình của ta không tệ.

Sau khi nói xong, thì cũng không hề đi truy theo tiểu đội kia nữa, mà chuẩn bị thu thập ba miếng 'Thất luyện thạch'.

- Vận khí cùng tâm tình của ta cũng không tệ.

Một thành âm đột ngột vang lên đã làm bước chân của Tiết Thịnh Hiên phải ngừng lại. Không đợi cho thần thức của Tiết Thịnh Hiên quét ra ngoài, thì đã có một bóng người mầu xanh nhạt đã xuất hiện ở phía trước của Tiết Thịnh Hiên. Cùng lúc đó cánh tay của bóng người mầu xanh liền phất lên, ba miếng 'Thất luyện thạch' đã rời vào trong tay của người này.

- Là mày sao?

Tiết Thịnh Hiên lúc này đã nhìn rõ ràng đó chính là Diệp Mặc. Y lập tức ngây ngẩn cả người. Người này y biết, chính là cái tên mà không người nào của Tông Phiêu Thiên nguyện ý lập đội cùng với hắn. Hơn nữa tu vi của hắn cũng là thấp nhất, chỉ là Huyền Tiên trung kỳ mà thôi. Một tên rác rưởi như vậy không hiểu vì sao lại lên được tới tầng ba rồi?

Lúc này y mới kịp phản ứng, bởi vì tên này không những đã lên được tới tầng ba, mà còn dám dương mặt ra cướp đoạt 'Thất luyện thạch' với y nữa. Quả thực là đã ăn tim gấu mật báo rồi.

- Mày muốn chết…

Tiết Thịnh Hiên lập tức vung Toái Không Lôi Thương đánh ra.

Vô số tia sét màu bạc bắn ra ngoài, giống như là Toái Không Lôi Thương của Tiết Thịnh Hiên đã đánh nát một cái không gian tràn ngập sấm sét vậy. Chỉ trong chốc lát, dầy đặc các tia sét đã tràn ngập không gian xung quanh. Một chiêu này còn chưa hoàn toàn kích phát ra, thì đã lại là mấy đạo thương ảnh như thủy ngân đi qua. Mỗi một đạo thương ảnh đều mang theo vô số tia sét mầu bạc, đem không gian xung quanh đánh phá đến mức rung động đùng đùng.

Những đạo thương ảnh kia càng lúc càng nhiều, các tia sét mầu bạc cũng càng lúc càng dầy đặc. Diệp Mặc ngược lại lại có chút thưởng thức, vì pháp thuật của Tiết Thịnh Hiên này không ngờ lại có chút giống với 'Huyễn vân phân liệt đao' của hắn. Bởi vậy có thể thấy được, thần thức của tên Tiết Thịnh Hiên này cũng vô cùng kinh người.

Tiết Thịnh Hiên đúng là đã tức giận thật rồi, vì trong mắt của y, bất luận là Diệp Mặc làm thế nào tới được chỗ này, nhưng hiện tại đã dám khiêu khích quyền uy của y, thì y tuyệt đối sẽ không cho con kiến hôi này có cơ hội bóp nát ngọc bài mà chạy trốn ra ngoài.

Toái Không Lôi Thương toàn lực đánh ra, và y tin tưởng rằng trước khi Diệp Mặc kịp lấy ngọc bài ra bóp nát, thì y đã có thể giết được hắn rồi.

Nhưng sự tình tiếp theo lại khiến y cực kỳ tức giận, đó là đối phương không hề lấy ra ngọc bài như y dự liệu, mà lại lấy ra một cái pháp bảo, hơn nữa còn ném cái pháp bảo đó ra.

- Đập…

Hắc Thạch Cân được ném ra, lập tức mang theo một đạo ô mang mầu đen đánh thẳng về phía các tia sét mầu bạc vô cùng vô tận kia.

Toái Không Lôi Thương của Tiết Thịnh Hiên thậm chí còn mang theo một tia Thương Vực ở trong đó, nếu như vô tình gặp phải đối thủ là Huyền Tiên thông thường khác, thì có khả năng là đối phương sẽ không có cơ hội mà bóp nát ngọc bài để được truyền tống ra ngoài. Thế nhưng, đối với Diệp Mặc mà nói, thì chút lực lượng Thương Vực ấy còn chưa là gì, vì bản thân hắn vốn là chuyên gia về Đao Vực mà.

Tiết Thịnh Hiên xác thực là so với Huyền Tiên hậu kỳ khác thì hùng mạnh hơn nhiều. Nhưng so với Nghiêm Cửu Thiên thì Tiết Thịnh Hiên cũng còn kém nhiều lắm.

Sau khi Hắc Thạch Cân được Diệp Mặc ném ra, thì lập tức đã phá tan đạo thương ảnh mầu bạc hình thành Thương Vực của Tiết Thịnh Hiên, sau đó lại tiếp tục mang theo âm thanh ‘Ong.. ong…’ giống như là đang xé rách không khí vậy.

Chỉ trong chớp mắt, thì ngọn núi nhỏ Hắc Thạch Cân đã giống như một đám mây đen đang rơi xuống vậy.

Đạo thương ảnh dầy đặc vốn đã tạo thành công kích giống như muốn nghiền nát đối phương, thì lúc này lại bị Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc đập cho nát bấy, quay cuồng tràn ra bốn phía, không còn nửa phần uy hiếp nào nữa. Mà Hắc Thạch Cân thì lại chỉ bị khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đập phá xuống.

Tiết Thịnh Hiên hoảng hốt, lúc này y đâu còn có thể quản được điều gì khác, lập tức điên cuồng vận chuyển Tiên nguyên muốn duy trì thanh Toái Không Lôi Thương của mình.

Rầm…

Hắc Thạch Cân đập trúng Toái Không Lôi Thương, lúc này thì Tiết Thịnh Hiên phun ra một ngụm máu tươi bay ra ngoài. Sau khi y dừng lại được giữa không trung thì lập tức lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào, đồng thời lại lấy ra một cái lồng hình tròn mầu đỏ nhạt.

- Ồ, vậy mà không đập chết mày!

Diệp Mặc ngược lại lại nghi hoặc ‘Ồ’ lên một tiếng. Vừa rồi Tiết Thịnh Hiên đã có chút khinh địch, mà Hắc Thạch Cân của hắn lại được toàn lực kích phát ra. Vốn Diệp Mặc có ý định đập chết Tiết Thịnh Hiên trong một thoáng đó, nhưng không ngờ là cái Toái Không Lôi Thương của Tiết Thịnh Hiên lại còn có bản lĩnh này, có thể chặn được một kích từ Hắc Thạch Cân của hắn.

Diệp Mặc lắc đầu. Xem ra không có thần thông thì vẫn không được. Nếu như Hắc Thạch Cân của hắn đã có chút thần thông, thì vừa rồi chắc chắn đã có thể nện tên tiểu tử kia thành đống thịt.

Vốn là thần thức đã có chút bình ổn, nhưng lúc này sau khi Tiết Thịnh Hiên nghe được lời nói của Diệp Mặc, thì lại nôn ra một ngụm máu nữa. Tiết Thịnh Hiên y tiếu ngạo Nguyễn Nhạc Thiên, cho dù là Đại Ất Tiên gặp phải Tiết Thịnh Hiên y thì cũng phải tránh đi xa. Y đã bao giờ phải chịu loại vũ nhục như thế này chứ? Đối phương chỉ ra một chiêu, vậy mà còn kinh ngạc vì không đập chết được y.

- Tao ngược lại là đã nhìn lầm, không ngờ mày còn có bản lĩnh này.

Tiết Thịnh Hiên lạnh giọng nói một câu, trong lòng thì lại âm thành phát lạnh. Nếu như đây không phải là ở Thất Luyện Tháp, thì y khẳng định đối phương chính là Đại Tiên đã ẩn nấp tu vi. Nhưng vì đây là Thất Luyện Tháp, nơi mà Đại Tiên không thể nào bước chân vào, điều này cũng nói rõ rằng đối phương đúng là một Huyền Tiên. Loại Huyền Tiên có bản lĩnh khủng bố như thế này, thì đây là lần đầu tiên y được gặp. Vì sao người này lợi hại như vậy, lại không có ai nguyện ý lập đội cùng hắn chứ?

- Đã không chết, thì tiếp tục ăn thêm một Quả Cân nữa của tao đi.

Diệp Mặc biết rõ bản lĩnh của Tiết Thịnh Hiên, cho nên nếu hắn muốn giết đối phương trong Thất Luyện Tháp thì quả thực là có chút khó khăn. Người này chắc chắn có đủ khả năng để bóp nát ngọc bài thoát ra khỏi Thất Luyện Tháp. Ngoại trừ Nghiêm Cửu Thiên ra, thì Tiết Thịnh Hiên xác thực là Huyền Tiên mạnh nhất mà hắn gặp.

Tiết Thịnh Hiên thôi động Tiên nguyên, trên người lập tức bùng lên một màn hào quang mầu hồng, đồng thời Toái Không Lôi Thương của y lại lần nữa được đánh ra. Bị một tên vô danh tiểu tốt đánh thành cái bộ dạng này, thì y thật sự là không cam lòng. Chỉ cần Hồng Kiền Tráo của mình có thể ngăn cản được Quả Cân kia của đối phương, thì y có thể lợi dụng Toái Không Lôi Thương để phản công.

Răng rắc…

Cái Hồng Kiền Tráo của Tiết Thịnh Hiên vừa lấy ra lập tức va chạm với Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc, phát ra một tiếng âm vang nặng nề.

Hào quang mầu đỏ tràn ngập trên chiếc Hồng Kiền Tráo liền biến mất, mà cái Hồng Kiền Tráo kia cũng liền khôi phục lại nguyên dạng. Lực lượng cường đại lại lần nữa đánh bay Tiết Thịnh Hiên ra xa vài trăm thước, mà Toái Không Lôi Thương của Tiết Thịnh Hiên lúc này vẫn chưa hoàn toàn được đánh ra.

Tiết Thịnh Hiên lại lần nữa nôn ra một ngụm máu, trong lòng cực kỳ rúng động mà nhìn chằm chằm vào Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc. Y không thể nào hiểu được cái pháp bảo hình Quả Cân kia của Diệp Mặc được luyện chế từ thứ gì mà lại có thể lợi hại như vậy.

Bình Luận (0)
Comment