Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1731 - Nhánh Cây Của Hoàng Trung Lý

- Hoàng Trung Lý?

Diệp Mặc khiếp sợ kêu lên, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy một Thập đại linh căn ngoài Khổ Trúc. Hoàng Trung Lý đồng thời cũng là Thập đại linh căn, hơn nữa còn là hoa quả mĩ vị thứ nhì trong Thập đại linh căn, nhưng tác dụng của Hoàng Trung Lý lại đứng đầu trong Thập đại linh căn.

Nếu như dùng quả Hoàng Trung Lý, có thể lĩnh ngộ đạo tắc, lĩnh ngộ các loại Tiên đạo pháp tắc. Cho nên Hoàng Trung Lý còn có một tên khác, tên là Đạo Tắc quả. Đáng tiếc là Hoàng Trung Lý rất khó kết trái, hơn nữa cũng là thứ duy nhất của trời đất.

- Ha ha, nếu như là Hoàng Trung Lý thật, tôi cũng không nỡ đưa cho anh nhìn. Nhưng anh cũng nói không sai, cái này quả thực là một nhánh cây Hoàng Trung Lý bị chặt xuống. Anh xem qua bao nhiêu năm tôi nuôi dưỡng, bây giờ cũng kết ba quả rồi. Quả này mặc dù không thể nào so với Hoàng Trung Lý trên cây, nhưng cũng có thể giúp người ta lĩnh ngộ được chút đạo tắc.

Văn sĩ trung niên này dương dương đắc ý nói.

Diệp Mặc thở dài, nếu như Hoàng Trung Lý thật bị hắn phát hiện ra, thì văn sĩ trung niên này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Mặc dù văn sĩ trung niên này bị lưới thần thức vây khốn, nhưng Diệp Mặc lại không cho rằng đối phương thực sự không giết nổi hắn.

- Anh qua đây một chút.

Văn sĩ trung niên lại nói.

Diệp Mặc lắc đầu, mặc dù hắn tin văn sĩ trug niên có thể giết chết hắn, nhưng bảo hắn lên trước, hắn cũng không muốn.

Văn sĩ trung niên thấy không gọi được Diệp Mặc, vẫn ha hả cười nói:

- Năm đó thần thức của tôi căn bản không thể nào xông ra khỏi lưới thần thức này được, bây giờ thần thức của tôi có thể phá vỡ lưới thần võng này rồi. Đừng thấy thần thức của tôi phá ra ngoài không cao, nhưng tôi nói nếu như tôi muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay, anh có tin không?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Tôi tin, nhưng tin là một chuyện, muốn qua đó lại là một chuyện khác. Nếu như anh giết tôi rồi, mỗi người ai đi đường nấy, dù sao tôi ra ngoài cũng sẽ bị đám nữ nhân đó giết chết. Tôi làm vua cũng không thua thằng liều.

- Được.

Văn sĩ trung niên kia cũng không bảo Diệp Mặc qua đó nữa, nhưng lại nói:

- Trên người anh có Vụ Liên Tâm hỏa chứ? Hơn nữa cũng đã Tử niết cấp hai rồi.

- Đúng vậy.

Diệp Mặc không giấu diếm, đối phương nhìn ra hắn có Vụ Liên Tâm hỏa cũng là bình thường, xem ra Thanh Như Hiểu Thiên của hắn trong Thế giới trang vàng, cũng chưa bị phát hiện ra. Bây giờ Thế giới trang vàng của hắn được giấu trong sâu thẳm thức hải, nếu như người này muốn miễn cưỡng phá đi thức hải của hắn, thì hắn cũng phải liều mạng ngăn lại.

- Chúng ta làm một vụ giao dịch đi, đợi Vụ Liên Tâm hỏa của anh thăng cấp lên Tiên diễm đỉnh phong rồi, sau đó anh đến tìm bổn đế. Bổn đế sẽ lại giúp Vụ Liên Tâm hỏa của anh thăng cấp lên Thần diễm, anh dùng Thần diễm thiêu hủy lưới thần thức vây khốn bổn đế đây.

Văn sĩ trung niên lại cười tủm tỉm nói, cũng không có chút nóng nảy nào.

Diệp Mặc bình tĩnh đáp:

- Thứ nhất Vụ Liên Tâm hỏa của tôi bây giờ đến Tử niết cấp hai cũng còn thiếu chút nữa. Càng không cần phải nói đến Tiên diễm đỉnh phong. Thứ hai cho dù mồi lửa của tôi đến Tiên diễm rồi, tôi tại sao phải giúp anh?

Văn sĩ trung niên bỗng nhiên lấy ra một khoáng thạch nói:

- Đợi Vụ Liên Tâm hỏa của anh thăng cấp lên Tử niết cấp ba, khoáng thạch này có thể mồi lửa Tử niết của anh thăng cấp lên Tiên diễm.

- Tiên tài Tinh hạch viêm cấp chín…

Diệp Mặc lại lần nữa kinh ngạc bật thốt lên, trên người văn sĩ trung niên này rốt cục có bao nhiêu đồ tốt đây? Tiên diễm của Tiên giới sở dĩ ít, là do nguyên liệu thăng cấp lên Tiên diễm quá quý giá. Còn Tinh hạch viêm này lại càng là thứ quý giá trong những thứ quý giá.

Tinh hạch viêm là một tia hỏa nguyên trong Tiểu tinh cầu, nếu như muốn có được Tinh hạch viêm, thì cần phải thiêu hủy một Tiểu tinh cầu, nếu không thì không thể nào lấy được Tinh hạch viêm.

- Ha ha, đúng vậy, cái này chính là Tinh hạch viêm. Nếu như Vụ Liên Tâm hỏa của anh đã là Tử niết cấp ba rồi, thì Tinh hạch viêm này hoàn toàn có thể khiến mồi lửa của anh thăng cấp trực tiếp lên Tiên diễm cấp năm. Chắc chắn sau khi thăng cấp lên Tiên diễm cấp năm rồi, anh muốn thăng cấp mồi lửa của anh lên Tiên diễm đỉnh phong cũng không phải chuyện gì khó?

Văn sĩ trung niên dường như biết Diệp Mặc chắc chắn sẽ rung động, nói chuyện cũng không vội vàng chút nào.

Sau khi nói xong, gã không đợi Diệp Mặc trả lời, lại lần nữa chỉ Hoàng Trung Lý sau lưng nói:

- Hoàng Trung Lý này của tôi bây giờ cũng kết được ba quả rồi, đợi lát nữa tôi sẽ cho anh một quả. Cộng thêm Tinh hạch viêm này, anh xem xem có được hay không? Đương nhiên, ngoài những thứ này ra, tôi còn có thể giúp anh rời khỏi nơi này.

Cái này đương nhiên là được, nhưng Diệp Mặc lại biết chuyện tình cũng sẽ không đơn giản như vậy. Những thứ tốt như này đưa cho hắn, một khi hắn không đến, thì sẽ thế nào?

- Nhưng, bổn đế sẽ đánh dấu một dấu hiệu thần thức lên người anh, chẳng may anh không quay lại, thì bổn đế chẳng phải thua thiệt sao.

Văn sĩ trung niên thật giống như biết những gì mà Diệp Mặc đang nghĩ trong lòng vậy.

Diệp Mặc ngược lại lại cảm thấy bình thường, nếu như đối phương cho hắn những thứ tốt này, hắn phủi mông một cái rồi đi, vậy thì đối phương chẳng phải quá thiệt thòi sao? Nhưng nói đi phải nói lại, bản thân cảm thấy những thứ này đều là thứ cực tốt, nhưng đối phương chưa chắc cho rằng những thứ này là tốt, nói không chừng đối với y, những thứ này cũng chỉ là những thứ vô cùng bình thường.

- Nhưng đợi Vụ Liên Tâm hỏa của tôi thăng cấp lên Tiên diễm đỉnh phong rồi, đến cứu anh, chẳng phải tặng mồi lửa cho anh, hơn nữa còn nộp mạng cho anh sao?

Diệp Mặc nhíu mày hỏi.

Văn sĩ trung niên kia bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Bổn đế cần đến mồi lửa của anh sao? Mồi lửa rác rưởi này tặng cho bổn đế, bổn đế cũng chẳng thèm nhìn. Thiên hỏa bổn đế có rất nhiều, chỉ là một Vụ Liên Tâm hỏa thì đã là cái quái gì. Còn chuyện cái mạng nhỏ của anh, thật giống như một con kiến hôi, bổn đế lập tức có thể bóp chết.

Sắc mặt Diệp Mặc vô cùng khó coi, mặc dù biết đối phương nói rất đúng, nhưng không thể nào phản bác lại được, thấy văn sĩ trung niên này càng nói càng khó nghe, hắn cuối cùng cũng không chịu được nói:

- Anh có nhiều thiên hỏa như vậy, vậy thì cho tôi vài cái đi, cần gì phải thăng cấp Vụ Liên Tâm hỏa rác rưởi của tôi? Hơn nữa, cấm chế thần thức này của anh, tôi đoán chừng cho dù đến Thần diễm rồi cũng chưa chắc có thể thiêu hủy được.

Văn sĩ trung niên cũng không tức giận, ngược lại lại gật đầu nói:

- Có chút kiến thức, đến Thần diễm rồi quả thực cũng không thể nào thiêu đốt nổi. Nhưng đợi khi anh đến, bổn đế cũng mài mòn cấm chế thần thức này tương đối rồi, Thần diễm cũng đã đủ mạnh. Bây giờ anh giúp bổn đế cũng vô ích, anh ít nhất cần phải thăng cấp lên Tiên vương mới có thể giúp được. Đương nhiên, nếu như anh không yên tâm, anh có thể thăng cấp lên Tiên tôn rồi mới đến, bây giờ thực lực của tôi cũng chỉ tương đương với một Tiên tôn mà thôi.

- Thăng cấp Tiên vương? Nếu như cả đời tôi không thể thăng cấp lên tiên vương được, thì có phải là cũng không cần đến giúp nữa đúng không?

Diệp Mặc châm chọc một câu, đối phương nói gã tương đương với một Tiên tôn, bất luận là thật hay đùa, Diệp Mặc cũng sẽ không tin.

Văn sĩ trung niên kia lắc đầu nói:

- Công pháp tu luyện của anh tôi cũng không nhìn thấu, tuyệt đối là cao cấp trong hàng cao cấp. Anh trẻ tuổi như vậy đã tu luyện đến Đại Chí Tiên, hơn nữa luyện thể thăng cấp đến Tiên linh thể rồi, cộng thêm thân thể được Phiêu miểu tiên tuyền gột rửa, anh tuyệt đối vó thể thăng cấp lên Tiên vương trong vòng mười nghìn năm, mười nghìn năm đối với bổn đế mà nói cũng chỉ là thời gian uống một chén trà mà thôi, tôi cũng không vội.

Diệp Mặc giật mình, đối phương thậm chí còn biết công pháp tu luyện của mình cũng không tầm thường, có phải cũng nhìn ra hỗn độn tâm quyết mà mình tu luyện không? Lão quái này tâm cơ thâm trầm, nói không chừng cũng biết mình có bí mật cực lớn, rồi giả vờ không biết, không thể không đề phòng được.

Do dự một lúc lâu, Diệp Mặc mới lên tiếng nói:

- Có thể, nhưng tôi không cần Hoàng Trung Lý của anh, tôi chỉ cần một nhánh cây thôi.

Hắn biết rõ mình không đồng ý được cũng phải đồng ý, đồng ý cũng phải đồng ý. Bây giờ có cái gì đưa cho hắn, hắn thà rằng đồng ý trước rồi tính tiếp. Lão quái này quá nguy hiểm, mặc dù biết ở cùng lão quái này có khi còn có thể ép gã lấy thêm đồ tốt ra, nhưng Diệp Mặc quả thực cũng kinh hồn táng đảm rồi.

- Ha ha, rất tốt, cho anh.

Văn sĩ trung niên kia không chút do dự chặt một đoạn cành cây đưa cho Diệp Mặc, sau đó lại đưa cho Diệp Mặc một khối Tinh hạch viêm.

Diệp Mặc nhận lấy hai thứ này, lại nhíu mày nói:

- Tại sao tôi có cảm giác như mình bị thua thiệt thế nhỉ?

- Cái đó cũng chưa chắc.

Văn sĩ trung niên kia vung tay lên, hư không đại môn kia lại lần nữa đóng cửa lại, Hoàng Trung Lý cũng biến mất.

Sau khi làm xong, gã mới đắc ý nhìn Diệp Mặc nói:

- Ba quả Hoàng Trung Lý này không biết bao nhiêu năm nữa mới lớn lên được, cho anh một quả, tôi thực sự rất tiếc đấy, may mà anh thức thời. Nhưng mà, nếu như anh có thế giới hỗn độn, anh muốn nhánh cây Hoàng Trung Lý cũng đúng…

Diệp Mặc trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ đối phương biết mình có thế giới hỗn độn? Nếu như biết, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?

- Ha ha, đương nhiên cái đó là không thể nào, ngoài hai lão già kia, ai còn có thế giới hỗn độn chứ? Mà Hoàng Trung Lý chỉ có thể trồng trong thế giới hỗn độn, trồng ở nơi khác, nhanh chóng sẽ biến thành Tiên linh thảo bình thường. Đương nhiên, cho dù là Tiên linh thảo bình thường đi nữa, cũng là Tiên linh thảo ngụy hỗn độn, anh cũng không cần quá thất vọng.

Văn sĩ trung niên này còn giả mù an ủi Diệp Mặc một câu.

Diệp Mặc cầm lấy nhánh cây Hoàng Trung Lý, không biết là nên cười như điên, hay là nói anh thật hiểu tôi nữa.

Nhưng Diệp Mặc lại không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn nhánh cây Hoàng Trung Lý trong tay mình, hắn biết trước mặt lão yêu quái này, nói thêm một chữ là nguy hiểm thêm một phần, thà rằng không nói gì.

Diệp Mặc lập tức ném nhánh cây đó vào trong chiếc nhẫn, ngược lại lại có chút để ý đến Tinh hạch viêm trong tay mình, lật đi lật lại nhìn một lúc lâu.

Không biết là cảm thấy mình làm có chút không phúc hậu, hay là sợ Diệp Mặc bị người ta giết chết, văn sĩ trung niên lại lấy ra một tấm phù lục đưa cho Diệp Mặc nói:

- Đây là một tấm phù lục thoát thân, chỉ cần anh không gặp phải Tiên đế, thì anh có thể chạy thoát.

Đây mới là đồ cực tốt, Diệp Mặc nắm chặt lấy tấm phù lục trong tay, sắc mặt cũng thay đổi.

- Anh nói muốn làm dấu hiệu trên người tôi, vậy thì anh làm nhanh đi, làm xong rồi, tôi phải đi.

Diệp Mặc biết không để đối phương làm dấu hiệu, thì tuyệt đối không thể nào.

Văn sĩ trung niên kia lại cười ha hả, nói:

- Dấu hiệu, bổn đế sớm đã làm rồi, chỉ có điều anh không phát hiện ra mà thôi.

Diệp Mặc nghe thấy vậy, lập tức dùng thần thức quét thân thể mình một lần, cũng không phát hiện có gì bất thường cả.

- Anh không cần quét, dấu hiệu của bổn đế nếu như bị phát hiện dễ dàng như vậy, bổn đế cũng không bằng đâm chết cho xong. Huống chi, cho dù anh phát hiện ra rồi, anh cũng không có năng lực phá đi dấu hiệu của bổn đế.

Văn sĩ trung niên thấy Diệp Mặc rà soát trên người mình, có chút khinh thường nói.

Bình Luận (0)
Comment