Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1743 - Nuốt Đế Đạo Tinh

Ba vị Đại La Tiên đều có chút kinh ngạc, một Đại Chí Tiên như Diệp Mặc không ngờ lại dùng pháp bảo phi hành bay với tốc độ nhanh như vậy trong Tiên Phần Lĩnh, chẳng lẽ hắn không sợ âm khí cực nặng trong này hay sao? Cho nên Diệp Mặc vừa mới hạ xuống, thì ba người đã nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nhưng không nói câu gì.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Tôi là Diệp Mặc, chào ba vị Tiên hữu.

Mỹ phụ trung niên kia thấy Diệp Mặc ngôn ngữ khách khí, nhưng cũng không khinh thường tu vi của Diệp Mặc, liền ôm quyền nói:

- Hóa ra là Diệp Tiên hữu, Nhâm Vũ chào Tiên hữu. Diệp tiên hữu đột nhiên đuổi theo chúng tôi, có chuyện gì không?

Mỹ phụ trung niên tên Nhâm Vũ cũng đã nhìn ra, Diệp Mặc vừa mới đến, là có chuyện. Cô kinh nghiêm phong phú, vừa nãy sau khi Diệp Mặc đến, ánh mắt liền nhìn Ngu Cẩn rất lâu, hình như là có chuyện tìm Ngu Cẩn.

Đối với mỹ phụ trung niên này có thái độ rất thờ ơ, Diệp Mặc chỉ gật đầu, rồi nói:

- Tôi có một con côn trùng chơi ở Tiên Phần Lĩnh. Đợi sau khi tôi xuất quan rồi, lại phát hiện con côn trung đó biến mất, không biết mấy vị có nhìn thấy hay không.

Diệp Mặc vừa mới nói ra câu này, Nhâm Vũ lập tức hiểu ra, hóa ra Vô Ảnh Thao Tằm không ngờ là của tên Đại Chí Tiên trước mặt này. Tên Đại Chí Tiên này đúng là may mắn, không ngờ lại có được một con Vô Ảnh Thao Tằm. Mặc dù nói Vô Ảnh Thao Tằm thăng cấp cực khó, nhưng một khi thăng cấp, thì lại có bản lĩnh thông thiên.

Bây giờ Diệp Mặc đuổi kịp rồi, hơn nữa lại nói rõ Vô Ảnh Thao Tằm là của hắn, mỹ phụ trung niên này cũng biết người ta biết rõ Vô Ảnh Thao Tằm bị bọn họ lấy đi.

- Hóa ra Vô Ảnh Thao Tằm đó là của Diệp tiên hữu, Diệp tiên hữu thật có phúc lớn. Nửa tháng trước, ba người chúng tôi nhìn thấy một con côn trùng lung la lung lay ở Tiên Phần Lĩnh, sau khi bắt được nó, lại phát hiện là một con Vô Ảnh Thao Tằm, nên vẫn mang theo người, nếu Vô Ảnh Thao Tằm này là của Diệp tiên hữu, thì đương nhiên vật phải trả lại chủ.

Những lời nói dễ nghe của Nhâm Vũ vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc.

Nếu như đối phương không đưa, thì hắn sẽ chủ động ra tay, Vô Ảnh ở cùng hắn bao nhiêu lâu rồi, người khác muốn lấy Vô Ảnh đi, thì tuyệt đối không thể nào. Nhưng Diệp Mặc nghĩ lại cũng hiểu, Vô Ảnh cũng nhận hắn là chủ rồi, người bình thường lấy đi cũng vô dụng.

- Vâng, Vô Ảnh Thao Tằm chính xác là của tôi, đã làm phiền ba vị rồi, Diệp Mặc cám ơn.

Diệp Mặc nói lời cám ơn.

- Ngu Cẩn, con Vô Ảnh Thao Tằm đó là của Diệp tiên hữu, con lấy trả lại Diệp tiên hữu đi.

Nhâm Vũ lập tức nói với thiếu nữ Đại La Tiên đứng bên cạnh.

Thiếu nữ Đại La Tiên kia nghe thấy dì út thừa nhận là nhặt được Vô Ảnh Thao Tằm, trong lòng lại rất mất hứng, bây giờ lại còn muốn cô lấy ra, trong lòng cô lại càng bất mãn.

Chỉ là người ta mất của nên đuổi đến, cô cũng không có cách nào. Chỉ có thể lầm bầm nói:

- Vô Ảnh Thao Tằm này là vật vô chủ ở Tiên Phần Lĩnh, hơn nữa con cũng nhặt được hơn nửa tháng, ai mà biết được chắc chắn là của người này? Dì Vũ, có phải hắn cố ý lừa chúng ta không?

Diệp Mặc sầm mặt lại, trong lòng có chút khó chịu. Chuyện này quá rõ ràng, cho dù có lừa, thì Vô Ảnh đó vừa thả ra là biết ngay. Nếu như Vô Ảnh nhận chủ, chắc chắn ngay lập tức sẽ chạy đến bên hắn, thiếu nữ này không muốn lấy ra, rõ ràng là muốn lấy làm của riêng rồi. Mặc dù Vô Ảnh chỉ có thể nhận chủ một lần, nhưng mỗi lần Vô Ảnh cởi kén thành tơ, lại có thể luyện chế thành Tiên y cao cấp.

Chẳng những sắc mặt Diệp Mặc sầm lại, ngay cả sắc mặt Nhâm Vũ cũng có chút mất hứng, cô hừ một tiếng rồi nói:

- Ngu Cẩn, nếu là của chúng ta, thì người khác cũng không lấy đi được, không phải là của chúng ta, thì chúng ta cũng không thể miễn cưỡng được. Lấy nó ra đi.

Đại La Tiên lông mày lưỡi kiếm đó cũng mủn cười nói:

- Ngu Cẩn, Vô Ảnh Thao Tằm có phải là của Diệp tiên hữu này hay không, con cứ lấy ra là biết ngay. Nếu là của anh ấy, thì chú cũng không hi vọng con tự lấy làm của riêng.

- Được.

Cô gái kia bất đắc dĩ lấy ra tấm phù lục, Vô Ảnh bị phù lục giam cầm lại, tấm phù lục vừa bị lấy ra, thì Vô Ảnh liền nhìn thấy Diệp Mặc hét lên vài tiếng.

- Cái đồ tham ăn nhà ngươi, còn mặt mũi gào thét nữa ư.

Diệp Mặc tức giận quát một câu, Vô Ảnh thấy Diệp Mặc quát lớn, quả nhiên không dám lên tiếng nữa.

Rất rõ, Vô Ảnh chính là do Diệp Mặc nuôi dưỡng.

Thiếu nữ Đại La Tiên thấy vậy, cũng biết nếu như miễn cưỡng giữ Vô Ảnh lại, thì quả thực cũng không có chút đạo lý nào rồi, chỉ có thể thu hồi phù lục lại.

Vô Ảnh bị xóa cấm chế, lập tức biến thành một cái bóng núp vào người Diệp Mặc.

Lúc này ba người khác mới hiểu ra, nếu như lúc trước Vô Ảnh Thao Tằm không phải vì ăn đến no kềnh, thì ba người bọn họ quả thực cũng không lấy được thứ này.

- Cám ơn ba vị Tiên hữu đã đối xử tử tế với Vô Ảnh.

Diệp Mặc đối với hành động ba người này không có chút cản trở gì mà thả Vô Ảnh ra, trong lòng cũng rất cảm kích.

Nhâm Vũ rõ ràng nhìn ra Diệp Mặc cũng không tầm thường, lập tức cười rồi hành lễ nói:

- Diệp tiên hữu khách khí rồi. Tôi thấy Diệp tiên hữu ở Tiên Phần Lĩnh còn có thể phóng ra pháp bảo phi hành bay với tốc độ nhanh, không bị âm khí quấy nhiễu, chắc hẳn đẳng cấp Dương Lâm đan đang dùng cũng rất cao?

- Dương Lâm đan?

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Nhâm Vũ, nhưng hắn lập tức lại hiểu ra, ba người Nhâm Vũ mặc dù có thể đến đây, còn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, chắc không phải giống như hắn có thần thức vực gì đó bảo vệ, mà là dùng một đan dược tên Dương Lâm đan.

Sau khi phản ứng lại, Diệp Mặc lập tức đáp:

- Tôi chưa dùng qua Dương Lâm đan, cũng không biết Dương Lâm đan là cái gì.

Thấy Diệp Mặc nói vậy, mắt Nhâm Vũ sáng lên, lập tức hỏi:

- Vậy không biết Diệp tiên hữu dùng đan dược gì? Hay là một cách đặc biệt nào đó không bị âm khí quấy nhiễu?

- Chuyện này...

Diệp Mặc lập tức ấp úng, thứ này hắn sao có thể nói được, hắn sở dĩ không bị âm khí quấy nhiễu, ngoài tu vi luyện thể là Tiên linh thể ra, còn có cái nữa chính là thần thức vực và Tam sinh quyết. Mac dù hắn cũng rất có thiện cảm với mỹ phụ trung niên và nam nhân lông mày lưỡi kiếm kia, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nói có đối phương biết những thứ này?

- Là tôi đường đột rồi.

Nhâm Vũ tu dưỡng rất cao, thấy Diệp Mặc không muốn trả lời, cô lập tức biết mình hỏi có chút mạo muội.

Nam tu kia nhíu mày một cái, không nói gì, hẳn là cho rằng Diệp Mặc không biết ý tứ. Vô ảnh đã trả lại cũng không có chút báo đáp gì, liền tiễn ra ngoài, đối phương không ngờ đến cách tránh được âm khí cũng không muốn nói ra.

Cô gái kia lại càng hừ lạnh một tiếng nói:

- Dì Vũ, con nói rồi mà, không phải ai cũng hào phóng như dì đâu.

- Ngu Cẩn, không được nói linh tinh.

Nhâm Vũ trước tiên trách mắng người thiếu nữ Đại La Tiên kia một câu, sau đó lại mỉm cười khách khí nói với Diệp Mặc:

- Nếu như vậy, chúng tôi cũng không làm phiền Diệp tiên hữu nữa.

Vốn dĩ cô cũng không muốn dùng dằng với Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc nếu đến chút bí mật này cũng không muốn nói ra, thì cưỡng cầu cũng vô dụng.

Thấy ba người nhanh chóng rời khỏi, Diệp Mặc cũng không có cách nào. Trên Tiên giới, công pháp thần thức cũng không tính là ít, nhưng công pháp thần thức cao cấp thực sự thì lại cực kỳ ít ỏi. Những thứ có thể so sánh được với Thần niệm cửu chuyển của hắn, thì lại càng hiếm hoi. Huống chi Thần niệm cửu chuyển của hắn, bản thân nhắn còn nhiều lần sửa chữa lại, thứ như này cũng coi là một bí mật.

Diệp Mặc nhìn Vô Ảnh sợ hãi rụt rè, biết tên này vì ăn tham mà rơi vào tay người khác, trong lòng lại càng bất mãn. Bây giờ hắn không có thời gian dài dòng với Vô Ảnh, hắn chuẩn bị độ kiếp thăng cấp Đại La Tiên, sau đó lại dựa theo tàn đồ của Khải Phong Tiên vương đưa cho để đi tìm nguyên liệu cực phẩm.

Vì trên người hắn không có tiên tinh, nếu muốn độ kiếp, thì cần phải tìm được nơi có Tiên linh khí nồng đậm, bố trí Tiên trận tụ linh liên hoàn. Tiên Phần Lĩnh mặc dù Tiên linh khí cũng không tệ, nhưng không thể đáp ứng đủ yêu cầu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc sau khi ném Vô Ảnh vào Thế giới trang vàng, lại phát hiện Vô Ảnh vừa mới vào Thế giới trang vàng, ngay lập tức đã lao về phía Đế đạo tinh đã bị Diệp Mặc phong bế lại.

- Mày muốn ăn Đế đạo tinh?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi Vô Ảnh, Vô Ảnh lập tức truyền đến nguyện vọng mãnh liệt là muốn Đế đạo tinh.

Diệp Mặc lại càng nghi ngờ, mấy năm trước hắn đưa Đế đạo tinh cho Vô Ảnh, Vô Ảnh cũng không dám nuốt, sao bây giờ lại chủ động muốn nuốt nó?

Nhưng tin tức mà Vô Ảnh truyền đến, Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hóa ra mấy năm nay Vô Ảnh ở Tiên Phần Lĩnh, âm khí và âm hồn nuốt phải quá nhiều rồi. Lúc này nuốt Đế đạo tinh, rất họp với khẩu vị của nó.

Đế đạo tinh người khác tôn sùng là linh bảo, Diệp Mặc cũng không để ý lắm. Nếu giao dịch cùng với Hạo Thiên đại đế vẫn còn, thì hắn cũng sẽ không để cho Vô Ảnh nuốt nó. Thứ này thậm chí phải đưa cho Thương Khiết mới được, nhưng bây giờ hắn cũng không còn giao dịch với Hạo Thiên đại đế nữa, Vô Ảnh lại muốn nuốt nó, thì cứ để cho nó nuốt là được.

Diệp Mặc lập tức liền bỏ cấm chế đi, Vô Ảnh một miếng liền nuốt trọn Đế đạo tinh.

Diệp Mặc cũng đã nhiều lần tận mắt chứng kiến Vô Ảnh nuốt những thứ còn to hơn nó nhiều lần, thân thể của nó cũng không có chút biến hóa nào, nhưng sau khi Vô Ảnh nuốt Đế đạo tinh rồi, thì thân thể Vô Ảnh lập tức liền bành trướng lên, thậm chí giống như một quả bóng da vậy. Khiến Diệp Mặc nhìn mà kinh hồn táng đảm, dường như quả bóng da này có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Vô Ảnh lại liêu xa liêu xiêu bay đến phía dưới Khổ Trúc, không nhúc nhích, rõ ràng lại lần nữa ngủ say.

Không biết tên này khi tỉnh lại sẽ với bộ dạng thế nào, Diệp Mặc ngược lại lại có chút mong đợi. Thần niệm của hắn từ trong Thế giới trang vàng đi ra, đang định phóng ra Thanh Nguyệt, tìm nơi độ kiếp, thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm truyền đến, đồng thời một luồng không gian dao động từ đằng xa truyền đến.

Ba người vừa rồi gặp phiền toái rồi, Diệp Mặc ngay lập tức nghe thấy tiếng thét thảm của thiếu nữ đó truyền đến.

Diệp Mặc không chút suy nghĩ, liền phi độn đến đó. Nhâm Vũ vừa rồi giúp Diệp Mặc, hơn nữa ấn tượng của ba người đó cũng không tồi, nếu như có thể giúp được gì, thì giúp họ một chút cũng không sao.

Chỉ mấy chục giây sau, thần thức của Diệp Mặc liền thấy rõ ràng hơn. Khiến Diệp Mặc kinh sợ chính là, nam nhân anh tuấn và Nhâm Vũ lại đang vây một lão già bịt kín mặt. Chỉ là hai người đều đang ở thế hạ phong, Nhâm Vũ sớm đã không còn kiểu nhã nhặn lịch sự lúc trước nữa rồi, thay vào đó là tóc tai bù xù, không ngừng phóng ra pháp bảo của mình tấn công đối phương như điên.

Còn người thiếu nữ tên Ngu Cẩn cũng đã bị chặt đứt một cánh tay rồi, quần áo trên người đều bị xé rách tan tành, hai quả đào tiên trước ngực cũng sớm bị lộ ra rồi. Còn bản thân cô thì lại bị giam cầm lại, nằm trên đất vẻ mặt kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment