Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 176 - Ác Mộng Trong Mắt Vân Băng.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 176: Ác mộng trong mắt Vân Băng.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Cậu chính là Diệp Mặc? Là Diệp Mặc của nhà họ Diệp ở Yến Kinh? Là Diệp Mặc khiến cho Diệp Bắc Vinh không nhận hai đứa con của mình?

Ông già này không dám nói gì tiếp nữa, từ khẩu khí của Diệp Mặc ông ta đã biết được Diệp Mặc đang đứng trước mặt mình chính là tên Diệp Mặc đó.

Nếu thực sự Diệp Mặc là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, đến ngay cả nhà họ Tống cũng không dám vuốt râu hùm, chứ đừng nói đến nhà họ Âu, tên Diệp Mặc này đã giết chết mấy người của nhà họ Tống rồi, tuần trước, trước khi Tống Thiếu Thành chết còn nói một câu:

- Tôi đã hiểu rồi...

Nhưng hiểu cái gì thì không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều đoán chuyện đó có liên quan đến Diệp Mặc.

Cho dù tất cả người nhà họ Tống đều biết Tống Thiếu Thành bị Diệp Mặc xử lí, nhưng cũng không có người nào dám đi tìm Diệp Mặc. Đến cả nhà họ Tống cũng còn không dám đụng đến Diệp Mặc, nói Diệp Mặc không ngại ngần gì nhà họ Âu cũng chẳng khoa trương chút nào.

Tuy rằng ông già này không biết tại sao nhà họ Tống lại sợ Diệp Mặc như vậy, nhưng ông ta biết người đứng đầu nhà họ Tống là Tống Kỳ Minh là người cẩn thận, muốn ông ta bỏ qua cho kẻ đã giết con trai mình là điều không thể xảy ra. Điều khiến Diệp Mặc trở nên đáng sợ chính là ở chỗ này, nhưng Âu Kim Long cũng chỉ biết có thế mà thôi.

Sắc mặt của Âu Kim Long đã trở nên khó coi hơn rất nhiều, ông ta đã không muốn ngăn cản Diệp Mặc rời khỏi đây nữa rồi, bây giờ ông ta đang hối hận vì những lời vừa mới nói ra. Tại sao ông ta lại không điều tra chi tiết về Diệp Mặc đã chứ, ít nhất cũng phải biết được tướng mạo của hắn. Mặc dù Âu Kim Long cũng xác định nhà họ Âu không sợ Diệp Mặc, nhưng ông ta cũng không muốn gây chiến với hắn, để cho kẻ khác chuộc lợi.

Âu Kim Long có thể nghĩ được đến vấn đề này, người đàn ông trung niên đứng kia đương nhiên cũng có thể nghĩ đến vấn đề này.

Đại danh của Diệp Mặc, đã nổi tiếng khắp Yến Kinh rồi, không một gia tộc nào là không biết đến.

Nói đến chuyện mấy năm trước Diệp Mặc bị đuổi ra khỏi nhà, không ít kẻ còn cười nhạo, nhưng bây giờ Diệp Mặc là điều cấm kỵ với tất cả các gia tộc ở đây, ai cũng không dám đụng đến, không thể gây chuyện với Diệp Mặc được.

Trước khi Diệp Mặc chưa xuất hiện ở Yến Kinh, người vênh váo nhất ở đây đương nhiên là Lục Đại Thiếu.

Lục Đại Thiếu ở kinh thành rất kiêu ngạo, nhưng từ sau khi Diệp Mặc xuất hiện ở Yến Kinh, trong Lục Đại Thiếu bị đuổi đi một rồi. Một tên thì bị Diệp Mặc giết, còn lại bốn tên, những tên này cũng đều bị người trong gia tộc đuổi đi, họ sợ bị Diệp Mặc nhìn thấy. Nhưng bây giờ nhà họ Âu đã đưa người sang Mỹ rồi, vậy mà Diệp Mặc đã tìm đến cửa.

- Kiêu căng quá rồi đấy, ông mày đá chết mày.

Gã thanh niên có đôi mắt híp tịt, nhìn thấy Vân Băng sợ hãi núp sau Diệp Mặc, trong lòng cảm thấy vô cùng tức tối. Chỗ mình đây thì không núp, việc gì mà phải núp sau lưng cái tên Diệp Mặc đó? Bây giờ nghe thấy những lời của Diệp Mặc, gã ta không nhịn được nữa, giơ chân lên đá về phía Diệp Mặc.

Lúc này Âu Kim Long muốn gọi gã lại, nhưng đã muộn rồi.

Đôi mắt sắc lạnh của Diệp Mặc liếc nhìn tên thanh niên mắt híp tịt, đồng thời cũng giơ chân lên về phía gã.

Diệp Mặc tung một cước, đá trúng ngay vào đầu gối của gã thanh niên này, gã ta ngã về phía sau, thuận chân Diệp Mặc lại tung một cước nữa, trúng ngay vào ngực gã.

Gã thanh niên mắt híp tịt, bị Diệp Mặc đá cho văng xa đến mấy thước, đập vào tường, rồi rơi xuống.

Miệng không ngừng phun ra máu tươi, chân thì mềm nhũn, chắc chắn là đã bị Diệp Mặc đá cho dập nát.

- Cậu!

Âu Kim Long đã đoán trước được Diệp Mặc sẽ rất kiêu ngạo, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại có thể kiêu ngạo đến mức này. Dám đá gãy chân thằng cháu yêu của ông ta ngay trước mặt ông ta, nếu dùng thêm chút lực nữa, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.

Vân Băng sợ đến ngây người. Đối với cô mà nói nhà họ Âu chính là ác mộng.

Nhà họ Âu nói bất cứ điều gì, nhà họ Vân của cô không dám không đồng ý, cho dù nhà họ Âu có muốn lấy mạng của cô, thì nhà họ Vân cũng chỉ có thể đưa cô từ Ninh Hải đến Yến Kinh, rồi ngoan ngoãn giao cho nhà họ Âu. Mặc dù cô rất nhớ Đình Đình, nhưng đến Yến Kinh cô cũng không dám quay lại, chứ đừng nói đến chuyện gặp Đình Đình.

Nhưng bây giờ, không ngờ Diệp Mặc lại dám đá cho cháu nhà họ Âu sống giở chết giở, làm sao mà cô không sợ được cơ chứ. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ phải làm như thế nào đây? Diệp Mặc vì cô mà đắc tội với nhà họ Âu, cô chỉ nghĩ là bằng mọi cách phải đưa Diệp Mặc ra khỏi nhà họ Âu, chạy càng xa càng tốt.

Điều khiến Vân Băng kinh hãi chính là Âu Kim Long không những không nổi trận lôi đình, mà chỉ giận dữ nói đúng một cchữ:

- Cậu…

Thì dừng không nói nữa

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

- Tôi làm sao? Kiêu ngạo đúng không? Ông nói đúng rồi, đối phó với ông thì đương nhiên tôi phải kiêu ngạo rồi, bây giờ tôi muốn đi, còn có người dám cản tôi không?

Khuôn mặt của Âu Kim Long tức giận đến tái xanh. Thậm chí trắng bệch. Mặc dù nhà họ Âu của ông ta không phải là một trong năm đại gia tộc ở Yến Kinh, nhưng thực lực cũng không thua kém là mấy, những chuyện bình thường, cho dù là người của năm đại gia tộc, cũng cố gắng giảm thiểu tối đa xung đột với nhà họ Âu, cho nên nếu như không nằm trong năm đại gia tộc, thì cũng phải là một trong số những gia tộc lớn.

Nhưng bây giờ lại bị một tên trẻ ranh đánh đến tận cửa như thế này, lại còn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo trước mặt Âu Kim Long như thế này, nếu như có thể nuốt trôi được cục tức này, thì Âu Kim Long cũng không cần phải lăn lộn nữa rồi. Cho dù là ông ta có rút lui, thì cục tức này cũng không thể nuốt nổi.

- Được, được...

Âu Kim Long gần như không nhịn được nữa rồi. Ông ta bây giờ không hiểu tại sao Diệp Mặc giết người nhà họ Tống, mà nhà họ Tống lại có thể nhịn được? Diệp Mặc còn chưa giết người nhà họ Âu của ông ta, mà ông đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa rồi, đến chuyện như vậy mà nhà họ Tống còn nhịn được, xem ra nhà họ Tống cũng đã xuống dốc rồi.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Mặc đầy căm tức nói:

- Được lắm, cậu đi đi, nếu nhà họ Âu chúng tôi đến cả cậu mà cũng không tìm được về, vậy thì nhà họ Âu chúng tôi không cần phải lăn lộn ở Yến Kinh này nữa.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nhìn Âu Kim Long nói:

- Hoan nghênh ông đến tìm tôi, nếu như đến thì đừng trách tôi không khách khí, tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Bây giờ tôi cho ông cơ hội tìm ra tôi, còn nữa, ông già chết tiệt. Tôi cảnh cáo ông, nếu như lần sau tôi nhìn thấy Vân Băng mất đi một sợi tóc nào, thì tôi sẽ cho nhà họ Âu các ông đi đời luôn đấy. Tôi đi đây, đợi ông đến tìm tôi đấy.

Diệp Mặc nói xong, nghênh ngang đưa Vân Băng và Đình Đình đi, căn bản là không thèm để ý đến Âu Kim Long đang giận đến phát run.

Âu Kim Long há mồm ra thở hổn hển, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Một lúc lâu sau, sau khi được người hầu xoa ngực vuốt lưng cho, ông ta mới dần dần tỉnh dậy, sau khi tỉnh táo lại câu đầu tiên mà Âu Kim Long nói là:

- Bất kể phải tốn bao nhiêu tiền cũng đều phải chi ra để đánh cho thằng oắt con kiêu ngạo này một trận cho nó xuống mười tám tầng địa ngục, đúng là không coi nhà họ Âu ra gì, nó đúng là mù rồi.

Cho tới khi ba người đã đi được một đoạn cách khu biệt thự đó khá xa, Vân Băng mới tỉnh ngộ, vội vàng nói với Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, anh mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Mau lên, nếu như người nhà họ Âu đến thì anh xong đời đấy.

Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

- Cô giáo Vân không cần phải lo lắng, em không sao đâu, đừng nói là nhà họ Âu, cho dù là nhà họ Tống cũng không dám đắc tội với em, bây giờ đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.

Lúc này Diệp Mặc càng biết được tầm quan trọng của thực lực của mình, nếu như hắn chưa luyện đến cấp thứ ba, thì không chừng xương cốt đều đã bị nhà họ Tống gặm sạch bách rồi. Cho dù không phải là nhà họ Tông gặm, thì cũng đã bị đám người “Nam Thanh” cắn nuốt không còn một mảnh rồi.

- Anh không biết nhà họ Âu hung ác đến mức nào đâu, tôi van anh, anh chạy đi nhanh lên.

Vân Băng nhìn thấy Diệp Mặc thờ ơ như vậy, lập tức cầu khẩn.

- Mẹ, sao mẹ lại muốn anh Mặc đi? Anh ấy ở cùng chúng ta không phải sẽ tốt hơn nhiều sao?

Đình Đình nhìn thấy mẹ không ngừng cầu xin Diệp Mặc rời đi, không kìm được bèn cất tiếng hỏi.

Vân Băng ôm lấy Đình Đình, nói:

- Đình Đình, sao con lại gọi là anh Mặc? sau này phải gọi là chú, biết chưa?

Đình Đình dẩu miệng nói:

- Nhưng lúc ở HongKong con nhìn thấy một người rất lớn tuổi gọi là anh Mặc mà, nên con cũng gọi là anh Mặc luôn.

- Cái gì? Đình Đình, con đã đi HongKong? Con đi bằng cách nào?

Vân Băng bây giờ mới nhớ tới việc phải hỏi tại sao Đình Đình lại đến HongKong, lúc nhìn thấy Diệp Mặc cô nhất thời quên mất chuyện này.

Diệp Mặc đành phải kể chuyện bọn buôn người ở HongKong cho cô nghe, sau đó chính những người bạn của mình đã cứu Đình Đình từ tay bọn buôn người, rồi việc dẫn Đình Đình an toàn trở về với Vân Băng.

- Anh nhận ra Đình Đình?

Vân Băng có chút tò mò nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc đành phải nói:

- Hôm đó đã nhìn thấy ảnh trong phòng của cô.

Vân Băng lập tức nhớ đến chuyện Diệp Mặc đã ở trong phòng mình mấy hôm, không biết cô nghĩ đến chuyện gì, mà đột nhiên mặt lại đỏ bừng bừng. Mặt Vân Băng vì chuyện vừa rồi mà sợ đến trắng bệch, bây giờ đỏ lên, nên nhìn thấy rất rõ.

- Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?

Đình Đình lập tức chú ý thấy, liền hỏi luôn.

Vân Băng hơi xấu hổ nói:

- Đình Đình, đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon được chứ.

Quả nhiên sự chú ý của Đình Đình đã dời sang những món ăn mà Vân Băng hứa hẹn, dường như Vân Băng không muốn nói đến chuyện bảo Diệp Mặc rời đi nữa. Không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.

Đình Đình muốn đi ăn KFC, ba người phải ăn thức ăn nhanh, nhưng Đình Đình rất vui vẻ.

- Hôm nay phải về Ninh Hải luôn không?

Ra khỏi quán KFC, Vân Băng đột nhiên quay sang hỏi Diệp Mặc, tuy rằng cô rất muốn ở bên cạnh Diệp Mặc, nhưng lại không tìm ra được bất cứ lí do gì.

Hơn nữa Đình Đình lại đang ở bên cạnh cô, như vậy cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, cho dù Diệp Mặc có bị nhà họ Âu trả thù, đồng thời bị giết ngay lúc này, thì cũng như nhau cả thôi.

Diệp Mặc đương nhiên không biết Vân Băng đang nghĩ gì, tuy đã là ban đêm, cũng chưa biết bao giờ quay về Ninh Hải, nên lập tức nói:

- Không về nữa đâu.

- Vậy chúng ta ở khách sạn sao?

Vân Băng lập tức nói, trong lòng có chút gì đó mong chờ.

Diệp Mặc lại lắc đầu

- Ở Yến Kinh tôi có chỗ ở, đó vốn là chỗ của hai em tôi là Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, nhưng từ trước đến nay bọn nó không ở đấy, hôm nay chúng ta đến đó ở tạm đi, cô giáo Vân thấy thế nào?

Nghe xong lời của Diệp Mặc, tâm trạng của Vân Băng không ngờ lại khá hơn, lập tức nói:

- Được lắm, không phải ở khách sạn là tốt nhất, thật không ngờ anh vẫn còn có nơi để ở ở Yến Kinh, nhưng mà từ sau anh không gọi tôi là cô giáo Vân được không? Gọi tôi là Vân Băng hoặc là chị Băng là được rồi.

- Không thành vấn đề, chị Băng.

Diệp Mặc rất cảm kích Vân Băng lần trước đã liều mình cứu hắn, vẫn chưa có cơ hội nào để báo đáp cô, bây giờ có thể giúp cô một lần, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.

Bỗng nhiên Vân Băng như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Em trai, em gái anh? Không phải anh bị nhà họ Diệp, ồ, xin lỗi, tôi chỉ nghe người khác nói như vậy thôi.

Diệp Mặc khẽ cười nói:

- Cũng không có gì, vốn dĩ đây là sự thật mà, nhưng em gái Diệp Lăng của tôi đối xử với tôi rất tốt, mặc dù tôi đã không còn là người của nhà họ Diệp nữa rồi, nhưng Diệp Lăng vẫn là em gái của tôi, Diệp Tử Phong vẫn là em trai của tôi.

Bình Luận (0)
Comment