Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1705 - Ta Không Luân Hồi

Diệp Mặc bước lên trước một bước, trong lòng dường như có chút sáng tỏ, hắn mơ hồ cảm giác thiếu niên kia chính là một kiếp luân hồi của hắn, vị phu nhân đang ôm hắn khóc thút thít kia hình như là người thân thiết nhất của hắn.

Diệp Mặc nắm chặt nắm đấm, trước lúc luân hồi hắn bị ném bỏ, sau khi luân hồi hắn vẫn bị vứt bỏ. Khi hắn từ một kiếp luân hồi trọng sinh đến một kiếp luân hồi khác, sau khi hắn dùng Bát Hệ Tạp Linh Căn bắt đầu tu chân, hắn vẫn là đối tượng bị vứt bỏ. Thiên đạo cũng đang vứt bỏ hắn, mỗi một lần lôi kiếp đều tựa như đang ngầm hãm hại hắn, đưa hắn vào chỗ chết.

Nếu như hắn không có Thế Giới Trang Vàng, nếu như hắn không biết trận pháp, nếu như hắn không có 'Tam sinh quyết’, nếu như không ngẫu nhiên luyện thể thành công . . .

Nếu như không có những điều này, hắn lại bị vứt bỏ một lần nữa rồi, lôi kiếp kia sớm đã khiến hắn hóa thành tro bụi rồi. Nhưng lúc này đây, hắn dùng vận may và nghị lực cực lớn để nắm giữ vận mệnh của mình, ít nhất đến bây giờ, Thiên đạo lôi kiếp vẫn không biết làm thế nào với hắn.

Nhìn nhìn ba chữ 'Luân hồi đạo' kia của tầng thứ sáu Vấn Đạo các, một lúc lâu sau, Diệp Mặc giơ lên một tay chậm rãi nói:

- Từ nay về sau, không ai dám khiến ta vào luân hồi nữa, từ nay về sau Diệp Mặc ta cùng tồn tại với trời đất, vĩnh viễn không bao giờ luân hồi!

Nói xong bàn tay hạ xuống, mang theo một vệt sáng màu vàng bổ ra.

Tầng thứ sáu của Vấn Đạo Các mơ hồ vang lên tiếng vọng hư ảo,

- . . . cùng tồn tại với trời đất, vĩnh viễn không luân hồi . . . Vĩnh viễn không luân hồi . . .

Thanh âm liên miên không dứt, vang vọng không dứt trong 'Luân hồi đạo' của Vấn Đạo Các.

Từ nay về sau, vận mệnh của hắn, hắn phải nắm chắc trong tay mình, không người nào có thể vứt bỏ hắn, không ai có tư cách vứt bỏ hắn. Hắn có Thế giới trang vàng, có 'Tam sinh quyết’, có Khổ Trúc . . . Hắn không tin không thể khiến mình vĩnh viễn tồn tại.

Uỳnh uỳnh...

Sau khi Diệp Mặc phát ra lời thề của mình, Tiên Nguyên trong cơ thể cuồn cuộn lưu chuyển, như Hoàng Hà cuồn cuộn chảy. Diệp Mặc chỉ sừng sững bất động, Tiên Nguyên của hắn không cần tu luyện tự động tăng lên, từ Huyền tiên hậu kỳ tiến đến Huyền tiên đỉnh, rồi lại đến Huyền tiên viên mãn . . .

Thức hải của hắn càng lúc càng giống như thực thể, cũng ngưng kết kéo dài, dường như đang thị uy thay hắn.

Từng luồng từng luồng Tiên Nguyên màu vàng lượn vòng quanh thân Diệp Mặc, dường như còn đang tôi luyện thân thể của hắn.

Một ngày , hai ngày . . .

Một tháng trôi qua, Diệp Mặc lại đánh ra một quyền, trong hư không run rẩy từng trận từng trận, dường như ngay cả toàn bộ tầng thứ sáu của Vấn Đạo Các đều đang lung lay.

Diệp Mặc biết, hắn nên lên tầng thứ bảy rồi.

- Từ nay về sau ta không vào luân hồi, không cần vấn đạo luân hồi, thỉnh cầu lên vấn đạo tầng thứ bảy.

Diệp Mặc lớn tiếng nói với tầng thứ sáu trống không của Vấn Đạo Các.

- Không vào luân hồi, không mượn Luân hồi đạo, xin mời ra khỏi Luân hồi đạo. . .

Trong hư không thanh âm Koong koong truyền đến, Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra.

'Không vào luân hồi, không mượn Luân hồi đạo, xin mời ra khỏi Luân hồi đạo', ý này là muốn khiến hắn ra khỏi Vấn Đạo các, Diệp Mặc khẳng định bên ngoài có tai mắt của Hách Dị tiên vương, một khi hắn ra khỏi Vấn Đạo các, thì đâu còn mạng mà sống?

Khi một hồi choáng váng truyền tới, trong lòng hắn đã cả kinh, vội vàng nhổ sợi tóc mà Huân Nhiên Tiên Tử dùng làm ký hiệu ra ném đi, đồng thời thoáng cái liền tàng hình đi. Vốn hắn còn định lợi dụng cọng tóc này dẫn dụ Huân Nhiên Tiên Tử ra giáo huấn cô một trận, nhưng bây giờ cũng sắp bị tống ra ngoài rồi, hắn nào còn dám giữ lại thứ gây họa này?

Đồng thời hắn cũng triệt để hiểu rõ ‘Đạo’ của Vấn Đạo Các có ý nghĩa gì rồi, vấn đạo, cũng muốn mượn đạo, ‘đạo’ này có hai ý nghĩa. Thứ nhất, anh ở một tầng trong số đó, nhất định phải hiểu rõ một chút đạo nghĩa của tầng này, ví dụ như tại Pháp Tắc Đạo, anh phải hiểu rõ một chút Không Gian Pháp Tắc hoặc là Pháp Tắc khác, thì mới có thể tiến vào tầng tiếp theo.

Khi anh hiểu rõ một chút Đạo, mà Đạo của tầng này lại có một hàm nghĩa khác, đó chính là con đường đạo chân chính. Anh có thể nhờ vào con đường này, tiến vào nơi vần đạo kế tiếp. Đạo có thể cho anhi tiến vào tầng kế tiếp, chính là truyền tống hoặc là bậc thang ánh sáng.

Mà tại 'Luân hồi đạo' của tầng thứ sáu Vấn Đạo các, hắn lại nói là không vào luân hồi, hiển nhiên là không cách nào mượn nhờ được con đường luân hồi để tiến vào tầng thứ bảy. Dù là hắn hiểu rõ luân hồi của mình, như vậy cũng không được. Nếu như hắn còn muốn tiến vào tầng thứ bảy của vấn Đạo các, thì chỉ có thể để lần sau đến vậy, hoặc là lần sau hắn sẽ đích thân xuất hiện tại tầng thứ bảy.

Không thể mượn Luân Hồi Đạo để tiến vào tầng thứ bảy, đó hiển nhiên là bị tống ra khỏi Vấn Đạo các, xuất hiện ở quảng trường Vấn Đạo. Đây mới là nguyên do khiến Diệp Mặc kinh hãi, một khi hắn bị lộ ở quảng trường vấn Đạo, cho dù là hắn đi, cũng không cách nào chạy thoát khỏi sát thủ của Hách Dịch tiên vương.

Sau khi Diệp Mặc cảm giác mình rơi vào quảng trường Vấn Đạo, căn bản là không có bất kỳ suy nghĩ gì, lập tức liền liên tiếp thực hiện mấy cái Thuấn di (dịch chuyển tức thời).

Năm động tác Thuấn di xảy ra trong một hơi thở, sau năm cái Thuấn di này, Diệp Mặc đã ẩn nấp rồi, không có bất kỳ động tác nào nữa. Khi hắn vừa mới ra khỏi Vấn Đạo các, khẳng định là có xung động không gian và tiên nguyên, tuy hắn có công pháp ẩn nấp, nhưng Diệp Mặc vẫn không dám khẳng định loại xung động này có thể bị người khác phát giác hay không.

Từ khi vấn đạo đến bây giờ đã mấy năm trôi qua rồi, quảng trường Vấn Đạo vẫn có người chưa tản đi, vẫn còn cảm nhận thấy một chút xíu Đạo Vận đã từng tràn ra.

- Bồng huynh, vừa rồi huynh có cảm giác thấy ở giữa quảng trường Vấn Đạo có một chút dao động không gian hay không?

Ở một chỗ bên rìa quảng trường Vấn Đạo, một Đại La Tiên nghi hoặc hỏi vị Đại La Tiên ở bên cạnh.

Đại La Tiên được gỏi là Bồng huynh kia nhíu mày, gật đầu một cái nói:

- Phương Dị huynh, tôi cũng cảm nhận thấy một chút dao động nên mới tỉ mỉ rà soát một lượt, nhưng thần thức quét qua, lại chẳng thấy gì cả.

Hai người nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ thận trọng, gần như là cùng lúc nói ra:

- Đi xem xem.

Diệp Mặc đã ra khỏi quảng trường Vấn Đạo, cảm giác thấy xung quanh không có thần thức quét qua, không dám dừng lại, tiếp tục bắt đầu Thuấn di. Lúc này hắn chẳng qua chỉ cách Vấn Đạo các vài trăm dặm mà thôi, hắn không dám quang minh chính đại sử dụng Độn thuật, càng không dám phóng Thanh Nguyệt ra.

Bất kể là Độn thuật hay là pháp bảo phi hành, xung động không gian quá lớn, đều có thể bị người khác tra xét thấy, chỉ có Thuấn di mới là thứ gây dao động không gian thấp nhất. Trừ phi thần thức của người đó vừa đúng ngay phương vị mà hắn Thuấn di, hoặc là đã biết hắn đang Thuấn di, lúc nào cũng đều chú ý tới dao động không gian xung quanh đây, bằng không thì không thể tìm thấy hắn.

Hai Đại La tiên kia còn đang ở trên quảng trường Vấn Đạo kiểm tra một chút dao động không gian kia, Diệp Mặc đã bắt đầu thi triển độn thuật rồi.

Sau mười mấy lần Thuấn di, Diệp Mặc thực sự là sức cùng lực kiệt rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn khẳng định là không cần mấy Đại La Tiên kia ra tay, một Hư Tiên là có thể giết chết hắn rồi. Cho nên khi cách quảng trường Vấn Đạo gần hai ngàn dặm, hắn chuẩn bị thi triển Độn thuật.

Diệp Mặc còn dự định sau khi thi triển Độn thuật chạy khỏi Nặc Y tiên thành, lập tức liền đạp trên Thanh Nguyệt đi càng xa càng tốt. Nhưng hắn còn chưa thi triển Độn thuật, một loại cảm giác nguy ngập đáng sợ truyền đến, trong nháy mắt Diệp Mặc liền ra quyết định, hắn trực tiếp liền ẩn dấu tu vi của mình dưới lốt Kim tiên trung kì, sau đó đi vào trong một thương lâu ở gần đó.

Tại Nặc Y tiên thành, hắn vẫn không dám vào Thế giới Trang vàng. Tu vi hiện tại của hắn quá thấp, Thế giới trang vàng là biện pháp cuối cùng của hắn, tuyệt đối không thể bị bại lộ ở nơi có Tiên vương tung hoành được.

Quả nhiên Diệp Mặc mới vừa tiến vào thương lâu, liền cảm giác được một tia thần thức mạnh mẽ trực tiếp quét tới nơi hắn vừa ẩn thân.

Diệp Mặc trong lòng âm thầm lo lắng, tuy bây giờ hắn đang ở trong thương lâu, nhưng thứ nhất hắn không có mặt nạ để che lấp khuôn mặt, thứ hai hắn cũng không có công pháp thay đổi dung mạo.

Mấy năm trước trên quảng trường Vấn Đạo, hắn đột nhiên xuất hiện, tin là phần lớn người ở Nặc Y tiên thành đều đã biết hắn rồi. Bây giờ đang ở Nặc Y tiên thành, chỉ cần hắn vừa lộ mặt, thì toàn thế giới đều biết.

Diệp Mặc nghĩ không sai, vừa rồi luồng thần thức kia chính là của hai Đại La Tiên quét tới, tuy thần thức của bọn họ không cách nào quét vào thương lâu, nhưng lại có thể trông thấy một số đường phố của Nặc Y tiên thành.

- Bồng huynh . . .

Đại La Tiên tên là Phương Dị còn chưa nói, đã bị Bồng huynh kia cắt ngang:

- Phương Dị huynh, từ khi Vấn Đạo Các mở cửa tới giờ thời gian mới có mấy năm mà thôi. Đúng rồi, còn chưa đến hai tháng nữa, chúng ta sắp sửa thay phiên trực rồi. Chúng ta nhất định phải trông tốt quảng trường Vấn Đạo, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Phương Dị kia lập tức liền hiểu ý củaBồng huynh , ha hả cười, gật gật đầu nói:

- Nói không sai, chúng ta nhất định phải trông coi quảng trường Vấn Đạo cho tốt.

Xung động Tiên nguyên vừa nãy hai người đã phát giác ra, phỏng đoán có người từ Vấn Đạo Các ra, nhưng một khi bọn họ không tìm thấy người này, thì khi Hách Dịch tiên vương trách tội, lại không dễ lo liệu rồi. Trên thực tế, bọn họ ngoại trừ cảm giác thấy thần thức dao động ra, thực sự là vẫn không có chút manh mối gì. Cho nên chi bằng làm bộ như cái gì cũng không biết, dù sao hai tháng sau sẽ giao cho người khác giám sát rồi.

Hơn nữa, mục đích hai người tới nơi này chủ yếu là để giám thị Diệp Mặc, đối với bọn họ mà nói, Diệp Mặc chỉ là Huyền tiên trung kỳ tầm thường mà thôi. Một Huyền tiên trung kỳ nho nhỏ, tuyệt đối không có khả năng ra khỏi Vấn Đạo các mà không bị hai người họ phát hiện. Vừa rồi cho dù là có người ra khỏi Vấn Đạo các, cũng sẽ không thể nào là Huyền tiên mà bọn họ phải giám thị kia.

Hai người ôm thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bỏ ý định tiếp tục truy xét Diệp Mặc, mà Diệp Mặc lại không biết, lúc này hắn đang núp ở tầng dưới chót của thương lâu xem một vài món tiên khí hạ phẩm.

- Giá cả đan dược ở đây tăng quá nhanh, hay là chúng ta đi Phượng Uy tiên thành đi, nghe nói ở đó không chỉ có giá đan dược rẻ, hơn nữa giá cả luyện khí cũng không cao.

Hai Huyền tiên sau khi dạo qua một vòng ở tầng dưới chót của thương lâu, cảm giác đồ ở đây hình như là quá mắc.

Diệp Mặc sau khi nghe thấy thế, trong lòng lại khẽ động, hắn có thể dùng Truyền Tống Trận để rời khỏi ah.

Thấy hai người này còn đang thương lượng, Diệp Mặc lại ra khỏi thương lâu trước, hắn nhanh chóng chạy tới Truyền Tống Trận. Hắn có một loại cảm giác nguy cấp cực độ, giống như là hắn ở lại Nặc Y tiên thành thêm một giây đồng hồ, là thêm một phần nguy hiểm. Phải đi, thì đi cho sớm, không thể đi ra từ cổng thành, thì đi ra từ Truyền Tống Trận .

Truyền Tống Trận của Nguyễn Nhạc Thiên tại Nặc Y tiên thành nhiều vô cùng, nhưng chỉ cần không phải là vận chuyển đến Thiên Vực khác, về cơ bản là sẽ không đi kiểm tra.

Diệp Mặc chỉ là một Kim tiên tầm thường, cũng không có mấy người đi tra xét hắn, hắn dễ dàng liền từ Truyền Tống Trận của Nặc y tiên thành đi tới Phượng Uy tiên thành. Ở Phượng Uy tiên thành Diệp Mặc căn bản là không đi ra ngoài, lại một lần nữa chuyển thẳng đến Trạch Linh tiên thành . . .

Diệp Mặc rời khỏi Nặc Y tiên thành còn chưa đến thời gian nửa nén nhang, một luồng thần thức cực kỳ dũng mãnh bắt đầu tìm kiếm từng tấc một khắp Nặc Y tiên thành.

Luồng thần thức dũng mãnh này vừa quét ra, khắp cả Nặc Y tiên thành lập tức liền trở nên yên tĩnh lại. Sự phẫn nộ của luồng thần thức này, bất kì ai cũng đều có thể cảm giác thấy được. Thậm chí ngay cả tiên nhân đang đi lại trên đường phố, hay là đang giao dịch trong phường thị, cũng đều dừng lại, không ai dám chọc giận chủ nhân của luồng thần thức này.

Bình Luận (0)
Comment