Những phạm âm càng dày đặc và nhanh chóng vang lên, những phạm âm đó hình như lúc nào cũng muốn xé rách thức hải của Diệp Mặc, nhưng lại bị thần thức vực của Diệp Mặc chặn lại.
Diệp Mặc biết rõ đây chắc là Hắc Vô Nhẫn dốc sức ra tay, thắng bại chỉ trong chiêu này. Hắn chắc rằng chiêu này của Hắc Vô Nhẫn nếu như không thể nào giết chết mình, thì Hắc Vô Nhẫn tuyệt đối sẽ rút đi.
Hiểu được điểm này, Diệp Mặc không tiếp tục lưu tình nữa, trong này không có người thứ ba, Hắc Vô Nhẫn dốc sức muốn giết hắn, thì hắn cũng muốn giết chết Hắc Vô Nhẫn.
Quả cân Thế giới thạch cũng được phóng ra, nhưng lại không phải thần thông, Diệp Mặc biết bây giờ hắn cũng không thể nào đồng thời thi triển hai thần thông được.
Quả cân Thế giới thạch bị Hư không bí ngân bao trùm, giống như một quả núi khổng lồ đột nhiên rơi xuống vậy, lao đến đập vào hải dương màu vàng đang phủ kín bầu trời.
Hải dương màu vàng đang nghiêng nghiêng bị Hắc thạch cân đập trúng, lập tức chậm lại, tia sáng màu vàng trong nháy mắt hạ thấp, còn phạm âm xung quanh thì lại càng thêm yếu ớt.
Hắc Vô Nhẫn trong lòng lại càng kinh hãi, gã không ngờ đối thủ còn có một pháp bảo giống như một ngọn núi còn chưa lấy ra. Khó trách lúc trước tên họ Diệp này căn bản cũng không sợ gã và Nhâm Vũ, muốn chia một phần Tiên tàng. Thủ đoạn như này, quả thực quá đáng sợ.
Sau khi hiểu được điểm đáng sợ của Diệp Mặc, Hắc Vô Nhẫn lại càng muốn giết chết Diệp Mặc. Gã lại càng điên cuồng thiêu đốt Tiên nguyên, cái lĩnh vực Tiên vương mô phỏng lại càng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, thì lĩnh vực Tiên vương của gã sẽ cuốn trọn lấy đối phương. Một khi đối phương nằm vào trong lĩnh vực Tiên vương của mình rồi, vậy thì tùy ý mình chém giết.
Diệp Mặc làm sao có thể để mình lọt vào lĩnh vực Tiên vương của đối phương được, sau khi Hắc thạch cân của hắn được phóng ra, phạm âm xung quanh thức hải bị yếu đi, lập tức liền phóng ra mấy chục đường thần thức đao, đồng thời đánh quyền thứ hai ra.
Lãng sát.
Ầm...
Một ngọn lửa màu xanh cao mấy trượng rộng mười mấy trượng bùng lên trong không trung, ngọn lửa này trong nháy mắt liền hình thành một bức tường lửa lao đến, trong chốc lát đập trúng đến bồ đoàn màu vàng của Hắc Vô Nhẫn.
Xoẹt, xoẹt...
Mồi lửa màu xanh trực tiếp đánh tan rung động màu vàng kia, trong nháy mắt bổ nhào vào Hắc Vô Nhẫn. Mà đây vẫn chưa kết thúc, ngọn lửa màu xanh đợt thứ hai càng đáng sợ hơn giống như sóng biển điên cuồng đến, dường như lấp đầy cả đại điện, theo sát ngọn lửa đầu tiên, hướng về phía Hắc Vô Nhẫn.
Ngọn lửa màu xanh đầu tiên trong nháy mắt liền dập tắt lĩnh vực mô phỏng của Hắc Vô Nhẫn, đến trước mặt Hắc Vô Nhẫn, sức nóng kinh khủng khiến Hắc Vô Nhẫn khó có thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng. Nếu như gã biết Diệp Mặc còn có một quyền lợi hại như này, thì gã thà rằng lập tức trốn chạy, cho dù bại lộ bí mật Phật môn của mình, tuyệt đối cũng không quan tâm.
Bây giờ cũng không kịp chạy nữa rồi, gã chỉ có thể ngăn cản, Hắc Vô Nhẫn cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, bồ đoàn màu vàng trong nháy mắt lại biến thành một khiên tròn màu vàng cực lớn, chặn lại trước mặt gã.
Ầm...
Ngọn lửa đập trúng bồ đoàn màu vàng, bồ đoàn màu vàng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, rồi biến thành màu đen. Trên người Hắc Vô Nhẫn đều tỏa ra mùi khét, gã thành công chặn lại được bức tường lửa đầu tiên của Diệp Mặc, đáng tiếc không đợi gã chạy thoát, thì ngọn lửa màu xanh thứ hai của Diệp Mặc cũng đã cuốn đến.
Ngọn lửa màu xanh thứ hai giống như đốt một trang giấy vậy, trực tiếp thiêu hủy hoàn toàn bồ đoàn màu vàng kia.
- Thanh Như Hiểu Thiên... Tiên diễm thần thông...
Hắc Vô Nhẫn cực kỳ không cam tâm bật thốt ra mấy chữ, sau đó bị ngọn lửa đợt thứ hai của Lãng sát tiêu diệt.
Diệp Mặc điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, rồi bay ra ngoài, sau đó ngã ngồi xuống mặt đất. Quyền lãng sát của hắn, đồng thời có thể hoàn toàn cuốn hết sát thế hư không lại, đối thủ có trốn cũng không thể trốn đi đâu được.
Nhưng bây giờ hắn chỉ phóng ra hai ngọn lửa đã co quắp ngồi trên mặt đất, Diệp Mặc không phải biết Hắc Vô Nhẫn bị giết rồi, giữ lại sức không phóng ra ngọn lửa thứ ba, mà là hắn căn bản không còn sức để phóng ra ngọn lửa đợt thứ ba nữa.
Một quyền này, hắn chẳng những chưa đánh ra ngọn lửa đợt thứ ba, hơn nữa đến sát thế trong quyền đó cũng chưa đánh ra. Có thể nói quyền Lãng sát này, hắn chỉ phát huy được một phần ba uy lực trong đó.
Lúc này tiên nguyên trên người Diệp Mặc vô cùng hư không, đến thần thức cũng tiêu hao cực nhiều. Nếu bây giờ có một Hư Tiên đến, thì hắn cũng chưa chắc đánh được.
Diệp Mặc lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống, trong lòng thầm nghĩ mà sợ.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này, không phải vì lúc trước hắn tiêu hao quá nhiều, mà là vì hắn không ngờ Thanh Như Hiểu Thiên của mình sau khi thăng cấp lên Tiên diễm rồi, tiêu hao đối với Lãng sát lại lớn như vậy.
Nói cách khác Lãng sát vừa phóng ra, một khi không giết được người khác, thì hắn chỉ có thể đợi người khác đến giết mình. Lúc trước Thanh Như Hiểu Thiên của hắn còn là Tử niết cấp ba, Diệp Mặc nhớ rõ lãng sát mặt dù tiêu hao cực lớn, nhưng cũng không đến mức lợi hại như vậy. Nhưng vừa thăng cấp lên Tiên diễm, thì lại khác biệt quá lớn.
Nói cách khác, khi hắn ở trạng thái Đại Chí Tiên đỉnh phong, muốn đánh ra Lãng sát phối hợp với Tiên diễm Thanh Như Hiểu Thiên, cũng không được. Muốn đánh ra Lãng sát hoàn chỉnh, e rằng phải đến Đại La Tiên mới có thể. Cho dù đến Đại La Tiên rồi, thì Lãng sát cũng không thể nào tùy tiện phóng ra được.
Một khi đánh ra, thì hắn sẽ yếu đến cực điểm, nếu như có thể giết được đối phương thì tốt, nhưng nếu như không giết được, thì hắn chỉ có đợi chết.
Đan dược lập tức được chuyển hóa thành Tiên nguyên, Diệp Mặc dần dần khôi phục được chút ít, hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhìn một mảng cháy đen trước mặt, chỉ có thiền trường màu vàng còn vứt ở một bên, ngoài ra, cũng không còn vật gì khác nữa.
Hắc Vô Nhẫn và bồ đoàn màu vàng của gã dưới Lãng sát căn bản cũng không chịu đựng được là bao, liền bị hủy diệt rồi.
Diệp Mặc trong lòng thầm than tiếc, đồ của Hắc Vô Nhẫn tuyệt đối nhiều hơn Bạch Vô Nhẫn nhiều, đáng tiếc là hắn không thể nào khống chế được Lãng sát, Lãng sát đã thiêu hủy Hắc Vô Nhẫn đến nhẫn trữ vật cũng không còn. Nếu như hắn có thể khống chế được Lãng sát, thì hắn hoàn toàn có thể giữ lại nhẫn trữ vật của đối phương.
Sau khi khôi phục được chút ít Tiên nguyên, Diệp Mặc ngay lập tức thu Luyện tinh thạch chu vi một trượng vào trong Thế giới trang vàng của mình, sau đó cũng ném thiền trượng màu vàng kia vào trong Thế giới trang vàng của mình.
Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện ra, vừa nãy hắn đánh nhau với Hắc Vô Nhẫn, dường như tất cả nhẫn trữ vật trong này đều bạo liệt. Lúc trước hắn tiến vào đại điện này, trong này có rất nhiều khí tức pháp bảo, rõ ràng những khí tức này chính là nhẫn trữ vật trong này. Nhiều nhẫn trữ vật như vậy, rõ ràng chính là do Tiên vương đó thu thập được trong trận chiến. Ông để trong này, sau đó cũng không quay lại nữa.
Bây giờ nhẫn trữ vật trong này đều vì Hư không quyền và đường đao Thái hồng kia đả kích, còn có cả lĩnh vực mô phỏng của Hắc Vô Nhẫn và Lãng sát kết hợp lại áp chế. Cũng may những nhẫn trữ vật này ít bị ảnh hưởng, nếu như ngọn lửa Lãng sát cuốn một vòng đến, chắc cũng không còn gì nữa rồi.
Nhẫn trữ vật sau khi vỡ vụn, thì phần lớn những thứ trong này cũng bị hư hại, ngoài một số Tiên tinh vụn ra, còn có rất nhiều Tiên khí. Tiên khí hạ phẩm đến Tiên khí cực phẩm đều có. Những Tiên khí này đều hư hao cả, chất thành từng đống từng đống.
Diệp Mặc lắc đầu, thật đáng tiếc, cũng may Luyện tinh thạch bình yên vô sự.
Diệp Mặc tìm được mười mấy chiếc nhẫn trữ vật vẫn chưa bị nổ tung, phát hiện trong đó đều là Tiên khí và Tiên tinh, còn có nữa chính là những nguyên liệu luyện khí đẳng cấp bình thường, còn về đan dược và Tiên linh thảo, sớm đã bị hỏng rồi. Những nguyên liệu luyện khí này mặc dù không tệ, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì sức hấp dẫn cũng không lớn lắm. Tiên tinh cũng không có bao nhiêu, rõ ràng, những nhẫn trữ vật này đều bị người ta chọn lựa một lần rồi.
Quan sát xung quanh đại điện này, Diệp Mặc thấy trong này ngoài khối Luyện tinh thạch này ra, cũng không còn thứ gì khác.
Bên ngoài đại điện còn một số dao động hư không cực nhỏ truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết, chắc hẳn là đám người Nhâm Vũ đến.
Diệp Mặc giết Hắc Vô Nhẫn rồi, lại lấy được Luyện tinh thạch, hắn rất không muốn chạm mặt với đám người Nhâm Vũ. Cộng thêm những thứ bên trong đại điện này hắn cũng không bị hấp dẫn, Diệp Mặc không chút do dự rời khỏi đại điện, nhanh chóng quay về.
...
Diệp Mặc vừa rời khỏi đại điện, thì ba bóng người liền hạ xuống nơi mà Diệp Mặc vừa mới đứng, rõ ràng là ba người Nhâm Vũ.
- Dì vũ, trong này hình như có gì đó không đúng, hình như vừa mới có người đánh nhau ở đây.
Ngu Cẩn sau khi giết tên Đại Chí Tiên đó, trong lòng cũng thoải mái, nói chuyện cũng tốt hơn trước nhiều rồi.
Nhâm Vũ cẩn thận bước vào đại điện, sau đó ba người lập tức nhìn thấy vố số pháp bảo và nhẫn trữ vật bị hỏng, đương nhiên trong số những pháp bảo bị hỏng này, vẫn còn một số cái vẫn còn tốt.
- Nơi này chính là Tiên tàng, nhưng những nhẫn trữ vật này hình như có người đánh nhau nên bị hỏng rồi. Còn vô số chiếc nhẫn trữ vật bị thiêu hủy này, thật đáng tiếc.
Nhâm Vũ sau khi phát hiện tình hình trong đại điện, thở dài nói một câu.
Sở Dĩ trầm thanh nói:
- Dì Vũ, có phải là do hai người Diệp Mặc và Hắc Vô Nhẫn đánh nhau mà thành không? Nhiệt độ trong này vẫn còn rất cao, hình như là có mồi lửa nữa. Hắc Vô Nhẫn không phải hỏa hệ, nếu đánh nhau có Diệp Mặc, thì hỏa hệ chắc hẳn là của Diệp Mặc rồi.
- Hả...
Ngu Cẩn kinh dị há to miệng, một lúc lâu sau mới nói:
- Hình như hắn mới là Đại Chí Tiên, cho dù có ẩn giấu tu vi, cũng không thể nào là đối thủ của Hắc Vô Nhẫn được?
Nhâm Vũ lắc đầu nói:
- Cái này rất khó nói, con người Diệp Mặc này rất thần bí, bây giờ Diệp Mặc và Hắc Vô Nhẫn không có ở đây, còn chuyện đây có phải là hai người họ hay không, hay là còn người khác nữa đến, cũng không phải là người mà chúng ta có thể chống lại được. Chúng ta nhanh chóng lấy toàn bộ những thứ trong này đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
...
Khi trở về tốc độ của Diệp Mặc lại càng nhanh, hắn chỉ dùng một nửa thời gian so với lúc đến, đã có thể đến được lối ra cấm chế cửa đá rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng không ra ngoài ngay lập tức, mà lại ném bốn ngọc giản bản đồ ra, khảm ngọc giản vào cửa đá, đợi khi cửa đá lại lần nữa mở ra, thì hắn trốn sang một bên.
Một ngày sau, ba bóng người nhanh chóng đến nơi này. Diệp Mặc đứng đằng xa nhìn thấy ba người đến chính là ba người Nhâm Vũ, ba người với sắc mặt vui sướng, rõ ràng là rất hài lòng với những thứ lấy được trong đại điện.
Ba người Nhâm Vũ sau khi đến cửa đá, căn bản cũng không chút suy nghĩ gì, lập tức liền ra ngoài cửa đá. Diệp Mặc lại đợi một canh giờ nữa, chắc chắn là ba người kia cũng đã ra khỏi lối ra rồi, lúc này mới từ cửa đá bước ra.
Sau khi ra khỏi cửa đá, thần thức của Diệp Mặc liền quét ra ngoài, phát hiện ba người Nhâm Vũ cũng đã đi rồi.
Diệp Mặc lại lần nữa đứng trước cửa cấm chế kia, hắn đang đợi bốn miếng ngọc giản bản đồ kia rơi xuống, lúc trước hắn tiến vào cửa đá cuối cùng, kết quả cửa đá đóng lại, ngọc giản rơi xuống đều bị hắn nhặt được hết. Theo sự phán đoán của Diệp Mặc, bây giờ hắn là người cuối cùng ra ngoài, chắc hẳn cũng có thể nhặt được bốn miếng tàn đồ ngọc giản này.